Chương 83: Đèn dầu

Tuy rằng đã quen nhìn những cảnh tượng như vậy nhưng không thể không nói, mỗi lần loại hình ảnh này xuất hiện trước mắt đều là một lần khiêu chiến với thần kinh của con người.

Nữ chủ nhân làm nóng cái nồi ở trước mặt, sau đó bỏ thịt trong tay vào nồi. Thịt tiếp xúc với bề mặt nồi nóng, phát ra tiếng xèo xèo, mùi thịt chín cũng theo đó toả ra. Rất nhanh hương vị này liền biến thành mùi hôi, biểu tình của Cố Long Minh cực kì phức tạp, nhưng trong lòng đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm ------ vì nữ chủ nhân làm thành mùi như vậy thì ít nhất đã giải thích cho việc đồ họ ăn không phải thịt người.

Thịt ở trong nồi được khuấy đều, mỡ từ các tầng da thịt chảy ra đầy ấp một nồi, những miếng thịt cũng trở nên cháy đen, bị cô ta dùng một cái vợt vớt lên.

Lâm Thu Thạch nhìn cách bài trí trong phòng và hành động của nữ chủ nhân, nháy mắt liền hiểu được cô ta đang làm cái gì ------ cô ta đang dùng thi thể để làm thành dầu. Hơn nữa nhìn qua, có vẻ cô ta đang làm dầu thắp trong đèn.

Quả nhiên, khi dầu đang tràn đầy trong nồi sắt, người phụ nữ xoay người cầm lấy cây đèn đặt ở bên cạnh, sau đó đem dầu nóng và bấc đèn để vào bên trong cái đèn dầu nho nhỏ kia.

Lâm Thu Thạch nhớ tới cái đèn dầu trong phòng bọn họ, giống y như đúc với cái trong tay cô ta, không có gì để nghi ngờ, cách làm cái đèn dầu đó cũng chẳng khác gì cái này đâu.

Cô ta đang rót dầu vào đèn thì phòng trong truyền ra tiếng khóc quen thuộc của trẻ con.

Lâm Thu Thạch sửng sốt, đưa mắt nhìn cô ta xoay người vào buồng trong, một lát sau, cô ta ôm một đứa trẻ nho nhỏ được bọc trong cái tã lót màu đỏ đi ra.

Vì vấn đề góc độ nên Lâm Thu Thạch không thể nhìn thấy gương mặt của đứa trẻ nhưng anh thấy được cái tay mà đứa bé vươn ra, cách tay không lớn lộ ra kia mang theo một màu xanh lá quái dị, nhìn thế nào cũng không giống tay của trẻ con bình thường.

"Không khóc không khóc." Người phụ nữ loạng choạng, dùng âm thanh ôn nhu trấn an đứa trẻ trong lòng ngực.

Lâm Thu Thạch không dám nhìn quá lâu vì sợ người phụ nữ nhìn thấy mình từ cửa sổ.

Cô ta đi dạo một vòng trong căn phòng tràn ngập mùi vị dầu mỡ, ngữ khí và thần thái đều dịu dàng vô cùng, thân thể cô dần dần hơi nghiêng qua góc độ khác, vừa đúng lúc tạo cơ hội cho Lâm Thu Thạch nhìn rõ đứa trẻ trong lòng ngực cô ta.

Giống với suy đoán của Lâm Thu Thạch, đây không phải là một đứa trẻ còn sống.

Mặt nó cứ như đã bị ngâm nước quá lâu, trở nên trắng bệch sưng vù, đôi mắt híp thành một đường thẳng, căn bản là không thể nhìn thấy con ngươi, cái miệng thật lớn đỏ như máu khép mở, phát ra từng tiếng gào khóc, mà nhờ đó Lâm Thu Thạch mới có thể nhìn thấy rõ hàm răng nanh trắng tinh trong cái miệng đang há ra đó ----- không có con người nào sẽ có hàm răng như vậy. Mà trên má đứa trẻ cũng được che kín bằng những mạch máu màu xanh lá, làm thân phận phi nhân loại của nó càng thêm rõ ràng.

Lâm Thu Thạch cảm thấy cánh tay của chính mình bị Cố Long Minh nắm chặt lấy, quay đầu qua nhìn thì phát hiện Cố Long Minh đã bị doạ không nhẹ rồi.

Lâm Thu Thạch đang muốn nói cậu ta đừng nắm chặt như vậy nhưng lại nhìn thấy nữ chủ nhân đang đi về phía cửa. Anh nhanh chóng xoay người, lôi Cố Long Minh cùng trốn đến một góc. Mãi đến khi nhìn thấy nữ chủ nhân ôm đứa trẻ rời khỏi sân, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.

"Muốn vào xem một chút không?" Tuy rằng nhìn Cố Long Minh có vẻ rất sợ hãi nhưng cậu ta vẫn đưa ra lời đề nghị này.

Lâm Thu Thạch đưa mắt nhìn cửa, nói: "Đi thôi."

Cố Long Minh nói: "Cái đó..... Có thể để tôi ở cửa trông chừng cho anh được không?"

Lâm Thu Thạch nói: "Cũng có thể." Anh cũng không ép buộc Cố Long Minh đi vào cùng mình.

Ai ngờ Cố Long Minh rối rắm một lát rồi vẫn quyết định đi theo Lâm Thu Thạch vào trong kiểm tra manh mối, cậu ta nói nếu cô ta thật sự quay về thì có trông chừng cũng không có ích gì mấy, vẫn nên cùng nhau chạy thì an toàn hơn.

Hai người theo cánh cửa mở một nửa đi vào phòng, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm manh mối.

Bởi vì nữ chủ nhân có khả năng sẽ trở về bất cứ lúc nào, Lâm Thu Thạch cũng không dám trì hoãn quá lâu, Cố Long Minh kiểm tra bên ngoài, Lâm Thu Thạch đi thẳng vào buồng trong kiểm tra.

Buồng trong cũng không lớn, bên trong có một cái giường em bé rất nhỏ, chỉ có một chỗ vô cùng kì quái đó là bên cạnh giường em bé có đặt một cái giá, trên giá chất đầy đèn dầu, tuy rằng hiện tại là ban ngày nhưng những cái đèn dầu đó đều đang cháy.

Lâm Thu Thạch còn muốn tiếp tục xem nhưng ở cửa đã truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, anh biết chắc chắn là nữ chủ nhân đã trở lại liền xoay người nắm lấy cánh tay Cố Long Minh ý bảo cậu ta rời đi.

Cố Long Minh ngầm hiểu, cùng Lâm Thu Thạch nhanh chóng rời khỏi nhà ở.

Hai người bọn họ vừa mới ra tới góc sân, nữ chủ nhân đã đẩy cửa sân ra, lúc này đứa trẻ trong lòng ngực cô ta đã không khóc nữa, chỉ là Lâm Thu Thạch lại nhìn thấy rõ ràng, trên miệng đứa trẻ đó nhiều thêm một dấu vết màu đỏ xung quanh miệng, như là vừa gặm thứ gì đó.....

"Ngoan, ngoan." Nữ chủ nhân trở về phòng, sau khi cô ta đi vào thì đưa mắt đánh giá khắp nơi, trên mặt xuất hiện vẻ nghi ngờ.

Lâm Thu Thạch thấy tình thế không ổn, nói với Cố Long Minh: "Đi!"

Hai người họ liền đi men theo bờ tường, thẳng đến khi rời khỏi sân.

Cũng may bọn họ chạy nhanh, bởi vì sau khi họ ra khỏi sân chừng một phút đồng hồ, nữ chủ nhân đã tới cạnh cửa, đem cái cửa dẫn vào sân khoá lại bằng một cái ổ khoá bự.

Nếu bọn họ hơi chậm một chút, chắc chắn đã bị nhốt ở bên trong.

Mặc dù Lâm Thu Thạch rất bình tĩnh nhưng cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

"Chúng ta trở về đi." Cố Long Minh nói, "Sắp đến giữa trưa rồi...."

Lâm Thu Thạch nhìn cậu ta với ánh mắt xem xét: "Cậu như vậy mà còn muốn ăn cơm?" Không phải lúc nảy vẫn mang bộ dạng sắp ói tới nơi sao.

Cố Long Minh nói: "Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng. Với lại dù gì thì thứ chúng ta ăn cũng không phải thịt người, vậy thì ăn một chút cũng không sao mà....."

Lâm Thu Thạch bất đắc dĩ: "Được rồi."

Dứt lời hai người liền đi về phía nhà ăn.

Chờ hai người bọn họ tới nơi, những người khác đã ăn sắp xong rồi, Nghiêm Sư Hà ngồi bên cạnh Tiểu Thiển đang nói chuyện phiếm, Lâm Thu Thạch nghe được nội dung trò chuyện của họ, đại khái là về phong tục tập quán trong thành nhỏ này.

Xem ra Cố Long Minh thật sự rất đói bụng, sau khi bới một chén cơm liền bắt đầu ăn liên tục.

Nghiêm Sư Hà liếc mắt nhìn về phía hai người bọn họ một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: "Muộn như vậy mới tới ăn cơm, cơm cũng lạnh mất rồi."

Lâm Thu Thạch nói: "Ừm, ngủ quên."

Con ngươi Nghiêm Sư Hà hơi thay đổi, hiểu nhiên không hề tin tưởng cái cớ mà Lâm Thu Thạch vừa nói, cũng đúng, ở trong cái thế giới như thế này mà còn có thể an tâm tới mức ngủ quên thì đúng là một chuyện không có khả năng.

Nhưng Lâm Thu Thạch cũng không quan tâm hắn có tin hay không, cho dù Nghiêm Sư Hà không tin thì cũng có thể làm cái gì?

"Chúng tôi tìm được một đầu mối mới rồi, có thể trao đổi với mọi người một chút không?" Nghiêm Sư Hà ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, "Vốn dĩ chúng ta cũng không phải kẻ thù....."

Lâm Thu Thạch nhìn hắn: "Manh mối dạng gì?"

Nghiêm Sư Hà nói: "Manh mối về Hà Bá?"

Lâm Thu Thạch buông đôi đũa trong tay xuống: "Anh muốn biết cái gì?"

Nghiêm Sư Hà nói: "Tôi muốn biết hai người vừa mới đi đâu, nhìn thấy gì."

Lâm Thu Thạch nhìn hắn, không nói chuyện.

Nghiêm Sư Hà cười cười: "Được rồi, thật ra là Tiểu Thiển đã nhìn thấy hai người đi về phía chỗ ở của nữ chủ nhân, hai người đã thành công vào trong đúng không? Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc trong phòng có cái gì....."

"Anh nói trước đi." Lâm Thu Thạch thản nhiên nói, "Nếu dám lấy một ít lời vô nghĩa tới đối phó với tôi thì chỉ sợ anh sẽ khó có được manh mối mà anh muốn."

Nghiêm Sư Hà nói: "Được thôi, chúng ta tìm chỗ hẻo lánh một chút." Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn Cố Long Minh còn đang nỗ lực tiếp tục bào cơm, "Xem ra những thứ hai người nhìn thấy trong căn phòng đó cũng không có gì đáng sợ." Còn có thể ăn uống tốt như vậy cơ mà.

Lâm Thu Thạch nhìn về phía Cố Long Minh, không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng Cố Long Minh cũng bào sạch bàn cơm với một câu nói vô cùng chính đáng: "Không thể lãng phí!"

Lâm Thu Thạch: "No rồi đúng không?" Cái thứ này đã ăn ba chén cơm lớn rồi.

Cố Long Minh khẽ cắn môi: "Cứ cho là no rồi đi!"

Lâm Thu Thạch: "....." Thật là uỷ khuất cho cậu rồi.

Tiếp đó, bốn người liền tìm được một cái phòng hẻo lánh trong sân, sau khi đi vào thì bắt đầu trao đổi manh mối.

"Tôi nhớ rõ hai người cũng từng đi vào từ đường rồi đúng không?" Nghiêm Sư Hà nói, "Hai người có thấy mấy cái bài vị của trẻ con đó không?"

Lâm Thu Thạch nói: "Có thấy." Anh vừa nghe câu nói này đã lập tức phản ứng lại, "Ý anh là những đứa trẻ đó chính là Hà Bá?"

"Thông minh." Nghiêm Sư Hà nói, "Dựa theo tình huống bình thường, trẻ con chết non không thể được đưa vào từ đường để nhận thờ cúng. Nhưng bọn họ không giống, thân phận của bọn họ đã không phải là trẻ con nữa, mà là thần."

Cũng chính vì nguyên nhân này mà bài vị của bọn họ thậm chí còn được đặt ở vị trí muốn cao hơn những trưởng bối trong thành nhỏ. Lâm Thu Thạch bừng tỉnh, thì ra là vì vậy.

"Còn có một cái bài vị không biết hai người có chú ý tới hay không." Nghiêm Sư Hà nói, "Trên bài vị có ghi tên là Vu Tài Triết."

Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đều lắc đầu, ý bảo chính mình không biết.

Nghiêm Sư Hà thấy thế thì nở nụ cười, nói: "Trước tiên hai người cho chúng tôi biết đã nhìn thấy cái gì ở trong phòng kia đi, sau đó tôi sẽ nói cho hai người biết về chuyện của Vu Tài Triết, dù sao hai người cũng phải đưa ra một chút thành ý chứ?"

Lâm Thu Thạch hơi trầm ngâm một lát, nói: "Ở trong sân đó, chúng tôi nhìn thấy nữ chủ nhân của nơi này đang đem thi thể bỏ vào trong nồi để chiên ---- chính là thi thể của hai người mất tích đêm qua."

Nghiêm Sư Hà ngồi ngay ngắn: "Chiên? Cô ta chiên thi thể làm cái gì?"

Sắc mặt của Tiểu Thiển ở bên cạnh lập tức trở nên khó coi: "Không phải là cho chúng ta ăn chứ!"

Người bình thường nếu không nhìn thấy cây đèn dầu, lại nghe thấy một đoạn lời nói này thì đúng thật là rất dễ hiểu sai.

Lâm Thu Thạch cười cười, cũng không giải thích, mà là hỏi lại: "Vu Tài Triết là ai?"

Nghiêm Sư Hà biết chính mình gặp phải đối thủ rồi, tuy rằng người trước mắt nhìn có vẻ rất dịu dàng, không hề có tính công kích nhưng dường như anh không phải người dễ bị uy hiếp, hắn chậm rãi nói: "Cậu biết không, nam chủ nhân của ngôi nhà này, cũng mang họ đó."

Cố Long Minh không hiểu lắm: "Đó là bài vị của hắn?"

"Không." Nghiêm Sư Hà nói, "Là bài vị của con hắn." Nghiêm Sư Hà nhún vai, "Tôi phát hiện gia phả của gia tộc bọn họ."

"Là con của nữ chủ nhân? Cho nên con của nữ chủ nhân cũng biến thành Hà Bá?" Nói đến con cái, Lâm Thu Thạch lại nhớ tới đứa trẻ mang sắc mặt tái nhợt miệng đầy răng nanh mà nữ chủ nhân ôm trong lòng ngực, chẳng lẽ đứa trẻ kia chính là Vu Tài Triết theo lời Nghiêm Sư Hà? Nhưng nếu nó đã biến thành Hà Bá thì làm sao lại trở về bên cạnh nữ chủ nhân?

Lâm Thu Thạch nhíu mày lại, cảm giác chính mình có chút nghĩ không thông rồi.

"Sau khi chiên thi thể thì sao? Nữ chủ nhân chiên thi thể để làm cái gì?" Nghiêm Sư Hà cười nói, "Tôi không tin thứ nhóm chúng ta ăn chính là thi thể đâu."

"Vì sao lại không tin?" Cố Long Minh ở bên cạnh tức giận nói, "Chẳng lẽ anh ăn qua thi thể thật rồi?"

Nghiêm Sư Hà liếc mắt nhìn Cố Long Minh một cái, nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là không có."

Không biết vì sao, Lâm Thu Thạch vậy mà lại có cảm giác hắn đang nói dối, đương nhiên, anh không nói thẳng cảm giác này ra, mà nói: "Chúng tôi nhìn thấy cô ta thắng mỡ trong thi thể ra, sau đó làm thành đèn dầu."

Nghiêm Sư Hà nhíu mày: "Đèn dầu? Chính là cái loại ngày thường chúng ta hay dùng?"

"Đúng vậy." Lâm Thu Thạch khẳng định câu hỏi của Nghiêm Sư Hà, "Chính là loại chúng ta thường dùng."

Nghiêm Sư Hà rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, sau đó lại mở miệng lần nữa: "Cho nên rốt cuộc là đèn dầu có tác dụng gì?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu, ý bảo chính mình không biết.

Nghiêm Sư Hà nhận được tin tức mình muốn liền đứng lên tạm biệt với Lâm Thu Thạch: "Chúng tôi đi trước đây." Hắn đưa mắt nhìn về phía Cố Long Minh, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần trào phúng, "Nếu cậu cảm thấy đói, vẫn có thể trở về tiếp tục ăn."

Cố Long Minh không thèm nói gì, chỉ duỗi tay xắn tay áo của chính mình lên, lộ ra cánh tay tràn ngập cơ bắp, cười lạnh một tiếng.

Nghiêm Sư Hà xoay người đi mất, trong bóng dáng nhìn có vẻ hơi hoảng loạn.

Lâm Thu Thạch thấy thế thật sự có chút buồn cười.

"Đệch, người này bị thiểu năng trí tuệ à." Cố Long Minh phun một ngụm nước bọt, "Chỉ biết khi dễ nữ sinh cao trung nhỏ yếu đáng thương lại bất lực như tôi."

Lâm Thu Thạch yên lặng đem ánh mắt của chính mình dời ra khỏi cánh tay tràn ngập cơ bắp kia của Cố Long Minh.

Tin tức họ trao đổi được từ chỗ Nghiêm Sư Hà vô cùng hữu dụng, ít nhất hiện tại Lâm Thu Thạch đã có một sự xác định đối với cái gọi là Hà Bá, nhưng khi bọn họ còn đang tự hỏi rốt cuộc cái đèn dầu kia và Hà Bá có quan hệ gì thì lại phát hiện Nghiêm Sư Hà thế mà lại đem chuyện đèn dầu nói cho mọi người biết.

Nghiêm Sư Hà đã nói lúc ăn cơm chiều, ngữ khí vô cùng bình đạm.

Phần lớn mọi người đều vì những lời hắn nói mà dừng đũa, một trong hai cái người mới kia trực tiếp chạy ra ngoài cửa bắt đầu nôn mửa, không biết là đã nghĩ tới cái gì.

"Đèn dầu chúng ta có đều là dùng mỡ trong thi thể làm thành." Nghiêm Sư Hà nói, "Tuy rằng tôi còn chưa biết rốt cuộc đèn dầu này có tác dụng gì, nhưng vẫn cảm thấy đem chuyện này nói cho mọi người là tương đối thích hợp."

Cố Long Minh vô cùng không vui với loại hành vi đem manh mối của họ phát tán ra ngoài của Nghiêm Sư Hà, khuôn mặt vẫn luôn trầm xuống. Trên mặt Lâm Thu Thạch không có biểu cảm đặc biệt gì, lẳng lặng ăn mì trước mặt.

Nhưng những người khác nghe được tin tức này, một vài người trực tiếp đứng dậy vội vàng rời đi, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn đem cái đèn dầu kia trực tiếp ném đi.

Lâm Thu Thạch liếc mắt nhìn Nghiêm Sư Hà một cái, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Nghiêm Sư Hà, hắn ta nhìn về phía Lâm Thu Thạch hơi hơi mỉm cười, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

"Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?" Trên đường trở về, sự bất mãn của Cố Long Minh đối với Nghiêm Sư Hà đã đạt tới đỉnh điểm, "Hắn vậy mà lại đem chuyện này nói ra?!"

Thế nhưng Lâm Thu Thạch đã nghĩ rõ về dụng ý của Nghiêm SƯ Hà rồi, "Hắn chỉ muốn biết rốt cuộc đèn dầu có tác dụng gì."

Cố Long Minh: "Có ý gì?"

Lâm Thu Thạch nói: "Thật ra rất đơn giản, đèn dầu chỉ có hai loại tác dụng, là tốt hoặc xấu, cho nên Nghiêm Sư Hà muốn có người đi thử."

Cố Long Minh sửng sốt, đã hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Thu Thạch: "Anh nói là hắn đang cố ý khiến những người đó sợ hãi mà vứt bỏ đèn dầu?"

Lâm Thu Thạch nói: "Đúng vậy."

Cố Long Minh: "Nhưng nếu...... Nếu đèn dầu mới là điều kiện hấp dẫn quỷ quái thì sao?"

Lâm Thu Thạch hỏi: "Cậu có còn nhớ buổi sáng hôm nay khi chúng ta kiểm tra căn phòng kia không?"

Cố Long Minh nói: "Nhớ rõ......." Căn phòng mà họ kiểm tra vào buổi sáng, là phòng của hai người mất tích đêm qua.

Lâm Thu Thạch nói: "Đèn dầu trong căn phòng đó trống không."

Cố Long Minh trợn tròn đôi mắt, cậu ta hoàn toàn không nhớ tới chi tiết này.

Nghiêm Sư Hà nhớ rõ chuyện này, cho nên hắn đã dồn sự chú ý của mọi người về phía đó." Lâm Thu Thạch chậm rãi đẩy cửa phòng ra, "Thế giới bên trong cánh cửa vốn dĩ là sự đánh cược. Bỏ, ném hay không bỏ, không ném đèn dầu đều là 50% xác suất tử vong, hắn muốn tìm ra đáp án chính xác, liền dùng mạng của những người khác tới thử." Anh nói tới đây, vẻ mặt liền xuất hiện một chút phiền chán.

Cố Long Minh: "Vậy vì sao chúng ta không nói cho bọn họ......."

Lâm Thu Thạch nghiêng nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ: "Bởi vì chúng ta cũng không biết đáp án chính xác, nếu giữ lại đèn dầu mới là sai lầm thì sao đây?"

Cố Long Minh không còn gì để nói.

Hai người bọn họ đi vào phòng, ánh mắt đầu tiên đều rơi xuống cái đèn dầu trên bàn.

Cố Long Minh đi đến trước cái đèn dầu, lẩm bẩm: "Chúng ta có giữ cái này không?" Cậu ta duỗi tay cầm lấy cái đèn dầu rồi chợt sửng sốt, "Từ từ, có phải đèn dầu của chúng ta bị người ta đổi rồi không?"

Lâm Thu Thạch: "Bị đổi?" Lâm Thu Thạch nhìn về phía cái đèn dầu, không phát hiện chỗ nào khác thường.

"Đúng vậy, bị đổi rồi." Cố Long Minh vô cùng chắc chắn, "Không tin, tôi cho anh xem nè." Cậu ta nói xong câu đó liền đưa tay vào trong túi, móc móc, móc ra một thứ. Mà đến khi Lâm Thu Thạch nhìn thấy thứ cậu ta vừa móc ra liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Từ từ, có phải cậu lấy nó khi chúng ta vào căn phòng kia không....."

"Đúng vậy." Cố Long Minh nói, "Dù sao cũng tới rồi."

Lúc này trong tay Cố Long Minh có thêm một cái đèn dầu, cái đèn dầu này được làm rất tốt, dầu thắp bên trong đã đông đặc lại thành một lớp cao màu trắng ngà. Không hề nghi ngờ, cái đèn dầu này là khi bọn họ đi vào nơi đó, Cố Long Minh đã lấy trộm ra từ trong phòng của nữ chủ nhân, Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm cây đèn, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.

"Hahaha, còn may tôi có chuẩn bị." Cố Long Minh còn rất tự tin, "Anh xem nè, màu sắc của cái đèn dầu của chúng ta với cái đèn dầu này có phải là khác nhau không?"

Lâm Thu Thạch thò đầu lại gần, phát hiện đúng là có khác. Nhưng chỗ khác nhau rất rất nhỏ, màu sắc của cái đèn trong phòng bọn họ chỉ hơi phai một chút, không có sự đối lập thì Lâm Thu Thạch đúng là không nhìn ra sự khác nhau nhỏ bé giữa hai bên.

"Đúng không, đúng không?" Cố Long Minh nói, "Tôi không có nhìn lầm đúng không?"

"Đúng thật là không có nhìn lầm." Lâm Thu Thạch nhận lấy cái đèn trong tay Cố Long Minh, "Tôi muốn tới phòng khác nhìn xem."

Anh muốn so sánh với mấy cái đèn dầu khác một chút.

Cố Long Minh nói: "Cùng nhau đi."

Hai người vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy nữ chủ nhân mặc váy đỏ không biết từ khi nào lại lẳng lặng đứng ở giữa sân, đưa lưng về phía phòng bọn họ.

Cố Long Minh có chút chột dạ, không dám nhìn nhiều.

Lâm Thu Thạch lại chú ý tới trong ngực cô ta có ôm một cái chăn nhỏ màu đỏ, đúng là cái ban ngày cô ta dùng để bọc đứa trẻ kia. Nhưng lúc này bên trong đó trống không......

Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh đi tới phòng khác, sau khi so sánh mấy cái đèn dầu thì có phát hiện mới.

Dầu thắp trong mấy căn phòng lúc trước bộ xương trẻ con kia khóc thút thít quả nhiên đều giống với dầu trong cái đèn ở phòng bọn họ, cũng tức là nó khác với cái đèn dầu mà Cố Long Minh trộm ra từ trong phòng nữ chủ nhân.

Nếu dựa theo sự kiện xảy ra tối qua, hiển nhiên loại dầu thắp này sẽ mang tới tai họa, ngược lại dùng dầu thắp được nấu ra từ thi thể người, mới là an toàn.

Tuy rằng đã hiểu được đạo lý này nhưng vẫn làm trong lòng họ cảm thấy cực kì không thoải mái, dù sao cũng là dùng mỡ trong cơ thể đồng loại để thắp sáng.....

Vì thế, tối hôm nay, Cố Long Minh và Lâm Thu Thạch đều không đốt đèn, hai người lên giường sớm, nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.

Cố Long Minh nói rất nhiều, còn sẽ khoác lác, nói vài chuyện thú vị mà mình từng gặp trong thế giới hiện thực, Lâm Thu Thạch nghe đến vui vẻ.

Nhưng trước khi đi vào giấc ngủ, Lâm Thu Thạch vẫn nhìn qua cửa sổ một chút.

Chỉ thấy bên ngoài là một mảnh đen nhánh, chỉ có hai căn phòng có sáng đèn, một cái là từ phòng Nghiêm Sư Hà, một cái khác thuộc về phòng của một cặp người cũ. Những phòng khác đều đen như mực, hiển nhiên là người trong phòng đó đã đem cái đèn dầu ném đi, hoặc là giữ lại nhưng không có thắp lên.

Lâm Thu Thạch về tới trên giường, đôi mắt chậm rãi khép lại muốn đi vào giấc ngủ. Nhưng vấn đề tâm lý làm anh không thể nào ngủ sâu được, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ liền đánh thức Lâm Thu Thạch dậy khỏi giấc ngủ nông.

Lâm Thu Thạch mở to mắt, thấy được một căn phòng chìm trong bóng đêm, chỉ có ánh trăng nhạt nhẽo phóng vào từ cửa sổ, chiếu xuống một tầng ánh sáng trắng.

Cách một cái cửa sổ, Lâm Thu Thạch nhìn thấy một loạt thân ảnh. Những bóng dáng này rất lùn, từ độ cao và hình dạng thì đó là bóng dáng của trẻ con, anh nghe thấy những âm thanh này liền nhớ tới mấy đứa trẻ đã xuất hiện trên hành lang đêm qua, chúng nắm lấy vai nhau chậm rãi đi về phía trước.

Mà chuyện tệ nhất chính là Lâm Thu Thạch lại nghe thấy âm thanh ngón tay đang vuốt ve trên mặt cửa sổ.

Bởi vì đêm qua nữ chủ nhân kia đã chọc ra một cái lỗ trên cửa sổ nên ban ngày Lâm Thu Thạch còn cố ý dùng keo lắp cái lỗ đó lại tiện thể gia cố thêm lớp giấy, anh nằm ở trên giường, trái tim treo lơ lửng, những âm thanh nho nhỏ kia cứ như một sợi dây thừng muốn lấy mạng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ treo cổ họ lên.

Âm thanh kia giằng co rất lâu, cuối cùng cũng dừng lại, có vẻ thứ bên ngoài đã phát hiện cửa sổ giấy này chọc không được, liền chậm rãi di chuyện bước chân, đi tới phòng khác.

Mà thí nghiệm của Nghiêm Sư Hà cũng đã có kết quả, dầu thắp từ thi thể người thắng ra, quả nhiên không có chỗ xấu, mà chính là công cụ bảo vệ họ.

Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì đuôi mắt anh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đã xuất hiện thêm một bóng người cao lớn ------ đúng là nữ chủ nhân kia, dáng người cô ta rất cao, cứ lẳng lặng đứng đó, cách một tầng cửa sổ nhìn chăm chú vào bên trong.

Hô hấp của Lâm Thu Thạch như ngừng lại, đột nhiên, anh nhớ tới cái đèn dầu bất ngờ sáng lên vào đêm qua.

Tại sao đèn dầu lại bất ngờ sáng lên, chẳng lẽ ngoại trừ dầu thắp trong đèn còn có điều kiện tử vong nào bị che giấu sao? Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy thì cái đèn dầu trên bàn lại một lần nữa bất ngờ cháy lên, tạo thành ánh sáng loá mắt ------

__________

4581 chữ, 16 giờ 32 phút ngày 20 tháng 8 năm 2024

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro