Chương 4


Đêm khuya tại Tập đoàn Thế Dịch, lưới cửa sổ dần dần mờ đi, chỉ có phòng làm việc của Diệp Lăng vẫn còn một chút ánh sáng.

Sắp tới hắn sẽ tham gia một cuộc thi quốc tế, vì lý do này mà thiết kế lần đã được sửa đổi không biết bao nhiêu lần.

Giương mắt nhìn thời gian, đã 10 giờ khuya, Diệp Lăng buông bút chuẩn bị dọn dẹp một chút liền về nhà.

Nhưng vào lúc này, mùi rượu đỏ lại phảng phất bao trùm hắn.

Diệp Lăng không nghĩ cũng biết biết là ai tới, quả nhiên ngay sau đó, liền thấy Tịch Dịch đẩy ra cửa văn phòng, thuần thục mà ngồi ở trên sô pha. Hình như hôm nay anh đã uống không ít rượu, ngoài mùi rượu đỏ của pheromone, anh ta còn có một mùi rượu khác rất rõ ràng.

Kể từ khi Tịch Dịch trở thành ông chủ trực tiếp của Diệp Lăng, ngoại trừ việc gây khó dễ cho hắn vào ngày hôm đó, tất cả công việc của bộ phận thiết kế sau đó, Tịch Dịch toàn bộ đều như là ông chủ, hoàn toàn giao cho hắn xử lý, thái độ đối hắn tràn ngập tín nhiệm.

Đối với tín nhiệm của Tịch Dịch, Diệp Lăng vẫn là thập phần cảm kích. Vứt đi thành kiến cá nhân, Tịch Dịch thực sự là một người lãnh đạo giỏi về tổng thể, tất nhiên, nếu anh không đến văn phòng của hắn mỗi ngày và nói điều gì đó khác –– giống như bây giờ. 

"Muộn thế này còn làm việc?" Tịch Dịch vừa ngồi xuống liền rót cho mình một ly nước, hoàn toàn coi nơi này là nơi của chính mình.

Diệp Lăng cũng không ngạc nhiên, trong khi phân loại các bức vẽ, trả lời: "Ừ, sau này tôi sẽ tham gia một cuộc thi."

"Cuộc thi?" Tịch Dịch nghiêng đầu nhìn thoáng qua bản thảo, có vẻ là hình dạng của một chiếc vòng cổ. Anh cau mày một lúc hỏi, "Lễ hội Trang sức Sao Kim?" Đây hẳn là cuộc thi thiết kế quốc tế nổi tiếng nhất trong những tháng gần đây. 

"Ừ." Diệp Lăng cũng không muốn giấu giếm.

"Nghe cấp dưới của cậu nói, không phải cậu chưa từng tham gia những cuộc thi này sao?" Tịch Dịch nhướng mày.

Diệp Lăng không nghĩ tới người này tìm hiểu mình còn nói đúng lý hợp tình như vậy, bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn anh, vẫn là giải thích nói: "Tôi nghe nói người thắng giải 'Thiết kế đẹp nhất' năm nay có cơ hội gặp Louis, nên tôi muốn thử."

"Louis?" Nghe thấy cái tên này , Tịch Dịch chớp chớp mắt, có chút thấy hứng thú hỏi: "Hắn là ai?"

"Một nhà thiết kế trang sức hàng đầu, thần tượng của tôi." Diệp Lăng không thể không nhắc tới người này. Khóe miệng nhếch lên nói: "Tôi sau khi nhìn thấy tác phẩm của anh ấy, mới quyết định học thiết kế."

Hắn nói đến cao hứng, lại thấy Tịch Dịch tựa hồ là có chút thất thần.

Diệp Lăng đoán rằng có thể anh không hiểu chuyện này nên dừng lại không tiếp tục nhiều lời, ngược lại đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của anh nói: "Được rồi Tịch tổng, tôi tan tầm đây, mời ngài trở về đi."

Hắn nói xong, xoay người muốn đi, lại bị Tịch Dịch một phen kéo lấy tay cánh tay. Giờ phút này anh cười đến có chút bĩ khí mà nói: "Tôi uống rượu không thể lái xe, cậu lái xe đưa tôi về đi."

"Tịch tổng, đã sắp 11 giờ." Diệp Lăng thở dài, người này không lẽ say rồi?

"Chỉ một lần thôi." Tịch Dịch lại làm bộ nghe không hiểu hắn uyển chuyển cự tuyệt, đứng dậy nắm người kéo ra bên ngoài, "Cậu lần trước ở hộp đêm đánh tôi một quyền, tôi còn chưa có tính sổ cậu."

"Tôi sau đó không phải bị anh trói đến vùng núi hoang vu sao?" Diệp Lăng bĩu môi nói.

"Lúc sau tôi còn giúp cậu vượt qua cơn phát tình, cậu không thể giúp tôi một chút sao."

Diệp Lăng thoát khỏi trói buộc của Tịch Dịch, vừa muốn nói gì đó, lại thấy trên mặt Tịch Dịch chợt lóe qua cô đơn. Hắn lập tức cái gì cũng cũng không nói ra được.

"Mặc kệ lý do là gì," Tịch Dịch vùi mặt vào vai Diệp Lăng, nói nhỏ: "Đi với tôi một lát."

Xong đời.

Diệp Lăng nghe thấy tim mình "Thình thịch" một tiếng.

Hắn xưa nay đã như vậy, ăn mềm không ăn cứng. Nếu Tịch Dịch vẫn mạnh mẽ như thường, hắn sẽ không bao giờ đi cùng người này.

Nhưng không biết có phải vì rượu không, lúc này Tịch Dịch dường như đã thay đổi tính tình, trong giọng điệu còn có chút nũng nịu, làm sao hắn từ chối cho được?

"Đi." Giơ tay xoa xoa đôi mắt chua xót, Diệp Lăng nhận mệnh nói: "Đi thôi, ông chủ."

.

Nói là Diệp Lăng đưa Tịch Dịch đi hóng gió, nhưng toàn bộ hành trình đều là Tịch Dịch chỉ đường cho hắn, phải đi đường nào, quẹo đường nào.

Mặc dù chiếc xe thể thao cao cấp của Tịch Dịch chạy rất nhanh trên đường cao tốc không bóng người, nhưng khi anh nói dừng lại, hai người cũng đã lái xe hơn một giờ.

Diệp Lăng đi được nửa đường đã sớm cảm thấy lộ trình quen thuộc, lúc này xuống xe nhìn cảnh vật xung quanh, càng kinh ngạc hơn, hai người đang ở trong một bến tàu đã bị bỏ hoang từ lâu, mà cái bến tàu cũ này, Diệp Lăng thực không thể quen thuộc hơn được nữa.

Là một thành phố ven biển, H thị phát triển từ đổ nát đến vẻ ngoài huy hoàng như hiện nay chỉ trong vài thập kỷ. Điều này đặc biệt đúng với khu công nghệ cao xung quanh bến tàu cũ. Mười năm trước, nó bất quá cũng chỉ là một làng chài nhỏ thôi— cũng là quê hương của Diệp Lăng.

Từ khi Diệp Lăng có ký ức tới nay, bến tàu cũ vẫn luôn như vậy, chất đầy những thùng lớn nhỏ, không hề thay đổi. Khi Diệp Lăng đi ngang qua, hắn dường như có thể nhìn thấy bóng dáng mình đang chạy vào trong khi còn nhỏ. 

Tịch Dịch chủ động dẫn Diệp Lăng đi qua, nhưng anh cảm thấy đối phương hiểu rõ nơi này hơn chính mình, nên không nhịn được hỏi: "Cậu đã từng đến đây chưa?"

"Đến rồi." Diệp Lăng cười cười nói:"Trước khi khu công nghệ cao được xây dựng lại, tôi sinh ra và lớn lên ở đây."

...... Cha mẹ cũng an táng ở chỗ này.

Nghĩ đến đây, khoé miệng Diệp Lăng lại rũ xuống.

Tịch Dịch tìm người điều tra Diệp Lăng, tất nhiên biết rằng cha mẹ hắn đều chết vì bệnh khi hắn mười lăm tuổi. Vì vậy anh lập tức thay đổi đề tài, quay sang Diệp Lăng nói: "Vậy thì tôi sẽ đưa cậu đến một nơi mà hẳn cậu chưa từng đến." 

Con đường ở bến tàu cũ Diệp Lăng nhắm mắt đi còn được, làm sao có thể có chỗ mà hắn chưa từng đến. Khi Tịch Dịch kéo hắn đi ngày càng lâu, Diệp Lăng đã biết điểm đến của họ - rất có thể Tịch Dịch sẽ đưa hắn đến góc tây bắc của bến tàu, nơi cao nhất trong toàn bộ cầu cảng, đứng trên đầu container. Ở đó thậm chí có thể nhìn ra khu vực biển xung quanh.

Quả nhiên, sau khi đi được một đoạn, Tịch Dịch bắt đầu kéo hắn lên thùng chứa, sau đó khi lên đến nóc thùng, hắn hít một hơi thật sâu không khí ẩm ướt xung quanh.

"Thế nào? Đây là điểm cao nhất của bến tàu." Tịch Dịch quay đầu muốn khoe khoang với Diệp Lăng, nhưng nhìn thấy đối phương đang cúi người trong thùng hàng sau lưng, từ trong khe hở rút ra một cái hộp sắt nhỏ.

"Đó là cái gì?" Tịch Dịch hỏi.

Diệp Lăng quý trọng mà lau lau bụi phủ trên hộp, sau đó vui vẻ mà cười nói: "Kí ức tuổi thơ."

Nhìn thấy mặt Tịch Dịch đầy vẻ khó hiểu, Diệp Lăng ngồi xếp bằng bên cạnh nhẹ nhàng mở nắp hộp.

"Năm tôi mười lăm tuổi, cha mẹ tôi vì cùng lúc bệnh tật mà bỏ tôi, giải quyết xong hậu sự, tôi chuyển đến thành phố H học cấp 3. Trước khi đi, tôi đã để lại tất cả những gì tuổi thơ của mình trong hộp sắt này. Bên trong chiếc hộp là suy nghĩ về một ngày trong tương lai khi lớn lên, tôi sẽ tìm lại những ký ức này. "

Hắn nói chuyện khi, giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như tùy thời tiêu tán trong gió biển, như thể giọng nói lớn hơn sẽ làm rung chuyển chiếc hộp trong tay hắn.

Dù đã trải qua nắng gió mười mấy năm, nhưng may mắn thay, vì được để trong hộp nên giấy trong hộp sắt dường như được bảo quản tốt ngoại trừ một số mép giấy bị cong. Tịch Dịch duỗi đầu liếc mắt nhìn, trên đầu nhìn thấy một cái "phiếu điều ước". Ba chữ tuy còn hơi non nớt nhưng cũng có thể nhìn ra được một chút nét của Diệp Lăng.

Cười nhạo một tiếng, Tịch Dịch hỏi: "Đó là cái gì?"

Diệp Lăng cũng không nghĩ tới thứ ở mặt trên lại thực sự là thứ này, tức khắc có điểm ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng giải thích nói: "Quà tặng của bố và mẹ, đó là những thứ như 'rửa bát miễn phí một lần' hay là 'đấm lưng cho bố một lần'."

"Cái gì thế này?" Tịch Dịch như cũ mang theo một tia cười nhạo nói: "Thật sự hữu dụng sao?"

"Đương nhiên! Tôi mặc dù lúc đó còn nhỏ, nhưng sẽ nghiêm túc thực hiện mọi mong muốn của bố và mẹ." Diệp Lăng trừng anh một cái, nhỏ giọng nói thầm nói: "Không có kí ức tuổi thơ."

Tịch Dịch cũng không phản bác, nghe vậy nhún vai, ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng không nói.

Diệp Lăng không định xem những thứ trong chỗ tối chỉ có vài ngọn đèn một cách mù mịt, chỉ vội vàng lật xem, sau đó nhẹ nhàng đóng chiếc hộp trong tay lại, như thể ôm cả một giấc mơ thời thơ ấu.

"Nếu quý trọng như vậy , sao đến giờ cậu vẫn chưa đến lấy?" Tịch Dịch thấy thế hỏi.

Diệp Lăng lại không nói chuyện.

Có đôi khi, bạn càng nâng niu một thứ gì đó, bạn lại càng không dám chạm vào nó. Cũng giống như chiếc hộp sắt này, một khi thứ bên trong được mở ra, có nghĩa là bạn không chỉ chấp nhận vẻ đẹp bên trong, mà còn chịu đựng nỗi đau đi kèm với nó một lần nữa. 

Vết sẹo hắn mất mười năm để chữa lành, khi mở hộp ra, vết thương lại rách ra một lần nữa.

Tịch Dịch dường như nhận ra mình đã nói sai điều gì nên lập tức đổi chủ đề, nói: "Mấy năm trước tôi mới phát hiện ra chỗ này, mỗi khi buồn bực sẽ đến đây ngồi. Nhưng nơi này sẽ sớm bị phá bỏ, vì vậy cậu nên cảm ơn tôi đã cho cậu kịp thời mang ký ức đi. " 

"Cảm ơn anh." Diệp Lăng cũng không ngượng ngùng, hắn nghiêng đầu cười khẽ nhìn Tịch Dịch, Tịch Dịch vừa lúc cũng đang nhìn hắn.

Có lẽ không ngờ rằng hắn sẽ thẳng thắn như vậy, Tịch Dịch rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại ho nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Anh không nói chuyện, Diệp Lăng tự nhiên rất mừng rỡ, vì vậy hai người yên lặng ngồi trên nóc thùng. Gió biển lợ thổi vào giữa đêm khiến người ta bất giác bình tĩnh lại.

Đối diện với bờ biển bến tàu cũ là khu trung tâm phồn hoa bậc nhất H thị. Từ xa cũng chỉ nhìn thấy một hàng đường vàng rực rỡ. Ngay cả tòa nhà mang tính bước ngoặt của Thành phố H, Tòa nhà King's cao gần 600 mét, giờ cũng chỉ ngưng tụ thành một điểm nhỏ.

Nhưng khi cả hai đang đắm chìm trong sự tĩnh lặng yên bình này, một chùm pháo hoa lộng lẫy bùng lên bầu trời phía trên Tòa nhà King's.

"Hôm nay là ngày mấy?" Diệp Lăng thấy thế nhướng mày . Tòa nhà King's là biểu tượng của quyền lực và địa vị, nghe nói tầng trên cùng của nó là sảnh tiệc mái kính cực kỳ sang trọng, ngoại trừ lãnh đạo cấp cao thì rất ít người được sử dụng, tiệc bắn pháo hoa trên nóc chỉ dành cho loại lễ hội lớn như Tết Âm Lịch. 

Nhưng hôm nay không phải ngày Tết, làm sao có thể đột nhiên có pháo hoa?

Tịch Dịch nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Lăng, mím môi mỏng, sau một lúc im lặng, cuối cùng thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

......

Diệp Lăng cả buổi sau mới phản ứng lại những lời người này rốt cuộc là có ý tứ gì.

"Hả?!" Hắn không tin nhìn người đàn ông bên cạnh, sau một hồi im lặng, cuối cùng nói: "Thì ra, anh đây là..."

"Tiệc sinh nhật, tôi chạy đi." Tịch Dịch khuôn mặt dửng dưng nói.

"Anh thật là—" Diệp Lăng nhìn Tịch Dịch, sau đó quay sang nhìn Tòa nhà King's, trong lòng khó tiêu hóa được tin tức chấn động này, hắn thật không biết phải nói gì.

Suýt nữa thì hắn đã quên, bây giờ bên cạnh hắn người này không phải là phú nhị đại* bình thường, mà là người thừa kế duy nhất của toàn bộ Tập đoàn Thế Dịch.

*Phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai

Mà toàn bộ H thị, hầu như đều là sản nghiệp của Tập đoàn Thế Dịch. 

Khó trách Tịch Dịch say như vậy,  đêm nay một thân mùi rượu, thì ra là ở Tòa nhà King's có xã giao sao? Anh hiện tại sao lại thế này?

"Anh không sao chứ? Dù sao cũng là một dịp quan trọng." Diệp Lăng nhíu mày nói.

Ai ngờ Tịch Dịch nghe vậy lại là không thèm quan tâm mà cười một tiếng, nói: "Một đám cáo già, bất quá mẹ tôi xem như tiệc xã giao thôi, tôi ở hay không ở đều không có khác gì nhau, cho nên tôi liền đi."

Anh nói lời này nhẹ nhàng, Diệp Lăng nghe vào trong lòng lại không dễ chịu cho lắm.

Dù chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho mình kể từ khi bố mẹ qua đời, nhưng mỗi năm khi còn bé được bố mẹ mang về những chiếc bánh nhỏ và một bàn ăn ngon vẫn là kỉ niệm quý giá nhất của hắn.

Giống như Tịch Dịch vậy, rõ ràng đặt yến tiệc sang trọng nhất ở nơi sáng sủa nhất, nhưng không thể trải qua một chút chân thành nào, có lẽ còn ảm đạm hơn.

Nghĩ đến đây, Diệp Lăng không biết dũng khí từ đâu ra, dứt ra khỏi người Tịch Dịch, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Tịch Dịch, chúc mừng sinh nhật."

Tịch Dịch sao có thể nghĩ đến Diệp Lăng đột nhiên nói với anh câu này, lại thêm rượu vào khiến đầu óc anh không rõ ràng, nghe vậy chỉ ngây người nhìn Diệp Lăng rồi nói "Ừm".

Diệp Lăng lại thập phần ảo não, mặc dù mối quan hệ của hắn và
Tịch Dịch không phải là bạn tình, nhưng nếu nói rằng họ là bạn bè thì cũng có chút sai, tóm lại, đáng lẽ hắn nên tặng anh một món quà nhân ngày sinh nhật. 

Nhưng bây giờ tin tức đến bất ngờ như vậy, hắn hai tay trống trơn, biết tặng cái gì bây giờ?

Đang lúc Diệp Lăng trong lòng sốt ruột mà cân nhắc, vô tình liếc nhìn cái hộp sắt dưới chân, trong đầu chợt lóe lên một tia cảm hứng. 

Vì thế hắn lập tức mở nắp hộp sắt, lấy ra "phiếu điều ước", nghiêm túc đưa cho Tịch Dịch, nói: "Đây là quà sinh nhật cho anh."

"Cái gì?" Tịch Dịch không nghĩ tới sẽ có người đem cái này coi như quà sinh nhật, có chút buồn cười.

Diệp Lăng cũng biết hành động này của mình đặc biệt ấu trĩ, nhưng hắn không đành lòng để sinh nhật Tịch Dịch cứ qua như vậy, vì thế hắn sờ sờ mũi của mình, nói: "Hôm nay tôi không có thời gian chuẩn bị. Cái phiếu điều ước này trước đặt ở đây, tôi sẽ dùng một món quà phù hợp hơn đổi cho anh. " 

Tịch Dịch rũ mắt nhìn tấm phiếu điều ước, hỏi: "Dùng cái này có thể ước nguyện sao?"

"Ừ...... Đương nhiên có thể." Diệp Lăng không nghĩ tới Tịch Dịch thế nhưng đối với phiếu điều ước sinh ra hứng thú, chỉ có thể căng da đầu đáp.

"Món quà này tôi nhận." Tịch Dịch nghe vậy thật cẩn thận mà cầm phiếu điều ước lên, cười nói: "Cảm ơn quà của cậu."

"Khụ, không khách khí." Diệp Lăng có chút xấu hổ gật gật đầu, vươn tay bấm điện thoại muốn giảm bớt xấu hổ, lại vừa lúc thấy thời gian dừng lại ở 23:59.

Còn có một phút, sinh nhật Tịch Dịch liền qua.

Phía đối diện biển, pháo hoa vẫn "ầm ầm", quang ảnh sáng lạn mỹ lệ, đẹp đẽ, nhưng là một bữa tiệc linh đình sắp tàn.

Nhìn thấy dáng vẻ có phần cô đơn của Tịch Dịch, trái tim Diệp Lăng đột nhiên nhảy loạn, nội tâm mong muốn bày tỏ điều gì đó của hắn so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt.

Suy nghĩ một chút, đến phút cuối cùng, hắn cười quay đầu lại chúc mừng Tịch Dịch: "Tịch Dịch, chúc mừng sinh nhật, tôi đây là thành tâm chúc mừng."

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro