Chương 103: Phát triển trưởng thành
Lâm Quát lặng lẽ nhìn quy tắc phó bản trên màn hình điện thoại, ‘Bạn hay một bạn khác, ai sẽ tìm ra bí mật của thế giới đầu tiên.’
Cậu tạm không đào sâu vào cạm bẫy trong quy tắc, với kinh nghiệm từ nhiều phó bản trước, Lâm Quát biết quy tắc sẽ không làm giả, chỉ là không đủ toàn diện. Đã không phải giả, vậy từ lúc bắt đầu này, Lâm Quát liền cảm nhận được độ khó của phó bản.
‘Một bạn khác’.
Thế nên, những gì cậu có thể nghĩ ra thì một ‘cậu’ khác kia cũng có thể nghĩ ra.
Đây là một trong những chỗ khó.
Tiếp nữa, đây là phó bản nhiều người, tổng cộng 8 người tham dự. Ngoại trừ Lâm Quát chỉ định thử qua phó bản bốn sao, 7 người còn lại có thể chọn được phó bản bốn sao này, nghĩ liền biết đều có thực lực, hay là nói, người tham dự còn lại cũng sẽ có ‘một bọn họ khác’.
Đây là lần đầu tiên Lâm Quát còn chưa thấy toàn cảnh phó bản, đã dự cảm được độ khó khăn.
《 Bí Mật Của Thế Giới 》.
Tuy nhiên Lâm Quát không có ý định lùi bước, cậu thấy phòng live mở bình luận rồi. Vì đã tới khu A dưới, mắt thường cũng thấy được bình luận giảm hẳn, hiện tại thấp nhất phải là người khu C trên mới có thể xem phòng livestream của cậu.
Vì Thịnh Văn tiến vào phòng livestream của cậu nên mới kéo tới người khu thành trên. Tuy bình luận vẫn là người quen chiếm đa số, ngẫu nhiên cũng có khán giả mới tiến vào, thấy người khu A dưới muốn qua phó bản bốn sao, cảm khái có, cho rằng Lâm Quát tìm đường chết cũng có.
Thẳng đến khi Thịnh Văn dùng acc bự của hắn gửi một dấu ‘.’, những người này mới im ru.
Lâm Quát cảm thấy đối tượng của cậu chuẩn men bùng nổ, thỏa mãn cất điện thoại về túi áo. Sau đó cậu rời khỏi kẽ hở Vây Thành, đi không bao lâu, tầm nhìn liền mở rộng.
Trước mặt Lâm Quát là một trấn nhỏ, dòng sông trong suốt vắt qua thị trấn, phản chiếu trên mặt nước phong cách thế kỷ 16 của kiến trúc nơi này, những gian nhà dựng bằng khung gỗ, mái nhà đa giác có góc nhọn hơi vểnh lên, treo đầy các loại chuông gió, mỗi lúc gió thổi qua, tiếng chuông hoà cùng tiếng nước rong ruổi thánh thót. Các gian nhà khung gỗ màu sắc khác nhau nhưng không rối mắt, ngược lại hài hoà bổ trợ lẫn nhau, cả một thị trấn phủ sắc kẹo ngọt đều tràn ngập phong cách vùng Alsace.
Thuyền hoa uốn lượn hàng dài trên sông, theo thuyền nhỏ lay động, cánh hoa rơi xuống trôi nổi trên làn nước trong veo, hoa rơi rực rỡ đẹp không sao tả xiết.
Cảnh này khiến Lâm Quát nghĩ tới thị trấn Colmar nước Pháp.
‘Điểm xuất phát’ của phó bản tại một cây cầu vòm, đã có 7 người ở đó. Lâm Quát ngước mắt nhìn qua, sắc mặt ai nấy bình tĩnh, 3 nam 4 nữ, lúc này cô gái mặc váy lụa đỏ đang ngồi xổm bên cầu, đưa tay khuấy động mặt sông.
Bọn họ thấy Lâm Quát, một anh chàng đầu đinh lên tiếng: “Đủ người rồi.”
Cô gái nghịch nước liền đứng lên nhìn về Lâm Quát, người khác cũng lần lượt hướng mắt đến cậu, có lẽ họ cũng thấy được vẻ trấn định trên mặt Lâm Quát, cô gái váy đỏ nhẹ nhàng thở ra: “Không có người mới, may thật.”
Lâm Quát không lên tiếng, 《 Dự Báo Tử Vong 》 nhiều người mới quá mức, cũng vì thế khiến cho phó bản khó thêm không ít. Hơn nữa người mới vừa vào đã là ba sao, gặp phải bốn sao mặc định là chết.
Anh chàng đầu đinh nói: “Giới thiệu qua chút, dễ nhận diện.”
Anh ta nói: “Triệu Thục.”
Giới thiệu mỗi tên chứ không thêm, đúng như Triệu Thục nói, thật sự chỉ để dễ nhận diện.
Cô gái váy đỏ nói: “Triệu Thù.”
Người bên cạnh hỏi: “Anh em?”
Triệu Thù gật đầu, không định giấu giếm: “Uh huh.”
Triệu Thù thẳng thắn thừa nhận, người khác ngược lại không còn gì để hỏi, vì thế giới thiệu theo thứ tự. Cuối cùng đến lượt Lâm Quát, cậu nói: “Lâm Quát.”
Cậu rất thích kiểu giới thiệu ngắn gọn không rườm rà này.
Giới thiệu hết một vòng, Triệu Thục mở miệng nói: “Đi thôi.”
Tám người đi qua cầu vòm, từ bên này qua bên kia sông. Vừa xuống cầu liền gặp NPC đang chờ đợi, là một bé gái chừng bảy tám tuổi.
Bọn Triệu Thục tiến lên bắt chuyện với NPC, Lâm Quát đưa mắt nhìn bốn phía. Lúc còn ở bên kia cầu Lâm Quát chỉ thấy một dãy nhà khung gỗ san sát, giờ xuống cầu rồi mới trông thấy người đi đường.
Không giống Lâm Quát tưởng tượng, những người lai vãng này mang vẻ ngoài đa dạng, chẳng một ai có nét tương đồng nào với cậu. Lâm Quát cũng đánh giá qua người trong đội, đều không ngoại lệ, đám đông lai vãng cũng không ai giống một trong 7 người.
Lúc này cậu mới rời mắt xuống NPC, bé gái cho cậu dị cảm kỳ quái. Rõ nhất là ở vóc dáng bé gái, kích thước đầu nó trông rất bình thường, nhưng cơ thể lại cực kỳ cường tráng.
Lâm Quát khẳng định là ‘cường tráng’ chứ không phải ‘mập mạp’, bởi vì bé gái mặc váy liền không tay, cánh tay lộ ra là bản cơ bắp thu nhỏ của mãnh nam tiêu chuẩn. Lâm Quát gần đây béo lên một ít, cánh tay cũng chỉ ngang trình với bé gái này.
Những người khác cũng nhận ra điểm ấy, Triệu Thù bóng gió gợi chuyện: “Em gái nhỏ, em thích tập tạ à?”
Lâm Quát: “…” Kiểu bóng gió này chỉ kém nói thẳng ‘cơ bắp của em ghê vãi’, cậu không hé răng, nhưng thật ra lén nhéo cơ bắp mình, ừm, cũng có tí. Tự nhéo cơ xong Lâm Quát bất giác nhớ đến Thịnh Văn, cơ bắp của hắn rất đẹp, không chỉ mỗi tay, đẹp nhất là cơ bụng, cưng cứng mà không thiếu độ đàn hồi…
Cảm giác máu trong người nóng lên, Lâm Quát vội vã đè suy nghĩ lung tung xuống.
“Em ghét vận động lắm!” Bé gái không vui nói: “Anh chị đi theo em, em đưa anh chị tới chỗ ở xong, em còn phải về nhà.”
Triệu Thù không nói nữa, đứng lên trao đổi ánh mắt với Triệu Thục.
Nhóm người liền đi theo bé gái tới chỗ ở, Lâm Quát đi cuối cùng, tiếp tục đánh giá người trong trấn nhỏ. Đám đông này đều giống bé gái, có vóc dáng hết sức cường tráng, liếc mắt một cái liền biết là người cực kỳ khỏe mạnh.
Mà đám đông này cũng đánh giá nhóm Lâm Quát, lúc ánh mắt dừng trên người cậu, con ngươi loé lên. Loại ánh mắt này khiến Lâm Quát rất không thoải mái, như thể mình là một miếng thịt tươi bị linh cẩu dõi theo.
Cả đường bị nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Quát từ không thoải mái lúc đầu biến thành tê liệt. Cuối cùng, bé gái đến trước một ngôi nhà khung gỗ tường hồng thì dừng lại.
Bé gái chỉ vào ngôi nhà này, theo động tác nó nâng tay, Lâm Quát còn thấy cơ thang cường tráng phía sau gáy nó.
Bé gái bảo: “Tuần đầu tiên, đây là chỗ ở của anh chị.”
Lâm Quát khẽ nhíu mày, ngoài 《 Dự Báo Tử Vong 》 không cố định chỗ ở, đây vẫn là phó bản đầu tiên hạn chế thời gian tạm trú. Cậu vừa định hỏi, Triệu Thù lên tiếng nhanh hơn: “Thế tuần thứ hai bọn chị ở đâu.”
8 người tham dự phó bản đều nhìn bé gái, cùng phát hiện manh mối ẩn giấu trong lời nó nói ra.
Bé gái không kiên nhẫn: “Chờ anh chị phát triển trưởng thành giai đoạn đầu, tự nhiên sẽ có người đưa anh chị đến chỗ ở thứ hai.”
Những lời này có điểm kỳ quái, tuy nhiên người tham dự không hề lộ vẻ giật mình, mà lặng lẽ ghi nhớ từ mấu chốt trong lời bé gái.
Triệu Thù mỉm cười: “Em gái nhỏ, váy của em đẹp thật đấy.”
Bê gái lập tức thu vẻ cáu kỉnh, cũng nở nụ cười theo: “Thật vậy sao? Váy của chị cũng rất đẹp.”
Triệu Thù đáp: “Cảm ơn em. Thấy em dễ thương như vậy, chị kể cho em nghe một bí mật.”
Bé gái mở to cặp mắt quả nho tò mò nhìn Triệu Thù.
Triệu Thù nói: “Thật ra chị là nhà thiết kế thời trang, chuyên thiết kế những bộ váy xinh đẹp nhất trên đời dành cho các cô bé dễ thương.” Thấy bé gái đầy mặt vui mừng, Triệu Thù tiếp tục: “Em gái nhỏ, em là cô bé dễ thương nhất chị từng gặp, chị nhất định phải thiết kế cho em một bộ váy công chúa xinh đẹp nhất.”
Bé gái vui thích cười rộ lên: “Thật không ạ! Tuyệt quá đi!”
“Dĩ nhiên là thật rồi, chị sao nỡ lừa cô bé dễ thương như vậy chứ.” Triệu Thù gật gật đầu, bỗng lộ vẻ tiếc nuối: “Nhưng mà…”
Bé gái sốt sắng nhìn Triệu Thù: “Làm sao vậy?”
Vẻ tiếc nuối trên mặt Triệu Thù biến thành lo âu, cô mặt ủ mày chau nói: “Có một kẻ xấu sẽ trộm mất váy của chị thiết kế.”
Bé gái lập tức căm phẫn: “Kẻ xấu trông như nào! Em sẽ mách với mẫu thân đại nhân, để mẫu thân đại nhân ngừng cung cấp dinh dưỡng cho kẻ đó!”
Triệu Thù nói: “Kẻ xấu này trông rất giống chị.”
Triệu Thù nói tới đây Lâm Quát đã rõ. Triệu Thù vẫn nhớ quy tắc phó bản, đang dò hỏi bé gái về bản thân khác của mình.
Bé gái sửng sốt: “Trông rất giống chị?”
Triệu Thù tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, cô ta trông giống chị như đúc. Nếu em thấy cô ta, nhất định phải nói cho chị, thế thì chị mới đề phòng được, không để cô ta trộm mất váy đẹp của em.”
Bé gái suy tư chốc lát, do dự nói: “Nhưng mà, em không thể vào phòng của anh chị được.”
Lại một manh mối được moi ra.
Lâm Quát chưa làm chưa nói gì đã nhận được thông tin ‘phát triển trưởng thành’, ‘cung cấp dinh dưỡng’ và NPC không thể tiến vào nơi ở của bọn họ. Loại cảm giác cơm dâng tận miệng này khiến cậu hiểu ra vai trò cá mặn* của mình trong đội.
(*Cá mặn: chỉ thành phần tạ team, có cho đủ đội hình, chờ ăn sẵn)
Xem ra người trong đội cơ bản đều từ khu trên, Lâm Quát ước tính đơn giản, trừ mình, trung bình bảy người còn lại hẳn phải đến tầm khu B trên.
Triệu Thù kín đáo nói: “Em có thể gõ cửa ba lần, như vậy là chị hiểu.”
Bé gái ngẫm nghĩ: “Được!”
Lại hối: “Các anh chị mau vào đi.”
Triệu Thù thôi hỏi dò, quay người liếc qua cả đội một cái. Sau đó cả đội bước vào ngôi nhà tường hồng phấn, Lâm Quát lặng lẽ đi cuối cùng.
Nếu là phó bản hai, ba sao, lúc này đã bắt đầu sốt sắng mở cửa ra có bị giết hay không rồi. Nhưng người tham dự 《 Bí Mật Của Thế Giới 》 biết lúc này tất nhiên không thể có chuyện giết ngay cửa, nguyên nhân rất đơn giản, mở màn liền bị giết sẽ hạ thấp chất lượng của phó bản.
Triệu Thục đẩy cửa bước vào, Lâm Quát cũng theo đại bộ phận tiến vào trong, lúc đến gần khung cửa, Lâm Quát nghe thấy bé gái dặn Triệu Thù: “Chị nhất định phải phát triển trưởng thành nha.”
Triệu Thù mỉm cười, lại nói vài câu với bé gái, xong mới bước vào.
Lâm Quát đứng trong nhà, màu sắc ở đây giống hệt tường ngoài, đều là màu hồng phấn.
Trong lúc cậu đánh giá bài trí xung quanh, những người khác đã nói ra điểm bất thường.
“Không có phòng bếp, không có phòng ăn.”
“Có 8 phòng ngủ.”
Lâm Quát yên lặng nghe, Triệu Thục nói: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Lâm Quát nghe Triệu Thục dò hỏi, tuy là một câu hỏi, nhưng ngữ khí không hề có bất cứ ngờ vực gì, càng giống như đã có ý kiến, hiện tại chỉ đang hỏi ý kiến người khác mà thôi.
Có điều những người khác không vội trả lời, như đang cân nhắc xem đoàn đội có cạnh tranh nội bộ hay không.
Triệu Thù lên tiếng: “Chưa có manh mối cho thấy 8 người chúng ta phải đấu đá, chúng ta chính là một thể. Nếu thật sự phải đấu, đến lúc đó phân thắng bại sau cũng chưa muộn. Hẳn đều là người thành trên nhỉ, đạo lý đơn giản như vậy còn cần tôi phải nhắc cho mấy người nghe?”
Trên mặt ai nấy thoáng vẻ xấu hổ.
Triệu Thù rời mắt đến Lâm Quát: “Lâm Quát?”
Lâm Quát nhìn cô.
Triệu Thù nói: “Cậu có ý kiến gì không?” Trong 8 người, trừ Triệu Thục, Triệu Thù tôn trọng Lâm Quát nhất, cô nhìn ra những người khác chỉ đang giả vờ bình tĩnh, chỉ có Lâm Quát là thật sự trấn định.
Mà Lâm Quát đúng là có một suy đoán, Triệu Thù đã nói đến vậy, cậu cũng không có gì phải che giấu, vì thế mở miệng: “Trong phòng không có phòng bếp phòng ăn, chúng ta không cần ăn uống. NPC nói ‘phát triển trưởng thành’, ‘cung cấp dinh dưỡng’, tôi nghĩ căn nhà này, thực ra là—— tử cung.”
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro