38-39-40
Lục Vô Túy gần như cảm thấy có chút không được tự nhiên khi nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Giang Hoài.
Cũng may hắn nhịn không cười ra tiếng, chậm rãi quay đầu lại, ho nhẹ một tiếng nói: "Tôi đều nhớ kỹ, mỗi một phân tiền đều tính toán rất rõ ràng."
Giang Hoài lập tức thu nước mắt, lau đi nước mắt, khẳng định nói: "Anh gạt tôi."
Lục Vô Túy thầm nghĩ, phản ứng của cậu nên nói chậm hay là nhanh?
Giang Hoài lúc này mới nghiêm túc nói: "Tôi ghét nhất người nói dối, nhưng niệm tình đây là lần đầu, tôi sẽ không truy cứu."
Lục Vô Túy: "..."
Lục Vô Túy đột nhiên ý thức được, nghe được Giang Hoài nói như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn không phải cảm thấy nực cười, mà là nghĩ mình đã lừa gạt Giang Hoài bao nhiêu lần.
Hơn nữa, câu này nghe hơi quen quen.
Không biết là ảo giác hay đã nghe ở đâu rồi.
Hôm nay bác sĩ tới rất nhanh, hai người ở trong phòng làm việc cũng không đợi bao lâu, bác sĩ đã trở lại.
"Đầu tiên là xét nghiệm máu," bác sĩ nói, "Với các thành phần được phát hiện trong máu trước đó, sau khi nhóm của chúng tôi so sánh, xác nhận rằng đó là một loại thuốc bất hợp pháp bị cấm bán trên thị trường. Trên cơ bản đều là giao dịch trong tối, vì vậy không dễ để kiểm tra nơi tuồn ra."
Lục Vô Túy nói: "Còn bao lâu mới có thể tra ra?"
Bác sĩ thở dài nói: "Không biết nói sao, loại giao dịch đen này, mỗi ngày đều có vô số đơn đặt hàng được thành giao, chẳng khác nào mò kim đáy bể..."
"Đó là loại thuốc gì? Dùng như thế nào, có tác dụng?" Lục Vô Tuý lại hỏi.
Bác sĩ nói: "Là thuốc hít, nếu hai người lại gần một chút, hít vào sẽ phát huy tác dụng... Nhưng bình thường tiếp xúc rất lâu, ít nhất nửa tiếng trở lên."
Giang phu nhân.
Tuy nhiên, Giang phu nhân ở Lục gia chưa đầy mười lăm phút, đã bị Giang Hoài hạ lệnh mời bà đi.
Lục Vô Túy lại hỏi: "Vậy nếu tôi là người trúng thuốc đó?"
"Nó không có tác dụng."
Lục Vô Túy hai mắt tối sầm, nghĩ tới cái gì đó, gõ đầu ngón tay trên bàn, tùy ý chuyển đề tài: "Còn kết quả hôm nay tôi nhờ ông tái kiểm tra thì sao?"
Bác sĩ đưa bản báo cáo cho Lục Vô Túy, lắc đầu nói: "Kết quả kiểm tra lần này cũng không khác trước là bao."
Lục Vô Túy trong lòng trầm xuống.
Giang Hoài vẫn vô thức quan sát bọn họ.
Lục Vô Túy trầm ngâm một lát, "Ông xác định cậu ấy khỏe mạnh?"
Bác sĩ nói, "Cái này thì xác nhận."
Là một người đàn ông, có thể sinh con và có sức khỏe tốt.
Giống như có người cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho Lục Vô Túy, biết hắn thích đàn ông và cần có con, cũng biết hắn bản tính đa nghi, không thích người bên cạnh quá thông minh.
Nếu không phải vì đây là Giang Hoài... Lục Vô Túy thậm chí sẽ tự hỏi liệu có một âm mưu đáng sợ nào đằng sau hay không.
Chính là, sẽ không có phải không?
Trước mặt Giang Hoài, Lục Vô Túy cầm tờ giấy khám sức khỏe trên tay.
Giang Hoài hiển nhiên rất tò mò, nhưng vẫn kiềm chế không nhìn vào tay hắn.
Thấy vậy, Lục Vô Túy chỉ đơn giản đem giấy khám sức khỏe, đặt ở trước mặt cậu, "Em nhìn thấy cái gì?"
Nếu như Giang Hoài thật sự là người khác phái tới...
Nếu như lần hạ thuốc này là cậu cố ý...
Giang Hoài nghiêng đầu nhìn, một lúc sau mới cau mày thở dài: "Tôi xem cũng không hiểu."
Lục Vô Túy cùng bác sĩ: "..."
Vị bác sĩ không nhịn được cười, có lẽ đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một "bệnh nhân" thú vị như vậy, hơn nữa thể chất cậu có chút đặc thù, có giá trị nghiên cứu rất lớn, thái độ cũng rất hòa ái. "Cậu rất khỏe mạnh và không có bệnh tật. Chỉ cần biết điều này là được."
Giang Hoài đồng ý sâu sắc, gật đầu: "Vậy nếu tôi khỏe mạnh, có thể không nhập viện không?"
Bác sĩ liếc nhìn Lục Vô Túy.
Sau khi được đồng ý, ông mới nói: "Đương nhiên không cần, người khỏe mạnh thì không cần nhập viện."
Trong nháy mắt, Giang Hoài cảm thấy thư thái.
Lục Vô Túy đứng dậy trước và nói với cậu: "Đi thôi, chúng ta về nhà trước."
Chuyện đã đến nước này, bác sĩ trước mặt là người mà hắn tin tưởng, hắn thực sự không có lý do gì để không tin.
Tuy nhiên, có nên nói cho Giang Hoài biết hay không lại trở thành cơn đau đầu mới của hắn.
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc trước hắn là người phổ cập kiến thức đàn ông không thể sinh con cho Giang Hoài, Giang Hoài đã rất cao hứng.
Đâu chỉ là cao hứng.
Cậu còn thường thích nói chuyện với búp bê trước khi đi ngủ, điều mà cậu nói hôm đó là: "Công chúa Kỳ Kỳ, nàng có biết không tôi cùng với những người đàn ông bình thường đều giống nhau, trước đây tôi đã nghĩ mình có thể có con, nhưng tất cả chỉ là giả đó!"
Mà hôm nay sau khi về nhà, Giang Hoài ngồi ở đầu giường, theo thói quen cùng búp bê nói chuyện, nội dung là ——
"Công chúa nâng tạ, thân thể của tôi rất khỏe mạnh, thật hy vọng có thể vĩnh viễn khỏe mạnh như vậy, nhưng tôi đã là một người đàn ông bình thường, không cần quá cưỡng cầu như vậy, hôm nay vẫn là một ngày may mắn."
Lục Vô Túy một chân gần như bước qua khe cửa.
Nghe Giang Hoài nói vậy, trong lòng có chút chua xót.
Những nghi vấn ban ngày kia, giờ phút này dưới lời nói của Giang Hoài, tất cả đều có vẻ rất "thành thục" lại vô tình.
Giang Hoài từ nhỏ đã khác với những đứa trẻ khác, bất kể là chuyện cậu có thể sinh con, thì tính cách cũng đã khác với những đứa trẻ bình thường.
Lục Vô Túy cũng từ nhỏ lớn lên, đương nhiên biết trẻ con có khi là thiên sứ, có khi là ác ma.
Với tình huống đặc thù như Giang Hoài, không nói ra thì không được.
Vậy nên, làm "người bình thường" là điều xa xỉ đối với một số người.
Lục Vô Túy chưa bao giờ hối hận về hành động của mình trước đây.
Tại sao hắn lại cố chấp đến mức phải cho rằng mình đúng?
Một hai phải đập nát nhận thức của Giang Hoài, rồi bây giờ lại phải vất vả xây một cái nhận thức mới - nhưng nó sẽ lại làm tổn thương cậu.
Lục Vô Túy thận trọng đưa ra quyết định.
Hắn lặng lẽ đóng cửa lại, không đi vào quấy rầy Giang Hoài.
*
Gần đây, Giang Hoài ở trường học, bước vào khoảng thời gian nhàm chán nhất trong mỗi học kỳ.
Còn một thời gian nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng gần đây không có cơ hội được đi sưu tầm phong cảnh nên chỉ có thể ở lại trường mỗi ngày, bài vở còn rất nhiều.
Đồng thời, đây cũng là lúc việc kiểm soát của mỗi trường nới lỏng nhất.
Tóm lại, Giang Hoài cuối cùng cũng có cơ hội tặng bức tranh cho giáo viên.
Chuyện này sau khi Chu Tiểu Ngải nhắc nhở cậu mới nhớ tới, lúc về nhà tìm tranh cho giáo viên, Chu Tiểu Ngải còn nói: "Cậu tặng tranh cho người đàn ông khác, không sợ chồng nổi giận sao?"
Giang Hoài cảm thấy rất kỳ quái, "Tại sao phải tức giận?"
Chu Tiểu Ngải thực sự phục rồi.
Y giơ ngón tay cái lên với Giang Hoài, "Tớ vốn tưởng cậu bị chồng quản nghiêm nhưng bây giờ xem ra cậu là hảo hán số một, xin hãy nhận lấy sự ngưỡng mộ này."
Kể từ lần sưu tầm phong cảnh trước đó, y và tất cả các bạn học trong lớp đã rất ấn tượng với Lục tổng sau khi nhìn thấy chân dung của hắn.
Miệng độc thực sự là độc.
Nhưng độc đến mức, chờ đợi những sơ hở trong logic của đối thủ để tấn công người ta, mỗi câu đều ghim thẳng.
Mấy năm nay cuộc thi biện luận của sinh viên nghệ thuật luôn thua trường khác, vì họ thiếu đi một tài năng như Lục tổng.
"Tớ còn tưởng rằng cậu bị chồng ăn sạch rồi chứ." Chu Tiểu Ngải nói, "Không nghĩ tới cậu chính là giết Lục tổng!"
Giang Hoài lập tức sợ hãi, "Tớ cái gì cũng không làm! Tại sao lại bị buộc tội giết người?"
Chu Tiểu Ngải: "...f/uck."
Xong rồi, y không nhịn được chửi thề trước mặt Giang Hoài, vội vàng vả miệng.
Giang Hoài vội vàng ngăn cản hắn: "Cậu thấy có lỗi với tớ sao? Không cần phải như vậy."
Chu Tiểu Ngải suýt nữa muốn nghiến răng.
Mà ở bên cạnh, một số bạn học vểnh tai lên nghe lén, suýt chút nữa bị cười chết.
Trước đây bọn họ đều cho rằng Giang Hoài ngốc, hiện tại mới phát hiện, kẻ ngốc cũng có cái vui.
Không chỉ dễ đùa mà thậm chí còn khiến mọi người muốn bắt nạt.
Rất đáng tiếc không ai trong số họ thân với Giang Hoài.
*
Bên ngoài cửa sổ Lục gia, ánh nắng ban ngày dần dần chuyển sang chiều tà, Giang Hoài đắm chìm trong đống tranh chất đống, nhưng vẫn không tìm được bức mình muốn.
Cậu thường đóng khung các bức tranh rồi bọc chúng bằng giấy kraft, loại giấy này có thể giúp tranh không bị hư hại.
Tuy nhiên, đồng thời nó cũng sẽ dẫn đến sự gia tăng độ khó khăn trong việc tìm kiếm các bức tranh.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng sau lưng Giang Hoài bị mở ra, Lục Vô Túy bưng cà phê trong tay, mặt không chút thay đổi nhìn cậu "Em về nhà đã ba tiếng, cũng đã ở chỗ này ba tiếng."
Giang Hoài sửng sốt.
Cậu tò mò hỏi: "Sao anh đi lại không phát ra tiếng động?"
Lục Vô Túy nói, "Có khả năng là em quá tập trung?"
Giang Hoài hoàn toàn không cảm thấy mình bị chọc ghẹo, hai mắt sáng lên: "Thật sao? Nhưng từ nhỏ tôi đã bị giáo viên nói là không thể tập trung."
Lục Vô Túy dừng một chút, "Giáo viên nói đúng."
Giang Hoài: "..."
Sao lại có người độc miệng như thế này chứ?
Thấy cậu không ngừng tìm kiếm, Lục Vô Túy cau mày nói: "Em tìm cái gì?"
Giang Hoài miễn cưỡng chia chút chú ý đến hắn: "Ừm... là bức tranh lần trước tôi vẽ... đi đâu mất rồi?"
Lục Vô Túy: Hôm nay thật là một ngày tốt lành.
Lâu như vậy không đưa, sao hôm nay Giang Hoài mới nhớ tới tìm bức tranh đưa cho hắn?
"Phải không?" Lục Vô Túy tùy ý dựa vào cửa nhấp một ngụm cà phê.
Thiếu chút nữa đã bị bỏng.
Lục Vô Túy miễn cưỡng đặt cà phê xuống: "Còn nhớ lần trước để ở đâu không?"
Giang Hoài... thật sự không nhớ.
Lục Vô Túy đành nhận mệnh, kéo Giang Hoài ra sau, vừa định đi tìm, nhìn kỹ lại, nó ở ngay bên cạnh chân.
Hắn nhất thời không biết nói gì.
Giang Hoài cũng nhìn thấy nó, mặt mày hớn hở cầm bức tranh lên và cảm ơn Lục Vô Tuý.
Thấy cậu định cầm bức tranh đi ra.
Lục Vô Túy sửng sốt một chút - bức tranh này không phải là tặng cho hắn sao?
Lục Vô Túy đi theo Giang Hoài ra khỏi phòng vẽ tranh, đến cửa phòng thì dừng lại, nhìn Giang Hoài cầm tranh đi vào phòng ngủ.
Chẳng lẽ là muốn treo tranh phía trên đầu giường?
Tranh của Giang Hoài tuy đẹp, nhưng ở Lục gia này, bức nào treo trên tường, đặt trong tủ cái nào không phải cũng từ tay danh họa?
Lục Vô Túy nghĩ, món quà này đến một cách chậm chạp và không lễ phép.
Còn muốn treo nó trong phòng ngủ mà không được sự đồng ý của hắn.
Hắn phớt lờ sự chờ đợi nhất thời trong lòng, ho khan một tiếng, lúc này mới phát hiện mình chưa uống cà phê.
Lục Vô Túy cầm tách cà phê nhấp hai ngụm.
Do dự một lát, hắn vẫn giả vờ bình thường đi vào phòng ngủ xem Giang Hoài định làm gì.
Nếu thêm một cái đinh vào tường...
Đóng thì cứ đóng đi, nhưng hắn chắc chắn sẽ không giúp, dù sao đó cũng là bức tường được hắn lựa chọn cẩn thận ngay từ đầu, đóng vào sẽ rất đau.
Khi Lục Vô Túy định đẩy cửa ra, liền thấy Giang Hoài đã tìm được một chỗ ngồi xuống qua khe cửa.
Sau đó, cầm lấy điện thoại và bắt đầu chơi.
Phòng ngủ của hắn là lớn nhất trong toàn bộ biệt thự, không chỉ có một chiếc giường, còn có một chiếc ghế sô pha để nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.
Giang Hoài vừa ngồi xuống chiếc sô pha đó.
Bức tranh nằm dưới chân, và dường như không có ý định nhặt nó lên.
...Nhóc ngốc này đang làm cái quái gì vậy?
Lục Vô Túy đẩy cửa vào, Giang Hoài vẫn bất động, không những không chột dạ mà còn lướt video.
Thậm chí còn tăng âm lượng.
"Mọi người cũng biết, đôi khi muốn tặng quà cho ai thì thái độ của người tặng và người nhận thường quyết định món quà đó có vui hay không. Hôm nay Đa Ba sẽ nói về điều đó dưới góc nhìn của người tặng quà. Nhắc mới nhớ nên tặng quà như thế nào đây, các bạn quan tâm đừng quên cho ĐaBa một like nhé!"
Lục Vô Túy ngập ngừng nói: "... đưa một món quà thôi có cần phức tạp như vậy?"
Hắn còn hoài nghi Giang Hoài là cố ý cho hắn nghe.
Thấy hắn đi vào, Giang Hoài giảm âm lượng xuống, giống như không nghe rõ hắn nói gì: "Hả?"
Lục Vô Túy dừng một chút, không được tự nhiên nói: "Không có việc gì."
Sau đó xoay người muốn rời đi, một lúc sau vẫn là không nhịn được, ngồi xuống bên người Giang Hoài, trầm giọng nói: "Mỗi lần tặng quà cho người khác em đều làm nhiều thứ như vậy sao?"
Giang Hoài mím môi, có chút ngượng ngùng: "Anh biết tôi muốn tặng quà cho người ta sao?"
Lục Vô Túy: Đưa cho người khác, không phải chỉ đưa cho hắn sao?
Hắn hắng giọng, không vạch trần Giang Hoài, "Em rõ ràng như vậy, muốn không biết cũng khó.."
"Rõ ràng vậy sao?" Giang Hoài có chút đau lòng.
Rõ ràng ở nhà cậu không nói gì, nhưng Lục Vô Túy nhìn là biết, nếu như đưa bức tranh cho giáo viên, các sinh viên khác đoán trúng, cậu phải làm sao bây giờ?
Đoán được là chuyện nhỏ, nhưng bị người không có lòng tốt báo cáo mới là chuyện lớn.
Thấy vậy, Lục Vô Túy dừng một chút, bất đắc dĩ động viên: "Không sao... Cũng không đặc biệt rõ ràng lắm."
"Lần sau đi tặng, đừng làm như vậy..."
"Nếu anh có kinh nghiệm, có thể dạy tôi làm thế nào để gửi nó không?"
Thanh âm của hai người đồng thời vang lên, nghe thấy hắn nói vậy Giang Hoài lập tức đặt điện thoại xuống, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy chờ đợi nói: "Nói đi, nói đi."
Lục Vô Túy: "..."
Sự phát triển đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Tại sao hắn phải dạy người khác cách tặng quà cho mình?
Ngoài Giang Hoài, có lẽ không có ai khác trên thế giới này dám làm điều này, phải không?
*
Hai người bắt đầu thảo luận về vấn đề "tặng quà".
Trước khi nói, Lục Vô Túy hắng giọng một cái: "Đầu tiên tặng lễ vật, không cần làm quá phức tạp, giống như cậu bây giờ, hoàn toàn không thể chấp nhận được."
"Chờ đã." Giang Hoài đột nhiên nói.
Nhìn thấy Giang Hoài vội vàng chạy đi lấy giấy bút, nằm dài trên cái bàn trước mặt, mắt trông mong mà nhìn hắn, Lục Vô Túy nhất thời không mở miệng được.
"..." Vậy tại sao hắn lại dạy người khác tặng quà cho hắn?
Có rất nhiều người bên ngoài muốn lấy lòng hắn, nếu hắn thực sự sẵn sàng tiếp nhận, Giang Hoài có lẽ thậm chí còn không được lên trước.
Cho nên tại sao lại trở nên như thế này?
*
"Trước khi tặng quà, phải nhớ tìm hiểu tính cách của người được tặng quà. Có người thích ngày lễ tết, điều đó mang tính nghi lễ nhiều hơn. Có người thì vui vẻ khi nhận được quà bất cứ lúc nào. Tôi nói đều có thể. "
"Về phần thái độ khi tặng quà, chỉ cần không phải tỏ tình cầu hôn, cũng không cần quá nghiêm túc, thì đều có thể."
"Xét về các trường hợp, một số người thích nhận quà ở nơi đông người, trong khi có những người khác thích được tặng quà khi chỉ hai người. Tôi nói, đều có thể."
Mỗi khi Lục Vô Túy nói một từ, Giang Hoài đều gật đầu và viết vào cuốn sổ.
Hắn hắng giọng một cái, cảm thấy chính mình càng ngày càng chán, Giang Hoài còn đang viết.
Khi sổ ghi chép nhỏ của Giang Hoài gần đầy, cậu vội vàng nói: "Được, chúng ta đến đây thôi."
Lục Vô Túy uống một hớp nước, nhướng mày nói: "Thật sự tốt hơn rồi sao? Em xác định chứ?"
"Ừ," Giang Hoài gật đầu như gà mổ thóc, "Cám ơn anh đã nói với tôi nhiều như vậy."
Lục Vô Túy nhếch khóe miệng cười nửa miệng, "Phải không? Cho tôi xem em nhớ cái gì?"
Tặng quà còn không đưa hắn?
Nghe vậy, Giang Hoài giống như học sinh bị thầy giáo kiểm tra bài tập, cung kính đưa vở cho hắn: "Anh xem, tôi đã ghi nhớ hết rồi!"
Sau khi Lục Vô Túy mở ra, "..."
Bên trên viết.
[Một, nhìn vào tính cách của người nhận món quà, hiện chưa rõ. ]
[Thứ hai, chú ý thái độ của mình, đừng cảm thấy quá trịnh trọng. ]
[Thứ ba, tùy trường hợp, điểm này hiện tại không rõ. ]
Lục Vô Túy:...sự kiên nhẫn của hắn sắp hết.
Là do những gì hắn ám chỉ không đủ rõ ràng?
Nếu nghĩ kỹ lại, hắn nói "đều có thể ", chẳng phải giống như khi ai đó hỏi ăn gì và người kia trả lời " gì cũng được" sao?
Mặc dù trong quan niệm của hắn, chỉ cần hắn nói bất cứ điều gì mình muốn, thì hắn thực sự có thể làm bất cứ điều gì.
Nhưng Giang Hoài không biết.
Lục Vô Túy thở dài, dưới ánh mắt chờ mong của Giang Hoài, đem đồ vật trả lại cho cậu, "Thật ra..."
Giang Hoài rất mong chờ điều đó.
Lục Vô Túy nhắm mắt lại và nuốt những lời còn lại.
Quên đi.
Nếu tiếp tục, tiểu ngu ngốc này dù có giấu cả đời cũng không dám tặng món quà này.
"Tuy rằng tôi cũng không biết làm sao để nhớ," Giang Hoài mím môi cười, "Nhưng vừa rồi tôi mới nghĩ ra, cảm thấy cũng không cần thiết quá khoa trương, sợ lão sư sẽ không thích. Vẫn là điệu thấp tặng nó đi."
Lục Vô Túy sững người một lúc.
Trong nháy mắt, trên người hắn thời gian như đình chỉ, tay duỗi ra cầm cà phê tựa hồ có chút cứng ngắc.
Hắn nhìn Giang Hoài, gằn từng chữ: "Nói cho tôi biết, là cho ai?"
"Giáo viên" Giang Hoài nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ, "Tặng quà cho thầy không được sao... Haizz, nhưng tôi đã chuẩn bị quà lâu rồi, cuối cùng cũng không tặng được?"
Lục Vô Túy uống một hớp lớn cà phê.
Tiếng cốc nước đặt xuống bàn đinh tai nhức óc khiến Giang Hoài giật mình.
"Bức tranh kia, em định tặng cho lão sư?" Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thấy tình thế không ổn, Giang Hoài lặng lẽ lui ra ngoài, giọng điệu cũng bị Lục Vô Túy làm cho khó hiểu, "Sao, sao vậy?"
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu.
Nửa giờ trước, hắn còn mong chờ được tận tay chạm vào bức tranh, nhưng bây giờ nhìn khung tranh phía sau Giang Hoài, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt.
Lục Vô Túy mặt vô biểu tình nói: " Là nam lão sư lần trước đi ký họa sao?"
Nghe vậy, Giang Hoài gật đầu.
Trong đầu Lục Vô Túy chợt lóe lên một cái gì đó, sắc mặt không tốt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa rồi là ngày nhà giáo sao?"
Giang Hoài nghĩ nghĩ liền lắc đầu.
Lục Vô Túy lại hỏi: "Ngày lễ gì quan trọng hơn sao? Sinh nhật thầy? Trong trường đang có hoạt động sao?"
Giang Hoài lại lắc đầu.
Lục Vô Túy cháy nhà lòi ra mặt chuột ác ý nói: "Vậy quà gì đây?"
Giang Hoài: "..."
Sao nói giống như đạo lý thế này?
"Một là không phải ngày lễ, hai là không phải sinh nhật thầy cô, trường không có hoạt động gì. Nếu em tặng một bức tranh của mình đi, em có muốn thầy ấy bị buộc tội nhận hối lộ không?"
Giang Hoài cảm thấy có lỗi, "Không có!"
Lục Vô Túy lạnh lùng nói: "Dù sao em cũng không được phép đưa."
Giang Hoài cảm thấy có chút không đúng, ngơ ngác nhìn Lục Vô Túy.
Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cậu, trong lòng Lục Vô Túy cũng mềm đi, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều.
Hắn ân cần nói: "Nếu em đưa nó cho giáo viên, nó sẽ khiến giáo viên gặp rắc rối."
Lúc này không nên cứng rắn với tiểu ngu ngốc này thì hơn.
Nhưng hắn quên mất, Giang Hoài là một tiểu ngu ngốc dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn.
Cậu cau mày nói: "Được rồi."
Ngay lúc Lục Vô Túy cho rằng mình đã đạt được mục đích, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, Giang Hoài đột nhiên nói: "Vậy tôi đi hỏi chỗ ở của lão sư."
Lục Vô Túy: "...Cái gì?"
"Gửi đến nhà thầy ấy, như vậy không thể bị người khác phát hiện?" Giang Hoài góc độ rất xảo quyệt, "Chuyện này, trừ phi lão sư tự mình đi trình báo, bằng không thầy ấy phủ nhận cũng không ai biết..."
"Tôi không biết sao?" Lục Vô Túy cười nói.
Gianh Hoài kinh ngạc: "Nhưng anh sẽ không báo cáo."
Lục Vô Túy cười ha hả, trong nụ cười giấu một tầng dao găm, "Sao em biết tôi không làm?"
Hắn sẽ không chỉ.
Bây giờ hắn rất tức giận và trong lòng đang muốn giết người.
Giang Hoài: "..."
Sau gáy lạnh toát.
*
Ngày hôm sau, khi Giang Hoài chuẩn bị ra ngoài, Lục Vô Túy xuất hiện và nói với cậu: "Thu dọn một chút đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe."
Giang Hoài đặt bức tranh trong tay xuống, không vui nói: "Nhưng mấy ngày trước không phải đã khám sức khỏe rồi sao?"
"Mấy ngày trước là mấy ngày trước, hôm nay chính là hôm nay," Lục Vô Túy hỏi ngược lại, "Ngày hôm qua em ăn rồi, sao hôm nay lại ăn nữa?"
Giang Hoài: "..."
Mặc dù nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng vẫn cảm thấy nó sai sai.
*
Bất quá cũng may, kiểm tra sức khỏe chỉ là một cuộc kiểm tra nghiêm túc, và bác sĩ cũng rất nghiêm túc.
Chỉ là Lục Vô Túy không muốn Giang Hoài nghe được một ít nội dung, cho nên để Giang Hoài ở trong phòng làm việc, tự mình đi ra ngoài cùng bác sĩ đàm luận.
Bác sĩ nói: "Sức khỏe của Tiểu Giang thiếu gia rất tốt, nhưng nam giới sinh con nhất định rất nguy hiểm, dù sao cho dù là phụ nữ cũng không có gì đảm bảo 100% sẽ không xảy ra nguy hiểm khi sinh nở."
Lục Vô Túy nói: "Vậy lần trước tôi có hỏi, giải phẫu biến cậu ấy thành nam nhân bình thường có khả thi hay không?"
Bác sĩ có chút nghi hoặc: "Cái này..."
"Tôi biết, hiện tại bà ngoại tôi vẫn nắm quyền, ông không thể tự mình quyết định," Lục Vô Túy híp mắt, "Nhưng ông có nghĩ tới, người nắm quyền sau này là bà tôi hay là tôi?"
Nếu Lục gia nghe được lời nói của hắn, nhất định sẽ lại mắng hắn bất hiếu một lần nữa.
Tuy nhiên, bác sĩ lắng nghe, chỉ đổ mồ hôi lạnh trên đầu.
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói một con số.
Con ngươi của Lục Vô Túy hơi co lại.
Bác sĩ nói: "Bất quá, trên thực tế, nếu như Tiểu Giang công tử thật sự mang thai, nguy hiểm khi sinh con cũng không ít hơn cái này."
Hai mối nguy hiểm gần như chia đều.
Nếu thực sự muốn không phẫu thuật và không có con, biện pháp khả thi duy nhất là vĩnh viễn không cho Giang Hoài quan hệ t.ình dục.
Ngay cả khi đeo bao cao su, vẫn có những rủi ro và không có gì đảm bảo rằng sẽ không mang thai, hiện nay mỗi năm đều có rất nhiều người mang thai ngoài ý muốn.
Một khi thụ thai, tính mạng của Giang Hoài sẽ gặp nguy hiểm chưa từng có, tương đương với việc đứng trước cánh cổng địa ngục.
Về phần buộc garo*...
Lục Vô Túy tự nhận, hắn không thể vì Giang Hoài mà làm tiểu phẫu này.
Giải pháp trước mắt dường như là không bao giờ chạm vào Giang Hoài.
Không chỉ là hắn, mà bất cứ kẻ nào cũng không thể.
Giang Hoài sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào nữa.
Nhưng đây dường như là một yêu cầu thái quá khác, thậm chí còn thái quá hơn cả việc phẫu thuật của Giang Hoài và thắt ống dẫn tinh của hắn.
*
Lần này sau khi từ bệnh viện trở về, Lục Vô Túy vẫn luôn thất thần.
Giang Hoài cũng theo sự im lặng của hắn mà trở nên bất an.
Tay cậu khẽ chạm vào khung tranh trên ghế sô pha, còn chưa đi tới mép, Lục Vô Túy tựa hồ có mắt sau gáy, trầm giọng nói: "Giang Điềm Điềm."
Giang Hoài thân thể chấn động.
Lục Vô Túy trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo, "Đặt lại đi."
... Cảnh tượng này luôn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Mỗi lần Giang Hoài ở trên giường, muốn ôm búp bê vào lòng, Lục Vô Túy đều gọi cậu như vậy.
Ngay khi cậu chuẩn bị ôm bức tranh vào trong ngực một lần nữa với tốc độ cực nhanh, Lục Vô Túy lại nói: "Đặt nó lại, hôm nay tôi sẽ giảm cho em thêm một vạn tiền bình hoa, nếu không đặt nó lại, một vạn của ngày hôm nay sẽ không có giá trị. Phần thưởng bổ sung được tích lũy trong vài ngày qua cũng sẽ được tính lại từ đầu."
Giang Hoài: "..."
Lời này vừa nói ra như một sát chiêu.
Cánh cửa sinh mệnh đã bị người khác nắm giữ trong tay, Giang Hoài đành phải tức giận thu lại, thầm nghĩ có dịp sẽ gửi bức tranh cho giáo viên.
Lục Vô Túy dường như biết rằng ý định của cậu vẫn chưa chết.
Vào ban đêm, điện thoại Giang Hoài nhận được một số liên kết được chia sẻ bởi Lục Vô Túy.
Nội dung là: # đàn ông đã kết hôn tự giác cự tuyệt mập mờ#
# tôi là người đàn ông đã có gia đình, luôn giữ khoảng cách với người khác giới#
#Không chung thủy là bản năng, còn chung thủy là sự lựa chọn - Tôi là đàn ông đã có gia đình#
Theo quan điểm của Lục Vô Túy, hắn chia sẻ những điều này không gì khác hơn là sự châm chọc.
Nhưng trong mắt Giang Hoài, nó đã trở thành——
Lục Vô Túy khen cậu là một người đàn ông!
Lúc chia sẻ những nội dung này, Lục Vô Túy ở bên cạnh Giang Hoài, thấy cậu không biểu đạt gì, không khỏi hỏi: "Em xem cái này không có cảm giác gì sao?"
Giang Hoài thần bí đem điện thoại đặt ở trước mặt hắn.
Chỉ vào "người đàn ông đã có gia đình" trong ảnh, chỉ vào chính mình.
Thấy cậu còn biết mình là ai, sắc mặt Lục Vô Túy dịu đi một chút, "Em biết là tốt rồi."
Giang Hoài dùng sức gật đầu.
Lục Vô Túy đối với phản ứng của cậu rất hài lòng, không còn vẻ mặt âm trầm nữa, chậm rãi nói: "Ngủ đi."
Khi đèn được tắt, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
Một tình huống đôi bên cùng có lợi đã đạt được.
*
Vào ban đêm, Lục Vô Túy nằm quay lưng lại với Giang Hoài khi ngủ.
Nhưng khi tỉnh dậy, cậu lại lao vào vòng tay của Lục Vô Túy, dùng tay và chân quấn quanh cơ thể hắn.
Tư thế ngủ của hai người thật giống một đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn không lâu.
Giang Hoài:...
Cậu nhiều lần phát hiện vị trí mình tỉnh dậy không đúng, rõ ràng là ngủ nghiêng về bên phải, nhưng khi tỉnh dậy lại nằm ở vị trí của Lục Vô Túy.
Nếu chỉ có vậy thôi thì đâu có gì.
Tại sao hôm nay cậu lại ở trong vòng tay của Lục Vô Túy?
Không chỉ vậy, cậu còn cảm thấy rằng mình "khó chịu" một lần nữa.
Lần trước cậu "khó chịu" đã được Lục Vô Túy giúp đỡ, nhưng bây giờ, cậu không dám đánh thức Lục Vô Túy, chỉ có thể tự mình làm.
Cậu nắm lấy tay Lục Vô Túy.
Khi Lục Vô Túy mở mắt ra, trong lòng có một loại cảm giác không nghe lời mãnh liệt, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Giang Hoài đang nhìn mình với vẻ mặt cứng cỏi và vô tội.
Hắn:"......"
Giang Hoài bắt đầu khóc, "Tôi lại cảm thấy khó chịu."
Lục Vô Túy trong nháy mắt mất đi cơn buồn ngủ, vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy chỗ không thoải mái của Giang Hoài, trong lòng lập tức chùng xuống.
Chẳng lẽ Giang phu nhân cho cậu thuốc kích dục trường kỳ?
Nếu vậy thì Lục Vô Túy đột nhiên hối hận khi buông tha bà.
Trước đây hắn coi bà là mẹ của Giang Hoài, nhưng vì Giang Hoài hắn đã đè chuyện này xuống chưa từng có hành động phản kích.
Nhưng... lần trước đưa Giang Hoài đi khám sức khỏe, đã làm xét nghiệm máu lần thứ hai, xác nhận trong người cậu không còn sót thuốc.
Lục Vô Túy hỏi: "Lần này em cảm thấy thế nào? Có giống lần trước không?"
Giang Hoài thấp giọng nói: "Hình như không khó chịu như lần trước."
Lục Vô Túy cau mày quan sát trạng thái của cậu.
Sau một lúc, mới nhận ra rằng đây không phải là thuốc phát tác, đó rõ ràng là chính Giang Hoài.
Nghĩ đến việc ở trong bệnh viện, nghe được lời bác sĩ nói và những nguy cơ mà Giang Hoài gặp phải, sắc mặt Lục Vô Túy tối sầm lại, thái độ đối với Giang Hoài cũng cẩn thận hơn trước: "Giang Hoài, tôi cũng không thể mỗi lần đều giúp em....."
Giang Hoài cắn môi, trên đôi môi trắng nõn xuất hiện vết trắng.
Lời Lục Vô Túy nghẹn ở cổ họng, lên xuống không được.
Giang Hoài ngước mắt lên, đôi mắt ngấn nước tràn đầy chờ mong, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay ửng hồng, sau đó thất vọng cúi đầu xuống.
Mười phút sau, Lục Vô Túy vào phòng tắm rửa tay.
Cảnh tượng lại hiện ra, hắn vô cảm soi gương, quay người đi tắm nước lạnh.
... Giang Hoài có chút vô tâm.
Mỗi lần, cậu chỉ quan tâm đến bản thân mà phớt lờ hắn.
Có một ngọn lửa thiêu đốt trong lồ.ng ngực của hắn, bất cứ khi nào nó cũng có thể đạt đến điểm giới hạn, hắn đều cố gắng hết sức để dập tắt nó.
Nhìn ánh mắt không hiểu gì của Giang Hoài, lửa cũng dần tắt.
Bây giờ, ngọn lửa này càng ngày càng cháy dữ dội, gần như không thể kiểm soát được.
Con người có giới hạn.
Lục Vô Túy không thỏa mãn về mặt tình cảm, đương nhiên phải bù đắp ở chỗ khác.
*
Một ngày sau, khi Giang Hoài đang ở trong lớp, lại nghe nói rằng trường của họ có một buổi tọa đàm, người ta nói trường mời được một người thành đạt trong xã hội.
Họ đều là sinh viên nghệ thuật, cũng không quan tâm nhiều đến cái gọi là "người thành công" như vậy.
Nhưng hôm nay không biết vì sao trong phòng học cơ hồ không có một người, thoạt nhìn hình như là giáo viên bọn họ đang một mình giảng bài trước hàng ghế trống rỗng, rất là chua xót.
Chóp mũi của Giang Hoài dính một ít màu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe giảng.
Thành thành thật thật mà nghe giảng, sau khi kết thúc buổi học, hoạt động tọa đàm vẫn chưa kết thúc.
Chu Tiểu Ngải tò mò đến nỗi vừa hết tiết liền lấy điện thoại di động ra.
Thấy ở đây ít người, tâm tư Giang Hoài lung lay.
Cậu nhớ rằng hôm nay Tạ lão sư đi làm.
Cậu chào hỏi Chu Tiểu Ngải: "Chu Tiểu Ngải, tớ đi tìm Tạ lão sư, có tin tức gì gọi điện thoại cho tớ."
Chu Tiểu Ngải lơ đãng "ừm" một tiếng.
Ngay sau đó, y chợt ý thức được, kinh ngạc ngẩng đầu lên từ điện thoại, "Chờ đã, Giang Hoài, chồng cậu.."
Không còn bóng dáng của Giang Hoài đâu nữa.
Rồi.
Trên đường đến văn phòng, Giang Hoài đụng phải ba bốn cô gái ăn mặc sang trọng, họ đang nói gì đó mà Giang Hoài không hiểu lắm.
"Mày thấy anh ta đẹp trai, vậy sao mày không đi lên hỏi thông tin liên lạc của anh ta? Nhìn mày bây giờ thành hoa si rồi."
"Chị hai tôi ơi, em làm sao có gan đó, đẹp trai còn giỏi giang nhưng anh ta lại hung dữ như vậy, ánh mắt quét qua người em, chân em liền mềm nhũn."
"Cũng đúng, tao cũng vậy, vừa rồi lúc anh ta nói chuyện, có nhìn liếc qua một cái, lúc đó thở mạnh tao cũng không dám."
"Rõ ràng anh ta cũng không có làm cái gì mà tụi mày sợ đến mức này? Có gì phải sợ?"
"Tsk, không thể nói rõ được á."
"Tao khá tò mò. Người như vậy có thể yêu kiểu người như thế nào? Nếu bạn gái của anh ta nhát gan có lẽ sẽ sợ chết."
"Làm sao mày biết đó là bạn gái chứ không phải bạn trai?"
"Chết tiệt, nếu tất cả những anh chàng đẹp trai đều là gay, tao sẽ đau lòng chết mất."
Giang Hoài đi ngang qua bọn họ, trong lòng không chút xao động.
"Này, chờ một chút."
Một nữ sinh tựa hồ đã phát hiện cái gì, lùi về phía sau hai bước, đứng ở trước mặt Giang Hoài, "Cậu tên là...Giang Hoài?"
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn cô.
"Ha ha, thật sự là cậu." Sắc mặt cô gái tối sầm.
Giang Hoài theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhíu mày lui về phía sau hai bước, lại bị ba cô gái khác chặn lại.
Một người trong số họ nói: " Trân tỷ, người này là ai vậy?"
"Là tên ngốc làm bạn trai tôi bị phạt cách đây không lâu." cô gái đút hai tay vào túi nói, "thật là trùng hợp."
Giang Hoài thu mình vào trong góc.
Cô gái nói: " Tôi cũng không muốn làm khó cậu, nhưng quá là trùng hợp, ông trời cho tôi gặp cậu, nếu tôi không làm gì thì cũng kì."
Hai nữ sinh vừa rồi đang thảo luận về đàn ông cố gắng khuyên can: "Trân tỷ, trường học bây giờ đang nghiêm với chị đó, mà quan hệ của chị với bạn trai không phải đã kết thúc rồi sao?"
Cô gái được gọi là Trân tỷ trợn tròn mắt, "Cũng không phải đối tượng của mấy người."
Nghe cô nói vậy, hai cô gái kia không nói nữa.
Trân tỷ ôm cánh tay, nhìn Giang Hoài, khẽ cười nói: "Cũng khá đẹp mắt."
Giang Hoài phản ứng lại: "Cô lớn lên cũng không tồi."
Cho nên tại sao phải tìm một tên đầu vàng gầy như cây sào mà quen?
Cô gái gần như ngã ngang khi nghe câu nói: "Cái quỷ gì, tôi đang làm phiền cậu đấy, có biết không?"
Giang Hoài gật đầu.
Cô gái vốn muốn làm gì đó với cậu, nhưng đối mặt với cậu, cô do dự một lúc lâu và không làm gì cả.
Thật lâu sau, rốt cục nghẹn ra một câu: "Mẹ kiếp, so với Trần Đại Nghiên nhìn đẹp hơn nhiều."
Hai cô gái phía sau không kìm được, cũng cười khúc khích.
Ngay khi họ đang nghiên cứu khuôn mặt của Giang Hoài, một giọng nói vang lên sau lưng họ.
"Mạo muội hỏi một câu, các bạn đang làm gì ở đây?"
Giang Hoài lập tức mở to hai mắt.
Các cô gái sững sờ khi nghe thấy giọng nói mà họ đã nghe hàng chục phút, chân họ gần như nhũn ra khi quay lại.
Giang Hoài thậm chí còn nhiều hơn như vậy.
Lục Vô Túy mặc tây trang, nghiêm túc chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú cũng vì thế mà rạng rỡ hơn một chút.
Bên cạnh hắn là lãnh đạo trường, người thường chỉ xuất hiện khi trường tổ chức các sự kiện lớn.
Không chỉ một người.
Giang Hoài lắp bắp: "Lục, Lục..."
Cũng không ra Lục gì cả.
Cậu đột nhiên nhớ tới Lục Vô Túy từng nói nếu dám gửi tranh cho thầy giáo, hắn sẽ dám báo cáo.
Bây giờ, cậu bị bắt ngay trên con đường trở thành một tên trộm.
Các cô gái cũng đỏ mặt và lắp bắp, nhưng tính chất nói lắp của họ rõ ràng là khác với Giang Hoài.
Nhìn sắc mặt của hắn, Giang Hoài thật sự nhịn không được — hai chân yếu ớt, sắp từ góc tường trượt xuống.
Lục Vô Túy bước một bước dài vươn cánh tay ra, vớt lấy Giang Hoài.
Khi mọi người nghĩ rằng hắn làm việc nghĩa giúp đỡ người khác.
Nhưng hắn lại ôm chặt Giang Hoài không buông, trên mặt lộ ra ý cười đầy ẩn ý: "Nhìn thấy tôi liền sợ như vậy?"
Những lời này và nụ cười của hắn chắc chắn không phải là thứ nên xảy ra giữa những người xa lạ.
Giang Hoài ôm cánh tay của hắn, đối mặt người chung quanh há hốc mồm biểu lộ, thấp giọng phản bác: "Tôi không có, anh đừng có mà nói nhảm, tôi không phải là có tật giật mình!"
Lục Vô Túy:"..."
Lạy ông tôi ở bụi này à.
Lục Vô Túy cười nói: "Tôi còn chưa nói cái gì."
Giang Hoài nói xong mới ý thức được chính mình không đánh mà khai. Lãnh đạo nhà trường và các cô gái "bắt nạt" Giang Hoài vẻ mặt mờ mịt.
Tại sao hai người này có vẻ rất quen thuộc?
Có tật giật mình cái gì?
Giang Hoài mất bò mới lo làm chuồng "Tôi chỉ là nói... "
"Nói cái gì? Quên hết rồi." Lục Vô Túy vội vàng ngắt lời cậu, ghé vào tai cậu thì thầm: "Còn nói tiếp, mọi chuyện bại lộ, lãnh đạo trường sẽ đi gặp thầy giáo của em."
Trong đôi mắt cười của Lục Vô Túy, Giang Hoài ngậm chặt miệng.
Cô gái bên cạnh cũng thấy rõ nụ cười trong mắt hắn.
Giang Hoài cảm thấy rằng Lục Vô Túy dù thế nào cũng thông minh hơn, vì vậy nên lắng nghe.
Lục Vô Túy thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được đưa tay xoa đầu.
Ngay khi hắn đưa tay ra, không chỉ những người bên cạnh, mà ngay cả chính hắn cũng sững sờ.
Nhưng hắn cũng không rút tay lại.
Giang Hoài thấp giọng nói: "Đừng sờ đầu tôi."
Lục Vô Túy dừng lại, ngay sau đó lại xoa xoa.
Lần này đầu tóc Giang Hoài rối tung, Giang Hoài không thể tin nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Dưới ánh mắt mờ mịt của mọi người, Lục Vô Túy bình tĩnh rút tay về, nói: "Tôi còn có việc, em ngoan ngoãn về lớp trước đi."
Giang Hoài có chút do dự.
Ánh mắt Lục Vô Túy nhìn về phía văn phòng bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Giang Hoài, trong mắt lóe lên một tia uy hiếp.
Giang Hoài bất đắc dĩ: "... Biết rồi."
Lục Vô Túy quay đầu lại, đối với các nữ sinh đang sửng sốt nói: "Giang Hoài nhà tôi không giống với những đứa trẻ bình thường, nếu có gì đắc tội..."
Các cô gái sực tỉnh và nhanh chóng nói: "Không sao đâu, không sao đâu".
Thôi nào, đùa thôi mà.
Trong suốt bài phát biểu kéo dài hàng chục phút vừa rồi, Lục tổng này có cười không?
Ngoài ra, mối quan hệ giữa hai người này là gì?
Hiệu trưởng không khách khí chút nào, chỉ trích vài nữ sinh: "Lớp học sắp bắt đầu, không cần tụ tập ở đây nữa, người không biết còn tưởng các em đang làm gì đấy, nhanh đi về phía lớp đi."
Đối mặt với hiệu trưởng, các cô gái không dám cãi lại, vội vàng gật đầu.
Những ông lớn này nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của họ.
Từ xa, vẫn có thể nghe thấy hiệu trưởng hỏi Lục Vô Túy: "Người vừa rồi là.."
Lục Vô Túy bình tĩnh nói: "Tôi mới kết hôn không lâu, còn chưa có công khai, hi vọng mọi người có thể giữ bí mật."
Giang Hoài: "..."
Nếu đây là bí mật thì có lẽ trên đời này không còn bí mật nào nữa.
Bây giờ phỏng chừng người trong giới đều biết chuyện này, chỉ có người ngoài giới không được nắm rõ, mới không biết Lục Vô Túy đã kết hôn.
Các cô gái trước mặt đều há hốc mồm, nhìn Giang Hoài lần nữa chỉ sợ hãi.
May mắn, lúc nãy đã không làm gì?
Thấy Lục Vô Túy đi xa, Giang Hoài còn tưởng rằng những cô gái này sẽ tiếp tục, vì vậy cậu tự giác lui vào trong góc một lần nữa, nhỏ giọng nói: "Các người tiếp tục đi."
Các cô gái: "..."
Trân tỷ nở nụ cười, tự mình giúp Giang Hoài, "Còn tiếp tục cái gì, chúng tôi không phải loại người như vậy, cậu hiểu lầm chúng tôi rồi."
Giang Hoài:...Vậy sao?
"Cậu và Lục tổng..." Trân tỷ dừng lại, ý thức được điều gì đó lập tức dừng xe lại, "Không sao, không sao, dù sao thì cậu đứng lên trước đi. "
Trong đầu cô đã có một suy nghĩ lớn mật.
Trần Đại Nghiên, không phải vì Lục tổng đứng ra bênh vực Giang Hoài——
Nếu đúng là như vậy, thì chắc chắn là Trần Đại Nghiên đã làm gì đó rồi.
Cô vẫn biết chút ít tính cách của bạn trai mình, mà Lục tổng một người quyền cao chức trọng, sao có thể so đo với anh ta? Chắc chắn là đã làm gì đó trước.
Nghĩ đến đây, cô vươn tay phủi bụi trên lưng Giang Hoài: "Vừa rồi là tôi sai rồi, cậu đừng để trong lòng nhé."
Giang Hoài ngây người chớp chớp mắt.
"Nếu như tên khốn Trần Đại Nghiên kia làm chuyện có lỗi với cậu, cũng sẽ thay mặt hắn xin lỗi cậu" Trân tỷ cắn răng cười nói, "Tôi sẽ không tha cho hắn."
Giang Hoài: "..."
Hung dữ như vậy, so với Lục Vô Túy còn hung dữ hơn rất nhiều.
Giang Hoài nhìn về phía bọn họ rời đi, giống như là hướng về kí túc xá nam.
Cậu thờ ơ nhìn sang chỗ khác, liền thấy phòng làm việc của thầy Tạ bị mở ra, lộ ra nửa người của thầy, tay cầm cốc nước, chắc là muốn đi lấy nước.
Giang Hoài vội vàng nói: "Thầy!"
Tạ Nhất Minh đột nhiên quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cậu, trên mặt hiện lên một tia ý cười: "Là Giang Hoài à, tìm tôi có việc gì à?"
Giang Hoài vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng chuông vào học.
Tạ Nhất Minh nói: "Hôm nay em hình như có lớp học, phải không? Sau khi tan học nói tiếp."
Giang Hoài do dự một chút.
Nói đúng ra, cậu không phải là một học sinh tốt, nhưng ở một số khía cạnh, cậu có những quy tắc của riêng mình, và cuộc sống luôn tuân theo những quy tắc này.
Cậu không thích thoát ra khỏi những quy tắc của chính mình.
Vì vậy, mặc dù cậu tìm thầy Tạ là có việc, ngay lúc Lục Vô Túy cũng không có ở đây, thời điểm cũng rất thích hợp, nhưng khi đến giờ học, cậu cảm thấy rằng mình phải đến lớp, vì vậy sẽ đến lớp.
Dưới ý cười trong ánh mắt của Tạ Nhất Minh, Giang Hoài nói lời tạm biệt sau đó lon ton quay trở lại lớp học.
Tạ Nhất Minh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Giang Hoài, không hiểu thở dài.
*
Khi Giang Hoài ở trong lớp, cậu trông trời trông trăng, cuối cùng mong chờ đến cuối giờ ra khỏi lớp, lại phát hiện một người mà cậu không muốn nhìn thấy đang đứng ở cửa phòng học.
Trong lớp chỉ có một vài học sinh, khi họ thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài sau giờ học, gần như kêu lên.
Giang Hoài đang ở trong phòng học, vừa vặn nhìn thấy Lục Vô Túy đang đứng thẳng người nhìn mình.
Cậu vội ngoảnh mặt đi, vùi mặt vào chồng sách giả vờ như không nhìn thấy.
Chu Tiểu Ngải không chút kinh ngạc nào, vẻ mặt "Tôi biết sẽ như vậy mà"
Y thu dọn đồ đạc, thở dài nói: "Xem ra chiều nay cậu không cần tớ đi cùng rồi, tớ một kẻ cô đơn này phải đi một mình rồi."
Giang Hoài vội vàng nắm chặt lấy y:"Cậu, cậu đừng đi."
Chu Tiểu Ngải thở dài, nhéo nhéo mặt cậu, cười giả lả nói: "Tớ mà không đi, thì ở chỗ này chờ ăn cơm chó sao? Đừng chọc tớ nữa."
Giang Hoài nói: "Hắn, hắn tới quấy rầy tớ, cậu đừng đi."
"Hả?" Chu Tiểu Ngải sửng sốt một chút, "Quấy rầy cậu, cậu làm cái gì hả?"
Giang Hoài: "..." Nhất định phải là cậu làm gì đó à? Sao không phải Lục Vô Túy làm sai chuyện gì đó?
Lần đi ký họa nếu không có Lục Vô Túy giúp Giang Hoài, Chu Tiểu Ngải sợ Giang Hoài bị bắt nạt, vậy thì y sẽ không chút do dự giúp đỡ.
Nhưng mà, sau lần đó, y kiên quyết từ chối việc ăn cẩu lương.
Chu Tiểu Ngải rời đi, phất tay áo, không mang theo Giang Hoài.
Giang Hoài vùi đầu vào sách, cố gắng sử dụng phương pháp này để trốn Lục Vô Túy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, mọi người trong phòng học đều đã rời đi, xung quanh trở nên yên tĩnh. Bên tai Giang Hoài có tiếng bước chân.
Cách tai cậu vài cm, Lục Vô Túy nhẹ giọng nói: "Đừng giả bộ nữa."
Khi hắn nói chuyện, hơi thở cũng phả vào tai Giang Hoài.
Giang Hoài cắn môi ngẩng đầu, vẻ mặt khó xử nhìn Lục Vô Túy, nhưng lại không nói với hắn lời nào, mà đứng dậy thu dọn bàn học.
Lục Vô Túy nhìn cậu thu dọn.
Sau khi thu dọn xong, Giang Hoài muốn rời đi, nhưng bị Lục Vô Túy chặn đường.
Trừ khi cậu trèo qua cái bàn.
Cậu cắn môi nói: "Anh..."
Lục Vô Túy tiếp tục nói: "Không cho."
Giang Hoài đem lời nói nghẹn lại.
Cậu tức giận ném cặp sách lên bàn, vừa định trèo qua bàn, Lục Vô Túy lại bình tĩnh nói: "Lúc trước có một tin tức."
Động tác của Giang Hoài dừng lại.
"Nói là, có một học sinh lúc trèo qua bàn vô tình bị ngã." Lục Vô Túy cố ý đến gần cậu, "Người ngã đó đã bị liệt, cả đời không thể đi lại, chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Thậm chí ăn uống còn phải nhờ người khác giúp, rất đáng thương."
Giang Hoài: "..."
Cậu vội vàng đặt cái chân tính trèo lên bàn xuống, nhưng bởi vì tư thế quá khó, cậu không thể đặt nó xuống, cuối cùng chỉ có thể quỳ trên bàn.
Hết cách rồi, không xuống được.
Cậu có chút ủy khuất nói: "Anh thật đáng ghét."
"Ai?" Lục Vô Túy lộ vẻ kinh ngạc, "Tôi định giúp em, nhưng em đã nói như vậy, vậy tôi đi đây."
Xấu tính quá rồi!
Nếu không phải Giang Hoài bò lên bàn, Lục Vô Túy sẽ nhường cậu lối đi, nhưng bây giờ cậu lại quỳ trên bàn, không xuống được.
Giang Hoài cả giận nói: "Lục Vô Túy!"
Lục Vô Túy đã đi được mấy bước, nghe thấy cậu gọi, đột nhiên quay người ôm lấy cậu!
Giang Hoài lơ lửng trên không.
Cậu vội vàng ôm lấy cổ Lục Vô Túy, cảm giác không trọng lực khiến cậu nhất thời choáng váng, đáng sợ nhất chính là lúc bị nhấc lên hai chân còn co quắp lại.
Lục Vô Túy dường như không tốn chút sức lực nào, thậm chí sau khi bế cậu lên còn đi vài bước.
Giang Hoài nhỏ giọng nói: "Tôi sợ, tôi sợ mà, tôi sai rồi, Lục tiên sinh."
Sau đó, Lục Vô Túy mới thả cậu xuống.
Hắn không khỏi bật cười: "Lúc này mới biết gọi tôi là Lục tiên sinh, không nhớ vừa rồi mình gọi như thế nào sao?"
Giang Hoài ngồi xổm trên mặt đất, vẫn còn hoảng sợ.
Dưới ánh mắt trêu chọc của Lục Vô Túy, cậu tức giận ngẩng đầu lên, lau đi giọt nước mắt bởi vì sợ hãi.
Sau đó, lại cúi đầu xuống, gục đầu vào ngực Lục Vô Túy và dùng sức đâm mạnh.
Ngay sau đó, bỏ chạy mà không ngoảnh lại.
Lục Vô Túy:...
Biết sai mà không sửa, lần sau còn dám làm, quả nhiên là Giang Hoài.
Shhh, đau thật sự.
Không biết bé ngốc này có đau đầu hay không.
*
Giang Hoài trực tiếp quên việc tặng tranh.
Ra khỏi trường cũng không nhớ tới, lúc này chắc là thầy giáo đã tan làm, cho dù có quay lại cũng không gặp được thầy Tạ.
Giang Hoài xoa xoa đầu, vừa đau vừa khó chịu.
Cho dù cậu dùng nắm đấm đánh hắn, hắn cũng sẽ không choáng váng như vậy, bỏ nắm đấm ra, chỉ còn lại cái đầu, hắn mà không đau thì ai đau.
Cậu nhìn bên đường và tìm thấy chiếc xe mà Lục gia dùng để đưa đón mình.
Giang Hoài mở cửa xe.
Giây tiếp theo, cậu đóng sầm nó lại và đi thẳng đến bến xe buýt.
Lục Vô Túy ngồi trong xe, cười nhìn bóng lưng của Giang Hoài. Người lái xe chết lặng trên ghế lái, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đây rõ ràng là Tiểu Giang thiếu gia đang giận.
Nhưng tại sao Lục tổng lại cười vui vẻ như vậy?
Sau khi cười một lúc, Lục Vô Túy nói: "Còn ngây người làm gì? Mời Tiểu Giang thiếu gia về."
Tài xế cảm thấy nhẹ nhõm khi được chấp thuận nhanh chóng xuống xe.
Trong tầm mắt, tài xế chạy đến bên cạnh Giang Hoài, cùng cậu nói vài câu, Giang Hoài lúc đầu vội vàng lắc đầu, sau đó cũng không biết tài xế nói cái gì, tâm tình Giang Hoài dần dần bình tĩnh lại, nhìn về phía xe hai lần.
Vài phút sau, người tài xế cuối cùng cũng thuyết phục được Giang Hoài.
Giang Hoài đang muốn đi tới, đột nhiên kéo tay áo tài xế, tài xế giơ tay vỗ vỗ vai Giang Hoài, tựa hồ muốn trấn an.
Nụ cười của Lục Vô Túy nhạt đi.
Rõ ràng là tài xế gần nửa trăm tuổi, Giang Hoài gọi ông là chú.
Lục Vô Túy khó chịu không thể giải thích được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro