Nghiền nát x đấu sức x mê thất

Lạc Dịch lâm vào ngủ say, thân bất do kỷ(*) mơ thấy quá khứ.

(*)Thân bất do kỷ: Làm những việc không phải do chính bản thân muốn

Đông —

Bạch sắc thân ảnh lại một lần nữa ngã trên mặt đất, Lạc Dịch ngồi ở cửa, một tay bưng trà, một tay cầm một quyển dược thư tỉ mỉ đọc, cho dù là nghe được thanh âm té xuống, mi mắt áo xám thanh niên như trước không hề nâng lên, không mang theo một tia tình cảm hừ một tiếng:

[đứng lên, tiếp tục.]

Trên mặt đất trải một tầng thảm dày, cho dù ngã cũng không quá đau, thân mình tuyết trắng của Bạch Hủ Dực trên nền thảm lông mềm mại giống như một con Bạch Xà uốn lượn, y từ dưới đất chống người dậy, tóc dài màu bạc trên mặt đất ma sát ra tiếng sàn sạt.

Bạch Xà vươn tay về phía Lạc Dịch: [ta không đứng nổi.]

[tùy tiện kêu một người lại đây đỡ ngươi.] Lạc Dịch lật một tờ khác, không chút để ý trả lời.

Bạch Hủ Dực ngửa đầu, như là con xà ngửa cổ ra sau làm ra tư thái công kích, một kim một hắc con ngươi nhìn chằm chằm xem xét Lạc Dịch.

[Bạch Hủ Dực.] Lạc Dịch như trước nhìn chằm chằm trang sách, thanh âm thanh lãnh: [ta chỉ đáp ứng chữa khỏi ngươi, đừng làm ra những chuyện dư thừa khác!]

[ta đã biết.] Bạch Hủ Dực âm nhu nở nụ cười, không có kiên trì.

Ngày hôm sau, Lạc Dịch mang theo sách vừa vào cửa đã ngửi thấy một một cỗ hương thơm nồng đậm lạ lùng, vẫn là căn phòng phủ kín thảm, Bạch Hủ Dực ngồi trên xe lăn mỉm cười với hắn.

[Lạc Dịch] người nọ thanh âm sung sướng khàn khàn như là đang tranh công: [ta hôm nay đã chuẩn bị tốt.]

Tây yến quốc sư thổi thổi khói trong tay, sau đó Lạc Dịch liền thấy một "Người" Xuất hiện...... Không, cái này chỉ có thể kêu là "Cột người"! bả vai trụi lủi, con mắt lỗ tai đều bị lấy đi, ngay cả miệng cũng bị một miếng giống màu da người bịt lại, đây quả thực rõ ràng là một cây cột bằng thịt!

[ta có 'Cây cột'.] Bạch Hủ Dực híp hai mắt, ngữ khí tha thiết: [cho nên Lạc Dịch, ngươi không cần phải chạm vào ta a.]

Tay Lạc Dịch ở sau bóp chặt quyển sách, hắn không nói một lời vào phòng.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm......

Mỗi ngày đều có thể thấy một cột người mới, Lạc Dịch không ngừng nói với chính mình, đã là giai đoạn cuối cùng rồi, đợi sau khi tuyệt xử phùng sinh luyện chế ra là hắn là có thể phủi người rời đi — đáng chết Bạch Xà tinh ngươi còn có thể biến thái hơn nữa sao......

[Bạch Hủ Dực.]

Ngày đó, Lạc Dịch rốt cục buông quyển sách trong tay xuống, lấy ngón tay ấn huyệt Thái Dương: [ta sẽ làm cây cột của ngươi, đừng để những thứ ghê tởm này lại xuất hiện trước mặt ta.]

[...... Ta cho rằng] Bạch Xà đang uốn lượn trên xe lăn khàn khàn cười: [ngươi vĩnh viễn sẽ không để ý những người khác.]

[so với phẩm vị của ngươi] Lạc Dịch mặt không chút thay đổi nhìn Bạch Hủ Dực: [ta cảm thấy ta có thể khắc chế một chút khiết phích của ta.]

Bạch Hủ Dực nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Dịch, tựa hồ muốn tìm một độ tin cậy trên mặt hắn. Sau đó, trên gương mặt âm nhu, tái nhợt, bệnh trạng lộ ra một cái sung sướng thỏa mãn tươi cười: [bọn họ sẽ không xuất hiện nữa.]

Lạc Dịch biết Bạch Hủ Dực thỏa hiệp, nhưng là hắn cũng biết, rõ ràng là Bạch Hủ Dực lặp đi lặp lại nhiều lần mà thỏa hiệp, lần này thua chính là lập trường của hắn.

Bạch Hủ Dực vươn tay: [lại đây, ôm ta.]

Lạc Dịch nhìn chằm chằm đôi tay kia, hai tay giống như chủ nhân tái nhợt bệnh trạng, làn da trong suốt đến mức có thể nhìn thấy mạch máu. Lạc Dịch hơi hơi mím môi, cuối cùng đứng ở trước mặt Bạch Hủ Dực, tiếp nhận bàn tay kia.

Không phải lần đầu tiên đụng tới làn da Bạch Hủ Dực, nhưng là cái loại xúc cảm băng lãnh trắng mịn tựa như bò sát này luôn khiến Lạc Dịch cảm thấy cực kỳ không thoải mái, Bạch Hủ Dực hai tay mềm mại như không có xương cốt, trắng mịn dán tại lòng bàn tay ấm áp của Lạc Dịch.

Bạch Hủ Dực ánh mắt tựa hồ có chút hoảng hốt, y nheo lại mắt, thỏa mãn thở dài: [đây là độ ấm của Lạc Dịch a......]

Không đợi Lạc Dịch phản ứng lại, Bạch Hủ Dực liền đứng dậy. Lạc Dịch toàn bộ thân mình đều cứng ngắc , hắn cảm thấy hắn hiện tại tựa như một con mồi đáng thương bị xà quấn quanh, nhận thức này khiến da gà toàn thân như nổi hết lên.

Hai người gần nhau như thế, ngay cả hô hấp đều quấn quanh tuy hai mà một. Bởi vì không thuần thục, Bạch Hủ Dực vài lần đều ngã vào trong lòng Lạc Dịch, Lạc Dịch không thể không chịu đựng xúc động muốn ném cái con xà kia ra, đó là bản năng thân thể đang kêu gào nguy hiểm. Chờ đến lúc xong việc, không chỉ có Bạch Hủ Dực ra mồ hôi, mà toàn bộ lưng Lạc Dịch cũng bị mồi hôi lạnh thấm ướt.

Đây là lần đầu tiên, hai người tiếp xúc gần đến thế. Nhưng khi đó Lạc Dịch không hề nghĩ rằng, nhiệt độ cơ thể này của hắn đối với sinh vật lãnh huyết mà nói, đến tột cùng có ý nghĩa gì.

***

Lạc Dịch cuộn tròn cả người lại, lui vào một góc trong lồng, thảm lông trắng mềm cọ xát vào mặt Lạc Dịch, màu trắng tinh không chút nhiễm bụi kia làm cho đôi mắt càng thêm trống rỗng vô thần.

Lạc Dịch thì thào lẩm nhẩm, hắn cảm thấy chỉ cần mình cứ nói mãi thế này, hắn sẽ không mất đi tất cả. Nhưng là hương khí xung quanh càng ngày càng nồng đậm, rất nhiều thời điểm hắn đã không biết mình đến tột cùng đang nói cái gì.

"......'Hãy bảo trì khoảng cách với xà, hắn rất nguy hiểm.' nột, công lược, ta lúc trước như thế nào não tàn như vậy, vì cái gì không ý thức được cái Bạch Xà tinh kia chính là boss cuối cùng được nhắc đến trong bức thư kia?......"

"......'Ràng buộc đông trùng hạ thảo không phải thời gian, mà là ngươi.' nếu có thể nhìn thấy trùng tử kia lần nữa, ta tỏ vẻ nhất định phải tìm cho y một chủ nhân tốt hơn......"

"......'Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.' ta sai lầm rồi, ta thật ngốc, vì cái gì nổi hứng làm thơ, đạo văn là đáng xấu hổ, sao chép có thể chết, Hạ Kình Thảo ta thực xin lỗi ngươi, ta lúc trước nhảy vực chỉ là vì giận chó đánh mèo, ngươi trăm ngàn đừng bị kích động......"

"......'Mạn châu sa hoa vốn đại biểu cho, vô tình vô nghĩa.'...... Nột, công lược, kỳ thật giống mạn châu sa hoa nhất, là ta đi......"

"Thần nói, ta có tội." Lạc Dịch chớp chớp đôi mắt không còn rực rỡ, trống rỗng nở nụ cười: "Là vì ta thề khiến cho một trăm nữ nhân vì ta mà khóc sao?"

"Bạn gái thứ 69, sinh viên, lúc chia tay nàng đang khóc."

"Bạn gái thứ 69, trước đây là giáo sư......"

......

"Bạn gái đầu tiên, nàng gọi là Nhãn, nàng cũng đang khóc, nàng nói ta đã làm sai chuyện...... Ngô, đây là tội của ta sao?"

Lạc Dịch cọ cọ thảm, than nhẹ: "Công lược, nói cho ta biết, đây là tội của ta sao?"

Thanh âm càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn tiếng động, giống như ký ức của hắn, vỡ vụn, giống như huân hương tràn ngập trong phòng, một khi bị gió thổi qua, sẽ không còn chút dấu vết.

"Danh tự là Luoyi......"

***

[luyến......?] Bạch Hủ Dực tay cầm bút lông hơi ngừng lại, một chút vết mực từ đầu bút rớt xuống trên giấy, Bạch Hủ Dực không để ý bức tranh tỉ mỉ đã bị làm hỏng, y hơi nghiêng đầu, đôi mắt liếc hướng Lạc Dịch mang chút điểm kinh ngạc và mờ mịt: [vì sao dùng từ này?]

Lạc Dịch mặt không chút thay đổi quay lại nhìn Bạch Hủ Dực, trầm mặc.

Bạch Hủ Dực đang vẽ tranh, Lạc Dịch bị bán cưỡng chế mời tới chỉ có thể lại một lần nữa tiếp tục không nhìn, tùy tiện mang theo một quyển sách để xem, cùng Bạch Hủ Dực nước giếng không phạm nước sông ở trong cùng một phòng. Hai người cứ như vậy ở mỗi nơi làm một việc riêng, ngay thời điểm Lạc Dịch bắt đầu rối rắm về bữa cơm tối, Bạch Hủ Dực vẫn luôn trầm mặc vẽ tranh đột nhiên hỏi một câu: [Dùng từ gì để đề tranh?]

Lạc Dịch theo bản năng nhìn bức tranh tự họa kia, ánh mắt Bạch Hủ Dực bên ngoài và Bạch Hủ Dực trong tranh đồng thời nhìn chăm chú rất là áp lực, đầu óc còn vây trong trạng thái hỗn độn đột nhiên giật mình vì bị kêu một cái, phản xạ mà nói ra một chữ: [luyến.]

Sau đó mỗ phiến tử liền bi kịch.

Được rồi hắn kỳ thật là nói sai, được rồi hắn kỳ thật có thể giải thích! Lạc Dịch vẫn cảm thấy, luyến kỳ thật là một từ cực kỳ bưu hãn, bộ phận phía trên "Biến thái" "Biến" chiếm hơn nửa bộ phận, bộ phận phía dưới "Biến thái" "Thái" chiếm hơn nửa dưới bộ phận. Hán ngữ quả nhiên bác đại tinh thâm, tinh thần từ này ẩn chứa quả thực là thuyết minh hoàn mĩ cho mỗ Bạch Xà tinh!

Chỉ là, đối mặt với Bạch Hủ Dực kinh ngạc, Lạc Dịch yên lặng làm mặt than, không nói gì đông cứng lại: Thời gian có thể quay lại sao ao ao ao......

Xuyên việt nói, có thể, mễ sách.

Đối với Lạc Dịch trầm mặc cự tuyệt đã muốn thành thói quen, Bạch Hủ Dực âm âm nhu nhu nở nụ cười, y một lần nữa mở ra tờ giấy trắng mới, viết xuống một từ "Luyến" cơ hồ chiếm hết cả mặt giấy. Quốc sư tái nhợt bệnh hoạn buông bút lông xuống, mở to tờ giấy còn chưa khô mực ra, mùi mực thanh nhã tán trong không khí.

[Lạc Dịch.] Bạch Hủ Dực nheo mắt, như là đang tinh tế thưởng thức nét bút trước mặt: [ta rất thích từ này.]

Y vươn tay chậm rãi vuốt ve giấy trắng mực đen, nhẵn nhụi, phiến tình. Mực dính vào đầu ngón tay tuyết trắng, xung quanh từ "Luyến" bị xóa sạch đến mức mơ hồ, tạo thành một màn khói bụi mập mờ.

[phi thường thích.] Đầu ngón tay Bạch Hủ Dực dừng ở giữa từ "Luyến", ánh mắt lại theo khóe mắt liếc về phía Lạc Dịch, cái thanh âm ái muội nói [thích] kia khiến người ta căn bản phân không rõ y đến tột cùng là thích từ, hay là người?

Lạc Dịch đột nhiên có loại dự cảm cực kỳ, phi thường, vạn phần không ổn, đáy lòng hắn có một vạn đầu Thần Thú đang rít gào: Ni mã Bạch Xà tinh có phải hay không hiểu lầm cái gì, ni mã ta có thể giải thích, ta thật sự có thể giải thích, ni mã sự tình lại bắt đầu triển khai thần kì như một đầu ngựa hoang bệnh trĩ — ta, sát!

Đối mặt với thanh niên áo xám không chút biểu tình, Bạch Hủ Dực vươn tay, đầu ngón tay tái nhợt trong suốt dính chút mực đên, mang theo một loại thê diễm.

[Lạc Dịch, ở lại đây đi.]

Xà nói nhỏ:

[với ta.]

Tồn tại nguy cơ tràn ngập gì, cũng trong nháy mắt vỡ tan .

***

Mặc cho ai nhìn đến cái lồng xa hoa tạo bằng vàng ròng kia, phản ứng đầu tiên chính là bên trong nhất định có một trân thú hi hữu. Trân thú kia nhất định mười phần trân quý hơn nữa còn rất hiếm, thậm chí khắp thiên hạ chỉ có một con, giá trị này mới có thể xứng với cái lồng vô giá này.

Đầu ngón tay tái nhợt của Bạch Hủ Dực theo vàng ròng hướng xuống dưới, ảnh ngược trong thứ kim loại trân quý này là quốc sư đang gợi lên khóe miệng.

Đúng vậy, vô cùng hiếm, vô cùng, vô cùng, khắp thiên hạ chỉ tồn tại một cái.

Y dùng vàng ròng tạo ra cái lồng này, dùng da lông của tuyết cổ điêu [một loại con chồn quý hiếm, khắp toàn thân chỉ có cổ là có một vòng lông màu trắng.] làm thành thảm; dùng Tử Nguyệt mứt quả nuôi nấng, dùng máu tươi của thiếu nữ tinh khiết nhất gột rửa.

Tất cả đều đáng giá vì "Hắn", Bạch Hủ Dực cười vô cùng âm nhu, y dưỡng "Trân thú" của mình tốt đến không thể tốt hơn.

Tây yến quốc sư đưa tay vào trong lồng, chỉ chốc lát sau, trong bóng tối truyền đến một trận xào xạc, là thanh âm xiềng xích chuyển động, là thanh âm làn da ma sát lông tơ, một "Người" từ sâu trong lồng đi ra — kia thật là con người sao?

"Hắn" Giống như một sủng vật được nuôi dưỡng rất tốt, thân mình trần trụi, ngoại trừ đầu,"Hắn" toàn thân cao thấp đều không nhìn thấy một chút lông dư thừa, làn da bạch ngọc dưới ánh sáng mờ ảo như ánh lên một quầng sáng, tựa như đồ sứ tốt nhất — đây là kết quả được uy Tử Nguyệt mứt quả. Bởi vậy, trên làn da trắng bóng kia, hình xăm từ phần eo lan tràn đến trên lưng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đó là một con rắn màu bạc, xinh đẹp mà ái muội quấn quít lấy thân thể của "Hắn", động tác của hắn "Hắn", nhẵn nhụi mà lại phiến tình giãy giụa, quả thực làm chói mắt tất cả mọi người. Trên mắt cá chân tinh xảo nhẵn nhụi, một cái xiềng xích màu vàng thật dài. Đến khi "Hắn" đến gần Bạch Hủ Dực, hơi hơi ngẩng đầu lên, con ngươi bên dưới mái tóc đen, là một mảnh trống rỗng, thẳng tắp nhìn Bạch Hủ Dực không chớp mắt.

Bạch Hủ Dực yêu thương lấy tay sờ sờ mặt của "Hắn", "Hắn" mờ mịt trừng mắt nhìn, sau đó như là sủng vật được âu yếm mà làm nũng cọ cọ vào lòng bàn tay Bạch Hủ Dực.

Bạch Hủ Dực nhìn bộ dáng dịu ngoan của "Hắn", hơi hoảng thần, sau đó bắt lấy đôi tay trở nên nhỏ yếu và tinh tế, đầu ngón tay cảm nhận được một ít dấu vết ở cổ tay bên trái của "Hắn".

Lúc trước y tự tay cắt đứt tay người nọ, lấy xuống hắc hoàn khiến y bất an và hoang mang. Khi đó người nọ phản ứng thực kịch liệt, mà hiện tại "Hắn"...... Bạch Hủ Dực hơi cúi thấp đầu nhìn người trong lòng bàn tay, "Hắn" lẳng lặng xem xét phía trên, con ngươi mơ hồ tràn ngập ỷ lại và thuận theo.

"A...... Lạc Dịch." Bạch Xà khàn cười, từ trong lòng lấy ra một vật, đưa đến trước mặt đối phương: "Đưa cho ngươi cái này, được không?"

Trong lòng bàn tay Bạch Hủ Dực, một hắc hoàn còn dính vết màu nằm tại nơi đó, hình thức cổ xưa, thậm chí có thể nói là đơn sơ. Bạch Hủ Dực lẳng lặng chờ đợi, như Bạch Xà sắp sửa săn bắn.

"Hắn" nghiêng đầu liếc mắt hắc hoàn trên tay Bạch Hủ Dực một cái, sau đó không chút hứng thú quay lại, tiếp tục nhìn chăm chú vào Bạch Hủ Dực không muốn xa rời.

"Không cần sao?" Bạch Hủ Dực tươi cười không chút thay đổi, nhìn không ra y rốt cuộc cảm thấy sung sướng hay là tiếc hận. Tây Yến quốc sư trong ánh mắt kinh ngạc của "Hắn" đứng lên, đi đến bên cửa đẩy cửa sổ ra. Một trận gió hỗn loạn từ cửa sổ thổi vào, "Hắn" đang lỏa thân nao núng đánh một cái rùng mình.

Lúc này dương quang bên ngoài sáng lạn, đối lập với gió đang âm u thổi mạnh, ánh sáng chiếu xuống làm cho cái hồ bên ngoài dường như phát sáng, tựa như phỉ thúy tốt nhất. Bạch Hủ Dực đứng ở giao tuyến âm dương gợi lên môi, phân nửa mặt bị bóng tối che lại gây cảm giác quỷ dị, một mặt khác dưới ánh dương quang dường như gây nên một hương vị ôn hòa mềm mại.

"Không cần sao?" Bạch Xà lại lặp lại một lần, y nửa dụ dỗ nửa mê hoặc nói: "Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ đem nó cho ngươi."

"Hắn" vịn cái lồng, mờ mịt nhìn qua, bộ dáng phảng phất như đang hỏi Bạch Hủ Dực đến tột cùng đang nói cái gì, thứ này thật là "Hắn" sao?

Bạch Hủ Dực lẳng lặng nhìn bộ dáng này của "Hắn", cực nhẹ nói: "Nếu ngươi không cần, vậy ném đi."

Tay tái nhợt giơ lên, hắc hoàn kia cứ như vậy thẳng tắp rơi vào trong nước, làm mặt hồ nước kia nổi lên từng gợn sóng tròn. Một đôi hắc sắc kim sắc Bạch Hủ Dực không nháy mắt nhìn "Hắn", phảng phất ngay cả rung đông nhỏ nhất của "Hắn" cũng không buông tha.

"Hắn" ánh mắt từ đầu tới đuôi đều là bình tĩnh không gợn, mang chút điểm mờ mịt, đối với hắc hoàn bị ném vào trong bờ, "Hắn" chỉ ngơ ngác nhìn tất cả diễn ra, giống như thứ vừa rồi chỉ là một hòn đá bình thường.

Vì thế xà vừa lòng.

Bạch Hủ Dực quay lại trước lồng, hai tay xuyên qua lồng sắt, cách lan can đem "Hắn" ôm chặt lấy.

"Lạc Dịch, ngươi là của ta."

**********

Tác giả có lời muốn nói:

Xà: Ôm một cái.

Phiến tử: [run rẩy]......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro