Chương 11: Hạ lưu

Minh San thực sự không ngờ, ban ngày ban mặt, ngay tại phòng khách nơi bất cứ lúc nào cũng có người ra vào, phụ thân thế mà lại dám ôm nàng. Hành động trắng trợn, táo bạo và không kiêng nể như vậy, quả thực là muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Nàng sợ hãi rụt vai lại, theo bản năng giãy giụa, muốn thoát khỏi lồng ngực to rộng lớn của hắn. Nhưng thể hình hai người giống như một ngọn núi lớn và một viên đá nhỏ. Chỉ cần hắn không muốn buông, Minh San hoàn toàn không thể thoát ra được.

Giọng nàng run rẩy, cũng không dám lớn tiếng, mang theo âm thanh khóc nức nở nói: "Buông con ra, phụ thân, người mau buông ra..."

Thích Kỳ Niên cũng không có ý định gì. Hắn chỉ nhất thời không kìm được, cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí. Khi hắn nhận ra, đã ôm chặt nàng vào lòng.

Có lẽ là do chiếc khăn tay nàng tặng quá thơm, có lẽ là do nàng mặc sườn xám quá đẹp, dễ dàng khơi dậy ký ức đêm hôm trước của hắn. Bướm nhỏ xử nữ của nàng quả thực là một cái động hút hồn, đã vào một lần thì khó mà quên được.

Thấy cơ thể nhỏ bé của nàng giãy giụa dữ dội, trong khoảnh khắc, tính tình của Thích Kỳ Niên cũng nổi lên.

Nàng càng giãy, hắn càng muốn ôm nàng chặt hơn. Hắn nửa kéo nửa ôm nàng đến trước chiếc ghế bành, rồi cùng nàng ngồi xuống.

"Đừng làm loạn." Hắn trầm giọng quát.

Minh San bị ôm ngồi lên đùi hắn, kinh hãi đến nỗi lá gan như cũng muốn nứt ra. Nàng vặn vẹo định đứng dậy, nhưng eo thon bị bàn tay to lớn của nam nhân siết chặt. Hắn một tay ôm eo nàng, một tay ấn chân nàng, giữ chặt nàng trên cặp đùi rắn chắc của hắn.

Trong lúc hỗn loạn, Minh San hoảng sợ phát hiện, có đồ vật dưới mông nàng đang nhanh chóng dài ra, cứng lên. Rất nhanh, nó cứng ngắc, thẳng tắp đâm vào vùng kín của nàng. Minh San đã biết chuyện phòng the nên lập tức nhận ra đó là thứ gì. Nàng càng sợ đến mức hồn vía như lên mây.

"Phụ thân..." Cả người nàng run rẩy, nói đứt quãng: "Phụ thân, việc này rõ ràng là sai, tại sao người còn muốn sai thêm? Chẳng lẽ thật sự muốn ép chết nữ nhi sao?"

Nghe nàng nói muốn tìm đến cái chết, sắc mặt Thích Kỳ Niên trở nên u ám, tính tình cũng nổi lên. Đang định nổi giận, bàn tay hắn đang ấn trên đùi nàng lại cảm nhận được một cảm giác trơn trượt. Hắn cúi đầu nhìn xuống. Chiếc váy sườn xám bị nàng giãy giụa làm cho xô lệch, phần xẻ tà bên hông để lộ một đoạn đùi. Bàn tay hắn đang ấn trên đùi mặc tất chân của nàng. Ngay lập tức, cơn giận của Thích Kỳ Niên tan thành mây khói. Bàn tay to lớn của hắn không kiểm soát được mà vuốt ve qua lại trên đùi nàng. Thậm chí còn từ từ đưa lên, luồn vào bên trong bắp đùi.

Hắn vừa đưa tay sờ dưới váy nàng, vừa trầm giọng cảnh cáo: "Đừng để ta nghe thấy lời tìm chết nữa. Con sống tốt thì nương của con mới sống tốt. Nếu con dám tìm chết, ta sẽ đưa bà ấy đi cùng con."

Minh San lập tức trợn tròn mắt. Mắt nàng ngấn lệ, nức nở nói: "Bà ấy là nương của con, cũng là thê của người!"

Nam nhân cũng chẳng dao động. Kiếp sống chinh chiến hơn mười năm đã tôi luyện tâm điah hắn cứng như đá. Hắn gằn từng chữ: "Con có thể thử xem."

Thử? Minh San nào dám lấy tính mạng của nương ra để thử?!

Bàn tay to lớn luồn dưới váy, như một chiếc móng vuốt lấy mạng, từ từ sờ vào trong. Càng đi sâu, Minh San càng run rẩy dữ dội. Cuối cùng, cả người nàng mềm nhũn trên người nam nhân, run bần bật.

Nước mắt không cam lòng lặng lẽ trào ra từ khóe mắt, Minh San nhìn nam nhân có quan hệ máu mủ ruột thịt với mình, đột nhiên há miệng cắn thật mạnh vào bờ vai của hắn, cắn rất chặt.

Thích Kỳ Niên kêu lên một tiếng, như thể bị kích thích, bàn tay đang luồn dưới váy nàng càng trở nên càn rỡ. Cách lớp quần lót mềm mại, hắn bóp mạnh cái lồn bánh bao của nàng.

"Ah..."

Nơi nhạy cảm, yếu ớt bị xoa bóp, Minh San theo bản năng rên lên. Nhưng miệng nàng vẫn không hề nới lỏng động tác cắn, và nàng càng cắn chặt hơn, tay của nam nhân cũng càng dùng sức xoa mạnh hơn.

Rõ ràng là chuyện hạ lưu, sắc tình thô tục lại diễn ra trong im lặng như một cuộc đối kháng cực kỳ ái muội.

Vai sắp bị cắn đến chảy máu, nhưng hắn vẫn như không có chuyện gì. Bàn tay hắn vẫn tận tình ăn đậu hũ nàng, còn bình tĩnh nói chuyện với nàng: "Sáng nay ta đã xử lý Hà thị. Tối qua là ả đã sắp xếp người hạ dược ta, bởi vì ta đã lâu chưa đến chỗ ả. Hừ, hôm nay ả có thể hạ xuân dược, ngày mai ả có thể hạ độc. Loại người như vậy, chết cũng không đáng tiếc."

Miệng hắn nói nhưng tay vẫn không ngừng động, từ từ luồn vào trong ống quần lót của nàng.

"Việc ta muốn làm, toàn bộ hai tỉnh Tây Nam không ai dám ngăn cản. Thứ ta muốn, chắc chắn ta sẽ có được."

Tay hắn sờ đến cái lồn Bạch Hổ trơn láng, mềm mại, sờ đến khe bím ướt át, dùng chút lực rồi cắm hai ngón tay vào.

"Ưm!" Minh San run rẩy dữ dội hơn.

Cuối cùng, hắn thong thả nói: "Bao gồm cả con, Minh San."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro