Chương 78: Ba loại khả năng
Người cũ đã thấy quen cái chết, biểu cảm nghiêm trọng lúc này là vì cạm bẫy trong quy tắc, những người mới lần đầu thấy có người chết thê thảm như vậy, hoảng sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
Dòng chữ ‘ Trịnh Hoa Game Over!!! ’ hiện trên màn hình thành phố, gần như toàn bộ dân chúng đều ngửa đầu xem, sau dòng chữ ‘ Trịnh Hoa Game Over!!! ’, màn hình liền xuất hiện hình hoạ đầu lâu, nối theo sau còn có hai câu tiếng Anh:
All tragedies end with death!
Brought death pain, and death will be kept!
——Mr.Death
Lưu Hách không hiểu nghĩa, Lý Nguyên chẳng mấy dễ chịu phiên dịch: “Câu đầu: Mọi bi kịch đều chấm dứt bằng tử vong, câu sau: Thống khổ mang đến tử vong, và tử vong sẽ còn sinh mới.”
Lưu Hách hỏi: “Câu ba thì sao?”
Lý Nguyên trợn trắng mắt.
Lâm Quát đáp: “Tử Thần ký tên.”
Dứt lời, Lâm Quát bỏ qua bọn họ, tính toán đi nhìn thi thể Trịnh Hoa xem có manh mối gì không. Lúc tới gần lại có bảo an cản cậu: “Ngài Lâm, mong rằng chuyện ngoài ý muốn sẽ không ảnh hưởng các vị thi đấu, tôi đã báo nguy, việc này hãy giao cho cảnh sát xử lý. À đúng rồi, không còn sớm nữa, các vị đã tìm được chỗ nghỉ chưa? Nếu chưa, tôi có thể thu xếp giúp các vị.”
Nói đoạn rất ân cần đi chuẩn bị chỗ nghỉ cho nhóm Lâm Quát, cậu từ xa quan sát Trịnh Hoa, lúc này Lý Nguyên tiến lại gần: “Có manh mối không?”
Lâm Quát thu mắt: “Không có.”
Lý Nguyên không hề thất vọng: “Đoán trước là vậy.”
Phó bản đã cho bọn họ hình ảnh tử vong, nếu trên thi thể người chết còn giữ manh mối, vậy phó bản này đối với bọn họ quá đơn giản rồi.
Bởi vì bảng hiệu rơi xuống là phát sinh ngoài ý muốn, trên đường có không ít người dõi mắt lại đây, bọn họ cực kỳ tò mò với nhóm Lâm Quát, Lý Nguyên không quá thích trở thành tiêu điểm chú ý liền gọi cậu: “Tìm chỗ nghỉ trước đã.”
Bảo an nghe vậy rất kích động, lập tức nói với hai người: “Nếu các vị đồng ý, có một khách sạn 5 sao thuộc công ty chúng tôi, tôi có thể sắp xếp cho các vị.”
Lý Nguyên nhìn bảo an vài lần, đại khái cảm thấy bảo an quá niềm nở: “Anh có quyền hạn không?”
Bảo an nở nụ cười: “Tôi đương nhiên không có quyền, nhưng tôi có thể trình lên cấp trên. Chắc chắn lãnh đạo sẽ rất sẵn lòng chào đón các vị tới ở khách sạn của chúng tôi, chúng tôi vô cùng vinh hạnh.”
Sắc trời đã tối, bọn họ quả thực cần tìm một nơi nghỉ chân, tuy nhiên khách sạn nên sẽ đông người, quá nhiều yếu tố không ổn định, Lâm Quát cân nhắc nói: “Chọn biệt thự lớn, yên tĩnh phong cảnh đẹp chút.”
Lý Nguyên: “...”
Bảo an hớn hở thi hành ngay, Lý Nguyên không hỏi Lâm Quát nguyên nhân, cậu cũng chẳng chủ động giải thích. Phó bản Vây Thành thường dễ thấy biệt thự toạ núi, tuy nguy hiểm tính mạng nhưng điểm dừng chân không tồi, Lâm Quát yêu cầu xong thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ, chờ ra khỏi Vây Thành, liệu cậu có hình thành thói quen không nhỉ, cả Thịnh Văn nữa, hắn ở khu S đãi ngộ như vua, một họa sĩ còi như cậu định nuôi Thịnh Văn thế nào.
Vì Lâm Quát đưa ra yêu cầu là, ‘ biệt thự ’ ‘ lớn ’ ‘ phong cảnh đẹp ’ ‘ yên tĩnh ’, đô thành phồn hoa cũng không thể đáp ứng yêu cầu của cậu, bảo an liền đưa bọn họ tới biệt thự ngoại ô.
Kiến trúc biệt thự rộng lớn, có sân vườn có bể bơi, nhưng bởi vì Trịnh Hoa đã chết, người mới không ai vui vẻ nổi, mà người cũ đang đặt mạng trong phó bản cũng không động chân mày chỉ vì những vật chất giả tạo kia.
Bảo an đưa họ tới biệt thự xong, nói thêm vài lời uyển chuyển liền rời khỏi. Vì nhân số tổng 12 người, siêu xe chở bọn họ tới biệt thự có tới 3 chiếc, lúc bảo an rời đi cũng không lái siêu xe đi, ngược lại còn giao chìa khóa xe cho bọn họ, làm phương tiện để bọn họ ra ngoài.
Bảo an đi rồi, 12 người còn lại liền tập trung tại phòng khách của biệt thự nghiên cứu phó bản.
Phòng khách có một tấm bảng trắng, kèm theo vài cây bút dạ. Lưu Hách giống Lương Tư Hồng mà Lâm Quát từng gặp trong《 Kẻ Xâm Nhập 》, mang thuộc tính dê đầu đàn.
Anh ta mở nắp bút dạ, gõ gõ mặt bàn vực tinh thần người mới lên, nếu không phải quy tắc phó bản yêu cầu bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, Lưu Hách còn chẳng buồn quản đám người mới này, nhưng đành hết cách, anh ta hắng giọng nói: “Chỉ là chết một người thôi, giờ mới đi tới đâu?”
Người mới hơi khó chịu cách Lưu Hách dùng từ, Tiểu Vũ nói: “Dù sao cũng là một mạng người sống, mới trước đó anh ấy còn tốt bụng cởi áo cho tôi mượn!”
Lý Nguyên liếc Tiểu Vũ một cái: “Là bọn này khiến anh ta chết hả? Nếu muốn quy chụp trách nhiệm, vậy không phải chị có trách nhiệm lớn hơn nữa sao?”
Tiểu Vũ: “Tôi...”
Lý Nguyên bắn liên thanh như không để Tiểu Vũ có cơ hội phản pháo: “Nếu chị nhìn kỹ hình ảnh tử vong, chưa biết chừng Trịnh Hoa đã có thể sống sót. Nếu chị không đi thay quần áo, Trịnh Hoa cũng sẽ không phải chờ chị mà bị bảng hiệu nện vào, quan trọng hơn cả, rõ ràng chị đã phát hiện bảng hiệu rơi xuống trước bất cứ ai, nhưng chị không báo.”
Tiểu Vũ thoáng cái đỏ mắt: “Tôi có!”
Lý Nguyên cười nhạt: “Chị gọi đó là báo?”
Tiểu Vũ nghẹn lời: “Tôi, tôi muốn báo cho mọi người, tôi là lần đầu tiên... tôi thật sự làm không tốt...”
“Không tốt?” Trong miệng Lý Nguyên tràn đầy châm chọc: “Nói chẳng biết ngượng.”
Lâm Quát hết sức nhức đầu, Tiểu Vũ bị Lý Nguyên móc mỉa không đáp nổi một câu, nhìn cô có dấu hiệu sắp sửa suy sụp, cậu nhìn sang Lý Nguyên, lên tiếng: “Đừng nói nữa.”
Lúc này đồng đội không tỉnh táo sẽ khiến tình huống càng thêm bất ổn.
Lâm Quát không nói còn đỡ, cậu vừa mở miệng, Tiểu Vũ liền hiểu lầm Lâm Quát đang nói đỡ giúp mình, cổ họng phút chốc nghẹn lại, trong lòng trào lên nỗi oan ức, hai tay che miệng khóc lên.
Lý Nguyên chẳng hề áy náy: “Không phải chuyện gì cũng lấy lí do ‘ lần đầu tiên ’ ‘ thiếu kinh nghiệm ’ ra bào chữa cho mình.” Bắt gặp ánh mắt không tán thành từ Lâm Quát, rốt cuộc Lý Nguyên chọn cách im lặng chừa mặt mũi cho cậu.
Lâm Quát lấy hộp khăn giấy trên bàn, rút mấy tờ đưa cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nức nở nói: “Cảm ơn.” Cô nhìn Lâm Quát tìm sự an ủi: “... Mọi người đều cho rằng do tôi hại chết Trịnh Hoa sao?”
Lâm Quát nhíu mày: “Không liên quan đến cô.”
Chết tại Vây Thành, Lâm Quát đều tính lên đầu Hệ Thống Máy Chủ. Cậu luôn giữ vững quan điểm, nếu Vây Thành không tồn tại, vậy sẽ chẳng có nhiều cái chết oan uổng như thế.
Tiểu Vũ: “Vậy... vậy là tôi kéo chân mọi người sao?”
Cái này thì Lâm Quát im bặt.
“Được rồi, đừng ồn nữa.” Lưu Hách khó chịu lần nữa gõ gõ mặt bàn, anh ta nhìn những người mới trong đội: “Năng lực không đủ thì nghĩ cách bù trừ chỗ khác đi chứ không phải khóc sướt mướt, bọn này không có nghĩa vụ phải dỗ dành tinh thần bị tổn thương của mấy người.”
Tiểu Vũ không hé răng, những người mới trong đội đều gượng dậy tinh thần, lần lượt quan sát từng người cũ, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ thờ ơ, chỉ có Lâm Quát còn đỡ chút, quanh thân cũng tản ra một loại thái độ xa cách trầm mặc.
Lưu Hách không quan tâm cảm xúc của người mới, anh ta viết lại lời nhắn của Tử Thần mà Lý Nguyên từng dịch cho mình lên bảng trắng, sau đó nói: “Hai câu này hẳn có ẩn giấu manh mối nào đó, mấy người thấy sao?”
Lâm Quát không nói chuyện, người cũ vào phó bản lần này đều tới khu A bằng thực lực, có những suy nghĩ đều không khác mấy so với cậu, Lâm Quát xác thực cũng nghĩ như thế, hai lời nhắn này có lẽ ẩn giấu manh mối nào đó cực quan trọng, chỉ là manh mối ẩn giấu quá sâu, cậu tạm thời chưa có manh mối cũng không muốn suy đoán lung tung làm ảnh hưởng đến mạch nghĩ của những người khác.
Rõ ràng những người cũ đều nghĩ như Lâm Quát, vấn đề của Lưu Hách không được bọn họ phản hồi, mà người mới thấy người cũ không hé răng cũng không dám mở miệng.
Lưu Hách gật gù, phản ứng của mọi người đều nằm trong dự đoán của anh ta, nếu có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối, vậy thì cao thủ cũng chẳng còn ngụp lặn ở phó bản ba sao rồi.
Lưu Hách lần nữa thay đổi vấn đề: “Vậy thì nhận xét thế nào về hình ảnh tử vong?”
Tiểu Vũ thấy trước hai hình ảnh tử vong, đầu là động đất sau là Trịnh Hoa chết, nhưng từ lúc cô thấy hình ảnh tử vong đã trôi qua chừng 4 tiếng đồng hồ, động đất vẫn chưa hề xảy ra.
Lưu Hách thả tép bắt tôm: “Suy đoán của tôi là, hình ảnh tử vong có thật có giả, hình ảnh giả rất có thể sẽ dẫn dắt chúng ta đi đến tử vong.” Nói tới đây anh ta thoáng dừng, không nhìn người mới mà đảo mắt về phía bốn người cũ trong đội: “Mấy người có suy đoán khác không?”
Bốn người đều trầm mặc, bọn họ rốt cuộc không tận mắt nhìn thấy hình ảnh tử vong, vì vậy vấn đề này rất khó lý giải. Hơn nữa Tiểu Vũ hỏi một không biết ba, càng tăng thêm độ khó cho bọn họ.
Giữa lúc im lặng, Lý Nguyên đột nhiên hỏi Lâm Quát: “Lâm Quát, anh có suy nghĩ gì không?”
Lâm Quát đáp: “Tôi giống Lưu Hách, nếu cần một đáp án bất đồng, vậy tôi có một.” Dừng một chút, Lâm Quát mở miệng: “Tiểu Vũ thấy hai hình ảnh tử vong, cho nên có ba loại khả năng. Loại thứ nhất, hình ảnh tử vong có thể nối tiếp thành một đoạn hoặc tả về một chủ đề, nếu thế thì đúng như điều chúng ta đang nói, hình ảnh tử vong có thật có giả, hình ảnh giả sẽ dẫn dắt chúng ta đi đến tử vong.”
Nói một câu dài như vậy trong một hơi, Lâm Quát hoãn lại phút chốc, ánh mắt mọi người đều đổ về cậu, giữa chừng Lâm Quát mở miệng tiếp tục lời chưa nói xong: “Nếu hình ảnh tử vong không nối tiếp, thì khác biệt lớn nhất, rất có khả năng Tử Thần đã bổ khuyết.”
Người cũ biến sắc.
Tiểu Vũ không nghe rõ, nhỏ giọng lặp lại: “Bổ khuyết?”
“Đúng vậy.” Lâm Quát giải thích: “Hình ảnh tử vong đầu tiên cô nói ‘ động đất ’, nhưng chúng ta đều trốn thoát, cho nên hình ảnh tử vong này không thành hiện thực. Như vậy Tử Thần muốn chúng ta chết sẽ phải lập tức sửa đổi, vì thế Tử Thần căn cứ hành động của chúng ta mà tạo ra hình ảnh tử vong thứ hai.”
Nhờ sự xuất hiện của Trương Mộng Nam từ phó bản trước, Lâm Quát đã học được cách dùng từ để chia sẻ manh mối khiến những người khác có thể chuẩn xác bắt được ý nghĩ của mình.
Lý Nguyên mở miệng: “Thì ra anh hỏi chị ta hình ảnh tử vong có nối tiếp không, lúc ấy anh đã nghĩ tới rồi?”
Lâm Quát không lên tiếng, quả thực khi Tiểu Vũ nhìn thấy hình ảnh tử vong thứ hai cậu đã nghĩ tới điểm này, có điều Tiểu Vũ lại không thể cho cậu đáp án, vì thế Lâm Quát lỡ mất cơ hội cứu sống Trịnh Hoa.
Người mới nghe hiểu ý Lâm Quát, nhìn theo hướng này thì vấn đề của Tiểu Vũ xác thực không hề nhỏ, Tiểu Vũ cúi đầu: “Xin lỗi... Nếu sau này tôi còn có thể thấy hình ảnh tử vong, tôi nhất định sẽ nhìn thật cẩn thận... tôi sẽ cố gắng nói ra hình ảnh thật chuẩn xác.”
Lý Nguyên không buồn nghe Tiểu Vũ nói suông, nhỏ hỏi Lâm Quát: “Thế khả năng thứ ba thì sao?”
Lâm Quát nói: “Khả năng thứ ba chính là hai loại khả năng trước đều tồn tại.”
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro