Thần tế x lẻn vào x gặp lại

Tây Yến thần tế là việc trọng đại mười năm một lần, đây là ngày quan trong nhất trong lòng người Tây Yến. Ngày này muôn người đều đổ xô ra đường, thành trấn xây dựng hư vô thần miếu ở Tây Yến cử hành một lễ cúng bái lớn, trong đó long trọng nhất là Bạch Hổ thành – nơi hư vô thần hàng lâm, lễ cúng bái ở Bạch Hổ thành do Tây Yến quốc sư phụ trách, nó cũng phần mấu chốt trong thần tế.

Trong thần tế, quốc sư chọn lựa ra tế phẩm, nói chung đều là Tây Yến vương tộc công chúa — các nàng thuần khiết vô cùng, không hiểu thế sự, có huyết thống cao quý, nhất định có thể lấy lòng hư vô thần. Quốc sư tự mình đi "Tinh lọc" Tế phẩm, cho đến khi tới khoảng khắc làm lễ, tế phẩm sẽ được đặt trên đài, quốc sư sẽ đào ra trái tim tế phẩm trước ánh mắt chăm chú của mọi người, đem thứ đó ăn tươi — thân là hóa thân của hư vô thần quốc sư khi ăn trái tim tế phẩm, đại biểu cho hư vô thần nhận tế phẩm. Kế tiếp chủ nhân thánh địa sẽ xuất trướng, giữa Đông Ngụy Nam Tần Bắc Sở, Tây Yến thánh địa lại là vạn xà quật, ở nơi này tự nhiên có đủ loại kiểu dáng xà. Chúng nó sẽ khè lưỡi, uốn lượn bò lên, dưới ánh mắt mọi người mà ăn sạch tế phẩm — đây là Tây Yến thần tế, hiện lên một hình thức tôn giáo huyết tinh tàn bạo.

Để đuổi kịp lễ cúng bái quốc sư tự mình chủ trì, từ mấy ngày trước, Bạch Hổ thành đã có vô số người Tây Yến đuổi đến, không thể không đóng thành. Tiêu Phong Chích nhìn dòng người Tây Yến như là nước chảy, đột nhiên cảm thấy thực đáng sợ — nơi đó, mỗi người đều là vẻ mặt cuồng nhiệt đến mức tận cùng, như nếu không cẩn thận đốt lên một ngọn lửa trong đó, sẽ dẫn đến toàn bộ Bạch Hổ thành nổ tung.

Tiêu Phong Chích không tự giác đem ánh mắt chuyển dời trong phòng, trong phòng cũng tồn tại một tín đồ cuồng nhiệt, bất đồng là, Tây Yến tin phụng là hư vô thần, mà Thiên Giới đạo thờ phụng chính là Thần Mộc.

Thần Mộc. Tiêu Phong Chích nhấm nuốt từ này, thân là một trong Lục Đại đạo chủ Tiêu Phong Chích cũng chỉ biết: Thần Mộc là cấm địa Luân Hồi Giáo, đồng thời cũng là khởi nguyên của Luân Hồi Giáo, giáo chủ đầu tiên tình cờ gặp được Thần Mộc, do đó sáng lập Luân Hồi Giáo. Có thể đi vào Thần Mộc chỉ có Thiên Giới đạo, đừng nói Lục Đại đạo chủ, ngay cả Luân Hồi Giáo giáo chủ cũng chỉ có lúc đảm nhiệm mới có thể tiến vào Thần Mộc một lần.

Tiêu Phong Chích đột nhiên nhớ tới, mình đã từng lẻn vào khu cấm địa, khi đó mang theo một cỗ khí thế nghé con mới sinh không sợ hổ, càng cấm càng tò mò. Lần đó trải qua nói tóm lại chính là...... Không nhớ rõ, một khắc trước vẫn còn đi trong khu rừng cấm địa, sau một khắc liền nằm trên giường, trong đầu trống rỗng. Vô luận Tiêu Phong Chích nhớ lại thế nào, trống rỗng vẫn là trống rỗng, chuyện này mang đến ảnh hưởng duy nhất đó là Tiêu Phong Chích trở nên thành thật hơn nhiều, không bao giờ ôm vọng tưởng với cấm địa nữa, trong đầu dường như từng có người nói: Đừng đến đây nữa —

"Tiêu đạo chủ?"

Tiêu Phong Chích nháy mắt hoàn hồn, mới phát hiện mình đang nhìn đối phương quá lâu, Tiêu Phong Chích gãi đầu, cười ha ha: "Thật nhiều người a...... Bất quá người càng nhiều càng tốt, dễ dàng cho chúng ta hành động."

Hắc bạch phân minh mặt nạ lặng im bất động, lại lạnh băng biểu đạt đồng tình.

"Ngày mai chúng ta khởi hành khi nào?"

"Giờ Mùi."

Tiêu Phong Chích lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, phương hướng phủ quốc sư. Tim đập bắt đầu dị thường, đó là một loại dự cảm xúc động và vi diệu không nói nên lời.

"Muốn nhìn thấy ngươi sao......"

Tiêu Phong Chích đọc lên cái tên kia, không tiếng động.

***

Bạch Hủ Dực tựa vào bên cạnh lồng, ngửa đầu, con ngươi một đen một vàng tràn đầy ảnh ngược của con mồi. Tóc bạc ướt sũng dính vào hai gò má, khóe mắt phiếm hồng, nổi bật dưới làn da tái nhợt, có vẻ dâm yêu khác thường.

"Kẹp chặt lấy." Xà khàn khàn đen tối nói: "Nhưng đừng làm rớt."

Trên người của y, ngồi — nói đúng ra là treo một thanh niên trần trụi, hai tay cột lại trên đỉnh đầu, bị một dây xích nhỏ tinh tế treo, một đầu khác của xiềng xích nằm trong tay Bạch Hủ Dực. Thanh niên cúi đầu tinh tế thở hổn hển, hắn gấp đầu gối ngồi trên hạ thân Bạch Hủ Dực, hai người nhanh chóng hợp chặt đến mức không có một khe hở, một cái hình xăm ngân xà uốn lượn trên eo thanh niên, cùng với tiếng thở dốc của thanh niên mà lay động trong bóng đêm.

"Nha......!"

Thanh niên sợ hãi kêu nhỏ, là Bạch Hủ Dực nhẹ nhàng mà kéo xuống xiềng xích trong tay, cái này làm cho thanh niên bị treo cao hơn, thanh niên không thể không buộc chặt đầu gối, dùng tư thế quỳ để giảm bớt khó chịu, giữa hai người bị kéo ra một khe hở.

Bạch Hủ Dực từng chút từng chút kéo xiềng xích, thanh niên không thể không từng chút đứng dậy, trong bóng đêm ngoại trừ tiếng xiềng xích là tiếng nước ái muội không rõ. Bạch Hủ Dực cảm thụ được chính mình từng chút thoát khỏi cái ấm áp nhẵn nhụi bao vây kia, nghe chính mình gây ra tiếng nước, trong mắt một mảnh đen tối khó phân biệt.

"Mang theo nó." Xà âm âm nhu nhu cười: "Nếu làm rớt...... Ta sẽ trừng phạt ngươi."

Gương mặt thanh niên đỏ bừng, đôi mắt mê ly chợt lóe lên một tia bối rối và sợ hãi, hắn dùng lực buộc chặt phía dưới, nôn nóng đung đưa phần eo, như là đang khẩn cầu đối phương đừng đem vật thể chôn trong cơ thể hắn rút ra. Bởi vì động tác đó, hô hấp hai người đều càng phát ra trầm trọng .

"Lạc Dịch, ngươi đang khát cầu ta sao?"

Thanh niên liều mạng gật đầu, đôi mắt ướt át, toàn thân đều phiếm phấn hồng, làm ngân xà trên người kia càng thêm rõ ràng. Bạch Hủ Dực lại như trước không nhanh không chậm kéo xiềng xích xuống, y rất thích tư thái khát cầu này của thanh niên, y cảm giác được tiểu huyệt mang theo vô tận giữ lại và không cam lòng dùng sức co rút lại, cho dù cường độ kia thậm chí khiến y cảm thấy đau đớn, nhưng y càng phát ra hưng phấn .

"Không...... A......"

Theo xiềng xích lên cao, dương vật Bạch Hủ Dực nhẹ nhàng để tại huyệt khẩu Lạc Dịch, chỉ cần Bạch Hủ Dực kéo xuống một chút nữa, hai người sẽ ba một tiếng tách ra, Lạc Dịch nhẹ nhàng run rẩy, sợ hãi đến mức tận cùng.

Mà lúc này, Bạch Hủ Dực dừng lại. Xà nghiêng đầu, nhìn con mồi run run rẩy rẩy sục sạo cái miệng nhỏ, như là ngăn cản mà khóa quy đầu của y lại, không chút tự giác đã dụ dỗ nó xâm nhập.

"A!"

Lạc Dịch rên rỉ cắm trong trong cổ họng, tại một khắc kia, Bạch Hủ Dực đột nhiên buông tay, Lạc Dịch không hề chuẩn bị thẳng tắp ngồi xuống, gia tốc trọng trường cộng thêm kích thích dương vật ma sát tràng đạo khiến hắn trong một khắc kia liền bắn ra. Thanh niên vô lực ngồi phịch trên người Bạch Hủ Dực, quá mức kích thích khiến nước mắt theo khóe mắt chảy ra.

Bạch Hủ Dực nhìn kia mi mắt khép kín hơi run rẩy kia, như bị mê hoặc mà vươn tay chạm vào, ướt át xúc cảm trong lòng bàn tay khuếch tán ra.

Xà lượn lờ đi lên, cuốn lấy con mồi của mình, liều chết triền miên.

"Lạc Dịch......" Bạch Hủ Dực dùng đầu lưỡi liếm vành tai Lạc Dịch, xà khẽ lưỡi: "Ngươi bên trong thật ấm áp."

"Nhưng ta vì cái gì còn không thỏa mãn đâu?" Khàn khàn thanh tuyến trong bóng đêm mơ hồ tan ra.

Không có người trả lời, Bạch Hủ Dực nhìn vật sở hữu hôn mê trong lòng, như con rối tinh xảo, như con rối nghe lời, đột nhiên cảm thấy trong nháy mắt mê hoặc.

Y —

"Quốc sư đại nhân" Ngoài cửa truyền đến tiểu tư cung kính kêu to: "Canh giờ đã đến."

Bạch Hủ Dực phủ thêm y bào đứng dậy, rời đi một chốc kia, y lại nhìn về phía con thú bị khóa trong lồng kia, cả người đầy dấu vết dâm sắc, từ từ nhắm hai mắt lại cuộn thành một đoàn ngủ thật say, đáy mắt lộ vẻ mỏi mệt sau khi được yêu thương.

Đó là ảo giác sao?

— Y như là chưa từng có được hắn.

***

Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh bạch sắc. Nền đất bạch sắc, quần áo bạch sắc, ánh nắng bạch sắc, nảy ra thành một mảnh băng lãnh chói mắt.

Thần tế tại giờ Thân cử hành, nhưng từ buổi trưa liền có người Tây Yến lục tục đi vào thánh địa, xung quanh tế đàn không biết từ bao giờ đã có đầy người. Bọn họ mặc một loại y phục màu trắng, ống tay áo là một ký hiệu màu xám tối tăm, vẻ mặt mỗi người đều cuồng nhiệt, lại không phát ra tiếng động gì, quái dị hiện ra một mảnh tĩnh mịch, thánh địa chật chội chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc trầm trọng dưới ánh nắng chói chang.

Tây Yến nhân chăm chú nhìn vào tế đàn trên cao, trên đó có một bạch y nữ tử. Bạch sắc y phục tản ra, không có hoa văn dư thừa, ký hiệu kì dị tối tăm kia toàn bộ khắc vào trên người nữ tử, tầng tầng lớp lớp, băng lãnh mà yêu dị, cùng với ánh mắt vô thần của nữ tử, càng lộ ra quỷ dị.

Toàn bộ tràng diện hiện ra một loại đè nén, như là một giây trước khi pháo nổ. Yến Loạn chăm chú nhìn tất cả, Yến Loạn biết ngòi nổ kia là gì, Tây Yến hoàng tộc trước mắt đối phương cũng chỉ bất quá là một mảnh tro tàn bị đốt cháy. Ánh mắt Yến Loạn chuyển dời lên phía trên tế đài, Yến Loạn biết tế phẩm kia, nói đúng ra nữ tử kia có thể được cho là biểu muội của mình, lúc nhìn mình với ánh mắt luôn long lạnh ngận nước.

Nhưng này thì thế nào? Yến Loạn lấy tay che khuất ánh mắt, mang chút điểm si cuồng cười: Trước mặt người kia, hết thảy đều là nhỏ bé không đáng kể.

Áo bào trắng phất phơ trong không trung, mũ trùm che khuất gương mặt người nọ, lộ ra cái cằm tái nhợt tinh xảo, tóc bạc thật dài theo cổ chảy xuống, cùng y phục đồng thời chiết xạ ra quang mang chói mắt — người nọ vừa xuất hiện, liền đoạt đi tầm mắt mọi người.

Tây Yến nhân mở to hai mắt, hơi thở trở nên trầm trọng, không khí bắt đầu nổi lên, đun nóng, sôi trào, dần dần tiếp cận tới cực hạn —

"Quốc sư đại nhân — !!!"

Tiêu Phong Chích quay đầu nhìn phía phía tây, bên kia truyền đến tiếng hoan hô ngay cả nơi này cũng nghe thấy rõ ràng. Tiếng kêu gọi cuồng nhiệt ồn ào kia so với quốc sư phủ yên tĩnh hình thành tương quản cường liệt, loại cảm giác này khiến Tiêu Phong Chích đối mặt với phủ quốc sư gần như tĩnh mịch cảm thấy một loại mao cốt tủng nhiên.

Tiêu Phong Chích quay đầu, đồng bọn đã đứng trước, vọng tới mặt nạ hắc bạch phân minh, rõ ràng đang đợi Tiêu Phong Chích. Tiêu Phong Chích gãi đầu, ngượng ngùng đi theo.

Lần lẻn vào này tương đương thành công, vì thần tế, phần lớn bộ phận ở phủ quốc sư bị phái đi — có lẽ bọn họ quá mức tự tin, không ai có thể phá vỡ cơ quan và trận pháp biến ảo kỳ lạ kia, quốc sư phủ là nơi hư vô thần che chở!

Tiêu Phong Chích từng nếm qua đau khổ ở phủ quốc sư, tự nhiên hiểu được lợi hại của nó, vốn Tiêu Phong Chích đã chuẩn bị trước một phen khổ chiến, sau đó hiện thực nói rằng Tiêu Phong Chích đã đoán được mở đầu, lại không đoán được quá trình và kết cục — Thiên Giới đạo như là không gì không biết, người nọ so Tây Yến quốc sư còn giống chủ nhân nơi này, dưới dẫn dắt của Thiên Giới đạo, cạm bẫy và cơ quan đều không gây ra lần nào, khiến Tiêu Phong Chích ăn đau khổ, xà cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tiêu Phong Chích nhìn bóng dáng bạch sắc kia, cảm thấy thật sâu kiêng kị — may mắn, đó là đồng bạn.

Thiên Giới đạo dừng lại, nghiêm túc nhìn vào một gốc cây nhỏ bên người — kia thật là một gốc cây cỏ, Tiêu Phong Chích chỉ lên trời thề, ban đầu Tiêu Phong chích còn tưởng rằng đó là một loại cổ trùng, lúc xem cẩn thận mới biết không phải, đó là một gốc cây: Lá màu xanh trong không trung tinh tế phe phẩy, một sợi đen tinh tế cột vào giữa, như là một cái đuôi.

Tiêu Phong Chích nhớ lại hình như trong bí tịch của Luân Hồi Giáo có nhắc qua, loại cỏ này chuyên dùng để tìm người, chỉ cần cột tóc người nọ vào, vô luận chân trời góc biển đều sẽ trốn không thoát truy tung của nó.

Thiên Giới đạo như vậy là có thể tìm được người kia, Tiêu Phong Chích đáy lòng nghi hoặc càng phát ra nồng đậm hơn, người kia rõ ràng cũng chỉ là một tồn tại giả thiết, vì cái gì phải dùng đến loại cây này?

Bạch sắc bóng dáng dừng lại, Tiêu Phong Chích phục hồi tinh thần lại, phát hiện thực vật kia nhẹ nhàng dừng trước một cái cửa. Tiêu Phong Chích không cần nghiêm túc phân biệt cũng có thể cảm nhận được người trong phòng, không có chút võ công.

Tiêu Phong Chích đối quỷ dị mặt nạ ra dấu, rồi linh hoạt bò lên đỉnh, nghiêm túc phân biệt vị trí người hầu, tìm một góc cẩn thận kéo ra một lỗ tròn, nhìn xuống phía dưới.

Bài trí trong phòng rất đơn giản, một thiếu niên tiểu tư đứng ở góc tây nam, cúi đầu tựa hồ đang ngây ngốc nhìn cái gì. Bởi vì góc độ nên Tiêu Phong Chích nhìn không rõ mặt thiếu niên, Tiêu Phong Chích thoáng chuyển phương hướng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thiếu niên đang cầm vật gì đó trong tay: Đó là một hắc hoàn, bên trên là vết máu loang lỗ, hoàn toàn có thể nói là khó coi.

Thiếu niên vẫn như vậy yên lặng nhìn viên hoàn trong tay, Tiêu Phong Chích ngốc trong chốc lát, Tiêu Phong Chích không nhìn thấy biểu tình thiếu niên, chỉ có thể nhìn thấy tay thiếu niên cầm viên hoàn dùng sức đến mức gần như trắng bệch. Tiêu Phong Chích chờ không nỗi nữa, cân nhắc trong chốc lát, xác định chính mình có thể bắt được đối phương trước khi thiếu niên phản ứng lại, liền không tiếng động ra dấu với thiên giới đạo, nhảy xuống đột nhiên xông vào phòng!

Khi thiếu niên nghe được tiếng vang hoảng sợ quay đầu, Tiêu Phong Chích đã đứng phía sau. Kết quả không hề trì hoãn, thiếu niên bị điểm huyệt cương tại chỗ, Tiêu Phong Chích nhìn thiếu niên, vừa rồi đột nhiên nhìn đến gương mặt thiếu niên gần như tan ra kia, tay run run thiếu chút nữa không ấn được huyệt. Thiếu niên phản ứng cũng thực kỳ lạ, nghe được tiếng vang phản ứng đầu tiên không phải quay đầu, mà là nhanh chóng thu hồi vật thể trong tay vào trong quần áo.

Quỷ diện thiếu niên trừng mắt nhìn Tiêu Phong Chích và quỷ dị mặt nạ, mặt gần như tan ra kia nhìn không thấy biểu tình, Tiêu Phong Chích bắt buộc chính mình nghiêm túc nhìn quỷ diện thiếu niên, tinh tế đoán hình dáng ban đầu của gương mặt đó, ý đồ tìm ra bóng dáng "Người nọ". Tiêu Phong Chích còn không kịp mở miệng, đã bị Thiên Giới đạo đánh gãy .

Thiên Giới đạo lúc tiến vào phòng liền tìm kiếm gì đó xung quanh, cái cây cỏ kia lắc lư đứng bên cạnh một cái tường, Tiêu Phong Chích nhìn vài lần liền hoàn toàn không hiểu ra sao, vừa định quay đầu đi thẩm vấn Quỷ diện thiếu niên, lại nhìn đến tầm mắt gần như hoảng sợ của thiếu niên.

Răng rắc —

Thanh âm cực kì nhỏ bé, Tiêu Phong Chích nhìn tiểu môn. Phòng này xem ra cũng không lớn, Tiêu Phong Chích hoàn toàn không nghĩ đến nó còn có nơi trống để tạo ra một căn ám thất.

Lúc Tiêu Phong Chích còn đang ngốc lăng, Thiên Giới đạo đã không chút do dự bước vào tiểu môn, cây cỏ nhẹ nhàng bay bên cạnh. Tiêu Phong Chích có chút chần chờ, lại nhìn đến ánh mắt gần như tuyệt vọng của Quỷ diện thiếu niên sau, vẫn không nhịn được, nhấc thiếu niên đi theo.

Bước vào tiểu môn liền cảm thấy ấm áp, xen lẫn một cỗ hương vị ngọt nị, khiến người ta lười biếng thầm nghĩ say mê trong mùi hương này không cần phải tỉnh lại. Tiêu Phong Chích nhíu mày, sau khi vào cửa mới cảm giác được trong phòng tối cư nhiên có khí tức một người, phòng tối này không biết làm từ cái gì, cư nhiên có thể ngăn cách cảm quan của Tiêu Phong Chích.

Tiêu Phong Chích rất nhanh liền đuổi theo Thiên Giới đạo, Thiên Giới đạo đứng ở trong bóng tối, đối diện là một cái lồng lớn, Thiên Giới đạo đang cúi đầu tinh tế nhìn cái gì. Tiêu Phong Chích đi đến bên cạnh Thiên Giới đạo, ánh mắt theo cái cây nhỏ lắc lư xuyên qua lồng dừng ở trên một vật thể bên trong lồng.

Đó là một người, cả người trần trụi cuộn mình thành một đoàn, làn da trắng bóc tràn đầy là dấu vết xanh tím bị người yêu thương, một cái ngân xà khắc ở trên eo, trong bóng đêm dâm sắc câu dẫn tầm mắt mọi người.

Tựa hồ nhận thấy được có người xâm nhập, người trong lồng run rẩy, chậm rãi mà cố hết sức ngẩng đầu lên.

Tiêu Phong Chích nhìn khuôn mặt kia, trợn to mắt, chớp chớp, cho đến khi mỗi một đường nét trên khuôn mặt kia đều rơi vào trong mắt. Tiêu Phong Chích ngây ngốc tại chỗ, trong người như xuất hiện vết nứt.

Đây là một con ác mộng, nhưng vì cái gì lại tỉnh?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro