Ngoại truyện 2

Ngoại truyện 2: Mùa hè

   

Vào kỳ nghỉ hè trước khi Trương Triết Hạn bước sang năm 4, tranh thủ cái gọi là kỳ nghỉ cuối cùng trước khi trở thành người đi làm, anh giục Cung Tuấn đặt hai vé máy bay đi Tam Á.

"Em không nghĩ anh lại sợ nóng tới vậy đó."

Cung Tuấn ngồi tựa ở sofa nhà anh, múc một muỗng kem vani lớn đút cho Trương Triết Hạn đang tìm phòng khách sạn, lẩm bẩm một câu.

“Anh chỉ muốn đi biển thôi mà.” Trương Triết Hạn cũng không ngẩng đầu lên, há miệng cắn một miếng, cóng đến mức anh xùy xùy thở ra.

"Xem ra lạnh cũng không được." Cung Tuấn lắc đầu, thu tay về, vừa ăn vừa nhận xét, “Anh đúng là công chúa điện hạ.”

“Em lại gọi linh tinh cái gì thế?” nghe được xưng hô này, rốt cuộc Trương Triết Hạn cũng ngẩng đầu lên từ khách sạn nghỉ dưỡng các loại, nhíu mày nói.

“Anh không biết à, em nghe con gái lớp em lén gọi anh như vậy.”

Cung Tuấn buồn cười giải thích cho anh, còn nói đại khái toàn trường đều biết, công chúa của chúng ta lại không biết.

Vì vậy "Công chúa" tức giận cướp ly kem trong tay hắn, giơ cao, hung dữ nói, “Còn không phải do cái con cún thối nhà em.”

Cung Tuấn cười đau cả bụng, thân hình 1m86 cười đến co thành một đoàn ở trên ghế.

Trương Triết Hạn không nói lời nào, chỉ nhìn hắn cười.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay làm cho hộp kem tí tách nhỏ nước, theo cánh tay Trương Triết Hạn trượt đến khuỷu tay, lại nhỏ xuống đùi Cung Tuấn, lúc này hắn mới ngừng cười, ngồi dậy.

“Bà xã giận rồi?” hắn rút tờ giấy bên cạnh vừa lau tay cho anh vừa hỏi.

“Không, sao anh phải giận?” Trương Triết Hạn ngoan ngoãn đưa tay để hắn lau nước, nói xong khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, “Đến lúc đó có em chịu.”

“.....”

Cung Tuấn không hiểu ý của anh, nhưng chiếu theo tính cách của bà xã nhà mình, trong lòng hắn đã bắt đầu tràn đầy nỗi sợ hãi không tên đối với chuyến đi Tam Á.

Trương Triết Hạn ngân nga một bài hát, xoay người lại tiếp tục chọn khách sạn, còn hỏi Cung Tuấn có ăn kem nữa không, không ăn thì bỏ vào tủ lạnh đi.

"Buổi tối chúng ta ăn lẩu có được không?"

“Không ăn không ăn! Anh ăn sắp ói rồi.”

Trương Triết Hạn lắc đầu rất nhanh, cuối kỳ anh liên tục ăn mấy bữa lẩu, nên gần đây ngửi thấy mùi này là anh khó chịu.

Anh nói không ăn, Cung Tuấn liền cưng chiều hỏi anh muốn ăn gì, cuối cùng nếu không gọi đồ bên ngoài thì là hắn xuống bếp.

Năm ngoái sau khi chính thức yêu nhau, may mắn được nếm thử món gà cay tự làm của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn người Thành Đô đến nay vẫn khó quên phần "nóng bỏng" kia.

Kể từ đó căn bếp để không của Trương Triết Hạn trở thành phòng làm việc cá nhân để cuối tuần Cung Tuấn đến nấu cơm cho bà xã.

Công chúa chỉ rửa bát sau bữa ăn, ngay cả chạy vặt trong bếp cũng bị cấm.

Kết thúc cuộc thảo luận tối nay, vẫn là Cung Tuấn vội vàng chạy vào bếp nấu cơm, Trương Triết Hạn khoanh chân ở sofa chơi điện thoại chờ cơm.

Trương Triết Hạn nhìn bóng lưng bận rộn của Cung Tuấn trong phòng bếp, nghĩ đến đoạn đối thoại công chúa lúc trước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

**

Học kỳ hai của năm học sắp kết thúc nhưng nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên.

Trương Triết Hạn luôn luôn sợ nóng, vì vậy chỉ cần tan học sớm anh sẽ lập tức về nhà, tắm trước rồi chui trong phòng điều hòa đến thiên hoang địa lão.

Tuy nhiên nếu đụng phải môn học cần diễn tập, thời gian về nhà sẽ đặc biệt muộn.

Anh không chịu nổi cảm giác dính dính trên người nhưng lại đổ mồ hôi rất nhiều, cho nên mùa hè đều sẽ dùng phấn rôm.

Một ngày nọ, Cung Tuấn nhìn thấy thùng bột màu trắng kỳ lạ trong tủ phòng ngủ của anh, mới biết được vì sao gần đây trên người bà xã lại có mùi sữa nhàn nhạt.

Học kỳ này hắn có nhiều lớp, tập luyện cũng nhiều, không thể thường xuyên đến chung cư của Trương Triết Hạn ở.

Lúc cả hai người đều có nhiệm vụ luyện tập bận rộn, mấy buổi tối đều là một người ở trường một người về nhà.

Ban ngày cùng ăn cơm ở trường, lúc ngồi vào góc, Cung Tuấn thích len lén đến gần ngửi cổ Trương Triết Hạn, trêu chọc anh nói muốn bú sữa.

Căn tin đông người, Trương Triết Hạn không thể đánh Cung Tuấn ngay trước bàn dân thiên hạ, đành phải méo mó có hơn không bóp chân hắn.

Cung Tuấn nhe răng nhếch miệng nhận sai, ngày hôm sau lại ngựa quen đường cũ.

Quan hệ của hai người bọn họ, không nói, người quen bên cạnh cũng đoán được tám chín phần mười.

Người không quen lại chỉ cảm thấy quan hệ của hai người rất tốt, đại khái là trai đẹp cùng chung chí hướng.

Khi không quá bận rộn lại đồng thời không có lớp học, hai người sẽ đến phòng học điện ảnh của trường, lấy lý do phân tích phim để mượn một đĩa phim cũ, thực tế chính là hẹn hò ở trường.

Dù không có bỏng ngô, nhưng chắc chắn không thể thiếu vài thứ ngọt ngào như nụ hôn.

**

Một ngày nọ, Trương Triết Hạn bất ngờ có thêm sắp xếp, lúc trở về đã gần 12 giờ, cả người anh vừa nóng vừa choáng váng. 

Lúc về nhà thay giày cũng không chú ý nhiều, cởi áo thun đi vào phòng tắm, mới phát hiện đèn phòng ngủ đang sáng.

Anh rẽ về hướng phòng ngủ, thấy Cung Tuấn đã nằm trên giường ngủ ngon lành, trong tay còn nắm chặt điện thoại.

Nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn Trương Triết Hạn đoán có lẽ hôm nay Cung Tuấn rảnh rỗi muốn cho mình một niềm vui bất ngờ, ai biết lúc diễn tập anh không có thời gian nhìn điện thoại, chắc cún con chờ lâu rồi ngủ thiếp đi.

Anh hôn lên khuôn mặt say ngủ của Cung Tuấn, tắt đèn, để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ rồi đứng dậy đi tắm.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không có ai, Trương Triết Hạn nhìn điện thoại mới biết người đã trở về trường học.

Sói sữa nhỏ: Em có lớp buổi sáng, anh dậy phải ngoan ngoãn ăn sáng. Còn có, sao hôm qua không đánh thức em?

Kèm theo một tấm ảnh cún con rơi lệ.

Giờ này chắc Cung Tuấn vẫn còn trong lớp, Trương Triết Hạn mỉm cười đặt điện thoại xuống, nằm dài trên giường một lúc lâu.

Trời thực sự rất nóng, không cần Cung Tuấn làm nũng với anh, Trương Triết Hạn cũng không nghĩ đến việc cưỡi motor đến trường.

Mà từ khi bắt đầu yêu đương, chiếc xe của anh cũng đã bị lãng quên thật lâu.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm mát mẻ, Trương Triết Hạn thở dài bước vào cái nắng như thiêu như đốt.

Quá tham lạnh cũng chẳng có cái gì tốt, sau khi kết thúc lớp buổi sáng, lúc Cung Tuấn hỏi anh có muốn đi ăn cơm không, Trương Triết Hạn đang chóng mặt nằm bò ra bàn trả lời Wechat.

“Không muốn ăn, khó chịu.”

"Anh học ở tòa nhà số 1 à? Em qua ngay bây giờ."

Khi Cung Tuấn đến, thấy sắc mặt Trương Triết Hạn có chút tái nhợt, ỉu xìu nằm trên bàn nhìn mình.

Hắn đi tới, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu hỏi anh, “Khó chịu ở đâu, em đưa anh xuống phòng y tế?”

Trương Triết Hạn lắc đầu, kết quả lại càng chóng mặt.

Cung Tuấn đưa tay sờ trán anh, thân nhiệt bình thường.

"Sáng nay anh có ăn sáng không?"

Trương Triết Hạn thể chất khổ hạ thi thoảng không ăn uống đàng hoàng, Cung Tuấn ở nhà còn có thể giám sát anh, hắn không ở thì rất khó nói.

(*) 苦夏- khổ hạ: sau khi bước vào mùa hè, do nhiệt độ tăng cao sẽ giảm cảm giác thèm ăn, không muốn ăn, kèm theo sốt thấp, cơ thể mệt mỏi và tinh thần không ổn định, sút cân.

“Có mà...” công chúa hoạt bát hôm nay mềm như bé thỏ trắng, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Thật sao? Ăn cái gì?” Cung Tuấn liếc mắt liền nhìn ra anh nói hươu nói vượn.

“... Một cái bánh quy. ”

Cung Tuấn bất lực, nhưng hắn cũng không thể thật sự nổi giận.

Cuối cùng, vẫn là hắn chạy đến phòng y tế xin một chai Hoắc Hương Chính Khí (kiểu như thuốc cảm ấy), nhìn Trương Triết Hạn vẻ mặt khổ đại cừu thâm mà nuốt xuống, rồi mới nghiêm khắc cảnh cáo người ta:

“Thứ nhất, ăn sáng cho em. Thứ hai, tăng nhiệt độ điều hòa lên, em không đến cũng không biết anh ở nhà giày vò kiểu gì nữa. Thứ ba, không được ngồi ngay dưới điều hòa.”

Trương Triết Hạn bị cảm giác choáng váng hành hạ, hai mắt ngấn nước mông lung nhìn Cung Tuấn, cũng chẳng biết có chịu nghe tử tế hay không.

“Được rồi, về ký túc xá chỗ em nghỉ ngơi một lát. Khi nào khá hơn thì đi ăn cơm."

Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn không chú ý nghe, nắm tay anh, chậm rãi đi ra ngoài.

Trương Triết Hạn bị đè xuống giường của Cung Tuấn dưới ánh mắt vừa quan tâm vừa hóng hớt của bạn cùng phòng Cung Tuấn, anh uống thuốc xong đã đỡ hơn một chút, bắt đầu chào hỏi người ta.

“Xin chào, bạn cùng phòng Tuấn Tuấn.”

“... Chào, chào anh…” bạn cùng phòng trong đầu gào thét cứu mạng, lại không dám ý kiến xưng hô này, đành phải nhìn chằm chằm hai người họ điên cuồng chớp mắt.

Cung Tuấn đè vai anh xuống, ở ngay trước mặt bạn cùng phòng nhéo má Trương Triết Hạn dữ dằn nói, “Anh ngủ đi.”

"Ây nha, dữ quá."

“Anh khỏe rồi?”

"Không, anh khó chịu, ôm anh một cái đi."

“Đừng nghịch.”

Bạn cùng phòng tông cửa xông ra, không biết mình đắc tội đôi tình nhân thối ở đâu, lại bắt cậu ăn cơm chóa bằng thau.

Mấy tuần tiếp theo, trong khuôn viên trường nơi có Trương Triết Hạn sẽ có bóng dáng Cung Tuấn cầm ô đi theo một bên che nắng.

Có rất nhiều người cầm ô trong khuôn viên trường, chuyện đó chẳng là gì cả.

Nhưng hai người họ vốn là trung tâm bát quái.

Trương Triết Hạn làu bàu một câu, cầm quạt điện nhỏ, gặm một quả táo, còn đi rất nhanh.

Cung Tuấn cầm ô ở bên cạnh anh, mỗi ngày che đi ánh nắng gay gắt nhất, cũng che chắn từng cơn mưa mùa hè bất chợt.

Trong một khoảng thời gian, forum trường học lưu truyền một câu: Bảo vệ công chúa không phải chiếc ô, mà là người vì bạn che ô.

Lời này có chút sến sẩm, nhưng cũng đủ để nam nữ toàn trường rơi lệ vì tình yêu.

Thậm chí trong trận đấu bóng rổ của khoa nhạc kịch với khoa biểu diễn, khung cảnh bên sân cũng là: Trương Triết Hạn khoa nhạc kịch quơ tay hướng về phía đội viên trên sân hô to, còn Cung Tuấn khoa biểu diễn ngồi bên cạnh anh không xem bóng cho đàng hoàng, mà giơ một cái quạt nhỏ hướng về phía Trương Triết Hạn, như thể trận đấu giữa hai khoa này chẳng liên quan gì đến hắn.

Sinh viên khoa biểu diễn nói không nên lời, sinh viên khoa nhạc kịch cũng cạn kiệt ngôn từ.

Chỉ có một đám người gặm đến vui vẻ dưới cái nắng thiêu đốt trên đầu.

**

Chờ Cung Tuấn làm xong hai bát mì lạnh bưng lên bàn, Trương Triết Hạn đã chọn xong khách sạn, hỏi hắn thấy thế nào.

Cung Tuấn đi tới nhìn một chút, “Em ok, anh thích thì đặt chỗ đó đi.”

“Tới tới tới, nhập mật khẩu thanh toán.” Trương Triết Hạn đưa di động đến trước mặt hắn, cười nói.

“Bảo bối, giờ lão cán bộ cũng có Alipay rồi.” Cung Tuấn nhấn vân tay, lắc đầu bó tay với bà xã mình.

“Ôi chao, có em rồi mà ~” Trương Triết Hạn lè lưỡi, đặt điện thoại xuống, bám cánh tay Cung Tuấn đứng dậy, trèo lên người hắn ngó đầu nhìn bàn ăn, “Oa, mì lạnh trộn gà xé.”

“Được rồi, mèo hoang nhỏ, đứng dậy, rửa tay ăn cơm nào.”

Cung Tuấn đỡ anh dậy, vỗ vỗ mông anh, bị Trương Triết Hạn kêu một tiếng lưu manh thối, mới cười thả người đi rửa tay.
   

*****

   
Lúc máy bay hạ cánh, Trương Triết Hạn còn mơ mơ màng màng có vẻ chưa tỉnh ngủ, tựa vào vai Cung Tuấn ngáp dài chờ lấy hành lý. 

“Hôm qua đã bảo anh ngủ sớm một chút, cũng không biết anh hưng phấn cái gì nữa.”

Chờ Cung Tuấn lải nhải xong, Trương Triết Hạn mới hừ nhỏ một tiếng, nói chuyện của công chúa em bớt quản.

Cung Tuấn có thể nói cái gì, đành phải nói, “Vâng, công chúa điện hạ. Vậy cất hành lý xong đi đâu chơi?”

"Em quyết định."

Xem ra công chúa chỉ phụ trách quản lý chuyện của mình, không chịu trách nhiệm quyết định sắp xếp lịch trình.

Buổi chiều bọn họ mua một khóa lặn biển, hai người cãi nhau ầm ĩ một đường, sau đó mới tách ra đi thay quần áo.

Lúc Trương Triết Hạn lắc lắc cái mông đi ra Cung Tuấn ngay lập tức hối hận quyết định muốn lặn biển.

“Kéo khóa giúp anh.”

Kết quả người trước mặt không có chút tự giác nào, xoay người vén tóc sau gáy, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng một chút lưng, xương hồ điệp lúc anh nhấc tay cũng đặc biệt dễ thấy.

Cổ họng Cung Tuấn có chút ngứa, nhanh chóng kéo khóa cho Trương Triết Hạn, xoay người anh lại, "Không được cúi xuống nhặt đồ."

Nghe hắn nói một câu không đầu không đuôi Trương Triết Hạn mờ mịt, “Hả?”

“Không có gì, nghe huấn luyện viên nói kìa.” Cung Tuấn lắc đầu, kêu Trương Triết Hạn nghe người phía trước hướng dẫn.

Chính hắn lại không quan tâm, thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Triết Hạn bên cạnh, còn ngẩng đầu nhìn xem người khác có ngấp nghé bà xã của hắn không.

Lần sau tuyệt đối không đi biển nữa! Trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ.

**

Người chơi điên cũng là Trương Triết Hạn, lặn biển xong hưng phấn muốn chết, lại lôi kéo hắn muốn đi xem lướt sóng.

Đặt xong khóa lướt sóng vào sáng hôm sau, thừa dịp còn chưa đến hoàng hôn, hai người tản bộ đến một bãi cát vắng người. 

Trương Triết Hạn tay trái xách giày đi chân trần trên cát, tay phải ôm một quả dừa, mái tóc dài ướt sũng vén ra sau tai, vài sợi lòa xòa trên cổ.

Cung Tuấn đi theo phía sau Trương Triết Hạn, nước biển ngập đến mắt cá chân, sau đó lui về, khiến bắp chân hắn ngứa, trong lòng cũng ngứa.

Trương Triết Hạn cắn ống hút uống nước dừa xong, quay đầu đưa tới bên miệng Cung Tuấn, nói một câu em uống thử đi, ngọt lắm!

Cung Tuấn nhìn không có ai chú ý đến hai người họ, liền kéo eo Trương Triết Hạn hôn lên môi anh, liếm liếm.

“Ây, có người đó.” Trương Triết Hạn không kịp đưa tay đẩy hắn, né ra sau, mặt cũng đỏ lên.

“Em thấy anh chính là cố ý.” Cung Tuấn dùng tay kia dí nhẹ chóp mũi anh.

“Anh làm gì?” Trương Triết Hạn lập tức phản bác, “Rõ ràng em hôn anh trước.”

“Còn không phải anh vểnh mông dụ dỗ người ta trước.”

Lúc này Trương Triết Hạn mới hiểu được câu mệnh lệnh không đầu không đuôi của Cung Tuấn buổi chiều, cười đến nỗi suýt làm rơi quả dừa xuống đất.

“Sao, cún con ghen à?”

Cung Tuấn nghiến răng, hừ một tiếng.

“Vậy ngày mai đi lướt sóng anh mặc kín mít, không cho người khác nhìn.”

“Anh lại bắt đầu.”

“Nhưng cún con nhà anh đổ giấm, anh phải nghĩ cách chứ.”

Cung Tuấn lại tiến lên trước nói, “Vậy đêm nay em sẽ cố gắng hơn nữa, anh thấy được không?”

Trương Triết Hạn nghe hiểu ý của hắn, trợn mắt, xoay người bước nhanh về phía trước.

“Bà xã, chờ em với.”

“Xùy, ai là vợ em, đồ dê xồm.”

**

Sáng hôm sau, họ suýt nữa bỏ lỡ thời gian của khóa lướt sóng.

Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn lăn lộn mỏi nhừ thắt lưng, nhìn mấy động tác bình thường cũng không tính là khó, khuôn mặt nhỏ nhắn chảy dài.

Cuối cùng, chỉ có cún sữa nhỏ được lợi, chơi vui đến quên trời đất.

Lúc mới đầu còn cùng tay cùng chân loay hoay ngã rất nhiều lần, sau đó Trương Triết Hạn gọi cả nửa ngày hắn mới trả lời một câu, không nhìn thấy bóng người.

Cún con chơi đủ rồi, đầu tóc ướt sũng, quần áo dán chặt vào cơ bụng rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp từ bờ biển từng bước đi về phía anh, hấp dẫn một đám nam nữ nhiệt tình như lửa nhìn chăm chú.

Rốt cuộc Trương Triết Hạn đã có chung cảm giác của Cung Tuấn ngày hôm qua, trong lòng hô to một câu: Lần sau không bao giờ đi biển nữa!!

Anh túm lấy Cung Tuấn đang cười toe toét nói với anh lướt sóng kích thích sảng khoái thế nào, trùm khăn lên đầu hắn.

Cung Tuấn bị xoa tóc nửa ngày, lộ ra đôi mắt cún vô tội nghi hoặc, “Bà xã?”

“Lau, lau! Lau xong rồi đi, nhanh lên!”

“Em còn chưa chơi đủ.”

“Chơi cái rắm! Em còn chơi nữa giấm của anh có thể mở nhà máy.”

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Cung Tuấn cười đến hai má Trương Triết Hạn đỏ bừng.

Cún con túm chiếc khăn trên đầu xuống, lắc lắc mái tóc ngắn vẩy đầy nước lên mặt anh.

“He he he.”

“Quỷ ngây thơ.”

Cung Tuấn lau sạch nước trên mặt Trương Triết Hạn, lại sờ sờ mặt anh, “Có đi biển nữa không?”

“Không đi không đi không đi!”

**

Kết quả là, những ngày tiếp theo tất cả các hoạt động liên quan đến nước đều không có ngoại lệ.

Một ngày trước khi trở về, bọn họ mới thoát khỏi trạng thái mỗi ngày ăn mấy tấn giấm của đối phương, nghiêm túc đi Nam Sơn một chuyến.

Quan Âm trang nghiêm, không giận tự uy.

Trước khi vào sơn môn Trương Triết Hạn kéo áo Cung Tuấn nhỏ giọng hỏi, “Anh không hiểu lắm, tụi mình đến đây làm gì? Đây không phải nơi cầu tự sao?”

“Đến cũng đến rồi, cứ bái lạy một chút. Mọi thứ tâm thành thì linh.” cún con vẻ mặt nghiêm túc nói.

Trương Triết Hạn bị dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu của hắn thuyết phục, cuối cùng cũng thành kính bái xong, xin một ước nguyện.

Lúc Trương Triết Hạn mở mắt quay đầu lại, thấy Cung Tuấn vẻ mặt kinh hỉ nhưng lại mờ mịt luống cuống nhìn về phía mình.

"?"

Anh nghiêng đầu, kéo Cung Tuấn dậy, đi ra ngoài hồi lâu mới hỏi hắn, “Sao vậy?”

Lúc này Cung Tuấn mới thoát khỏi cảm giác vui sướng, có chút hưng phấn giơ tay mình lên cho Trương Triết Hạn nhìn.

“Sáp, nhỏ lên tay em.”

Trương Triết Hạn nhìn chút sáp đỏ nhàn nhạt trên mu bàn tay hắn, đã ngưng đọng thành một mảnh nhỏ.

“Đây là em ước gì vậy? Ngay cả Bồ Tát cũng thiên vị em.” anh chạm nhẹ vào chỗ kia, ngẩng đầu cười hỏi Cung Tuấn.

"Vậy em không thể nói, nói ra sẽ mất linh."

Cung Tuấn nắm chặt ngón tay Trương Triết Hạn, lại mở từng ngón ra, đan chặt những ngón tay của mình vào tay anh.

"Một ngày nào đó, anh sẽ biết."

Gió biển thổi nhẹ, tiếng chuông vang vọng.

Du khách Nam Sơn nối liền không dứt, không có ai đặc biệt chú ý tới hai người ở góc này.

Họ là chúng sinh, cũng là người yêu, là hai linh hồn độc nhất vô nhị.

Trương Triết Hạn nắm lại tay Cung Tuấn, nhìn cánh chim phía xa, nghe tiếng sóng vỗ vào vách đá, ánh mắt trở lại trong mắt Cung Tuấn, nhẹ nhàng trả lời một câu, “Được, anh sẽ đợi đến ngày đó.”

Mùa hè còn dài và tình yêu cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #1640#junzhe