Chương 124: Trói


Nhóm di thái thái vừa đi, nha hoàn và bà vú làm việc trong phủ cũng giảm đi hơn nửa, toàn bộ tiền viện và hậu viện đều có vẻ vắng vẻ hơn rất nhiều.

Đại soái cả ngày bận rộn việc công vụ, cũng không có nhiều thời gian bầu bạn Minh San, hắn giao quyền quản sự trong nhà cho Minh San, thực ra lại giúp nàng tìm được việc để giết thời gian.

Đối với việc quản gia, Minh San cũng không cảm thấy xa lạ, trước kia khi ở quê nhà, chính Lâm thị quản gia, bà thường dẫn Minh San cùng làm, dạy nàng cách xem sổ sách tính toán, Minh San chính là học được bản lĩnh từ lúc đó.

Lão quản sự mới đầu cố ý lừa gạt nàng, nhưng nhanh chóng phát hiện nàng tuy tuổi nhỏ nhưng kinh nghiệm không ít, liền không dám làm bậy nữa, vì thế, Thích Kỳ Niên còn lén ôm Minh San khen ngợi một hồi.

Trong thời gian này, Thích Kỳ Niên còn cho người sửa chữa lại hậu viện một lần, vốn phân thành mấy viện nhỏ, giờ đều gộp lại với nhau, tùy ý Minh San lựa chọn phòng để ở, Lâm thị cũng được chuyển đến sân có hoàn cảnh tốt hơn, yên tĩnh hơn để dưỡng bệnh.

Nhưng Lâm thị thân mình Lâm thị ngày càng suy kiệt, mọi người biết, có lẽ bà sẽ không qua nổi mùa đông này.

Trong lòng Minh San cũng rõ ràng, thường xuyên lén lau nước mắt, nhưng khi đối mặt Lâm thị, nàng lại thể hiện sự lạc quan, tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Lâm thị thương nàng, hy vọng duy nhất là trước khi chết có thể thấy nữ nhi định ra chuyện hôn sự.

Việc này bà đã từng nhắc với nữ nhi, cũng nhắc với đại soái, là nữ nhi đại soái thương yêu nhất, Minh San tuyệt đối không lo không gả được.

Nhưng hai cha con này nghe bà nói xong, đều qua loa cho xong, thực sự muốn làm bà tức chết.

Hôm nay Lâm thị Lâm thị đợi Minh San đến thăm mình, lại nhắc đến chủ đề này với nàng.

“Đợi thêm năm nữa, con đã 16 tuổi, cũng nên bàn chuyện cưới hỏi, nương phỏng chừng cũng không qua nổi đến đầu xuân, nên muốn trước khi chết, xem hôn phu tương lai trông như thế nào.” Lâm thị nói xong, lại bắt đầu ho khan.

Minh San dựa lưng ngồi ở mép giường, duỗi tay vỗ lưng giúp nương dễ thở, thở dài nói: “Mẫu thân sao lại nói lời ủ rũ như thế, vả lại chuyện này cũng không vội được, thế đạo thái bình còn dễ nói, hiện giờ bên ngoài run sợ, chạy nạn khắp nơi, gia đình đứng đắn cũng sẽ không chọn lúc này để dựng hỉ sự.”

Lâm thị lấy khăn che miệng lại, thở hổn hển một hồi lâu, mới nói: “Ta cũng không nói phải lập tức thành thân, chỉ là đính hôn trước cũng tốt rồi.”

Minh San thấy thái độ này của nương, chỉ có thể đổ trách nhiệm cho phụ thân, làm ra bộ dạng thẹn thùng, nói: “Loại chuyện này, đương nhiên là tùy theo sự sắp xếp của nương và phụ thân.”

“Chỉ cần con nguyện ý, ta lập tức để phụ thân con đi an bài.” Lâm thị nói.

Trong lòng Minh San thở dài, nàng cũng không tiện nói cho nương, người phản đối chuyện nàng thành thân nhất, kỳ thực chính là phụ thân.

Buổi tối Minh San về phòng mình, không đợi bao lâu, phụ thân liền lạnh mặt bước vào.

Hiện giờ hậu viện rộng, ít người ở, phòng Minh San cách phòng Lâm thị khá xa, Thích Kỳ Niên khi đến tìm nữ nhi không cần lén trèo tường nữa, mà là quang minh chính đại đi vào từ cửa viện.

Sau khi hắn tiến vào cũng không hé răng, khuôn mặt lạnh lùng giống như một ngọn núi băng lớn.

Minh San pha trà cho hắn, rồi đi đến bên cạnh hắn, dịu dàng xoa bóp vai và thái dương cho hắn, nhỏ giọng hỏi: “Đã ghé qua chỗ nương em rồi sao?”

Thích Kỳ Niên vẫn không nói chuyện, chỉ lạnh lùng "hừ" một tiếng.

“Đó là ý của mẫu thân em, em cũng không có biện pháp nào.” Minh San cười, thân mình mềm mại ngồi lên đùi phụ thân: “Người cứ tiếp tục có lệ với bà ấy là được.”

“Trước kia có thể có lệ, hôm nay bà ấy còn nhắc đến tên vài người, bảo ta đi hỏi thăm.”

Thích Kỳ Niên quả thực đã nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Minh San cũng rất ngoài ý muốn: “Mẫu thân luôn không ra khỏi cửa, sao bà biết những người đó?”

“Chắc chắn là do mấy nha đầu bà vú hầu hạ bà ấy lắm lời nói.”

Minh San có chút bất đắc dĩ, những người hầu hạ mẫu thân, đều là nàng đã chọn lựa kỹ càng, không ngờ lại xảy ra sơ suất này.

“Ngày mai em sẽ đi cảnh cáo họ.” Minh San xoa xoa ngực phụ thân, làm nũng: “Người đừng tức giận!”

Thích Kỳ Niên bị xoa đến thoải mái, ôm eo nữ nhi, cúi xuống hôn nàng.

Minh San vươn đầu lưỡi, ngoan ngoãn đáp lại phụ thân.

Hôn sâu kết thúc, cơ thể Minh San mềm nhũn, dựa vào người phụ thân, khẽ thở dốc.

“Thân thể mẫu thân càng ngày càng không tốt, ban đêm cũng dữ dội, bà ấy tự nói không qua nổi đầu xuân.” Minh San mũi cũng hồng lên, đỏ mắt nhìn về phụ thân, nói: “Nếu không……cứ nghe lời bà ấy, đính hôn trước đi……”

Nếu thật sự đến ngày kia, nàng không muốn mẫu thân mang theo tiếc nuối ra đi.

Tay Thích Kỳ Niên ôm eo nàng, siết chặt hơn một ít, khàn giọng nói: “Em muốn đính hôn với người khác?!”

“Giả… đính hôn giả thôi, cũng không được sao?” Minh San nói xong liền hối hận, đôi mắt phụ thân trầm xuống, trái tim đập thình thịch.

“Vậy em muốn đính hôn với ai? Có mục tiêu?”

“Không, không có, em chỉ là, chỉ là không muốn mẫu thân đau buồn……”

“Thế còn ta? Ta buồn khổ thì với em không quan trọng sao?” Thích Kỳ Niên ảm thấy máu huyết trong cơ thể dâng trào.

“Người…… Người đừng nóng giận, em chỉ là thuận miệng nói.” Minh San bị vẻ mặt phụ thân dọa sợ, từ khi hai người ở bên nhau, nàng chưa từng thấy phụ thân trở mặt như vậy.

Thích Kỳ Niên thở sâu, cố gắng nén cơn giận trong lòng, đột nhiên một tay bế nàng lên, đứng dậy đi về phía sau bình phong.

Minh San bị hắn thô lỗ ném lên giường, giây tiếp theo, tay chân nàng đã bị phụ thân dùng mảnh vải trói lại.

Minh San: “……”


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro