PHẦN VI : Liệu trai thẳng có bị bẻ cong?

Đã hơn một tuần kể từ ngày Youngho tỏ tình với Ten. Nói đúng hơn là tuyên bố độc chiếm cậu. Suốt từ dạo ấy, cậu ra sức tránh mặt anh. Sáng dậy sớm đi làm, ăn trưa ở quán, tối về còn muộn hơn cả anh.

Trong thâm tâm, cậu biết, mình đang trốn tránh sự thật. Sự thật rằng, cậu - một thẳng nam - lại rung động ít nhiều trước gã đàn ông mới gặp cách đây hai tuần, tức là anh.

Vào giờ nghỉ trưa, Ten nhàm chán giở điện thoại ra nghịch. Có hai tin nhắn mới, đều là của Seo Youngho. Trống ngực đập liên hồi, cậu nhắm tịt mắt, run run nhấn nút mở.

[Tin nhắn 1]: Ten, mấy hôm nay em đều tránh mặt tôi. Vui lắm sao?

[Tin nhắn 2]: Tối nay tôi đi công tác, ngày kia mới về. Em nhớ phải ăn uống đầy đủ, gọi thức ăn ngoài hàng. Giờ không cần tránh tôi như tránh tà nữa, em có vui không?

"Cạch" một tiếng, Ten đánh rơi chiếc điện thoại. Giọng điệu như vậy, anh đang giận sao? Từ 'vui' như ghim sâu vào tim cậu, đau nhức. Vui cái nỗi gì chứ? Anh thì biết gì mà nói?

Tan ca, Ten thất thểu về nhà. Vừa mở cửa, cậu đã chạy ngay vào bếp mở lồng bàn. Trống rỗng. Anh đi công tác rồi, không ai nấu ăn hết. Chán chường, Ten quyết định nhịn một bữa, leo lên giường ngủ cho qua cơn đói.

Quái lạ là, con người không biết mất ngủ như cậu, hôm nay lại trằn trọc. Thiếu cái gì nhỉ? Ly sữa anh pha cho cậu mỗi tối? Ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng anh? Hay là âm thanh đánh máy lạch cạch thi thoảng xuyên tường vọng tới, khiến cậu cảm thấy an tâm?

..có khi nào chỉ là cảm thấy thiếu anh?

Cậu vùng dậy, bật máy tính, mở trang web tìm kiếm, run run gõ bàn phím. Ấy thế mà, kết quả cho câu hỏi "Liệu trai thẳng có bị bẻ cong không?" của cậu, lại là một loạt đam mỹ. Lướt qua mấy cái tên "Du long tùy nguyệt", "Hủ mộc sung đống lương", "Hảo mộc vọng thiên", "Quỷ hành thiên hạ", Ten ảo não, không phải thứ mình cần tìm rồi. Có lẽ, chỉ có mỗi cậu mới biết câu trả lời.

Sáng hôm sau, Ten mang theo đôi mắt gấu trúc đi làm. Cậu ôm đầu ngồi một góc, không phát hiện ra caca đầu hường xuất hiện bên cạnh từ lúc nào. Hắn nhìn quầng thâm dưới mắt cậu tò mò hỏi:

- Nhóc, sao thế? Tối qua xem phim muộn sao?! Anh hiểu..trước đây anh cũng từng như vậy, nhưng giờ có vợ rồi thì mọi thứ lại khác. Là nhờ có em ấy giúp anh :D

 Ten không buồn trả lời, tự dưng túm lấy tay hắn như người chết đuối vớ được cọc, hỏi dồn dập:

- Đại ca đầu hường này, anh từng yêu chưa?

- Gọi tôi là Lee Taeyong đi. Tôi từng có mối tình đầu thời trung học và mối tình thứ 2 là vợ tôi Nakamoto Yuta. Sao vậy?

- Khi yêu, cảm giác thế nào? Có đau không?

- Chỉ đau khi đối phương giận dỗi mình thôi. Bình thường thì quá đỗi ngọt ngào đi. Đối phương khi đó rất quan tâm tôi. Ở bên cạnh người ta ấm áp lắm. Tôi là người có vợ chí ít cũng phải hiểu nhiều, nếu có gì thắc mắc cứ hỏi đại ca ha. Ê...ê.. cậu đi đâu thế? Cái thằng vô lễ này nghe anh mày nói hết đã chứ!

- Xin lỗi nhưng em có chút việc gấp. Anh làm nửa ca còn lại hộ em nhé. Tạm biệt - Ten vừa liến thoắng vừa chạy biến đi.

- Thật vô trách nhiệm mà! Thế giới này chả nhẽ chỉ có mỗi tôi là thằng đàn ông có trách nhiệm với cả công việc lẫn vợ con sao?

* VSS my diamond I don't the light to shine..~*
Chuông điện thoại của Taeyong vang lên liên hồi. Là bài hát của nhóm nhạc anh yêu thích. Thật ra Taeyong còn quá trẻ để kết hôn đi. Nếu không phải sợ người ta cướp mất vợ mà nằng nặc đòi kết hôn sớm. Cậu này đi làm để coi như mình có công ăn việc làm chứ không ăn bám gia đình nhưng thật ra gia sản đủ ăn 3 đời.
Hậu quả của kết hôn sớm chính là bị quản còn hơn tù, sớm tối nghe càm ràm đủ điều, nhưng đối với anh thì chả có tù nào lại có kẻ quản xinh đẹp như vợ anh. Thôi thì nói đi nói lại thì 1 2 câu vẫn là khen vợ.

" Honey .. mau comeback home soon đi...Today là valentine.. em có quà cho youu~"

"Quà gì chứ? Chắc lại chẳng ngoài rửa chén..lau nhà đúng không bé cưng? Mà em dẹp ngay cái kiểu nói chuyện nửa nạc nửa mỡ ấy đi, phí công anh dạy em tiếng hàn bao lâu nay Yuta."

"Thế bây giờ anh có về không? Tôi với con bỏ đi cho anh vừa lòng."

" Này ! Em vừa nói gì vậy? Con sao? Em có thai bao giờ sao lại giấu anh, đợi anh một chút sẽ về ngay, có khó chịu chỗ nào không, tốt nhất đừng cử động mạnh đừng đi lung tung ngồi đó chờ anh mua đồ ăn về.."

" Này anh..bị ..tút ..tút" - Taeyong nói xong liền cúp ngang điện thoại chạy đi kêu bác Taeil

- Bác ơi, vợ cháu mang thai cho cháu xin nghỉ ca chiều nay. Hôm sau cháu hứa sẽ làm bù ạ

- Vậy mau kêu Ten làm giúp đi.. mà giờ là ca của nó cơ mà.

- Chó nhà nó mang thai nên nó cũng về chăm chó đẻ rồi bác ạ. Bác chịu khó đi giao hàng nhé!

- Này! Taeyong, vợ mày là con trai thì mang thai cái kiểu đíu gì.. này..thằng hách dịch này.

Bác Taeil nói vọng ra, nhưng tiếc là tên kia đã phóng đi mất hút đến tiếng nổ máy xe còn không nghe thấy. Hôm nay đối với bác Taeil sẽ là một ngày dài đây.

Hôm nay là ngày lễ Tình nhân. Lẩm nhẩm trong đầu, Ten ghé qua siêu thị mua một ít đồ. Về đến nhà thì khẩn trương vào bếp, mặc cái tạp dề in hình kitty mà Youngho thích mặc nhất, loay hoay nấu nướng gì đó, mất cả một buổi chiều. Ánh hoàng hôn cứ thế dần buông xuống, hoà mọi thứ vào bóng đêm.

 Kết thúc hai ngày công tác , Seo Youngho mệt mỏi đẩy cửa vào nhà. Vụ làm ăn lần này cũng không ổn thoả lắm, bòn rút hết sức lực của anh. Phòng khách tối om, có lẽ cậu vẫn chưa về nhà. Anh khó chịu luồn tay vào mái tóc rối bù, cậu ấy lại lẩn tránh anh.

Lết vào bếp, anh bật đèn. Hiện giờ, Youngho rất cần một cốc cà phê. Mắt anh bất chợt dừng lại trên bàn ăn, một cái hộp màu đen đang nằm yên vị ở đó, bên cạnh đặt thêm một tấm thiệp đen cắt vuông vức đề tên anh.

Tấm thiệp chỉ vẻn vẹn ba từ:"Tôi cũng thế"

 Youngho nhíu mày một cách khó hiểu, mở hộp quà. Là chocolate. Sáu viên chocolate bé tí tẹo nhưng lại vô cùng tròn trịa, đủ thấy người làm đã dồn nhiều tâm sức thế nào vào món đồ ngọt này.

 Youngho anh sửng sốt đến ngốc lăng. Bất chợt, một đôi cánh tay vòng qua lưng, ôm lấy thân hình cứng ngắc của anh. Giọng nói nghèn nghẹt của Ten vang lên từ phía sau:

- Hôm nay là lễ tình nhân. Tôi chỉ muốn nói là.. tôi cũng.. rất thích anh.

Mất ba giây sau, đại não của Youngho mới phản ứng, haaa..đây là em ấy đang tỏ tình với mình sao? Thật đáng yêu quá mức rồi.

Anh xoay người để cậu có thể nhìn vào mắt anh..

- Nhìn vào mắt anh mà nói điều vừa nãy đi!? Anh sẽ tin em là em đang nói thật

- Không thích.. nếu đã không nghe thì hãy xem như không nghe đi, trả lại chocolate cho tôi.

- Không.. tôi nghe rõ mồn một,q chỉ là muốn xác nhận thật kĩ điều mình vừa nghe là sự thật. Em là vừa tỏ tình với tôi, aigoo đáng yêu chết người ta rồi 

- Cám ơn.. không cần khen

- Em tặng tôi thứ này quá bất ngờ tôi lại chẳng có gì đền đáp. Tấm thân này đêm nay sẽ nhượng toàn quyền cho em xem như chúng ta đều có qua có lại. Em thấy có được không?

- Tôi thật.. không cần, anh giữ lấy mà dùng đi ha.
Youngho hiện tại là muốn chọc ghẹo cậu, tiếp tục dùng tone giọng lưu manh trêu Ten. Nhưng anh không để ý việc vừa rồi làm cậu thật sự sợ, bé cưng của anh rưng rưng sắp khóc mất rồi.

- Uây như vậy thật không được..tôi sẽ ngại lắm. Nào nào.
YoungHo đang rất vui vẻ , cao hứng mà bế cậu lọt thỏm trong lòng mình như công chúa. Ten lúc này không còn kìm chế được liền òa lên khóc.

- Là anh ức hiếp tôi...hức.. tôi không thèm anh nữa, là do tôi điên mới yêu anh ..Seo Youngho, đồ hạ lưu. Tôi sẽ rời khỏi đây

Youngho bất ngờ buông thả cậu xuống, ôm lấy ôm để mà dỗ dành liền bị cậu đẩy ra. Ten xoay người định bỏ đi liền bị anh nắm lấy cổ tay mà kéo lại ôm chặt vào lòng mình. Cậu nằm trọn trong vòng tay của anh, hơi thở hổn hển và nhịp tim của anh cậu đều có thể cảm nhận được, cậu càng siết chặt lấy eo của Youngho nức nở

-  Là anh sai.. sẽ không làm em khóc nữa, anh đáng chết. Em có thể làm mọi thứ nhưng đừng rời khỏi anh.. anh bị gia đình ruồng bỏ đã quá đủ rồi . Anh thật sự không muốn nếm trải cảm giác ấy nữa. làm ơn Ten.. ở yên đây một chút thôi

Cậu dường như đã nín khóc, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng ngực anh, yên bình đến mức buông ra cũng không đành. Vai anh có phần run lên, gương mặt có chút đỏ và nóng.. anh đang khóc sao?

- Em ở đây.. không đi nữa, đừng khóc. Đồ yếu đuối
Ten buông anh ra, vươn tay mà lau lấy nước mắt trên gương mặt anh.

- Không sao, em nín khóc là được rồi. Không uổng công anh dỗ dành mà!

- Này! Là ai dỗ ai chứ?

- Chúng ta hòa.. lên ngủ nào! Anh không muốn phải bế sốc em lên như ban nãy rồi tốn thời gian ngồi dỗ đâu. May là em nhẹ cân, không thì anh ngày nào cũng phải bế em như vậy giảm tuổi thọ sẽ không thể sống đời với em được đâu.

- Anh không định ăn sao?

- Đớp thính của em lại no rồi.

- Nhưng em đói YoungHo ~
Ten lại bắt đầu giở giọng nũng nịu

- Nếu đói lên đây tôi cho ăn cái khác, tới một tuần sau cũng còn no luôn.

- Cái tên này, ăn con m* nhà anh

..Quay trở lại với Taeyong

Hắn hí hửng chạy về nhà với tốc độ bàn thờ, may mắn nhà lại đang mở cửa. Cứ thế phóng thẳng vào sân biệt thự. Vừa hay Yuta với một mái tóc màu tím nhạt, diện trên mình một chiếc sơ mi trắng và quần tây chuẩn bị đi đâu đó.

- Này, anh bảo em lại không nghe sao? Mang thai thì ở yên trong nhà người ta mua đồ ăn về làm Valentine cho, cứ phải ăn mặc đẹp ra đường cho ai ngắm?

- Ai bảo tôi mang thai? 

- Em vừa bảo trong điện thoại em với con còn gì nữa

- Thế tôi đẻ con cho anh bằng mồm à? Anh còn không nhớ nổi vợ anh là con trai hay sao LEE TAEYONG?

- Thế con.. con anh đâu?

- Thì đây nè
Yuta tay dắt theo một em chó nhỏ cười cười tay chỉ chỉ

- Là..là chó sao? Đáng yêu như vợ luôn ấy.

- Tôi mang vất anh ra hồ bơi mới vừa lòng hay sao?

- Thế con anh tên gì đây?

- Ruby, nghe phát là thấy khí chất ngời ngời rồi chồng nhờ?

- Um, sang thật .Tên vợ đặt thì có tên 'cớt' nghe cũng vẫn sang :D

HOÀN CHAP VI.. có edit từ ngữ và nội dung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro