Chương 8
"Anh vừa đi đâu thế?"
Một câu hỏi yếu ớt mang theo thanh âm nức nở từ phía sau truyền đến.
Đại Thiên Cẩu không khỏi chấn động toàn thân, nhanh chóng quay đầu lại, liền chứng kiến người khiến hắn "đau lòng khó nhịn" đang đứng ở sau lưng.
Trái tim vừa rơi vào hầm băng chậm rãi bình tĩnh lại, Đại Thiên Cẩu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện Tể Tể một tay vịn vào vách tường, bờ môi tái nhợt, phần bụng còn có vết máu nhàn nhạt rỉ ra, rõ ràng là do đi loạn nên làm miệng vết thương rách ra.
Đại Thiên Cẩu vội vàng tiến lên ôm người vừa chạy loạn vào lòng, trong ánh mắt là sự đau lòng lo lắng không thể che dấu được, ngữ khí như giận như buồn chất vấn y:
"Vết thương còn chưa lành, sao còn xuống đất chạy loạn thế hả?"
Tể Tể được ôm vào lòng hoàn toàn trầm tĩnh lại, vùi mặt vào lồng ngực Đại Thiên Cẩu, ủy khuất giải thích:
"Em, em vừa nãy gặp ác mộng, tỉnh lại thì không thấy anh ở bên cạnh em..... Có chút sợ hãi....."
Âm tiết cuối cùng, Yêu Hồ bất giác run lên một cái, Đại Thiên Cẩu càng thêm đau lòng ôm chặt người ở trong ngực.
Đem người cẩn thận đặt xuống giường, dém lại chăn mền, hôn lên trán của người nọ, Đại Thiên Cẩu ngồi ở đầu giường, cầm tay Tể Tể, ôn nhu an ủi:
"Ngủ đi, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Giọng nói trầm thấp này khiến cho người ta cảm thấy an tâm vô cùng, nắm thật chặt tay nhau, Tể Tể mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc khi ngủ, tâm tình Đại Thiên Cẩu rất phức tạp, Yêu Hồ không có chạy trốn, có nghĩa là chuyện y không nhớ mình bị thương là thật.
Thế nhưng mà, tại sao y lại phải "mất trí nhớ"? Lúc biết được chân tướng hắn khiếp sợ tới mức quên cả suy nghĩ, bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Lúc ở trong con hẻm đó Yêu Hồ rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với Tể Tể mà hắn quen thuộc hàng ngày, hơn nữa con dao kia rõ ràng là đâm tới hắn, nhưng không hiểu vì sao Yêu Hồ lại tự đâm vào thân thể của mình.
Đủ loại nghi hoặc chắp vá vào cùng một chỗ khiến cho Đại Thiên Cẩu cảm thấy có một bí mật sắp được hé lộ, trong lòng bấy giác khẩn trương lên.
---------------------------
Ngày hôm sau bác sĩ làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho Yêu Hồ, cuối cùng xác định đầu của y không có thương tổn, khả năng mất trí nhớ là không thể.
Đại Thiên Cẩu đồng thời thở dài một hơi, sự nghi hoặc trong thâm tâm lại tăng thêm một phần.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tể Tể, hữu ý vô ý thăm dò mấy lần, xác định Tể Tể quả thật không nhớ chuyện xảy ra trong hẻm nhỏ ngày hôm đó, nói đến vụ án mất tích chỉ cứng ngắc chớp mắt một cái, nhưng biểu lộ vô tri lại không có nửa phần giả dối.
"Đi điều tra về Yêu Hồ giúp tôi."
Cúp điện thoại, chậm rãi nhả khói thuốc ra, Đại Thiên Cẩu tùy ý dựa vào vách tường trên cầu thang.
Thừa dịp Tể Tể ngủ rồi, Đại Thiên Cẩu len lén chạy tới đây gọi điện thoại, mấy ngày nay ở chung, lại khiến cho hắn nảy sinh một loại dự cảm rất mãnh liệt, Tể Tể có một bí mật mà không ai biết được.
Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết được bí mật ấy.
Cho nên Đại Thiên Cẩu nhờ Nha Thiên Cẩu điều tra quá khứ Yêu Hồ, muốn tìm chút manh mối.
Nha Thiên Cẩu cũng không phải ngồi không, nhiều ngày như vậy rồi không liên lạc, tổ trưởng thật vất vả mới giao một cái nhiệm vụ, vẻ mặt tuy là ngái ngủ song cậu vẫn là ngựa không dừng được vó bắt tay vào làm luôn.
Chưa từng nghĩ, quả nhiên là có chút thu hoạch.
Đại Thiên Cẩu nhìn đống tài liệu không tính là dày ở trong tay, lông mày nhíu càng thêm chặt, tay cũng bất giác hơi run lên, đống giấy tờ nhẹ tênh lại giống như một ngọn núi lớn đè lên trên người Đại Thiên Cẩu, khiến cho hắn cảm thấy không thở nổi, bảo bối của hắn đến tột cùng đã trải qua cái gì?
Trước 6 tuổi: không rõ, sau 6 tuổi: Yêu Hồ được viện phúc lợi Dạ Sơn thu dưỡng......
Chỉ một câu ngắn ngủi, lại khiến cho toàn thân Đại Thiên Cẩu lạnh buốt.
--------------------------
Đứng trước cửa viện phúc lợi Dạ Sơn, Đại Thiên Cẩu có chút hoảng hốt, đây là nơi mà Tể Tể lớn lên sao?
Bốn vách tường có chút cũ nát, nhưng toàn cảnh là màu xanh lá lại khiến cho những thứ cũ nát này có chút sức sống.
Chậm rãi đi vào trong, Đại Thiên Cẩu không do dự, nhịp tim dồn dập giờ phút này cũng đã bình tĩnh trở lại.
Dự cảm nói cho hắn biết, chân tướng đang ở bên trong.
Nghe nói là bằng hữu của Yêu Hồ, viện trưởng tự mình tới gặp hắn, là một lão nhân tóc hoa râm, tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng nét cười vẫn hiền từ ấm áp không đổi.
Đại Thiên Cẩu gật đầu xoay người tiếp nhận trà do viện trưởng mang tới, hàn huyên hai câu liền đi vào vấn đề chính.
"Yêu Hồ a..., nhóc đó thật sự là một đứa nhỏ đặc biệt..." Viện trưởng giống như chìm vào hồi ức, dùng giọng nói già nua chậm tãi kể lại câu chuyện đã phủ đầy bụi kia: "Năm đó a, tôi phát hiện nhóc đó ở trước cửa ra vào, một đứa nhỏ cô đơn cứ đứng như vậy ở ngoài cửa, y phục trên người dường như bị xé rách, cũ nát không chịu nổi, thế nhưng ánh mắt lại sáng tới dọa người, tựa như con thú non lộ ra răng nanh, thời khắc đề phòng nhất cử nhất động của địch nhân vậy. Tôi tiến lên một bước, nhóc liền lùi một bước, cuối cùng không thể lui được nữa, nhóc đó sẽ co rúm lại, chỉ để lộ ra hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi lúc ấy nghĩ, có lẽ đây là một đứa trẻ lang thang, cho nên mang nhóc về viện phúc lợi này. Đứa nhỏ này có chút quái gở, lúc vừa mới tới còn có thể chơi đùa cùng với những đứa trẻ khác, nhưng sau một thời gian liền trở nên cô lập, những đứa trẻ khác đều nói nó có thể nhìn thấy quỷ, không muốn chơi với nó, mới đầu tôi không tin, còn khiển trách bọn nhỏ. Sau này tôi phát hiện ra Yêu Hồ thực sự không giống với những đứa trẻ khác, y sẽ ngồi một mình liên tục nói chuyện với không khí, có khi cười ngây ngô, có lúc lại đột nhiên khóc toáng lên. Khi mọi chuyện vỡ lẽ, tôi tìm bác sĩ tới kiểm tra cho nhóc, bác sĩ nói thân thể không có bệnh tôi mới dần dần thả tâm. Hiện tại biết nó đã có tiền đồ, tôi lại càng yên tâm hơn, mỗi tháng nó đều gửi tiền tới viện phúc lợi, viện của tôi cũng không lớn, còn được nhà nước trợ cấp, không thiếu gì tiền, cho nên khuyên nó đừng gửi nữa, nhưng mà có khuyên bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vô dụng, không còn cách nào khác, tôi đành nhận, chuẩn bị chờ nó kết hôn a..., chúng nó cùng nhau gửi một cái hồng bao thật lớn tới đây, chỗ của tôi tuy là nhiều hài tử, nhưng nhóc đó đối với tôi a..., giống như là cháu ruột vậy, bây giờ nhớ tới cái ngày nhặt nó về, tôi còn cảm thấy như là... định mệnh do trời cao an bài a..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro