Chương 9: Tiểu đội bắt cá #

Edit: Bilun

Tâm trạng của Quỳnh quả thực vô cùng vui vẻ. Tiếu Tiếu nhà mình chẳng những tay nghề nấu ăn ngon, mặt đẹp, tóc đẹp, làn da đẹp, ngay cả nói chuyện cũng lợi hại như vậy! Đúng rồi, nhóc con còn nói biết làm quần áo! Mình đúng là được thiên thần lựa chọn, sao có thể có việc tốt đẹp như vậy rơi xuống đầu mình nhỉ.

"Tiếu Tiếu, ngày thường nhìn con nói chuyện dịu ngoan, không ngờ cư nhiên lại có thể lợi hại như vậy! Con không biết chứ, Ương không chỉ có sắc mặt này với bán thú nhân, mà ngay cả giống cái cũng chán ghét cô ta. Miệng cô ta là thúi nhất cả thôn, không, là toàn bộ bộ tộc mới đúng."

Đinh Tiếu nghiêng đầu: "Con sao có thể để cho cô ta bắt nạt ba mình được!"

Quỳnh lập tức liền cảm động không thôi: "Bé ngoan! Về sau ba sẽ cũng không cho phép họ nói con như vậy! Con là bảo bối của nhà chúng ta!"

Đinh Tiếu nhếch môi cười thực vui vẻ: "Cha thương yêu ba nhất, con cũng thương yêu ba nhất, cho nên ba mới là bảo bối của cả nhà."

Quỳnh nhấc tay nhẹ nhàng vỗ một cái lên lưng Đinh Tiếu: "Thằng nhóc thúi! Cư nhiên giễu cợt ba! Tương lai con cũng sẽ tìm được một bạn lữ yêu thương con nhất, có điều con vĩnh viễn là bảo bối của ba và cha"

Lời nói buồn nôn lại không làm Đinh Tiếu cảm thấy ngượng ngùng. Những lời này đời trước, ba chưa từng nói qua với mình. 

Ban đầu, trong lòng Đinh Tiếu không phải không oán giận ba chỉ có người đàn ông kia. Nhưng  lâu dần cậu phát hiện, kỳ thật người ba để ý nhất vẫn chính là mình. Cơm sáng mỗi ngày, mỗi đêm ngủ ngon, mỗi ngày chuẩn bị tốt quần áo, mỗi một lần sinh bệnh sẽ đau lòng, mỗi một lần kiểm tra trước sau làm bạn, tình yêu đều là từng giọt lộ ra trong cuộc sống hàng ngày. Mà đời này, ba chỉ là đem tình yêu biểu đạt trực tiếp nói ra, cảm giác cũng không tồi chút nào.

Khi hai ba con vừa đi ra khỏi thôn, phía sau truyền tới tiếng chạy bộ, sau đó họ nghe được có người gọi hai người: "Chú Quỳnh, các người chờ một chút."

Quỳnh và Đinh Tiếu dừng lại bước chân, mặt sau lập tức đuổi tới hai bán thú nhân. Đinh Tiếu nhận thấy hai người kia khoảng tầm tuổi mình, có điều cậu biết ở thế giới thú nhân, bọn họ như vậy đều là ấu tể a ấu tể ||||

Nhìn thấy hai thằng nhóc, Quỳnh lập tức hỏi: "Là Kinh và Lục Hi sao, các cháu có chuyện gì sao?" Tuy không nói chuyện nhiều với mẹ của hai đứa nhỏ này, nhưng cha bọn chúng với Hạ đều là anh em tốt. Cho nên hai ấu tể này là một trong số rất ít người tiếp cận với mình.

Kinh cười trả lời: " Chú Quỳnh, vừa mới nghe thấy chú nói muốn đi bờ sông bắt cá, mang theo chúng cháu được không?"

Quỳnh nhíu mày, phải biết rằng ấu tể đối với bộ tộc mà nói đều thực trân quý, mặc kệ là giống cái hay là bán thú nhân hoặc là thú nhân giống đực, nếu không phải rất quen thuộc, học tập là chuyện không thể nào cùng người trưởng thành khác tiếp xúc. Đặc biệt là ột người có thân phận khó nói như mình, là "kẻ địch" của không ít giống cái trong thôn. Mang ấu tể nhà người khác đi ra ngoài chơi...việc như vậy thực sự thật khó xử.

"Cháu có nói cho mẹ không?"

Kinh gật đầu thật mạnh: "Vừa rồi hai bọn cháu chạy về nói qua với mẹ. Bọn họ còn muốn bọn cháu làm bạn với đồng bọn mới."

Quỳnh nhìn thoáng qua Lục Hi đã một mắt mong chờ, lại nhìn ấu tể nhà mình. Ừm, nếu nói như vậy, trẻ nhỏ là phải kết giao bạn bè. Tiếu Tiếu cũng không thể cả ngày chỉ tiếp xúc với một mình mình. Cho nên anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu: "Được. Vậy các cháu làm quen một chút. Đây là con trai của ta, tên Đinh Tiếu. Tiếu Tiếu, đây là Kinh, nhỏ hơn con một tuổi. Đây là Lục Hi, bằng tuổi con."

Nhìn hai người đàn ông hai ba hai bốn tuổi vẫn mang vẻ mặt giống như trẻ con, nội tâm Đinh Tiếu có chút dở khóc dở cười.

 Kỳ thực cậu thật sự càng nguyện ý chỉ ở cùng ba, có điều người đã ở trước mặt, cậu không thể nào không để ý. Cho nên cậu hướng hai người cười nói: "Chúng ta liền xuất phát đi bắt cá thôi!"

Kinh lập tức hô lên: "Quá tuyệt vời! Cha bọn họ là đại đội đi săn thú, chúng ta đây là tiểu đội bắt cá! Tên thực hào khí đúng không?!"

Đinh Tiếu cảm thấy bản thân có chút nội thương. Tên này rốt cuộc ở chỗ nào có vẻ hào khí...

Một hàng bốn người tiểu đội bắt cá đi về hướng rừng cây phía bắc thôn Thiên Hà, đây chính là hướng mà mười ngày trước Đinh Tiếu được Quỳnh và Hạ dẫn về thôn. 

Khoảng cách khu vực rừng cây bọn họ muốn tới kỳ thực không gần, bán thú nhân trưởng thành mất khoảng nửa canh giờ, nhưng hiện tại có ba ấu tể vị thành niên, lộ trình liền chậm lại. Có điều bọn họ cũng sẽ không lo thời gian sẽ muộn, bởi vì Quỳnh đã nói với Hạ nơi họ muốn tới, chạng vạng Hạ sẽ đến đón bọn họ trở về. Có thú nhân, mười phút là có thể về đến thôn.

Lực chú ý của Đinh Tiếu cũng không có mỗi cá trong sông, cậu cũng muốn tận hết khả năng biết thêm nhiều thực vật có độc hay không trong rừng. Ăn ngon hay không không quan trọng, chỉ cần không quá kỳ quái, tinh thần lớn nhất của Trung Hoa là có thể làm ra tất cả sở trường của nguyên liệu nấu ăn

Tuy cậu làm không lợi hại như vậy, nhưng tinh thần thử xem vẫn phải có, dù sao cũng không mất tiền không phải sao. 

Cho nên vừa đi, đôi mắt cậu không ngừng nhìn ngó hai bên, làm cho Lục Hi lá gan vốn dĩ không lớn cũng có chút khẩn trương: "Đinh Tiếu, cậu đang tìm cái gì? Là nhìn thấy cái gì sao?" Lục Hi từ nhỏ đã cực kỳ sợ rắn, mặc kệ là rắn to hay rắn nhỏ có độc hay là không độc y đều sợ. Hơn nữa bọn họ còn chưa tới 25 tuổi đi theo bán thú nhân tiên sinh học tập tài nghệ săn thú, vào rừng rậm liền có chút lo lắng.

Đinh Tiếu lúc này đang nhìn hoa cỏ cây cối rối ren, ngoại trừ rất nhiều loại thực vật quen thuộc còn có càng nhiều loại chưa từng thấy bao giờ. Đột nhiên có người đang nói chuyện với mình, phản ứng lại mới phát hiện ra là Lục Hi: "Tôi đang tìm rau dại có thể ăn. Cậu biết loại rau nào có thể ăn được không?"

Hỏi vấn đề này, Lục Hi rõ ràng có chút hưng phấn: "Cậu cũng thích ăn rau dại sao? Tôi cũng vậy! Kinh còn cười nhạo tôi giống như cong giác dương (dê sừng cong) thích ăn cỏ. Kỳ thật luôn ăn thịt có gì mà tốt, cha tôi nướng thịt luôn bóng nhẫy, mẹ còn thích ăn như vậy, thật là khiến tôi không hiểu nổi. Tôi thích ăn đồ có màu xanh lục nhất, ngay cả trái cây tôi cũng thích ăn trái có màu xanh lục!"

"Cho nên cậu mới là Lục Hi! Cha cậu nhất định là nhìn thấu khẩu vị của cậu, cho nên mới lấy tên này!" Kinh đột nhiên nhảy lại nói chen vào, sau đó mở ra lòng bàn tay, bên trong cầm đầy những viên quả màu tím, giống như quả nho, nhưng mặt trên lại mang theo vỏ dày: "Đinh Tiếu, cậu nếm thử xem, đây là đặc sản hắc nha quả (quả răng đen) gần thôn Thiên Hà chúng ta, mùi vị rất ngon nha!"

Đinh Tiếu lấy qua một quả định ăn, Lục Hi lập tức ngăn lại: "Đừng ăn! Kinh, cậu lại bắt nạt người khác rồi! Ăn hắc nha quả răng sẽ biến thành màu đen, rất xấu!"

Kinh đầy mặt không thèm để ý mà bỏ vào miệng hai quả, vừa nhai vừa nói: "Đen thì sao chứ! Đen thì đen, cậu một cái tiểu ấu tể, lại không cần đi hôn giống đực!"

Lục Hi bị những lời này làm cho tức đến nghiến răng. Xoay người liền chạy đi về phía Quỳnh đang dẫn đường phía trước kể lể.

Nhìn hàm răng và môi của Kinh càng ngày càng đen, Đinh Tiếu bình thản cho hắc nha quả vào miệng. Hửm?! Trái cây này vừa chua vừa ngọt, ngọt sau lại mặn, cư nhiên còn có mùi dưa! Này quả thực quá thần kỳ!

"Kinh, trái cây này cậu lấy ở chỗ nào vậy?"

Kinh trừng lớn hai mắt: "Cậu thích ăn có phải không?"

Đinh Tiếu gật đầu: "Hương vị khá ngon."

Kinh lập tức cười: "Tôi đã nói mà! Còn không phải đen răng một chút sao, hai ngày là hết. Lại đây, tôi nói cho cậu nha, hắc nha quả chính là loại quả mọc trong bụi cây, bên ngoài nhìn không thấy chúng, trái cây đều mọc ở phía dưới tán lá, càng là nơi bóng râm chúng càng ra nhiều quả. Tôi nói cho cậu nghe, không có nhiều bán thú nhân dám ăn. Đều sợ bị xấu. Vẫn là cậu biết hàng!" Nói xong còn vỗ vỗ bả vai Đinh Tiếu, tỏ vẻ tán thành.

Đinh Tiếu lập tức khẳng định có lẽ mình đã thuộc phạm vi "tri kỷ" của Kinh. Mà mình cùng lắm là thật sự rất thưởng thức hương vị này mà thôi...quá dữ dội.⊙▃⊙

Dọc theo đường đi, tuy Đinh Tiếu vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi, nhưng cũng không hái xuống cái gì. Dù sao đến bờ sông mới là mục đích, chờ bắt cá xong, cậu ở bờ sông hái một ít về cũng được.

Kết quả là đi khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, trước mặt bọn họ xuất hiện một con sông. Sông cũng không rộng lắm, nhưng lấy tầm mắt bọn họ mà nhìn, địa phương hẹp nhất cũng đến 10 mét. Muốn qua sông cũng đơn giản, có cầu gỗ. Đó là dùng thân cây đại thụ đường kính tầm nửa mét dùng gân thú buộc chặt với nhau tạo thành. Đinh Tiếu tới chạy thử một chút, cậu cảm thấy cho dù là xe tải trọng mười tấn cũng dễ dàng đi qua. Chỉ tiếc thế giới này không có thứ đó.

Bởi vì muốn bắt cá, cho nên Quỳnh mang theo hai cây săn xoa. Lúc này hai ba con mỗi người cầm một cái, hai mắt nhìn chằm chằm cá đang bơi qua bơi lại, vẻ mặt rất nghiêm túc. Kinh và Lục Hi ở bên cạnh cũng mỗi người tìm tới một cây gậy gỗ, đứng ở chỗ nước cạn sẵn sàng trận địa đón địch.

"Xiên cá tốc độ nhất định phải nhanh, mấy con này thực sự rất khó bắt." Quỳnh không hề giấu giếm bản thân không am hiểu kỹ thuật bắt cá. Bắt cá loại này so với việc một mình anh săn một con hùng lộc còn khó hơn. Cho dù nó không nguy hiểm và nhỏ bé như vậy.

Nhưng việc này đối với Đinh Tiếu mà nói là không có gì khó.

 Nhanh - chuẩn - ngoan là ba chữ từ nhỏ cậu liền có thể làm được, hiện tại cậu đang phân vân không biết nên bắt con nào, cá trong sông thật sự không ít, hơn nữa cho dù ở chỗ nước nông cá cũng tương đối nhiều. 

Có nhiều chủng loại mà cậu nhận biết. Cá trắm cỏ, cá chuối, cá trích, cá chép từ nhỏ đến to, đương nhiên cũng có một số loại cá cậu hoàn toàn không biết. 

Cá trên đầu có sừng, có con có hai đuôi vv...Theo như lời ba nói đó đều là cá không có độc, cho nên theo lý luận thì ngay cả loài cá phía dưới có một đống xúc tua cũng có thể cho vào miệng, nhưng Đinh Tiếu thực sự cảm thấy mấy thứ đồ kia không đẹp mắt chút nào.

Bắp chân cảm giác có thứ gì mềm mềm cọ vào liền chứng minh có một con cá đang bơi dưới bóng râm của mình, Đinh Tiếu nhanh chóng cắm săn xoa xuống, lập tức nước văng lên tung tóe.

"Ha ha! Chạy đâu cho thoát!" Trên thế giới này con mồi thủy sản đầu tiên mà Đinh Tiếu cảm thấy không tồi là cá nheo, hôm nay lần đầu bắt cá lại bị mình bắt được.

Nhìn thấy cây săn xoa của Đinh Tiếu xiên được một con cá lớn, Kinh và Lục Hi đều chấn kinh: "Đinh Tiếu cậu thật lợi hại! Cư nhiên một lát là có thể bắt được cá!" Lục Hi hô to.

"Con cá to quá! Thoạt nhìn rất to béo, nhất định là ăn rất ngon!" Đây là lời cảm thán của Kinh.

Còn Quỳnh thì bị hành động của ấu tể nhà mình làm cho chấn động một lần nữa. Ông trời ơi, đứa nhỏ này rốt cuộc có cái gì không biết làm?

"Tiếu Tiếu, con trước kia cũng học bắt cá sao?"

Bị hỏi đến vấn đề này, Đinh Tiếu đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên mình học bắt cá. Biểu tình trên mặt hơi thống khổ, sau đó liền đem khuôn mặt mà mình từng thống hận hòa nhập chung với khuôn mặt của Hạ. Khổ sở và đau lòng bởi vì vậy mà lập tức liền hạ xuống: "Vâng, con từ nhỏ đã cùng ba hai người sống nương tựa vào nhau, tay nghề bắt cá này là khi con 13 tuổi học được."

Nghe xong Đinh Tiếu nói, Quỳnh đau lòng tiến lên cho nhóc con một cái ôm: "Bé ngoan, con là niềm kiêu ngạo của hai chúng ta."

Trên mặt Đinh Tiếu lộ ra tươi cười: "Vậy kế tiếp mọi người chờ xem con biểu hiện đi! Cam đoan buổi tối ba gia đình chúng ta đều có canh cá uống!"

Nghe được bản thân có phần, Lục Hi và Kinh nhất trí hoan hô: "Đinh Tiếu cố lên!!! Canh cá quá tuyệt vời!!!"

Đinh Tiếu bị hai tên nhóc con nhảy nhót lây nhiễm. Thật là có sức sống, dáng vẻ như vậy cũng không tồi. Nghĩ đến đây, trên mặt cậu lộ ra một nụ cười xán lạn, gỡ cá nheo xuống ném lên bờ, tiếp tục bắt đầu nhìn chằm chằm mặt nước đã khôi phục tĩnh lặng.

Có điều tươi cười cùng hành động vừa rồi của Đinh Tiếu toàn bộ rơi vào tầm mắt của một thú nhân đang ở trong rừng bờ bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro