Chương 38: Ý chí chiến đấu

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 38: Ý chí chiến đấu

***

"Anh chờ đó cho em!"

***

Trực giác của Chúc Miêu cho rằng không đơn giản như vậy.

Cậu cảm thấy, nguyên nhân Hạng Chú và Hà Tranh chia tay, và nguyên nhân Hạng Chú không chịu tiếp nhận cậu, khẳng định cả hai có liên quan đến nhau. Chúc Miêu bỏ ra cả một buổi tối, úp sấp trên sô pha nghĩ đi nghĩ lại.

Hạng Chú có vẻ không muốn nói nhiều. Chúc Miêu bèn quyết định đi đường vòng cứu nước.

Đến ngày đầu tiên Nhất Ninh đi làm, cô vừa vào cửa là gặp Chúc Miêu đang trông coi ở quầy bar, ánh mắt sáng rực, còn khẩn thiết hơn cả mèo con đói bụng ba ngày thấy đồ hộp.

Nhất Ninh điềm tĩnh lấy đồ lưu niệm cô mua hai hôm trước từ trong cái túi vải đen tùy thân của cô ra.

Địa phương mà cô đến cũng không xa, một mình đến một thành phố phụ cận, nơi đó có một thị trấn cổ nổi tiếng. Nhất Ninh ở lại đó mấy ngày, chụp một ít ảnh, tiện tay mua ít đồ chơi.

Chúc Miêu trông mong đứng bên cạnh, nhìn Nhất Ninh dán những bức ảnh polaroid du lịch lên tường. Cô cho Chúc Miêu một miếng dán tủ lạnh, to bằng bàn tay, hình cỏ non. Nói là cho Chúc Miêu, nhưng Nhất Ninh cũng không giao cho cậu, mà "bẹp" một tiếng dán lên cửa tủ lạnh.

Tủ lạnh ở quầy bar không lớn, nhưng phía trên đã dán đầy miếng dán muôn hình muôn vẻ.

Nhất Ninh chỉ chỉ miếng dán xanh mơn mởn kia, nó: "Cỏ non. Em."

Chúc Miêu lấy lòng: "Đẹp thật đấy, cảm ơn chị nhiều."

Nhất Ninh mặt lạnh te gật gật đầu, bắt đầu chỉnh đốn quầy bar, chuẩn bị kinh doanh. Chúc Miêu làm trợ thủ bên cạnh cô, tìm cơ hội hỏi chuyện.

Cậu vừa giúp đỡ, vừa quan sát Nhất Ninh.

Khi Nhất Ninh làm việc vô cùng chăm chú. Tuy mặt mũi cô luôn không có biểu tình gì, nhưng bây giờ Chúc Miêu về cơ bản có thể cảm nhận được tâm tình của cô thông qua vẻ mặt vô cảm. Hiện tại cô đang chăm chú, mặt không có cảm xúc, trong lòng cũng không suy nghĩ gì khác.

Chúc Miêu lên mạng tra cứu về hội chứng Asperger, một trong những đặc trưng chính, là năng lực giao tiếp xã hội và năng lực dùng ngôn ngữ biểu đạt rất kém. Có điều Chúc Miêu cảm nhận được, triệu chứng của Nhất Ninh nhẹ hơn trên internet miêu tả rất nhiều rất nhiều. Tối thiểu cô có thể một mình trông coi cửa hàng buôn bán, giao lưu cùng khách hàng tuy không quá thông thuận, nhưng cũng không có chướng ngại.

Chỉ là không biết trước kia cô ra sao, khi Hạng Chú gặp được cô, cô như thế nào, Hạng Chú như thế nào...

Chúc Miêu hỏi: "Chị Nhất Ninh, chị và anh ấy quen biết ra sao?"

Nhất Ninh nhìn cũng không nhìn Chúc Miêu, cũng không thắc mắc cậu đang hỏi ai. Kỹ năng giao tiếp không mạnh nên cô ấy có một trái tim vô cùng mẫn cảm. Trái tim này khiến hương vị cà phê cô pha rất tinh tế, mùi vị phong phú và đa dạng.

Cô đáp một cách bình thản: "Hội hỗ trợ."

Chúc Miêu ngạc nhiên: "Hội hỗ trợ cái gì cơ?"

Không phải Nhất Ninh không muốn nói, nhưng cách cô tự thuật và biểu đạt khác người thường, đôi khi nói xong một câu lại lặp lại lần nữa, lúc thường cô nói chuyện rất ngắn gọn, Chúc Miêu cũng không để ý nhiều. Nhưng Chúc Miêu nghiêm túc nghe cô nói, kiên nhẫn nghe một hồi, rồi cũng nghe hiểu.

Cô nói hội hỗ trợ là một tổ chức công ích, người có chướng ngại tâm lý sẽ được các tình nguyện viên có chuyên môn hướng dẫn kèm cặp, chia sẻ kinh nghiệm, ủng hộ và cổ vũ lẫn nhau.

Chúc Miêu hỏi: "Anh ấy là tình nguyện viên ạ?"

Nhất Ninh đáp gọn gàng dứt khoát: "Không phải. Anh ấy cũng có bệnh."

Chúc Miêu bị cô trả lời thẳng thừng đến nỗi hoảng sợ ngưng lại, nhìn hai bên một chút mới cẩn thận hỏi lại: "Bệnh gì á chị?"

"Rối loạn lưỡng cực."

Hoàn toàn xa lạ.

Nhất Ninh bắt đầu xay hạt cà phê làm cà phê phin giấy, Chúc Miêu không quấy rầy cô nữa, tự mình mở điện thoại ra tra cứu.

Mặc dù tra bệnh trên mạng, thông tin không đáng tin cậy chiếm đa số, nhưng Chúc Miêu tra xét một hồi cũng hiểu đại khái. Một căn bệnh, hưng phấn kết hợp với phiền muộn, lúc thì nóng nảy hưng phấn lúc thì trầm cảm bi quan, khi nghiêm trọng thì rất nguy hiểm.

Nhưng Chúc Miêu thấy bây giờ Hạng Chú về cơ bản đều bình thường.

Là căn bệnh này khiến anh và Hà Tranh xa nhau ư?

Chúc Miêu phỏng đoán một hồi lại thấy không đáng tin cho lắm. Nếu như hai người thực sự yêu nhau, bị bệnh thì có làm sao? Với cả cái này không phải bệnh nan y, chẳng phải bây giờ Hạng Chú rất khỏe đấy thôi.

Không chỉ khỏe, mà còn cực kỳ khỏe, siêu cấp khỏe, khỏe vô địch vũ trụ.

Chúc Miêu lại tra thêm một hồi, có khách ghé quán, cậu nhanh chóng đi hỗ trợ. Nhưng cậu thấy ý chí chiến đấu của mình đang sục sôi, khi làm việc vô cùng lanh lẹ, như một đấu sĩ bò tót nhất thời không tìm thấy mục tiêu.

"Bò tót" cậu muốn đấu đến tận chiều mới đẩy cửa bước vào.

Chúc Miêu phi như gió đến nghênh đón, khiến Hạng Chú giật cả mình.

"Em sao thế?" Anh hỏi.

Chúc Miêu dắt anh ra chỗ sân không có người.

Trong sân oi bức, tiếng ve kêu khá là đáng ghét.

Hạng Chú nói cai thuốc là cai thuốc hoàn toàn, vứt hết thuốc lá có trong nhà đi. Phản ứng thèm thuốc lá khiến anh mệt rã rời, thỉnh thoảng ngáp hai cái, uể oải.

Chúc Miêu nhấn anh ngồi lên ghế, còn mình thì đứng đó, từ trên cao nhìn xuống Hạng Chú.

Hạng Chú giục cậu: "Nói nhanh. Nóng."

Chúc Miêu kìm nén đến nỗi mặt đỏ cả lên, nửa ngày sau mới ồm ồm nói: "Em thích anh."

Hạng Chú "Ừ" một tiếng, trên má trái viết "Biết rồi", má phải viết "Rồi sao", suýt thì khiến Chúc Miêu tức chết.

Cậu hít sâu một hơi, "đoàng đoàng đoàng" nói như súng máy: "Trước kia anh từng nói, em càng hiểu rõ về anh thì em càng không thích anh. Lời đó anh nói quá sớm. Nếu em càng hiểu rõ về anh lại càng thêm thích anh, vậy thì sao? Em sẽ không bỏ qua. Mặc dù bây giờ em còn rất kém cỏi, nhưng em sẽ luôn cố gắng. Anh, anh..."

Chúc Miêu moi ruột moi gan nghĩ lời dữ dằn, khí phách hùng hồn, "anh" nửa ngày, cuối cùng cậu chỉ vào mũi Hạng Chú, hung hăng nói: "Anh chờ đó cho em!"

Vừa mới dứt lời, Chúc Miêu chạy trối chết, quay người chạy ù vào quán, trên mặt đỏ rực.

Hạng Chú ngồi chỗ đó không nhúc nhích, không kịp phản ứng. Mỗi một câu một chữ của Chúc Miêu như dùi trống gõ lên mặt trống, gõ cho lòng anh "thình thình thình" vang vọng. Anh vô thức muốn thò tay vào túi lấy thuốc lá, trống trơn, lúc này mới nhận ra là mình phải cai thuốc lá, lại sửng sốt ra đó nửa ngày.

Cuối cùng anh mới chậm rãi ung dung đút tay vào túi vào phòng có máy lạnh.

Hôm nay anh muốn đến để nói với Chúc Miêu, sau này khi anh đi xa nhà, Chúc Miêu có thể đến nhà anh ở một mình, tắm rửa ngủ nghỉ thoải mái hơn một chút. Nhưng bây giờ anh lại không có ý định nói cho Chúc Miêu nữa.

Chúc Miêu đã đủ sục sôi ý chí chiến đấu, chỉ một xíu nắng là xán lạn, chỉ một xíu mưa là cắm rễ nảy mầm.

Trong lòng Hạng Chú rất mâu thuẫn.

Một mặt muốn bắt nạt cậu, để cậu bớt nhiệt tình. Mặt khác, thấy Chúc Miêu như vậy, tâm tình anh lại tốt vô cùng. Anh cứ cười miết, vội vã đẩy cửa ra khỏi quán, về nhà.

Anh cảm giác, bây giờ là Chúc Miêu dẫn anh theo, đi vào một mê cung phức tạp, ai cũng không biết mê cung đi kiểu gì, ai cũng không biết cuối mê cung sẽ có gì chờ đợi.

Nhưng lòng tin của Chúc Miêu cứ tràn đầy như thế, điều này khiến kẻ luôn bi quan như anh, cũng không kìm được lòng mong chờ.

Hết chương 38.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thảo của chúng ta khởi nghĩa rồi.

(Mùa hạ trước kia tôi đã muốn viết về chứng rối loạn nóng nảy, ai ngờ đâu bỏ hố, bèn viết vào đây. Đối với các chứng bệnh tôi không quá am hiểu. Nếu có chỗ nào không đúng, hoan nghênh chỉ ra lỗi sai.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro