Chương 081 - Chương 085

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Chương 081: Người chim đấu với người thú.

Tiêu Tiễn ngày xưa cũng từng xem qua phim võ thuật Đông Tây, đặc biệt là sau khi kungfu Trung Quốc nổi tiếng khắp thế giới, thậm chí Tiêu Tiễn cũng từng trong thời niên thiếu ngốc nghếch của mình mê mẩn Lý Tiểu Long, mặc một bộ đồ thể thao màu vàng, hừ hừ ha ha múa cây côn nhị khúc để trông ngầu...

Vì vậy, trong sâu thẳm, y nghĩ rằng các cao thủ đấu với nhau trước tiên sẽ phải tạo dáng!

Ngay cả những kẻ thấp kém, như đô vật, như các võ sĩ sumo, hai người cũng sẽ giống như hươu đực, trước tiên sẽ đối đầu nhau, nhìn đối phương như hổ, rồi tìm khoảnh khắc đối phương chớp mắt hoặc phân tâm, như rắn hổ mang lao vào, cắn vào điểm yếu của đối phương...

Cao thủ thì không cần phải nói rồi, Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành trước khi PK nhau ở Tử Cấm Thành đã khoe mẽ suốt cả đêm, cuối cùng chỉ cần một chiêu là phân thắng bại...

Tiêu Tiễn căng thẳng nắm chặt tay, nghĩ rằng ít nhất Blake và "lão hổ tinh" cũng sẽ ra sân đấu thử vài chiêu, rồi bay vòng quanh sân một vòng...

Nhưng y không ngờ rằng màn mở đầu lại như thế này - trong một giây, Blake như một cơn gió kỳ lạ, mở cánh, vung cánh, lao xuống, lao vào Hổ Vương.

Và Hổ Vương cũng với tốc độ không thể tin được mà chạy, nhảy nhẹ, đôi tay chém, cắt, thăm dò, vung, vồ, động tác nhanh đến mức gần như không nhìn thấy.

Tiêu Tiễn mở to mắt, cuối cùng hiểu ra ý của Quan tham mưu A - người bay lượn và kẻ săn mồi, thực sự ưu việt hơn con người. Ít nhất Tiêu Tiễn không thể lao xuống với tốc độ 120 dặm như Blake, càng không thể một giây chém ra 7 lần như Hổ Vương!

Hổ Vương dùng một con dao lớn sáng loáng, thô bạo, bởi vì dao đại diện cho sự tàn sát, tuyệt sát. Không giống như kiếm, kiếm ban đầu chỉ là đồ trang sức của quân tử, dùng để khoe mẽ, Tần Vương gặp Kinh Kha ám sát, muốn rút kiếm phản kháng, kết quả là kiếm quá dài, rút không ra... suýt nữa bị một con dao nhỏ giết chết! Có thể thấy rằng vũ khí khoe mẽ đôi khi cũng gây rắc rối!

Con dao của Hổ Vương không thẳng, có một chút cong, nhưng khác với dao cong của vùng Tây Vực, giống như kiếm của samurai Nhật Bản đã được cải tiến, lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo và sát khí!

Không biết con dao đó đã uống máu bao nhiêu anh hùng!

Tiêu Tiễn lo lắng, nhảy dựng lên, kêu lên: "Này, không công bằng, tên người thú đó dùng dao, Blake lại tay không! Bắt nạt người ta à?"

Quan tham mưu A thực sự lo lắng cho IQ của Tiêu Tiễn, anh ta véo cánh tay Tiêu Tiễn một cái, nhắc nhở: "Nhìn cánh của tướng quân đi!"

Tiêu Tiễn mồ hôi đầm đìa, vội vàng nhìn cánh của Blake, nhìn một cái, y ngượng ngùng - xem ra cánh này không chỉ để bay, mà còn linh hoạt như tay, cứng như khiên. Hổ Vương dùng dao tấn công, Blake chắc chắn dùng cánh để đỡ. Nói thật, một con dao chặt vào cánh gà, chắc chắn sẽ đau thịt! Nhưng - KHÔNG! Dao của Hổ Vương chém vào cánh của Blake, lại bật ra, như chém vào một tấm sắt, phát ra âm thanh "choang" vang dội!

"Không sao, súc vật có dao lớn, tướng quân của chúng ta có cánh sắt mà!" Quan tham mưu A đắc ý nói.

Quan tham mưu A lấy ống nhòm trên cổ mình đưa cho Tiêu Tiễn, Tiêu Tiễn vội vàng đặt vào mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ - đầu cánh của Blake thực sự được trang bị vô số lưỡi sắc, dưới ánh nắng lấp lánh ánh kim loại.

Tiêu Tiễn thực sự không thể tin được, trong đêm y ngủ say, Blake đã dùng những chiếc lông mềm nhất ở đầu cánh để vuốt ve vết hằn ngủ của y, cảm giác êm ái đó vẫn còn trên má y, và bây giờ, đôi cánh đó lại trở thành cánh sắt vàng? Blake thực sự là một người đàn ông bí ẩn!

"Làm tốt lắm!" Tiêu Tiễn nhanh chóng đắc ý! Con hổ thối đó cầm dao lớn khoe khoang, ăn đòn rồi chứ gì! Blake của chúng ta có cánh sắt, như một chiếc quạt sắt lớn vậy!

Đây là một trận chiến sinh tử giữa hổ dữ và đại bàng khổng lồ, nhưng lại không phải là một trận chiến sinh tử. Trong thế giới động vật, có những cuộc chiến không tuân theo quy tắc, chỉ cần thắng bại, nhưng trận đấu này thì không! Bởi vì họ đánh rất nghệ thuật, do đã giao đấu nhiều lần, cả hai đều hiểu rõ ưu điểm và khuyết điểm của đối phương, thậm chí tất cả chiêu thức cũng đều biết rõ, vì vậy họ đấu qua đấu lại vô cùng đẹp mắt, cực kỳ có mỹ cảm!

Tiêu Tiễn đã học thẩm mỹ, và hiểu thế nào là mỹ học bạo lực, nhưng lúc đó, y cho rằng đó chỉ là nói nhảm! Hai người đánh nhau đến xanh mặt đỏ mũi, có thể đẹp đến đâu? Nhưng bây giờ, y cuối cùng đã mở mang tầm mắt! Y chưa từng thấy hai người đàn ông nào có thể đánh nhau đẹp đến vậy, nghệ thuật đến vậy!

Mỗi chiêu mỗi thức, đều như đã được tính toán hàng trăm hàng ngàn lần, dùng góc độ và lực phát huy tối đa hiệu quả, tiết kiệm sức lực nhất. Ánh đao của Hổ Vương như cơn bão, như trăng tròn, tứ chi phối hợp nhịp nhàng, có khí thế của vua bách thú. Tay phải gã cầm dao, tay trái lại như một chiếc khiên tự nhiên, thực hiện các động tác đỡ đòn chính xác, hạ bàn vững chãi, tiến lùi như nhảy điệu Latin, trong nguy không loạn. Dù gì gã cũng là chiến binh số một của "Phong Quốc", mỗi động tác đơn giản đều chịu được sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất. Có những người, có thể tự mình thông thạo, vì họ có thiên phú chiến đấu!

Tiêu Tiễn trong lòng nắm chặt tay, nếu không phải tên này là đối thủ, y thật sự sẽ vỗ tay khen ngợi!

Nhìn sang Blake, anh thực sự xuất sắc! Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiễn thấy Blake đánh nhau! Nhưng Tiêu Tiễn không khỏi kính phục mà còn thêm phần tôn thờ, không lạ gì anh có thể trở thành tướng quân, anh thật sự quá lợi hại! Anh gập đôi cánh đen lại, như hai tấm khiên vững chắc, bảo vệ đầu, cổ, ngực, bụng, đùi của mình an toàn, không để lọt một giọt nước! Blake không chỉ đơn thuần là phòng thủ, anh sẽ chờ cơ hội tấn công! Hơn nữa, góc tấn công của anh lại càng hiểm hóc! Vì anh có thể bay, anh có thể nhanh chóng bay lên bay xuống, tránh được lưỡi đao, tấn công vào sau lưng Hổ Vương...

Dù đứng sau kẻ địch có hơi đáng xấu hổ, nhưng tránh được lưỡi đao, đây là điều cần thiết! Ai sẽ lao vào máy xay thịt chứ?

Trận chiến kéo dài ba trăm hiệp, trời dần tối, Hổ Vương cuối cùng bị những đòn "kỳ tập" của Blake làm cho bực tức, nghiến răng nói: "Chết tiệt, có giỏi thì đừng có bay!"

Blake cười lạnh nói: "Có giỏi thì đừng dùng đuôi!"

Hổ Vương bị tấn công từ phía sau, đuôi đã phát huy tác dụng lớn, cái đuôi hổ khổng lồ này quét qua, sức sát thương không phải nhỏ! Nếu không có cái đuôi này bảo vệ sau lưng, Blake đã làm chém nát điểm yếu của gã hàng ngàn lần rồi!

"Đuôi của tao là bẩm sinh!" Hổ Vương tức giận!

Blake cũng nói: "Cánh của tao cũng là bẩm sinh, có cánh mà không bay, bị ngu à?"

Hai người vẫn đang chiến đấu hăng say, Tiêu Tiễn la lớn: "Này, tôi nói hai người, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy đi, mẹ các anh gọi các anh về nhà ăn cơm rồi!"

Đây là giờ ăn tối, hai người này còn đánh đến khi nào? Anh hùng cũng cần ăn cơm, máy móc cũng cần tiếp nhiên liệu!

Hổ Vương bất ngờ bật cười, vừa đánh Blake không ngừng vừa nói: "Tên lính nhỏ của mày, gan không nhỏ, thật thú vị!"

Blake dùng lực mạnh hơn, tốc độ tấn công càng hung hãn hơn.

Hổ Vương hiểu rồi, dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu, tên lính lắm lời, chết tiệt kia nhất định rất quan trọng đối với Blake! Giống như cái đuôi của Blake, gã chỉ cần giẫm lên là con chim chết này sẽ phát điên lên!

Hổ Vương thu nắm đấm, như cơn gió lùi lại vài bước, chắp tay nói: "Dừng đi, về nhà ăn cơm!"

Blake dường như cũng đã đạt được thỏa thuận ngầm với gã, không tiến gần hơn, chỉ đơn giản bay về trại. Tiêu Tiễn tự nhiên dùng tay áo lau mồ hôi cho Blake, còn ríu rít nói không ngừng, băng giá trên khuôn mặt lạnh lùng của Blake bắt đầu tan chảy... Blake lắc đầu nói không mệt... khóe miệng khẽ nở một nụ cười.

Blake mà cũng biết cười sao? Hổ Vương rất ngạc nhiên!

Hổ Vương nheo mắt lại từ xa, lẩm bẩm đầy hứng thú: "Không giống cấp trên với cấp dưới, mà giống như bạn thân!"

Gã quan sát vài giây, cuối cùng cũng nhận ra, cảm thấy mình bị lừa, tức đến muốn thổ huyết, phun một cái, hằn học nói: "Đồ chết tiệt, không ngờ không động đến vị hôn thê của mình, hóa ra là tên đồng tính chết tiệt, thích làm trò sau lưng, cái đờ mờ, hại ông đây phải lên giường với ả đàn bà mặt rỗ!"

Hổ Vương tức giận tột độ! Nhưng trong cơn giận dữ và tức tối, gã lại có mục tiêu và lý tưởng mới — tên mặt bông nhí nhố kia có gì hay ho? Đến mức khiến Blake cười dâm đãng như vậy!

Hổ Vương lại liếc nhìn Tiêu Tiễn, khuôn mặt đầy hoa văn không có gì đặc sắc, nhưng dáng người thực sự không tồi, vai rộng, eo thon, tứ chi dài cân đối, đôi chân chắc khỏe, còn có mông cong...

Hổ Vương tức giận phun một cái nữa, nhổ nước dãi vừa chảy xuống cỏ: "Đệt, tao đéo phải gay!"

Tại sao lại chảy nước miếng trước một gã đàn ông? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Chắc chắn là do gã có thói quen muốn cướp thứ của con chim chết kia, càng thích thì gã càng muốn cướp về, để chứng tỏ mình mạnh hơn, chắc chắn là như vậy!

__________

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Chương 082: Chỉ nấu cho mình ta ăn

Tiêu Tiễn gọi họ về nhà ăn cơm, không phải nói khoác, càng không phải lấy cớ ăn cơm để khuyên can họ dừng đánh!

Y đã chuẩn bị bữa tối trong thời gian ngắn nhất, đơn giản nhưng phong phú!

Quan tham mưu A đã đặt một cái bàn ăn bên ngoài lều lớn, dưới ánh hoàng hôn, để họ có một bữa tối ngoài trời.

Vì lo ngại rằng bên kia có thể bất ngờ tấn công, họ vừa ăn vừa quan sát tình hình xung quanh, nếu bên kia tấn công, họ có thể phản ứng nhanh nhất!

Blake cũng mệt mỏi, ngồi xuống bàn ăn, không ngẩng đầu lên nữa, khuỷu tay chống vào má trái, như một con chim đang nghỉ ngơi trên cành cây.

Tiêu Tiễn mang kiệt tác của mình ra — hai cái chân cừu nướng, một bát canh thịt bò với rau dại, và một nồi cơm thơm phức được nấu trong nồi đất. Cha của Tiêu Tiễn là một nhà ẩm thực có tiếng, am hiểu cả món ăn trong và ngoài nước. Vì yêu thương vợ, ông thường tự nấu ăn, đặc biệt là món Trung, để làm vui lòng người vợ diễn viên của mình. Tiêu Tiễn vô tình bị ảnh hưởng, cũng có khẩu vị ưa thích món Trung, nên khi tự nấu, y cũng tiện tay làm món Trung.

Blake không khỏi sáng mắt lên, cảm thấy mệt mỏi tan biến. Dù không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, sống hay chết, nhưng tối nay vẫn phải thưởng thức.

Tiêu Tiễn lần lượt giới thiệu: "Chân cừu tìm được trong nhà bếp của nhà hàng, rất tươi, dễ làm, rau dại là em vừa tự đi hái về, có thể giảm độ ngấy của chân cừu, cơm thì là gạo mới thu hoạch, quả nhiên gạo đúng mùa thì ngon hơn!"

Đôi mắt của Blake sáng lên nhìn Tiêu Tiễn, hứng thú nghe lời giải thích của y. Khi nói về ẩm thực, cả người Tiêu Tiễn như phát sáng, đến cả ánh hoàng hôn đỏ rực và mây cháy cũng trở nên lu mờ.

"Anh biết không? Nấu cơm bằng nồi đất sẽ ngon hơn, hạt cơm cứng cáp, có độ nhai. Vì nước gạo không bị trôi đi, nên cơm sẽ giữ được hương vị nguyên bản!"

Quan tham mưu A ban đầu có chút coi thường Tiêu Tiễn, nhưng bây giờ phát hiện ra tên này thực sự biết nấu ăn ngon. Mặc dù ban đầu nghĩ rằng con người này thật kỳ lạ, ăn sống không tốt hơn sao, sao phải phiền phức thế này, nhưng khi món ăn được bày ra, màu sắc, hương vị đều hấp dẫn, mùi thơm đặc trưng của món chín khiến anh ta chảy nước miếng, cuối cùng thấy con người này có chút giá trị.

Ít nhất, y là một đầu bếp giỏi!

Blake gật đầu tán thưởng, nhấc chân cừu lên và bắt đầu ăn...

Tiêu Tiễn như một người vợ hiền, nhìn người mình yêu ăn ngon, cảm thấy rất thành tựu, cũng ngồi xuống bên cạnh Blake, cắt một miếng chân cừu, đặt vào đĩa trống khác, nói với Quan tham mưu A: "Tôi ăn ít, không ăn hết cái chân cừu, chia một nửa cho anh nhé!"

Quan tham mưu A tròn mắt, xoa tay định lấy miếng chân cừu thơm phức đó.

Không ngờ, ánh mắt sắc như dao của Blake lại "ngăn" anh ta lại!

Blake không ngần ngại "cướp" miếng chân cừu đó vào đĩa của mình, nói với Tiêu Tiễn: "Em ăn không hết ta sẽ giúp, Quan tham mưu A có thể đi ăn ở nhà ăn!"

Quan tham mưu A ấm ức bắt đầu xoắn ngón tay! Thủ trưởng ác quá, chân cừu của tôi! Trả lại cho tôi!

Tiêu Tiễn cười hì hì, thấy Blake cũng có lúc nhỏ nhen thế này, thật là thú vị.

"Ăn chân cừu có chút ngấy, thử canh rau dại xem!"

Blake uống một ngụm, cảm thấy vị hơi đắng, nhưng lại có một hương vị đặc biệt, dù lúc đầu hơi nhăn mày, nhưng khi nuốt xuống cổ lại cảm thấy thanh mát, tiếp tục, anh cảm thấy rau dại thực sự là món giải ngấy tốt, mặc dù anh ít khi ăn chay, nhưng vì vị ngon này, anh cũng uống hết một bát nhỏ.

Ăn hết một cái rưỡi chân cừu nướng, ăn nửa nồi cơm nấu, lại uống canh rau dại, hài lòng chống khuỷu tay lên mặt, bắt đầu tiêu hóa, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiêu Tiễn đang nhai kỹ nuốt chậm.

Tất cả lính đều ăn như cơn gió lốc. Nhưng Tiêu Tiễn là một chuyên gia ẩm thực, uống rượu vang cũng phải dùng lưỡi quấy vài vòng, nên sẽ không ăn nhanh như Trư Bát Giới ăn nhân sâm. Blake ăn xong phần của ba người, Tiêu Tiễn mới vừa bắt đầu.

"Uống chút trà đại mạch giúp tiêu hóa!" Tiêu Tiễn mang một ấm trà lại, rót ra chất lỏng đen thui.

Blake tò mò uống một ngụm, nheo mắt nói: "Có chút vị khét?"

"Đó là hương vị của lúa mạch!"

"Không phải vị men cà phê."

"Đó là hương vị nguyên bản, 'dày dạn', 'mộc mạc' đặc trưng của lúa mạch!"

"...", Blake không biết rằng lúa mạch cũng có thể có vị "dày dạn" này! Thật kỳ diệu.

Quan tham mưu A tiếp tục nhìn chằm chằm, chép chép miệng.

Tiêu Tiễn không chịu nổi, rót một cốc đưa cho anh ta, nhét vào tay anh ta nói: "Anh thử xem!"

Quan tham mưu A đã chảy nước miếng cả buổi, dù chỉ là một cốc trà lúa mạch, cũng là tốt rồi. Anh ta cảm động đến nỗi chảy nước mắt, nếm thử một chút, hương thơm của lúa mạch tràn đầy mũi, anh ta khen ngợi: "Ngon quá!"

Tiêu Tiễn vui vẻ nói: "Món này rất dễ nấu, nếu ngon, từ nay tôi sẽ nấu nhiều hơn, mỗi người lính đều có thể thưởng thức! Vừa khỏe mạnh vừa giúp tiêu hóa!"

Quan tham mưu A vui vẻ gật đầu, nghĩ thầm nếu mỗi người cũng có một cái chân cừu thì tốt, chân cừu nướng thực sự thơm hơn thịt sống nhiều! Thủ trưởng cắn miếng ngoài giòn trong mềm, ngon tuyệt, chùi ui, hoàn hảo!

Không ngờ Blake cuối cùng giận dữ vỗ nhẹ bàn, ra lệnh: "Không được, Tiêu Tiễn chỉ nấu cho mình ta ăn!"

Em ấy không phải là đầu bếp của quân đội này, tại sao phải phục vụ những binh lính không biết thưởng thức?

Bữa tối đầy tình yêu của y chỉ thuộc về anh, anh không muốn chia sẻ với ai, ngay cả với thuộc hạ cũng không được!

Quan tham mưu A và Tiêu Tiễn nghe thấy điều này, ngượng ngùng lúng túng...

...

Blake ăn thịt cừu, còn bên kia Hổ Vương ăn gà, vịt, ngỗng, trứng. Người chim không ăn chim, thú nhân không ăn gia súc, không thể ăn đồng loại...

Hổ Vương có khứu giác rất nhạy, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm từ bàn ăn của Blake...

Không phải thèm thuồng gì chân cừu, mà mấu chốt là gã ngửi thấy mùi cơm nấu trong nồi đất!

Thật là khốn khổ, gã chưa bao giờ ngửi thấy mùi cơm thơm như vậy, đến nỗi nhìn đĩa gà nướng trên bàn cũng trở thành gà bở, cơm trong bát giống như thức ăn lợn!

...

Tại sao cái tên đó có thể ăn ngon uống tốt, tại sao tên đó hành quân mà còn có đầu bếp đi theo?

Tại sao gã là vua một nước, chất lượng cuộc sống lại thấp như vậy?

Hổ Vương bực bội!

Gã nâng bữa tối lên thành một vấn đề triết học về ý nghĩa của cuộc sống.

Chẳng lẽ ta chiến đấu sống chết không phải để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn sao? Tại sao ta sống còn không bằng tên chim chết đó?!

Gã bực bội, liền muốn than vãn, nhưng lần này không mang theo "khúc gỗ" của mình.

Hồ Nhị Ly, quân sư phản đối gã ra quân.

Vì vậy gã đã lén đẩy cậu đi nơi khác, rồi tự mình dẫn quân ra trận...

Hổ Vương cuối cùng cũng lương tâm trỗi dậy, có chút nhớ Hồ Nhị Ly! Nhị Ly, cậu nói lần này ta có phải sai rồi không?

___

Chương 083: Chủ nhân bí ẩn của Địa Tạng Vương

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Dưới tầng hầm ẩm ướt, mùi hương kém chất lượng lan tỏa.

Địa Tạng Vương gọi các vú em lau sạch cơ thể, vệ sinh móng tay, chải tóc, rồi run rẩy mở chiếc máy thông tin cao cấp trong tay...

Bên trong phát ra giọng nói kiêu ngạo: "Địa Tạng, mọi chuyện tiến triển thế nào rồi?"

Địa Tạng Vương không giấu được vẻ nịnh nọt trên mặt, vội đáp: "Thưa ngài, mọi chuyện tiến triển suôn sẻ! Ta chỉ cần ngồi đợi để hưởng lợi thôi!"

"Tốt lắm!"

"Cảm ơn ngài đã khen!"

"Tương lai tươi đẹp đang ở phía trước, cần cố gắng hơn nữa!"

"Vâng!" Địa Tạng Vương như quay về thời thiếu niên, khuôn mặt đầy ánh sáng của lý tưởng!

"Chủ nhân, khi nào ngài có thể dẫn mọi người trở về?" Địa Tạng hỏi.

"Đợi thời điểm chín muồi, chúng ta sẽ trở về!" Giọng nói đó kiên định và uy nghiêm.

"Tuyệt quá, lúc đó tôi sẽ có chiếc quạt cuối cùng, chiếc quạt được làm toàn bộ từ lông đen!" Địa Tạng Vương hạnh phúc đến phát cuồng!

Blake, truyền thuyết rằng chỉ có lông của tướng quân Blake là toàn màu đen, không có lông nào pha tạp!

Đó là mục tiêu cuối cùng của Địa Tạng Vương!

Địa Tạng Vương vì tham lam mà phát ra tiếng cười điên cuồng, khiến chủ nhân của ông ta rất ghét bỏ, tắt máy thông tin...

Ở đầu bên kia của máy thông tin, khuôn mặt ấy thực sự rất anh tuấn, rất trẻ, hắn ta đang trôi nổi trong trạng thái không trọng lực của khoang tàu vũ trụ...

Khuôn mặt trắng bệch của hắn ta hiện lên nụ cười đắc ý. Hắn ta không thể chờ đợi đến ngày đó, ngày mà họ sẽ trở lại Trái Đất trong vinh quang!

Những người chim và người thú đó, khi xưa đã được tạo ra và thả xuống Trái Đất làm vật thí nghiệm, chúng đã sống sót trên hành tinh rác rưởi này, còn sinh sôi nảy nở, vui vẻ tự làm chủ Trái Đất!

Chúng không biết uống nước nhớ nguồn, chúng quên rằng nhiệm vụ của mình khi đến Trái Đất là làm "người quét dọn", dọn sạch rác trên Trái Đất, chờ đợi những người từ không gian trở về. Chúng quên rằng chúng chỉ là tôi tớ, tay sai, và chó săn của nhân loại!

Chúng lại dám chiếm núi làm vua, tự xưng mình là chủ nhân của Trái Đất, còn bắt những hậu duệ sống sót trên Trái Đất làm nô lệ?

Mặc dù khi đó họ đã bỏ lại những cư dân nghèo của Trái Đất, chỉ mang theo người giàu, quý tộc, tầng lớp đặc quyền, và các nhà khoa học có IQ cao, nhưng họ dù sao cũng là hậu duệ của nhân loại, làm sao có thể bị những quái vật thí nghiệm đó nô dịch?

Hơn nữa, những quái vật nửa người nửa thú đó khinh thường chủ nhân, hậu duệ của họ sinh ra trên Trái Đất không còn nhớ đến sứ mệnh của tổ tiên, họ không hề tôn trọng những người chủ trong khoang tàu vũ trụ!

Chúng nói: "Có giỏi thì xuống đây cướp, nếu không thì cút đi!" Những con quái vật đó, mang gen của loài thú, tính hoang dã chưa được thuần hóa!

May mắn thay, họ đã liên lạc được với một số người khác!

Cha của hắn ta đã liên lạc được với một trong những đầu lĩnh của hậu duệ nhân loại sống sót - Địa Tạng Vương. Đây là chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm!

Lúc đó, Địa Tạng chỉ là một cậu bé. Cậu bé đó đã bị tẩy não, và vì tương lai tươi sáng của nhân loại, cậu bé đó trở thành một gián điệp chuyên nghiệp, dành cả đời để thu thập thông tin!

Sau đó, cha hắn ta qua đời, hắn ta là một người nhân bản đã thay thế cha mình tiếp tục liên lạc với Địa Tạng Vương, đã gần mười năm rồi!

Hắn ta và cha hắn ta, cha của cha hắn ta, và cả cha của cha của cha hắn ta đều khác nhau.

Hắn ta thông minh hơn và tham vọng hơn.

Hắn ta muốn thay đổi hiện trạng kéo dài hàng nghìn năm, hắn ta không muốn chỉ sống trong khoang tàu vũ trụ!

Hắn ta muốn trở lại Trái Đất, trở thành chủ nhân mới của Trái Đất!

Những con mèo, con gà đó, hắn ta sẽ khiến chúng phải tuân phục. Ai thuận theo hắn ta sẽ sống, ai chống lại sẽ chết! Hắn ta sẽ chứng minh sự phi thường của mình!

Hắn ta phấn khích đi đến hành lang của buồng lái, bên trong treo đầy ảnh của hơn hai mươi người, mỗi bức ảnh đều được chụp vào khoảng thời kỳ đỉnh cao, khi họ khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài giống nhau một cách đáng kinh ngạc. Đúng vậy, họ đều là những người nhân bản, một thế hệ nhân bản một thế hệ, tổng cộng qua hơn hai mươi thế hệ... Bức ảnh cuối cùng là của cha hắn ta, người đã qua đời vài năm trước! Bức ảnh đầu tiên là của tổ tiên tất cả mọi người.

Trong ảnh, tổ tiên có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, đẹp trai và lịch lãm.

Đây là bức ảnh duy nhất trong dãy ảnh không phải là ảnh đơn lẻ.

Nói chính xác thì đây là một bức ảnh cưới! Có hai người, hai chàng trai.

Tổ tiên mặc bộ vest đen, thắt nơ trắng, miệng khẽ mỉm cười, hạnh phúc hơn bất kỳ khuôn mặt nào khác trong dãy ảnh đơn điệu. Dường như chỉ có ông là sống, còn những người phía sau, ánh mắt trống rỗng như đã chết!

Bên cạnh ông, có một chàng trai đẹp đến ngỡ ngàng, ngũ quan như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng, đôi mắt xanh sâu thẳm như biển cả và bầu trời hòa vào nhau. Người đó mặc bộ vest trắng, thắt nơ đỏ, khí thế như một đại minh tinh, khẽ nheo một mắt tinh nghịch, nép mình bên chàng trai mặc vest đen, tay cầm bó hoa chuẩn bị ném ra.

Bức ảnh đó truyền tải cảm giác sống động và hạnh phúc, gần như có thể chiếu sáng cả khoang tàu vũ trụ nhàm chán!

"Ngài chính là người yêu của Johnson đời đầu sao?" Johnson 23 nâng khuôn mặt giống hệt hơn hai mươi bức ảnh kia, đột nhiên trở nên dịu dàng.

Hắn ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, đầu ngón tay lướt trên khuôn mặt của chàng trai mặc vest trắng.

"Ngài thật đẹp, thật khiến người khác rung động!" Hắn ta tự nói với mình.

"Tiếc là, ngài đã chết một nghìn năm rồi!" Hắn ta lại nói.

"Ước gì tôi sống ở một nghìn năm trước, để có thể gặp ngài!" Hắn ta có chút tiếc nuối. Từ lúc sinh ra, hắn ta đã thích ngắm nhìn người đàn ông mặc vest trắng đó, đã gần ba mươi năm rồi... Hắn ta gần như đã biến điều này thành một ám ảnh, một tín ngưỡng, một động lực sống.

Không biết những người cha trước của hắn ta, liệu có giống như hắn ta, cả đời đều mơ tưởng về chàng trai trong bức ảnh đó không... Có lẽ máu của họ đã định sẵn sẽ bị người đó cuốn hút, như một sự nghiện ngập, như một bản năng của sự sống...

Tất cả những người trong mơ của họ có thể đều là người yêu của Johnson đời đầu, từ Johnson 2 cho đến Johnson 23.

"Tôi sẽ trở về Trái Đất một ngày nào đó, nơi ngài đã từng sống, hoặc có thể tôi sẽ tìm thấy chứng cứ về sự tồn tại của ngài! Theo dấu chân của ngài, chắc chắn sẽ là một điều rất ý nghĩa!" Johnson 23 đã quen với việc tự nói chuyện với chính mình.

Hắn ta lại vuốt ve khuôn mặt của chàng trai trong bức ảnh, dịu dàng nói: "Đúng không, Tiêu Tiễn?"

...

Ở phía dưới cùng của bức ảnh cưới, những chữ in vàng rõ ràng viết tên của cặp đôi:

Johnson & Tiêu Tiễn

Ngày 7 tháng 7 năm 2007

_______

Chương 084: Ta mới là Vua của Dực quốc!

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

Dực quốc, hoàng cung.

Vị Vua vĩ đại của Dực quốc hiện tại rất bận rộn! Lão hiện đang say mê một trò mới - đấu chó!

Đặt hai con chó đã được huấn luyện vào trong chuồng, chúng bắt đầu cắn xé nhau, nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng và điên cuồng của chúng, thật sự rất thú vị!

"Kim Hắc, cắn chết nó, cắn chết nó!" Vua đứng bên cạnh chuồng, mắt sáng rực, hô hào con chó đen yêu quý của mình cắn chết đối thủ.

Con chó khác nhỏ hơn, lông màu như rỉ sắt, ánh mắt hung tợn, được cho là vua chó đấu trong dân gian!

Lão mới là vua thực sự, chó của lão mới là vua trong các loài chó!

Vua với vẻ mặt tàn nhẫn, còn điên cuồng hơn cả những con chó trong chuồng!

Nhưng, trong tiếng kêu thảm của con chó, lão đã thua!

Kim Hắc như con chó mất nhà, từng bước lùi lại, thu mình vào góc chuồng, mắt nhìn chủ nhân của mình.

Nhưng chủ nhân lại không có ý định thả nó ra! Vua rất tức giận, con chó yêu quý của mình lại không đấu lại một con chó hoang được dâng lên từ dân gian! Điều tồi tệ hơn, nghe nói chủ nhân của con chó hoang đó chỉ là một con người hèn mọn!

Để đoạt lấy con chó đó lão đã không ngại việc giết người, chủ nhân của con chó kiên quyết không giao nó ra, vì vậy... không lâu sau đó người đó được phát hiện chết trong một con rạch không người qua lại, và con chó dĩ nhiên bị tịch thu, đưa vào hoàng cung, trở thành công cụ rèn luyện cho chó quý của vua!

Cuộc đấu chó chưa kết thúc sẽ có cái kết rất tàn nhẫn!

Không nhanh chóng tách hai con chó điên cuồng với đôi mắt đỏ rực, kết quả cuối cùng chắc chắn là một sống một chết.

Vua độc ác không ra lệnh ngừng cuộc đấu, cứ thờ ơ nhìn con chó yêu quý của mình chết dưới răng sắc của con chó đỏ kia, máu chó đen đỏ chảy đầy đất, mắt sáng của Kim Hắc không khép lại, vẫn lặng lẽ nhìn về phía chủ nhân của nó.

"Kẻ thất bại, không xứng đáng làm chó của ta!" Vua cười một cách quái dị, rồi nói với quản gia số 400 bên cạnh: "Ông vừa nói có việc quân sự khẩn cấp cần báo cáo?"

Quản gia kính cẩn nói: "Tướng quân gửi điện khẩn, xin Vua phê chuẩn điều động 2000 binh sĩ tinh nhuệ từ kinh đô để tăng viện cho!"

Mặc dù đất nước này có vài người có danh hiệu tướng quân, nhưng Vua rõ ràng biết quản gia đang nói đến tướng quân nào. Còn ai nữa? Chính là anh cả của nhà XP! Truyền thuyết nói rằng cánh đen mới là chính tông của hoàng gia, là vua thực sự...

Vua buồn bã nhìn những chiếc lông nhiều màu trên đôi cánh của mình, tức giận nhổ ra một chiếc lông màu nâu gây chướng mắt!

Nhưng những chiếc lông tạp nham này nhổ đi rồi lại mọc, xuân phong thổi lại sinh... mãi mãi không thể giống như tướng quân 301, đó mới là màu đen tinh khiết, không có một sợi lông nào tạp sắc.

Chính tông thì sao, đen tinh khiết thì sao, là con trai trưởng và cháu đích tôn của Bắc Vương thì sao, hiện tại Bắc Vương đã gia nhập liên minh, dù đời đời làm vua, vẫn phải cúi đầu trước lão, đó là hiện thực! Phải đối mặt với hiện thực!

"Tên đó không phải đang tuần tra mùa thu hoạch à? Tại sao lại cần điều động nhiều binh lính như vậy?" Vua không vui, quản gia số 400 lập tức nhận ra điều đó.

"Bẩm báo Vua, nghe nói... họ gặp phải sự tấn công của bọn thảo khấu ở khu vực bất lợi nhất trong cuộc tuần tra mùa thu hoạch, hiện đang trong tình trạng bế tắc, vì vậy xin yêu cầu tăng viện..."

"Hắn không phải rất tài giỏi sao? Hắn không phải là người sắt sao? Hắn cũng có ngày cần tăng viện?" Vua cười khinh miệt, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái!

"Hắn dù có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là một tướng quân, mặc dù có quyền điều động quân đội, nhưng vẫn phải thông qua sự phê chuẩn của Vua, nếu không thì tự ý điều binh, là phản nghịch..." Quản gia 400 cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó nhận ra. Ông ta nhẹ nhàng nhấn vào túi áo bên hông, tấm séc cứng vẫn còn đó - khoản tiền lớn mà nhà ZP đã hối lộ cho ông ta. Chỉ cần nói vài lời tốt đẹp trước mặt Vua, có cơ hội hạ bệ tướng quân 301 là đủ.

"Ông nói nếu ta không phê chuẩn điều quân, sẽ có hậu quả gì?" Vua cười lạnh lùng hỏi.

Quản gia 400 điềm nhiên trả lời: "Có hai con đường, một là hắn tự ý điều quân, thì sẽ lộ rõ dã tâm của hắn, thân tin rằng toàn quốc sẽ lên án kẻ phản bội; hai là không được tăng viện kịp thời, hắn sẽ bị bọn cướp giết chết... khi đó hắn sẽ trở thành anh hùng, có lẽ Vua có thể cân nhắc dựng một bức tượng ở quảng trường thành phố để tôn vinh hắn!"

Vua cười sảng khoái, chỉ vào mái tóc bạc trắng của quản gia 400 nói: "Ông thật là giỏi, lại còn nghĩ xa như vậy!"

Quản gia 400 vô cùng kính cẩn nói: "Thần là vì Vua mà tính toán, nên phải suy nghĩ sâu xa... gọi là công cao lấn chủ, một ngày nào đó sẽ đe dọa đến Vua, chi bằng phòng ngừa trước... Ngài hẳn biết, một khi dã tâm bùng nổ, sẽ như hổ dữ thoát lồng, Vua nên cân nhắc kỹ!"

Vua không cười nữa, lạnh lùng nhìn quản gia, quát: "Ông nhận hối lộ của ai mà dám ly gián ta với tướng quân? Nói mau!"

Quản gia 400 run rẩy toàn thân, vội vàng quỳ xuống đất, lắp bắp: "Thần không dám! Thần chỉ là thật lòng nghĩ cho Vua, thần chỉ nói sự thật thôi, khắp thiên hạ ai không biết tướng quân 301, treo tranh của hắn trong đại sảnh mà thờ phụng, đó là đại bất kính!"

Vua tất nhiên cũng biết, tỷ lệ ủng hộ của mình trên mạng chỉ bằng một nửa so với tướng quân. Hơn nữa, nghe nói người hâm mộ tướng quân chiếm một nửa dân số cả nước, trong khi mình chỉ có một phần năm mươi. Điều này thật đáng buồn! Lão đã không ưa tên đó từ lâu rồi!

Quản gia 400 lén ngước mắt lên, quan sát kỹ biểu cảm phức tạp của Vua, cuối cùng đánh bạo nói: "Nước chúng ta có mười hai tướng quân, hi sinh một người thì đã sao? Nhưng từ trên xuống dưới đều nên hiểu một điều - Vua của chúng ta, ngài, là không thể thiếu, không thể thay thế! Chỉ có ngài thôi!"

Nịnh nọt luôn hiệu quả. Quản gia 400 là một trong những quản gia bên cạnh Vua, tương đương với Lý Liên Anh bên cạnh Từ Hi, một cận thần bỉ ổi, tuy chức không cao nhưng quyền lực, ảnh hưởng không nhỏ vì có thể thì thầm vào tai Vua. Ông ta rất giỏi quan sát sắc mặt, đã theo Vua nhiều năm, lời nói này khiến Vua động lòng.

"Đúng, ta mới là Vua! Ta mới là không thể thay thế." Dù có được dân chúng ngưỡng mộ đến đâu thì cũng chỉ là một tướng quân.

Quản gia 400 tiếp tục nói khéo: "Hơn nữa, từ kinh đô đến nơi hắn đang tuần tra, máy bay quân sự nhanh nhất cũng mất ba ngày, đến nơi có lẽ chỉ để thu xác, chi phí cho chuyến đi này rất tốn kém, nhiên liệu cho máy bay được tinh chế từ lương thực, cần dùng đến một kho lúa gạo mới có thể đưa vài nghìn binh sĩ đi tăng viện. Chi bằng để họ sử dụng phương tiện vận tải đường bộ lớn hơn, chuyển vài lần, tự bay một đoạn, mất khoảng mười ngày cũng đến nơi, lúc đó cũng chỉ để thu xác, cần gì tốn kém như vậy?"

"Nghe nói họ đấu đơn trước rồi mới đến đấu nhóm, ba ngày có lẽ vừa kịp..." Vua chống cằm suy nghĩ...

"Ngài đâu phải không phái quân tiếp viện, chỉ là tiếp viện đến trễ thôi! Chẳng lẽ cấp dưới dám phàn nàn Vua phái nhanh hay chậm?"

"Ừ, làm theo lời ông nói! Ta sẽ dựng cho hắn một bức tượng, ta sẽ biến hắn thành anh hùng, chứ không phải kẻ phản quốc! Đó đã là ân huệ lớn nhất của ta dành cho hắn rồi!"

"Vua anh minh!" Quản gia 400 như trút được gánh nặng, tấm séc trong túi xem như đã an toàn, ông ta còn phải đi lấy phần còn lại!

"Nhưng nếu 301 chết, chúng ta có ai thay thế được hắn không? Nếu bọn cướp xông vào thì sao?" Vua tuy sợ Blake nhưng cũng lo sợ bọn cướp. Nếu mất con chó giữ nhà, bọn trộm cướp sẽ thế nào?

"Tôi nghe nói mấy công tử nhà ZP đều rất giỏi, mỗi người đều là rồng phượng trong loài người, dũng cảm mưu lược, đảm bảo có thể giúp Vua giữ vững từng tấc đất!"

"Tốt, việc này giao cho ông. Làm không xong cẩn thận cái đầu của ông!"

"Vâng, thưa Vua!" Quản gia 400 cuối cùng đứng thẳng lưng, ngẩng đầu lên. Gương mặt già nua lộ rõ vẻ hân hoan của kẻ gian kế thành công.

...

Đêm đó, ngoài vùng đồng không mông quạnh.

Hai "người bay lượn" đã chọn xuất hiện ở khu vực hoang vu này không hẹn mà gặp...

Hai con chim già, đôi cánh đã gần như không thể vỗ nữa. Họ hạ cánh trong khu rừng rậm rạp, tiến hành một giao dịch bẩn thỉu dưới bóng tối và sự che phủ của rừng cây...

Nhìn kỹ, đó là hai ông già. Một là ông già gian xảo của nhà ZP, ông nội của Thất Thiếu. Người còn lại là quản gia 400 đã cải trang.

"Mọi việc đã xong chưa?"

"Yên tâm! Việc của nhà ZP, chính là việc của tôi, tôi tự nhiên sẽ tận tâm tận lực!" Quản gia 400 cười nịnh bợ, lấy ra một bản sao chụp, vẫy vẫy trước mặt ông già nhà ZP.

Đó là mật lệnh và chữ ký của Vua. Ông già nhà ZP nhìn thấy, quả nhiên có lối thoát, lập tức cười lớn: "Tốt, tốt, làm tốt lắm! Không ngờ nhà XP cũng có ngày hôm nay! Hưng thịnh rồi suy vong, đã đến lúc phải rời khỏi bàn thờ rồi!"

"Đây là một nửa còn lại, xin nhận lấy!" Ông ta đưa cho lão quản gia một tấm séc.

Lão quản gia cười gian xảo, không khách sáo nhét vào túi... đây là phần ông ta đáng nhận được! Có vẻ như cuối đời có thể hưởng phúc rồi!

...

Xong việc, lão quản gia 400 dang cánh, lén lút bay trở lại hoàng cung. Đã lâu rồi ông ta không tự bay, mọi khi ra vào đều dùng phi thuyền cao cấp, bây giờ phải gặp gỡ bí mật thế này, sức lực đã không còn như trước! Ông ta cảm thấy tim mình hơi đau âm ỉ, lưng như bị kéo căng do lâu rồi không bay...

Ở phía bên kia, ông già nhà ZP đắc ý dùng máy liên lạc dân dụng để ra lệnh miệng đến vùng phía Bắc xa xôi: "Ở mỏ, có thể đẩy nhanh thêm chút nữa!"

Ánh trăng như nước, chiếu lên gương mặt gian tà của ông và cái bụng to đầy mỡ.

Nhà XP sắp tiêu đời rồi! Ha ha!

Ông lại mở máy liên lạc, mắng chửi đầy tớ của mình: "Lũ lợn ngu, mau mang phi thuyền qua đây cho ta! Còn muốn ông đây tự bay về nhà sao?"

Ông ta đã quá già, hơn nữa quá béo, vì sa đọa mà cơ thể đã bị bào mòn, chỉ có thể miễn cưỡng bay được một phút. Vừa rồi đã dùng hết sức lực, bây giờ ông ta thậm chí không còn sức để mở cánh nữa...

_____

Chương 085: Chứng cuồng con.

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

XP Viện Khoa học – Phòng ấp trứng.

"Các cậu làm được chứ?" White toàn thân run rẩy, răng nghiến ken két.

Bốn cấp dưới của cậu không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu.

"Có cần tôi gọi thêm vài người nữa không?" White nhíu mày, tiếp tục hỏi.

Bốn người kia méo miệng - chỉ là một quả trứng, bốn người "khiêng", còn muốn thế nào nữa? Chỉ là di chuyển vài chục phân thôi mà? Để những nhà khoa học bận rộn làm công việc chân tay đã là lãng phí tài nguyên, sao còn nghi ngờ họ không khiêng nổi cái "trứng chim" nặng 18kg này?

White lau mồ hôi trên trán, ướt đẫm cả một nửa ống tay áo. Cậu lo lắng xác nhận lần nữa: "Các cậu thực sự đã qua quá trình sàng lọc kỹ càng rồi chứ? Trí thông minh xuất sắc nhất, khả năng phối hợp tay chân tốt nhất, phản ứng khẩn cấp nhanh nhất, tiểu não và đại não đều rất lợi hại... đúng không!"

Bốn người gần như muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến việc "viện trưởng" lần đầu làm cha, có chút phấn khích và lúng túng, họ cũng nhẫn nhịn.

Thật là, họ có thể vào viện khoa học, có thể vào phòng thí nghiệm, trí thông minh chắc chắn đã được kiểm chứng, hơn nữa cả bốn người đều tập gym - dù không tập gym thì cũng rất cường tráng. "Viện trưởng" không có việc gì cứ hay gọi họ đến trong vòng hai mươi giây, họ như những tân binh trong trại, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi dậy nửa đêm, tập hợp trong ba mươi giây... bị huấn luyện rất khắc nghiệt. Ví dụ lần trước, cậu gọi họ khiêng một đống "phần thưởng" vào phòng ngủ, rồi lại bất ngờ yêu cầu họ dọn dẹp phòng ngủ, chỉ để làm vui lòng một "vật thí nghiệm".

Được rồi, trong mắt họ, Tiêu Tiễn là một "vật thí nghiệm" sống từ dưới đất chui lên.

"Tôi vẫn nghĩ rằng tôi nên chọn thêm hai người nữa, các cậu thấy sao?" Đầu gối White đã mềm nhũn.

Bốn người cuối cùng không thể nhịn được nữa, hợp lực di chuyển quả trứng đến bên cửa sổ... xong rồi, đơn giản vậy thôi!

Thật là, chỉ là di chuyển một quả trứng, đâu phải tháo gỡ bom đâu! Cần gì phải vậy!

White cuối cùng cũng ngất xỉu!

Lúc tỉnh lại, tóc của Quản gia số 12 đã trắng hơn vì lo lắng. Bác sĩ số 13 đang kiểm tra toàn thân cho White, cuối cùng kết luận: "Không có vấn đề gì khác... cậu ấy chỉ quá căng thẳng thôi!"

White vội vã sờ xung quanh, nước mắt rơi như mưa – may quá, bé trứng cưng vẫn còn đây!

"Trứng yêu, để cha đưa con đi tắm nắng! Ánh nắng tự nhiên sẽ thoải mái hơn so với đèn sưởi trong phòng ấp, có cảm nhận được ánh sáng với bước sóng từ 0.15 đến 4.0 micromet chiếu vào người ấm áp không? Và còn có bức xạ mặt trời đáng yêu, điều mà tất cả các loại đèn không thể cho con được... con không biết bước sóng, quang phổ, bức xạ là gì nhỉ... thật ra với trí thông minh của con, bây giờ con nên bắt đầu tìm hiểu về những kiến thức này rồi..." White bắt đầu dạy những điều cơ bản cho quả trứng chỉ mới thụ tinh chưa đầy một tháng.

Quản gia số 12 cau mày nói với em trai: "Số 13, cậu chắc chắn đầu óc của thiếu gia... hoàn toàn bình thường chứ?"

Bác sĩ số 13 gật đầu, nghiêm túc nói: "Về mặt vật lý thì mọi thứ đều bình thường, nhưng tôi nghĩ anh nên hỏi ý kiến của nhà tâm lý học, chẳng hạn như triệu chứng gọi là 'chứng cuồng con'... tương đương với 'trầm cảm trước khi sinh' của sản phụ..."

"Ý cậu là sẽ trở nên si mê, ngớ ngẩn, không thể hiểu được?"

"Đúng, chính là như thiếu gia bây giờ!"

Quản gia số 12 xoa trán, cũng cảm thấy rất phiền muộn. Ông vừa nhận được tin tức chấn động qua kênh đặc biệt, vốn định ám chỉ cho thiếu gia biết, nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa.

Có lẽ để cậu ấy sống mãi trong vòng tròn hạnh phúc là điều duy nhất họ có thể làm.

Nghe nói đại thiếu gia gặp phải bọn cướp biên giới, yêu cầu điều quân từ kinh đô tới cứu viện, nhưng nhà vua lại giở trò, để họ đi bằng đường bộ. Điều đó có nghĩa là đại thiếu gia sẽ phải cầm cự ở đó nửa tháng sao? Và nửa tháng sau thứ đến có lẽ là quân cứu viện mệt mỏi kiệt sức.

Thật tội nghiệp cho đại thiếu gia... Nghĩ đến đây, quản gia số 12 rơi lệ. Đại thiếu gia từ nhỏ đã gánh vác trọng trách phục hưng gia tộc, luôn nghĩ đến hai em trai, tự mình chịu trách nhiệm cho cả đại gia đình, mà lại rơi vào kết cục như thế này, thật đáng chết, tên vua kia thật đáng hận !

Hơn nữa Tiêu Tiễn cũng ở đó, không biết có thể trở về an toàn không.

Có thể tưởng tượng, nếu Tiêu Tiễn gặp chuyện gì, thiếu gia và nhị thiếu gia sẽ đau khổ thế nào, trời đất như sụp đổ mất.

Nghĩ đến nhị thiếu gia, quản gia số 12 càng lo lắng hơn.

Nghe nói ở mỏ đang có cuộc đình công, chắc là do nhà ZP gây ra! Hiện tại ở kinh đô, nhà ZP và nhà XP cạnh tranh khốc liệt trong ngành khách sạn, quyết không đội trời chung.

Cũng may quản gia số 12 là người thông minh, mới có thể tạm duy trì theo chỉ đạo của nhị thiếu gia trong hoàn cảnh nhà không có người chủ trì...

White nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng, trên mặt hiện lên nụ cười như thiên thần: "Bé trứng cưng, cha dạy con gọi cha nhé, Cha – cha – D-A-D, father, biết chưa? Cha nói cho con biết, con là một đứa bé may mắn, vì con có người cha vĩ đại nhất thế gian, bốn người nhé! Tổng cộng bốn người. Người khác không có nhiều cha như con đâu, cha của người khác không mạnh như cha của con! Con có ba Tiêu Tiễn đẹp nhất, nấu ăn ngon nhất, có cha Blake dũng cảm nhất, có cha Reid nổi tiếng trên thương trường, và có cha White thông minh, tài giỏi, bác học nhất... đó chính là cha! Nhưng bây giờ chỉ có cha ở đây với con, ba người kia đều bận rộn, bận bảo vệ đất nước, bận kiếm tiền mua sữa cho con, đợi họ trở về, cha sẽ dẫn họ đến chơi với con, được không?"

White thầm nghĩ, có lẽ sau này đứa bé sẽ thân thiết với cậu nhất, vì cậu ở bên nó nhiều nhất! Cậu nở nụ cười ranh mãnh.

Quản gia số 12 và bác sĩ số 13 quay người rời đi, không muốn làm phiền sự yên bình trong căn phòng này.

... Bên ngoài dù có bão tố lớn đến đâu, để họ gánh vác.

Thiếu gia, cậu bảo vệ quả trứng bảo bối, chúng tôi sẽ bảo vệ gia tộc XP và viện khoa học.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro