Chương 136: Toàn văn hoàn


Giữa khói lửa chiến hỏa tán loạn, bánh răng thời gian vẫn chầm chậm lăn về phía trước, Minh San từ thiếu nữ 15 tuổi trưởng thành thành nữ nhân tuổi thanh xuân 25 tuổi, bề ngoài vẫn xinh đẹp như trước, trừ việc trưởng thành hơn một chút cũng không có thay đổi gì lớn, vóc dáng cũng càng thêm phong tình gợi cảm.

Nàng cùng Tiểu Thanh còn có Tuấn Tuấn 7 tuổi, dưới sự dẫn dắt của Trương Hành, đi theo đám đông xuống tàu thủy.

Theo thế chiến thứ hai kết thúc, Hồng Kông cũng dần dần khôi phục sự phồn vinh ngày xưa.

Minh San đứng ở chỗ cao nhìn ra xa xung quanh, trong lòng vô cùng cảm khái.

Hồng Kông này, tuy bị người nước ngoài cai quản, nhưng dù sao cũng là đất của Hoa Hạ, lại gần đại lục, tổng cộng vẫn tốt hơn nhiều so với việc vượt biển đi đến lãnh địa của người nước ngoài kia.

Sau này, bọn họ sẽ định cư ở đây, cũng sẽ sống hết quãng đời còn lại ở đây, có lẽ, một ngày nào đó sau này, nàng còn có thể về Nghi Thành, về phủ đại soái xem một chút, nhưng nghe nói phủ đại soái đã bị tịch thu.

“Tiểu thư, cái rương này để mấy người Trương Hành xách đi, nặng quá.” Tiểu Thanh cũng xách đủ thứ lớn nhỏ, còn nắm tay Tuấn Tuấn, lại bận lòng Minh San xách chiếc rương da quá nặng.

Minh San cười, đưa rương da cho nàng ấy, còn mình đi dắt tay Tiểu Tuấn Tuấn, nói: “Vậy ta phụ trách mang Tiểu Tuấn đi.”

Tiểu Tuấn Tuấn ra vẻ tiểu đại nhân, nói với Tiểu Thanh: “Nương, con sẽ xem kĩ đại nương, không cho đại nương chạy loạn.”

Tuổi của Minh San thật ra còn nhỏ hơn Tiểu Thanh một chút, nhưng ai bảo nàng là tiểu thư chứ, cứ nhất quyết đòi làm Đại nương của Tuấn Tuấn, Tiểu Thanh cũng chỉ có thể chiều theo ý nàng.

Minh San bị nghẹn một chút, dỗi trừng mắt nhìn đứa nhỏ một cái, cười mắng, "Nhóc lém lỉnh".”

Vừa đến bến tàu đã có người đến đón họ, còn phái hai chiếc xe hơi đến, Minh San vừa thấy như thế biết ngày tháng mình đến Hồng Kông sẽ không tồi.

Vừa lên xe, Trương Hành giải thích với Minh San: “Tài sản của Tiên sinh một phần chuyển ra nước ngoài, một phần chuyển tới Hồng Kông, mấy năm trước cũng đã mở mấy công ty ở đây rồi.”

Giờ đây Thích Kỳ Niên không còn là Thích đại soái ở Nghi Thành, mọi người đều dùng Tiên sinh để gọi hắn.

Minh San cười, nói: “Ta nghĩ chàng đã quyên hết từ trước, lúc kháng chiến.”

“Đó chỉ là một phần.”

Minh San vỗ vỗ cái rương gia trên tay Tiểu Thanh, nói: “Ta vốn còn định dùng rương vàng này mua cho phụ thân một căn nhà lớn ở Hồng Kông.”

Nhưng thực tế là, nhà cửa không những không cần nàng mua, mà còn lớn hơn và lộng lẫy hơn so với tưởng tượng của nàng, vị trí cũng là biệt thự cảnh biển ưu việt giữa sườn núi, lưng tựa núi lớn mặt hướng biển rộng, phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp.

Tòa biệt thự lớn năm tầng, thậm chí còn có thang máy, Minh San đi dạo từ trên xuống dưới một lần, vừa lòng gật đầu, quay đầu lại hỏi Tiểu Thanh: “Em cảm thấy thế nào?”

Tiểu Thanh cười nói: “Cảm giác giống như ở thiên đường.”

So với nơi ở trước đây của họ, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Trong lòng Minh San cũng rất cảm khái: “Những ngày tháng gian khổ đã quá lâu rồi, ta suýt nữa quên mất cảm giác xa hoa này.”

Phủ đại soái khi nàng 16 tuổi, cũng từng có vinh quang vô thượng và xa hoa tột bậc.

Sau đó hai tháng, Trương Hành bận rộn đi kiểm tra các hoạt động kinh doanh của Thích gia ở Hồng Kông, Minh San và Tiểu Thanh thì bận rộn thích nghi với cuộc sống ở Hồng Kông, bên này không chỉ bất đồng ngôn ngữ, ngay cả đồ ăn và thói quen cũng khác biệt rất lớn so với Nghi Thành.

Còn có khí hậu thực sự không giống nhau, tháng đầu tiên đến đây, cả nhà đều liên tục bị "nóng trong", cuối cùng phải mời đến đầu bếp nữ nấu đủ loại canh, uống xong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Tiểu Tuấn Tuấn cũng rất nhanh đã được sắp xếp vào một trường tiểu học tư thục ở địa phương, dạy cả tiếng Anh và tiếng quốc ngữ, bạn nhỏ này lại thích nghi rất nhanh, không lâu sau đã kết bạn mới.

Mắt thấy cuộc sống hoàn toàn mới dần đi vào quỹ đạo, Minh San lại không vui nổi.

Phụ thân đến bây giờ vẫn chưa đến.

Trước kia rời khỏi căn cứ địa, Thích Kỳ Niên đã nói với Minh San, hắn còn có một số việc cần xử lý, xử lý xong sẽ đến Hồng Kông hội hợp với nàng, nhưng chớp mắt đã hơn hai tháng, nam nhân vẫn bặt vô âm tín.

“Có thể đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn không?” Minh San tìm Trương Hành, nói sự lo lắng của mình.

“Sẽ không, chính phủ mới thành lập, có lẽ còn có một số việc cần Tiên sinh hỗ trợ.”

Trước đây Thích Kỳ Niên từ chối hợp nhất với Quốc quân, quay sang hợp tác với Hồng quân, suốt ngần ấy năm, dãi nắng dầm mưa, cũng lập được không ít chiến công, cũng đến lúc công thành danh toại rồi rút lui.

Nhưng lời an ủi của Trương Hành cũng không thể làm Minh San bớt lo lắng, chỉ cần một ngày không thấy phụ thân, nàng liền một ngày không thể yên lòng.

Cho đến chạng vạng một ngày, Trương Hành đích thân lái xe đưa nàng đến bến tàu, đi đón nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ.

Minh San xuống xe đứng bên bến tàu, gió biển thổi tung mái tóc dài của nàng, trong ánh mắt nàng dường như giấu những vì sao, có ánh sáng lấp lánh.

Trong lúc nàng sốt ruột chờ đợi, hành khách bắt đầu rời tàu, giữa đám đông xám xịt, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam nhân cao lớn đội mũ, mặc tây trang, đi giày da.

Minh San không chút suy nghĩ, nhanh chân chạy về phía hắn.

Mặc kệ có trưởng thành đến đâu, nàng ở trước mặt người đó, trước sau vẫn là một đứa trẻ, là bảo bối duy nhất của hắn.

“Phụ thân!” Minh San lảo đảo một cái, bổ thẳng vào lòng nam nhân.

Giây tiếp theo, nàng bị đối phương ôm chặt lấy.

“Bảo bối, đã để em đợi lâu.” Nam nhân cười hôn lên trán nữ nhi, cánh tay siết chặt, kéo nàng ghì chặt vào lòng.

Từ nay về sau, bọn họ sẽ không bao giờ chia xa nữa.

Gió biển thổi bay phấp phới, bóng dáng hai người giữa trời chiều dường như hòa quyện làm một.

——————

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro