Chương 90: Tìm ra quy luật

Một giờ chiều.

Trong sự chờ đợi nín thở, hình ảnh tử vong đúng hẹn lại lên.

Địa điểm chính ở đại sảnh tầng một chung cư bọn họ ở, đèn chùm pha lê trên trần đột nhiên rơi xuống, người bị rơi trúng khắp mình cắm đầy mảnh sành, lại không chết ngay, toàn thân run rẩy vì đau đớn, máu loang đầy đất, chết vì mất máu quá nhiều.

...

Theo cách thức sao chép, người đầu tiên thấy hình ảnh tử vong là Tiểu Vũ, La Hạo Nhiên thứ hai, Lâm Quát thứ ba. Rạng sáng Tiểu Vũ đã thấy hình ảnh tử vong, mà La Hạo Nhiên đã chết, vậy nếu Tử Thần thứ hai sao chép trình tự của Tử Thần tiền nhiệm, lần này đến lượt Lâm Quát thấy hình ảnh tử vong, nhưng cậu lại không hề thấy.

Cậu đưa mắt nhìn quanh đám người, âm thầm ghi nhớ từng biểu cảm trên mặt bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Quách Ba.

“Thấy gì rồi?” Lâm Quát trầm giọng hỏi gã.

Lý Nguyên giật mình, nhỏ không nghĩ người thấy hình ảnh tử vong lại là Quách Ba.

Theo một câu chất vấn từ Lâm Quát, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Quách Ba. Gã thực ra rất muốn hỏi Lâm Quát làm sao phát hiện, lúc gã nhìn thấy hình ảnh tử vong đã tận lực giữ mình bình tĩnh, nào ngờ vẫn bị cậu nhận ra.

Chẳng qua Quách Ba không đắn đo quá lâu chuyện này, gã mở miệng: “Tôi thấy...” Nói đoạn, Quách Ba chỉ ra ngoài trời: “Trời đổ mưa đá, rơi trúng đầu người chết.” Biết Lâm Quát sẽ phân tích tính dẫn dắt của hình ảnh tử vong, gã cố ý nói: “Không chết ngay, là sau khi rời vào chung cư mới chết... Lâm Quát, cậu nghĩ hình ảnh tử vong tôi thấy có tính dẫn dắt hay không?”

Lâm Quát lẳng lặng nhìn gã: “Đặc thù người chết?”

Quách Ba lắc đầu: “Không thể thấy rõ, tôi đều dồn lực ghi nhớ cảnh tượng.”

Mọi người bắt đầu bàn tán về hình ảnh tử vong Quách Ba kể lại, Tiểu Vũ thấy Lâm Quát vẫn luôn im tiếng, liền thận trọng hỏi: “Anh Lâm Quát, Quách đại ca thấy hình ảnh tử vong kia rốt cuộc có tính dẫn đường hay không? Chúng ta nên trốn ở ngoài hay vẫn nên ở trong phòng không đi đâu hết?”

Quách Ba lập tức gật đầu phụ họa: “Lâm Quát, rốt cuộc phải tính thế nào đây? Chúng ta làm sao để tránh được cơ quan tử vong?”

Dưới loạt ánh mắt như nhìn Chúa cứu thế, Lâm Quát hỏi lại Quách Ba: “Anh là người cũ, anh nghĩ thế nào?”

Quách Ba nghẹn lời.

Lâm Quát cười khẩy: “Tôi không có nghĩa vụ bưng cơm đến tận miệng cho mọi người.” Lúc nói lời này, Lâm Quát khẽ vuốt ảnh chụp Thịnh Văn trong túi.

Chẳng ngờ Lâm Quát đột nhiên không hợp tác, Quách Ba tức khắc nóng giận, nhưng nhận thức chính mình đâu có tư cách chỉ trích gì cậu, cậu giúp bọn gã là tình cảm, không giúp cũng là lẽ thường.

Lý Nguyên đoán chừng Lâm Quát đã nhìn ra Quách Ba nói dối, nhỏ lên tiếng phụ hoạ: “Lâm Quát chia sẻ manh mối còn chưa đủ nhiều hả? Mấy người tự động não đi không được à? Còn cả anh...” Lý Nguyên nhìn về phía Quách Ba: “Anh là người cũ, cũng phải chờ bón cơm giống người mới thế, nực cười quá vậy.”

Quách Ba ngượng ngùng, qua hồi lâu mới giải thích: “Có tính dẫn đường hay không tôi không nhìn ra, nhưng có thể khẳng định, hình ảnh tử vong đang đánh cược xem chúng ta liệu có trốn ở trong nhà. Cá nhân tôi cảm thấy, bên ngoài quá nhiều yếu tố bất định, như Trịnh Hoa đã chết vậy, biết đâu được có thứ gì lại rơi xuống, kích hoạt ra quá nhiều cơ quan tử vong. Nếu không chắc chắn, chi bằng lấy bất biến ứng vạn biến, chúng ta cứ trú ở trong nhà.”

Sợ Lâm Quát phát hiện sạn trong lời mình, Quách Ba lại bổ sung: “Hơn nữa hình ảnh tử vong thứ hai cũng sắp tới rồi, chúng ta cần tụ lại với nhau.”

Lâm Quát thu mắt, dài dòng đến cuối Quách Ba cũng nói được câu tiếng người. Cậu đương nhiên biết Quách Ba nói dối, có thể để ý người chết từ ngoài vào trong nhà mới chết, lại không để ý tới đặc thù người chết, Quách Ba chỉ thiếu điều viết lên mặt bốn chữ to ‘tao bốc phét đấy’. Nhưng gã cố ý che giấu hình ảnh tử vong, Lâm Quát chẳng thể làm gì nhiều, cậu đưa mắt nhìn quanh sảnh, thử tìm nguy cơ có thể kích hoạt cơ quan tử vong.

Cậu thấy đèn chùm pha lê treo trên đỉnh đầu bọn họ chính là nguy cơ lớn nhất ở đại sảnh tầng một, vì thế trầm giọng nhắc: “Cách xa đèn chùm pha lê ra chút.”

Mọi người tức thời cảnh giác, nhanh chân né khỏi phạm vi đèn chùm, bảo đảm nó có bất chợt rơi xuống cũng không trúng bản thân. Lâm Quát vừa nhắc nhở xong, sắc mặt Quách Ba trầm xuống không ít, chẳng qua cậu mải phòng những nguy cơ khác nên không chú ý đến phản ứng của Quách Ba.

Gã vốn tính chờ đèn chùm rơi xuống rồi cứu người trúng đòn, vậy là có thể được một điểm, thế nhưng Lâm Quát phát ngôn liền trực tiếp phá tan ảo tưởng của Quách Ba. Quách Ba lạnh lòng, tự nhủ, nếu mày đã muốn ngáng chân thì đừng trách tao!

Lâm Quát cẩn thận tìm nguy cơ có thể kích hoạt cơ quan tử vong, đại sảnh không lớn chẳng nhỏ, trang trí vô cùng tinh xảo, đồ vật sắc nhọn rất nhiều. Lâm Quát nghĩ mà bực, một Tử Thần thôi đã đủ phiền phức, còn phải phân lực đi đối phó đồng đội óc heo.

Đè nén tức giận, giọng điệu Lâm Quát càng thêm lạnh nhạt: “Tránh xa chỗ kia.” Cậu chỉ một dãy tủ trưng bày, trong ngăn kính đặt đầy loại bình có hoa văn phức tạp, nếu tủ đổ xuống, bình vỡ thành mảnh sành cũng có thể giết người.

Thấy Lâm Quát loại đi từng nguy cơ có thể kích hoạt cơ quan tử vong, Quách Ba đã hơi sốt ruột, cứ thế chẳng may có thể tránh thoát tử vong thật, thế gã sẽ không có điểm được! Gã phải nghĩ cách cản Lâm Quát loại trừ nguy cơ.

Biện pháp còn chưa nghĩ ra, người mới Đỗ Bình Sinh lại đột nhiên tái mặt. Lâm Quát phát hiện sắc thái cậu ta không đúng, nhìn qua đồng hồ, kim chỉ—— 2:00.

Lòng cậu trùng xuống, Lý Nguyên mau lẹ lên tiếng dò hỏi: “Thấy cái gì rồi? Thấy thì nói luôn đi được không? Cứ phải để người khác hỏi đến, đệch mợ, mấy người thằng nào cũng có bệnh à!”

Đỗ Bình Sinh há miệng: “Người chết té ngã, gáy đập vào... góc bàn trà...”

Không đợi Đỗ Bình Sinh dứt lời, ‘xoảng’ một tiếng, đèn chùm rớt xuống, văng ra không ít mảnh vụn. Ai nấy tức thì khiếp vía muốn trốn đi, dây treo đèn chùm vương đầy sàn, có người dẫm vào hạt châu lập tức lảo đảo vài bước.

Những người gần đó vội vã kéo lại, Quách Ba ở gần nhất, gã theo bản năng duỗi tay định kéo, trước mắt bỗng nhiên lần nữa hiện lên hình ảnh tử vong, lần này gã thấy rõ, người chết mặc quần áo gì ngoại hình ra sao, mà người này cũng ở gần Quách Ba, là người mới, tên Hạ Nhật.

Chớp nhoáng ấy, Quách Ba giữ chặt người suýt té ngã kia, sau đó nhân lúc hỗn loạn, đá hạt châu từ đèn chùm lăn đến dưới chân Hạ Nhật trong màn hình tử vong của gã. Vì thế cuối cùng, Quách Ba kéo vững người này, Hạ Nhật lại dẫm phải hạt châu.

Cả đám đều vội kéo người kia, ngoài Quách Ba không ai chú ý tới Hạ Nhật ngã về phía đèn chùm, cổ xượt qua khung đèn, bị cắt đứt động mạch chủ, máu tươi bắn khắp nơi.

Đến khi tất cả phản ứng lại, Quách Ba đã vọt lên, gã nhìn thảm trạng Hạ Nhật lúc này, chờ Hạ Nhật chết sẽ khớp với hình ảnh tử vong chớp nhoáng gã thấy lần hai. Gã không do dự cởi áo bịt kín cổ Hạ Nhật, cũng nhân cơ hội kéo Hạ Nhật sang bên, thay đổi hình ảnh tử vong của Hạ Nhật.

Lâm Quát nhìn chằm chằm sau lưng Quách Ba, vì không trông thấy hình ảnh tử vong mà người khác thấy, cậu liền rơi vào thế bất lợi. Sắc mặt cậu lẫn Lý Nguyên đều không tốt đẹp, một sự thật đã bày ra trước mắt, Quách Ba thay đổi tử trạng của Hạ Nhật, Tử Thần thứ ba sắp sửa xuất hiện.

Mọi người đều bị cảnh tượng kia dọa choáng váng, qua mất hồi lâu, Lý Nguyên mới bảo Lâm Quát: “Em có một ý tưởng.” Thoáng dừng, Lý Nguyên tiếp tục: “Quan hệ hợp tác giữa các Tử Thần...”

Lâm Quát cũng vừa nghĩ tới, dự báo tử vong từ Tử Thần sau dù đến muộn hơn vẫn dẫn dắt cái chết ở mức độ nào đó, giúp Tử Thần thứ nhất thành công thu hoạch mạng người.

Lý Nguyên hơi phát hoảng: “Cũng không biết như vậy có tính là hai Tử Thần đều thành công không.”

Vừa mới dứt lời, Đỗ Bình Sinh lập tức hô lên: “Tủ trưng bày! Tiểu Vũ!”

Rầm——

Tủ trưng bầy đổ xuống, Tiểu Vũ vì ngây người nhìn toàn bộ chuyện phát sinh mà tránh không kịp, bị tủ đổ đè xuống, khoảnh khắc trong mắt mọi người chỉ còn lại cánh tay Tiểu Vũ duỗi ra, mọi bộ phận khác đều bị tủ đè bẹp.

Lý Nguyên im bặt.

Sự phối hợp giữa các Tử Thần quá hoàn hảo rồi.

Ngươi giúp ta dẫn dắt, ta giúp ngươi dẫn dắt, ai cũng không thoát nổi số mệnh tử vong.

Trong sảnh tầng một không có màn hình điện tử nào, Lâm Quát trầm mặt bước ra ngoài, ngẩng đầu vừa lúc thấy màn hình giữa thành phố nhảy khung, nhưng cậu vẫn bắt kịp hình ảnh trước khi trôi mất.

‘ Death will be kept, and brough death pain.

——Mr. Death ( s ) ’

Trật tự từ lại thay đổi, chứng minh Quách Ba thật sự đã tạo ra Tử Thần thứ ba. Sau lời nhắn kia liền nhảy đến dòng chữ ‘ Bạch Vũ Game Over!!! ’

All tragedies end with death!

Brought death pain, and death will be kept!

——Mr.Death ( s )

Một lúc sau lời chế nhạo, màn hình quay về bảng tỉ số:

Lâm Quát 2

Quách Ba 1

Lý Nguyên cũng ra ngoài xem, mắng một câu: “Đệch.”

Tử Thần thứ ba xuất hiện, càng khiến Quách Ba nếm được ngọt bùi, chỉ cần thay đổi hình ảnh tử vong trước khi người chết hẳn, vậy là được điểm, chuyện cướp người thật sự quá đơn giản rồi.

Lý Nguyên cười lạnh: “Lâm Quát, anh bảo phó bản đến cuối sẽ xuất hiện bao nhiêu Tử Thần?”

Lâm Quát không đáp, Lý Nguyên ngửa đầu nhìn cậu, khi ấy mới phát hiện Lâm Quát lại lộ nét mặt trầm tư, là kiểu như đã biết hết mọi thứ, chỉ đang cân nhắc nên đối phó thế nào.

Lý Nguyên quay đầu nhìn vào trong chung cư, hai người tử vong khiến người tham dự khác sững sờ, lúc này đều ngây ra như phỗng nhìn hết thảy trước mắt.

Lý Nguyên quay lại hỏi: “Làm sao đây?”

Lâm Quát mở miệng: “Quy luật tử vong chính là, ‘All tragedies end with death’.”

Lý Nguyên lộ vẻ mờ mịt, lần này nhỏ ngẫm sao cũng không hiểu quy luật Lâm Quát nói là gì, tiếp sau lại nghe cậu nặng nề nói.

“Người chết đầu tiên, Trịnh Hoa.” Cậu đọc: “Zheng Hua.”

“Người chết thứ hai, Lưu Hách, Liu He.”

“Người chết thứ ba, La Hạo Nhiên, Luo Hao Ran.”

“Người chết thứ tư, Nghiêm Đình, Yan Ting.”

“Người chết thứ năm, Hạ Nhật, Xia Ri.”

“Người chết thứ sáu, Bạch Vũ, Bai Yu.”

Lý Nguyên ngẫm nghĩ, đột nhiên ngây ngẩn.

Trong tên Trịnh Hoa có chữ ‘a’, tên Lưu Hách có chữ ‘l’, tên La Hạo Nhiên có chữ ‘l’, tên Nghiêm Đình có chữ ‘t’, tên Hạ Nhật có chữ ‘r’, tên Bạch Vũ có chữ ‘a’...

Nối lại chính là, all tra...

Mà câu tiếng Anh vẫn luôn xuất hiện trong mắt họ là—— All tragedies end with death.

Tử Thần dựa vào quy luật này để giết người, mà Lâm Quát, Lý Nguyên và La Hạo Nhiên có điểm chung, chính là tên của họ đều có chữ ‘l’, bởi thế khi đám cháy nổ mạnh, Lý Nguyên vốn phải chết biến thành La Hạo Nhiên, nhưng đối với Tử Thần mà nói, trong ba người bọn họ ai chết cũng được.

Lý Nguyên tức khắc không rét mà run, “Nếu thế, quy luật thấy hình ảnh tử vong chính là——”

“Brought death pain, and death will be kept.” Lâm Quát nhàn nhạt nối tiếp.

Người đầu tiên thấy hình ảnh tử vong, Bạch Vũ, ứng với \'B\'.

Người thứ hai thấy hình ảnh tử vong, La Hạo Nhiên, ứng với ‘R’.

Người thứ ba thấy hình ảnh tử vong, Lâm Quát, ứng với ‘O’.

Người thứ tư thấy hình ảnh tử vong, Bạch Vũ, lại lần nữa ứng với ‘U’.

Người thứ năm thấy hình ảnh tử vong, Quách Ba, ứng với ‘G’.

Người thứ sáu thấy hình ảnh tử vong, Đỗ Bình Sinh, ứng với ‘H’.

Brough...

~~~

Cho ai cần, tên phiên âm của:

Lâm Quát: Lin Kuo

Lý Nguyên: Li Yuan

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro