Chương 58: Người thứ tư
Lâm Thu Thạch vọt xuống dưới tầng, cánh tay trắng bệch vươn ra từ trong cái mũ dạ kia đang đuổi theo ngay phía sau. Anh nhìn thấy cảnh này, không dám tiếp tục dừng lại trong phòng mà trực tiếp vọt thẳng ra bên ngoài.
Chủ cửa hàng tạp hoá nhìn thấy Lâm Thu Thạch hoảng loạn lao tới, trên mặt mang theo một chút nghi hoặc: "Sao lại chạy gấp như vậy, xảy ra chuyện gì à?"
Lâm Thu Thạch mạnh mẽ thở dốc, dùng ngón tay chỉ vào bên trong.
Ông chủ cửa hàng mang vẻ mặt nghi hoặc, muốn đi qua nhìn xem, Lâm Thu Thạch lấy điện thoại ra đánh vài chữ: Đứa trẻ đó thật sự là con của chú sao?
Ông chủ nhìn thấy dòng chữ này liền ngây ra, hỏi: "Cô hỏi vậy là có ý gì?"
Lâm Thu Thạch quyết định ăn ngay nói thật: Đầu của nó rớt xuống.
Ông chủ vừa nghe thấy lập tức xoay người đi vào nhà, Lâm Thu Thạch muốn ngăn nhưng không ngăn được. Sau khi ông chủ mở cửa ra, Lâm Thu Thạch vậy mà lại thấy được đứa trẻ với cái đầu vừa rớt xuống đất vừa nảy lúc này vẫn đang ngồi ở trên sô pha chơi đồ chơi ---- hình ảnh giống y như lúc anh vừa mới bước vào ngôi nhà này.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ông chủ nhìn thấy con trai mình vẫn bình an không có việc gì thì quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thu Thạch, nghi hoặc trong mắt càng tăng thêm.
Lâm Thu Thạch nhìn đứa trẻ, lại nhìn nhìn ông chủ, lắc đầu, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người rời đi. Cũng không biết đó là ảo giác hay do thần kinh của anh quá mức mẫn cảm, anh cứ luôn cảm thấy ánh mắt của đứa trẻ kia dường như đang dán trên lưng mình, rất không cam lòng nhìn anh rời đi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng tạp hoá, Lâm Thu Thạch lại đi tới nhà của một đứa trẻ khác trong trấn.
Trên đường đi, anh gặp được một nhóm khác, dường như bọn họ không hề có chút hảo cảm nào đối với cô gái câm này, đến chào hỏi cũng lười không muốn mở miệng. Chỉ có một cô gái nhìn có vẻ tương đối ôn hoà tiến tới bắt chuyện với Lâm Thu Thạch một lát.
"Chúng tôi không thấy được đứa trẻ, những đứa trẻ đó đều bị giấu đi rồi." Cô gái đó hình như tên là Đổng Thiên Vi, "Cô đừng đi, vô dụng thôi."
Lâm Thu Thạch thấy có chút kỳ quái: Giấu đi là có ý gì?
Đổng Thiên Vi nói: "Nghĩa là đều bị đem đi giấu rồi, người trong cái trấn này đều rất khép kín, nếu không có đứa nhỏ thì cả gia đình đều coi như xong, hơn nữa hình như thị trấn này có quy định không thể ly hôn, chỉ có thể mang theo áy náy mà sống cả đời."
Lâm Thu Thạch nghe được những lời này thì sửng sốt mất một lát, anh nghĩ tới cái gì đó: Không thể ly hôn?
Đổng Thiên Vi: "Đúng vậy." Cô ấy nói, "Người đi cùng cô đâu rồi? Sao anh ta lại không đi chung với cô, thân thể cô yếu đuối như vậy, lỡ như gặp phải chuyện gì đó thì phải làm sao bây giờ."
Lâm Thu Thạch làm lơ vấn đề Đổng Thiên Vi nói, vì anh đang bận tâm chuyện ly hôn hơn: Không có ngoại lệ sao?
Đổng Thiên Vi nghĩ nghĩ: "Hẳn là không có đâu? Dù sao hai nhà mà tôi đi qua đều đã cãi nhau tới trời long đất lở rồi nhưng cũng chưa ly hôn."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, nói cảm ơn với Đổng Thiên Vi rồi xoay người rời đi.
Đổng Thiên Vi nhìn theo bóng lưng của anh, muốn nói lại thôi, nhưng người bạn nam bên cạnh cô lại cảm thấy kỳ quái, nói: "Em nói với cô ta nhiều chuyện như vậy để làm gì?"
Đổng Thiên Vi thở dài: "Có thể sống lâu thêm một người, không tốt sao?"
Người bạn nam kia không trả lời.
Mục tiêu lần này của Lâm Thu Thạch chính là đến thẳng ngôi nhà mà trước đó họ từng ghé qua, nhà của Lauren.
Anh tới ngôi nhà kia, sau khi gõ vang cửa thì thấy cha của Lauren, một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ tính tình rất không tốt, toàn thân toả ra mùi rượu.
"Có việc gì thế?" Cha của Lauren đặt câu hỏi, thái độ rất không tốt.
Lâm Thu Thạch: Tôi muốn hỏi một chút, con gái của bác mất tích từ khi nào?
Người cha không trả lời, có chút bực bội: "Không phải trên thông báo tìm người treo ở quảng trường có ghi sao? Sao cô không qua đó xem mà muốn tới đây hỏi tôi?"
Lâm Thu Thạch: Tôi chỉ nghĩ là bác sẽ biết thêm càng nhiều manh mối thôi.
Anh gõ xong những lời này thì chợt nhớ ra lúc này mình đang mặc đồ nữ mà, vì vậy liền học theo Nguyễn Nam Chúc, cố ý làm ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, thầm nghĩ, không biết là có tác dụng hay không đây.
Ai ngờ biểu tình này vậy mà thật sự có tác dụng, biểu cảm trên mặt cha của Lauren hơi thay đổi: "Hình như là hai ngày trước....."
Lâm Thu Thạch: Cô bé mất tích ở nơi nào?
Cha của Lauren nói: "Hẳn là trong nhà."
Lâm Thu Thạch nghe ra sự không chắc chắn từ trong giọng nói của ông: Chắc chắn là ở nhà sao?
Cha của Lauren nghĩ nghĩ: "Không chắc lắm, lúc ấy là sau khi rất lâu rồi không thấy con bé tôi mới phát hiện, ai biết con bé đã mất tích từ khi nào chứ."
Lâm Thu Thạch: Cái này, có thể hơi mạo muội nhưng bác có biết khi nào vợ bác sẽ trở về không?
Ai ngờ vừa nhắc tới hai chữ vợ bác này thì cha của Lauren lập tức lộ ra biểu tình hung ác, chẳng những không có trả lời vấn đề của Lâm Thu Thạch còn hùng hùng hổ hổ đóng cửa thật mạnh.
Lâm Thu Thạch nhìn cánh cửa đã đóng lại, rơi vào trầm tư, lúc này anh có một suy đoán rất khủng bố.
Đi trong trấn suốt một ngày, sắc trời đã dần tối sầm xuống, Lâm Thu Thạch định trở về khách sạn trước rồi suy nghĩ tiếp.
Trên đường trở về khách sạn, Lâm Thu Thạch lại đi ngang qua cái quảng trường nhỏ kia. Quảng trường này thật sự không lớn, xung quanh là những cửa hàng đã đóng cửa, chỉ để lại một mảnh trống vắng, bảng thông báo tìm người được đặt ở trung tâm trở nên vô cùng dễ thấy.
Lâm Thu Thạch đi đến chỗ đặt bảng thông báo, nhìn kỹ những tờ thông báo tìm người.
Hiện tại có tổng cộng bốn tờ giấy thông báo tìm người, trong đó ba tờ đã được dán trước đó, một tờ là vừa dán lên vào ngày hôm qua.
Lâm Thu Thạch cũng không biết bản thân nghĩ gì, anh đột nhiên vươn tay lên, lột tờ thông báo tìm người gần nhất xuống khỏi bảng dán thông báo.
Tờ thông báo tìm người kia không có dính quá chặt, rất dễ dàng bị bóc ra, Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn kĩ tờ giấy trên tay thì đột nhiên có phát hiện mới..... Anh phát hiện, thông báo tìm người này vậy mà lại có hai lớp.
Không sai, tờ thông báo này là hai tờ giấy dính với nhau.
Không may là hai tờ giấy này dán với nhau khá chặt, Lâm Thu Thạch muốn thử tách chúng ra nhưng cuối thì thất bại, xé mất một góc nhỏ. Anh có hơi buồn rầu, suy nghĩ một hồi, tức giận làm to gan, dứt khoát xé hết tất cả thông báo tìm người có trên bảng tin xuống, nhét vào trong túi của mình, sau đó làm như không có việc gì mà rời đi.
Đương nhiên khi xé xuống anh có nhìn sơ qua, phát hiện tất cả thông báo tìm người đều có hai lớp.
Bước nhanh về nơi ở, Lâm Thu Thạch đi vào liền thấy Nguyễn Nam Chúc đang ngồi trên sô pha ở lầu một, xem biểu tình thì hình như đang tự hỏi việc gì đó.
Lâm Thu Thạch đi đến trước mặt cậu, vỗ vỗ vai cậu.
Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu: "Đã trở lại?"
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, chỉ chỉ lên lầu.
Nguyễn Nam Chúc lộ ra một nụ cười tươi: "Mệt rồi? Được thôi, chúng ta trở về cùng nhau đi ngủ."
Những người ngồi bên cạnh nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường.
Lâm Thu Thạch dùng ánh mắt giao lưu với Nguyễn Nam Chúc: Có thể đừng nói những câu làm người khác hiểu lầm như vậy được không.
Nguyễn Nam Chúc rất không biết xấu hổ làm như không hiểu.
Hai người trở về phòng của chính mình trên lầu hai, sau khi đóng cửa phòng và cửa sổ lại, rốt cuộc Lâm Thu Thạch cũng có thể nói chuyện, anh gấp gáp không chờ nổi mà nói: "Tôi đã đem những thông báo tìm người kia xé xuống kiểm tra một chút thì phát hiện chúng đều là những thông báo có hai lớp, chúng ta thử xem có thể làm cách nào để tách nó ra không." Anh vừa nói vừa móc mấy tờ giấy ra khỏi túi của mình.
Nguyễn Nam Chúc nhận lấy tờ giấy nhìn một lát, cân nhắc rồi nói: "Cái này dùng nước hẳn là có thể tách ra, nhưng không biết là chữ viết có thể bị mờ hay không."
Lâm Thu Thạch: "Trước tiên tách một tờ ra thử xem."
Vì thế hai người đi vào WC, dùng nước ấm đem tờ giấy ngâm vào, đợi khi giấy mềm thì tách chúng ra. Trong lúc đợi thì Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc có phát hiện gì khác ở xưởng đồ hộp không.
Nguyễn Nam Chúc nhìn chậu nước trước mặt, trầm mặc một lát rồi nói: "Thiếu chút nữa tôi đã chịu thua mà đem cái mũ dạ kia nhặt về."
Lâm Thu Thạch nghe mà giật cả mình: "Gì?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Lúc đó tôi đang kiểm tra, đột nhiên cái mũ đó rớt từ trên ngọn cây xuống. Cũng không biết thứ kia có ma lực gì, tay tôi đã đặt trên nó rồi, còn may cuối cùng vẫn nhịn xuống được."
Lúc này Lâm Thu Thạch mới nhẹ nhàng thở ra: "Cũng may anh không nhặt nó về."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: "Dù sao cũng là cửa thứ sáu mà."
Sau đó Nguyễn Nam Chúc lại miêu tả về những dấu vết mà cậu đã tìm thấy trong xưởng đồ hộp, nói còn may Lâm Thu Thạch không có ăn cá đóng hộp, bởi vì bây giờ cậu đang hoài nghi những đứa trẻ mất tích đều đã bị đem ra làm thành đồ hộp. Cậu tìm mấy một ít máu thịt còn mới bên trong máy chế tạo đồ hộp. Và ở trên một cây khô khác, có thi thể bị treo cổ của một đứa trẻ.
Đương nhiên, Nguyễn Nam Chúc không dám chạm vào thi thể kia, chỉ có thể coi như không phát hiện.
"Còn anh, có phát hiện gì không?" Nguyễn Nam Chúc nói.
"Tôi cảm thấy hình như chúng ta đã đi sai hướng rồi." Lâm Thu Thạch đem chuyện gặp được ở cửa hàng tạp hoá nói cho Nguyễn Nam Chúc, "Anh cảm thấy đứa trẻ kia rốt cuộc là thứ gì?"
"Chắc chắn không phải người." Nguyễn Nam Chúc nói, "Giấy mềm rồi." Cậu vươn tay đem tờ giấy vớt ra khỏi chậu nước.
Keo dính giữa hai trang giấy bị nước ấm hoà tan khiến chúng bị tách ra dễ dàng.
Khi Lâm Thu Thạch nhìn đến tờ giấy phía sau liền ngây ngẩn cả người, vì tờ giấy đó vậy mà cũng là một tờ thông báo tìm người, chữ viết đã có chút mờ, không nhìn rõ lắm, nhưng ảnh chụp thì Lâm Thu Thạch lại biết.....Đây chính là người trong đoàn đội của bọn họ, ảnh chụp của người mất tích đội mũ dạ kia.
Mà ba tờ thông báo còn lại cũng bị tách ra dễ dàng, trước mắt chính là ba người mất tích trong đoàn đội của họ, ảnh chụp của cả ba đều được dán ở trên, khác biệt duy nhất chính là tờ thông báo tìm người của chị gái Lauren, phía sau đó là một tờ giấy trắng.
Nguyễn Nam Chúc nhìn ba tờ giấy nhíu mày.
Lâm Thu Thạch nói: "Nói mới nhớ..... Từ khi chúng ta đến cái thị trấn này, chưa từng gặp qua đứa trẻ nào."
Nguyễn Nam Chúc quay đầu lại nhìn anh.
Lâm Thu Thạch căn cứ vào kết quả điều tra của chính mình, nói ra suy đoán của bản thân: "Những đứa trẻ duy nhất mà tôi nhìn thấy là chị của Lauren và con trai của chủ tiệm tạp hoá, nhưng tôi cảm thấy cả hai đứa trẻ đó đều có vấn đề."
Nguyễn Nam Chúc: "Chị của Lauren đúng là có chút vấn đề." Anh nói, "Trên người cô bé có chút cảm giác kỳ quái."
Lâm Thu Thạch: "Hơn nữa hôm nay trong đoàn đội có một người nói cho tôi biết, trấn nhỏ này rất khép kín, gần như sẽ không có ly hôn. Anh nhớ thân thế của Lauren không...."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Ừm, mẹ Lauren là tái giá."
"Chuyện này rất kỳ quái." Lâm Thu Thạch ngồi ở trên sô pha, nhìn ba tờ giấy thông báo tìm người, "Anh nói xem, có khi nào thị trấn nhỏ này vốn dĩ không có....."
Nguyễn Nam Chúc tiếp lời Lâm Thu Thạch, nói: "Vốn dĩ không có trẻ con."
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều thấy được thần sắc tương tự trong mắt đối phương.
"Thật ra thì vẫn phải có." Nguyễn Nam Chúc cầm tờ giấy dán phía sau thông báo tìm người đặt lên bàn, "Không phải chúng ta đã thay thế nhân vật đứa trẻ rồi hay sao."
Lâm Thu Thạch: "......" Một đám trẻ con lớn hơn 50 kí hả?
Nguyễn Nam Chúc: "Ai được làm công chúa nhỏ đâu mà biết."
Lâm Thu Thạch: "Haizz, bây giờ đã biết được chúng ta mới thật sự là đứa trẻ nhỏ yếu bất lực lại đáng thương, tiếp theo thì sao, có ý nghĩa gì đâu? Cuối cùng chìa khoá đang ở đâu?"
Nguyễn Nam Chúc dùng ngón tay gõ gõ trên bàn: "Nếu những đứa trẻ trong thị trấn là chúng ta, vậy những đứa trẻ giả đó có phải là những thứ khác không?"
Lâm Thu Thạch: "Ví dụ như?"
Nguyễn Nam Chúc: "Người sợi mì."
Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới đứa trẻ không não, đầu đã rớt xuống mà còn cười tươi của chủ tiệm tạp hoá kia, trầm mặc một lát: "Có khả năng."
Nguyễn Nam Chúc: "Nhưng bây giờ còn có chỗ không rõ, nếu những đứa trẻ đó chính là người sợi mì, vậy thi thể của chúng là chuyện gì? ...... Thôi, trời tối rồi, ngủ trước đã."
Lâm Thu Thạch nhìn bóng đêm nặng nề bên ngoài, đồng ý với lời đề nghị của Nguyễn Nam Chúc.
Nếu ở thế giới bên ngoài gọi kẻ thức đêm là muốn tu tiên thì ở thế giới bên trong cánh cửa, người thức đêm có khả năng hôm sau đã trực tiếp biến thành tiên luôn, căn bản không cần tu hành, một bước là như ý, rất là bớt việc.
Lâm Thu Thạch hy vọng mình có thể bình an đi vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
Nhưng có một số việc không phải muốn là có thể làm được, tuy rằng rất không tình nguyện nhưng Lâm Thu Thạch vẫn tỉnh lại vào nửa đêm.
Anh nghe được tiếng khóc của trẻ con.
Tiếng huhu như oán như giận, từ ngoài cửa sổ bay tới bên tai Lâm Thu Thạch. Anh từ trên giường ngồi dậy, thấy Nguyễn Nam Chúc còn đang ngủ. Không hiểu sao lại có loại cảm giác như cô vợ nhỏ phải đi tiểu đêm rồi mất ngủ nhìn thấy ông chồng nhà mình ngủ đến say sưa mà sinh ra cảm giác u oán. Đương nhiên cảm giác này chỉ chợt loé qua mà thôi, bởi vì Lâm Thu Thạch trực tiếp đem Nguyễn Nam Chúc chọc tỉnh.
Nguyễn Nam Chúc mơ mơ màng màng mở mắt: "Hửm?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi không ngủ được."
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay ra, ôm lấy cổ Lâm Thu Thạch, đem anh kéo vào lòng ngực của chính mình: "Ngoan, đến đây nằm."
Cánh tay của Nguyễn Nam Chúc rất lớn, cũng rất ấm áp, trên người còn có một mùi thơm nhàn nhạt, rất là có lợi cho giấc ngủ.
Nhưng tiếng khóc kia càng lúc càng gần, rốt cuộc Lâm Thu Thạch không nhịn được nữa, nhìn thoáng qua phía cửa sổ.
Một cái liếc mắt này thiếu chút nữa đã doạ anh bật dậy khỏi giường, bởi vì trên cửa sổ phòng anh có một đứa trẻ đang bò trên đó.
Đứa trẻ kia làm lơ sức hút của trái đất, giống như thằn lằn dính trên cửa thuỷ tinh. Tay chân nó bắt đầu chậm rãi duỗi dài, dường như muốn tìm kiếm khe hở trên cửa sổ để bò từ bên ngoài vào ----- nhìn thấy cảnh này, Lâm Thu Thạch không thể không âm thầm cảm thấy may mắn vì chính anh và Nguyễn Nam Chúc đều có thói quen mỗi đêm nhất định phải đóng cửa sổ lại.
Lâm Thu Thạch nhìn đến chăm chú thì cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng đè anh từ phía sau lưng, sau đó vuốt ve một chút, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn."
Lâm Thu Thạch: "Ừm...."
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay đem mắt anh kéo trở về, ngữ khí có chút không cao hứng: "Ngủ không được thì nhìn tôi."
Lâm Thu Thạch ngước mắt lên.
Nguyễn Nam Chúc: "Nó có đẹp hơn tôi không?"
Lâm Thu Thạch không nói gì.
Nguyễn Nam Chúc rất tự nhiên mà đem cằm gác lên đỉnh đầu Lâm Thu Thạch, sau đó chậm rãi cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Ngủ."
Cả người Lâm Thu Thạch gần như đều bị Nguyễn Nam Chúc ôm lấy, Nguyễn Nam Chúc như một con thú lớn ôm lấy con non của mình, toàn thân tràn ngập ý muốn bảo vệ. Lâm Thu Thạch cảm thấy một loại cảm giác an toàn không thể hiểu được, anh thử nhắm mắt lại, xem nhẹ tiếng khóc phiền người kia, cuối cùng dần dần rơi vào giấc mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau khi thức dậy, hai người gần như đã ôm dính nhau thành một cục.
Lâm Thu Thạch mở mắt ra liền thấy được gương mặt khi ngủ của Nguyễn Nam Chúc, không thể không thừa nhận Nguyễn Nam Chúc lớn lên thật sự rất đẹp, bất kể là bên trong cánh cửa hay thế giới bên ngoài đều vô cùng thu hút ánh mắt của người khác. Lúc này, hàng lông mi thật dài của cậu hơi hơi phập phồng theo từng đợt hô hấp, như một cánh bướm màu đen sắp giương cánh bay đi.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm một hồi, không nhịn được đang muốn vươn tay ra sờ một chút. Ai ngờ tay anh mới vừa thò ra thì Nguyễn Nam Chúc đã mở bừng mắt, trong ánh mắt kia không có chút buồn ngủ nào, ngược lại còn ẩn chứa một chút ý cười nhàn nhạt: "Chào buổi sáng."
Lâm Thu Thạch nhanh chóng thu tay lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Chào buổi sáng."
Nguyễn Nam Chúc buông đôi tay đang ôm Lâm Thu Thạch ra, ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy: "Tối qua ngủ ngon chứ?"
Lâm Thu Thạch: "Khá tốt." Anh cũng bò dậy khỏi giường, đi đến bên cạnh cửa sổ, không ngoài ý muốn nhìn thấy trên tấm thuỷ tinh xuất hiện rất nhiều dấu tay của trẻ con, xem ra tiếng khóc và hình ảnh hôm qua anh nhìn thấy không phải là ảo giác.
Hai người rửa mặt xong, đi đến nhà ăn thì phát hiện trong đoàn đội lại thiếu một người.
Người lần này bọn họ tương đối quen thuộc, là cô gái đồng hành với Vương Thiên Tâm, cái cô gái đã bị hắn thông đồng.
Khi Lâm Thu Thạch phát hiện không thấy cô gái ấy đâu, Vương Thiên Tâm còn đang nhàn nhã ăn sáng, anh đánh chữ trên điện thoại: Cô gái đồng hành của Vương Thiên Tâm không thấy đâu.
Nguyễn Nam Chúc thấy được chữ trên điện thoại của Lâm Thu Thạch, trực tiếp đi tới trước mặt Vương Thiên Tâm.
Vương Thiên Tâm bị Nguyễn Nam Chúc làm hoảng sợ, trước đó hắn đã bị Nguyễn Nam Chúc tàn nhẫn đánh một trận, toàn bộ quá trình đều không có khả năng đánh trả, lúc này tuy rằng vẫn mang vẻ ổn định nhưng ngữ khí run rẩy và ánh mắt nhìn ngó khắp nơi đã làm lộ nội tâm yếu ớt của hắn: "Anh, anh muốn làm gì?"
Nguyễn Nam Chúc từ trên cao nhìn xuống hắn ta, ngữ khí lãnh đạm: "Bạn gái mày đâu?"
Vương Thiên Tâm nuốt một ngụm nước bọt, yếu đuối liếc mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái, nhỏ giọng nói: "Một mình "cô ta" còn chưa đủ à?" Một người đàn ông giả gái khủng bố như vậy mà còn chưa thoả mãn được anh sao?
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh nghe thấy lời này, biểu tình lập tức trở nên vặn vẹo...... Cái con mẹ nó chứ một mình cô ta còn chưa đủ.
Nguyễn Nam Chúc: "Tao hỏi mày hay là mày hỏi tao?"
Vương Thiên Tâm nhanh chóng nói: "Tôi không biết, ngày hôm qua cô ta đã không trở về rồi."
Nguyễn Nam Chúc: "Không trở về mà mày cũng không thèm nói?"
Vương Thiên Tâm: "Nói cũng vô dụng mà.... đây, đây rõ ràng là đã không còn rồi." Dường như hắn có chút không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tôi đã kêu cô ta đừng đi tới cái xưởng đồ hộp đó rồi, nhưng cô ta không nghe."
Xưởng đồ hộp? Nghe thấy cái từ mấu chốt này, Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: "Ngày hôm qua cô ta đi đến xưởng đồ hộp? Đi khi nào?"
Vương Thiên Tâm nói: "Đi từ buổi sáng, sau đó không có trở về nữa."
Nguyễn Nam Chúc: "Tao cũng ở xưởng đồ hộp đó, tại sao lại không thấy cô ta."
Vương Thiên Tâm cười gượng: "Chuyện này làm sao tôi biết được.... có thể là không cùng đường?" Lời này đúng là nói bậy, thị trấn này chỉ nhỏ như vậy, đi chỗ nào cũng đều chỉ có một con đường. Huống hồ xưởng đồ hộp đó cũng không có lớn đến mức hai người không thể chạm mặt nhau bên trong, trừ khi, trên đường cô ta đi đến xưởng đồ hộp đã xảy ra chuyện rồi.
Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn có thấy tình huống bất thường nào không, Vương Thiên Tâm cẩn thận nghĩ nghĩ, nói buổi tối hôm trước, trước khi ngủ, cô ta luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói hình như bên ngoài có tiếng trẻ con khóc.
Lâm Thu Thạch nghĩ tới đứa trẻ đã bò trên cửa sổ phòng bọn họ.
"Nhưng tôi không nghe thấy mà." Vương Thiên Tâm nói, "Thính lực của tôi rất tốt, nhưng cái gì cũng không nghe thấy, hẳn là do cô ta quá khẩn trương nên mới nghe lầm......"
Lâm Thu Thạch lại không cảm thấy cô ấy đã nghe lầm.
Nguyễn Nam Chúc: "Còn có chuyện gì khác không?"
Vương Thiên Tâm lắc đầu: "Không có."
Lâm Thu Thạch đứng lên, đi tới bên cạnh Vương Thiên Tâm, Vương Thiên Tâm thấy anh thì càng sợ hãi, nụ cười miễn cưỡng cứ như sắp khóc ra tới nơi.
Lâm Thu Thạch đánh chữ: Ngày hôm qua cô ấy chỉ đi tới xưởng đồ hộp sao?
"Hình như đúng là chỉ đi mỗi xưởng đồ hộp." Vương Thiên Tâm vừa mới nói xong câu này thì Đổng Thiên Vi liền đứng lên, chỉ vào hắn ta, nói: "Hắn nói dối, ngày hôm qua Lưu Nhã rõ ràng không có đi đến xưởng đồ hộp!"
Lưu Nhã chính là tên của cô gái đi cùng Vương Thiên Tâm.
Sau khi Vương Thiên Tâm bị cô chỉ trích, lập tức giải thích nói: "Tôi không có nói dối, cô ta thật sự đã nói với tôi là muốn tới xưởng đồ hộp!"
"Chó má, ngày hôm qua khi chúng tôi đi kiểm tra nhà của mấy đứa trẻ khác trong trấn rõ ràng đã thấy Lưu Nhã, bên cạnh cô ấy còn có một cô bé tầm mười bảy mười tám tuổi!" Đổng Thiên Vi nói, "Hai người họ còn nắm tay, nhìn có vẻ quan hệ rất tốt! Anh đừng nói với tôi là anh không biết!"
Vương Thiên Tâm giận dữ nói: "Cô đang nói linh tinh cái gì vậy, tôi vốn dĩ không biết thật mà ---- tôi chỉ đang nhắc lại lời cô ấy đã nói với tôi, rõ ràng cô ấy nói muốn tới xưởng đồ hộp, làm sao tôi biết được cuối cùng là cô ấy đã đi đâu!"
Hai người cãi nhau kịch liệt, từ thái độ kiên quyết của bọn họ có thể thấy được, cả hai người đều không nói dối.
Nơi Lưu Nhã muốn tới đúng thật là xưởng đồ hộp, chỉ là lúc đi trên đường thì gặp phải thứ gì đó khác ....... chẳng hạn như, một cô bé kỳ lạ.
Lâm Thu Thạch nghĩ tới thằng con không đầu của ông chủ tiệm tạp hoá liền hơi run lên.
Lâm Thu Thạch dùng điện thoại gõ chữ, hỏi: Cho nên rốt cuộc thì cô bé đó là con nhà ai?
"Không biết, tôi không giỏi nhận diện người phương Tây cho lắm....." Đổng Thiên Vi có chút ngượng ngùng, "Nhưng tôi nhớ rõ kiểu tóc của cô bé, là một mái tóc vàng được buộc thành đuôi ngựa, mặc váy màu hồng nhạt, nhìn rất đáng yêu."
Lâm Thu Thạch đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh lấy mấy tờ thông báo tìm người từ trong túi ra, quả nhiên tìm được thứ mà mình muốn ----- đứa trẻ mất tích thứ tư, ảnh chụp của chị gái Lauren.
Đổng Thiên Vi vừa nhìn thấy ảnh chụp liền lộ ra sắc mặt kinh ngạc: "Đúng vậy, chính là cô bé." Rồi khi cô nhìn thấy bốn chữ thông báo tìm người ở phía trên ảnh chụp, "Cô bé, cô bé này chính là đứa trẻ mất tích đầu tiên khi chúng ta tới đây? Vậy tại sao nó lại xuất hiện ..... còn nắm tay Lưu Nhã..... Nó muốn mang Lưu Nhã đi đâu......"
Không ai biết được, đứa trẻ không nên tồn tại nắm tay một người còn sống, muốn mang đi, đúng là một chuyện không thể nào làm người ta vui vẻ được.
Mọi người nhìn thấy tấm ảnh liền trở nên im lặng.
"Hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ, trong thị trấn nhỏ này căn bản là không có trẻ con." Nguyễn Nam Chúc nói ra một ít tin tức, "Vì vậy khi mọi người nhìn thấy trẻ con, tốt nhất là cẩn thận một chút."
Trong đám người phát ra tiếng bàn tán ồn ào.
"Còn nữa, đừng tuỳ tiện mang thứ gì về." Nguyễn Nam Chúc nói, "Thứ kia có khả năng chính là bùa đòi mạng."
Khi cậu nói chuyện, Lâm Thu Thạch nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lập tức đứng bật dậy. Bởi vì trong rừng cây thưa thớt cách nhà ăn không xa, không biết từ khi nào đã có một thân ảnh cao gầy đang đứng đó, bóng dáng đó ẩn nấp trong sương mù dày đặc, có chút không thể thấy rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là hình dáng của Slenderman.
Nó lẳng lặng đứng ở chỗ đó, dường như đang nhìn chăm chú, lại giống như đang canh gác.
Rõ ràng thứ này không có đôi mắt, nhưng Lâm Thu Thạch lại sinh ra một loại ảo giác như đang bị quan sát.
Anh đưa tay kéo nhẹ tay áo Nguyễn Nam Chúc, ý bảo cậu nhìn ra bên ngoài, nhưng chờ tới khi Nguyễn Nam Chúc quay đầu lại thì thứ kia đã biến mất.
"Làm sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch gõ chữ: Vừa rồi thứ kia đứng ở bên ngoài nhìn chúng ta.
Nguyễn Nam Chúc: "Ngay lúc nãy?"
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Nguyễn Nam Chúc: "À, nhìn thì nhìn thôi, dù sao trong tình huống bình thường thì thứ này cũng không vào nhà được." Ngữ khí của cậu nhàn nhạt như những thứ này chỉ là việc nhỏ, "Nếu thật sự có thể trà trộn vào thì coi như nó có bản lĩnh."
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái, không nói chuyện.
Mà những người khác lại không bình tĩnh được như hai người, bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt đa số mọi người đều nổi lên sự sợ hãi nồng đậm.
Không ai biết, rốt cuộc tới khi nào bọn họ mới có thể rời khỏi địa ngục đáng sợ này.
_____________
4907 chữ, 14 giờ 33 phút ngày 20 tháng 6 năm 2024
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro