Tuyệt xử x phùng sinh x ly khai

Lạc Dịch chống tay trái lên tay vịn xe lăn, từng chút một đứng lên, cho đến sau cùng, Lạc Dịch chậm rãi buông toàn bộ trọng tâm tập trung vào tay trái, cẳng chân nhỏ run, cuối cùng chống đỡ được sức nặng của Lạc Dịch.

Trong căn phòng mờ tối, Lạc Dịch mặt đầy u oán – cho dù là ai nếu tứ chi bị phế bỏ mất ba cũng sẽ không thoải mái gì.

[Theo số liệu......và so sánh với tư liệu, phân tích hành vi tương tự, ta tỏ vẻ Bạch Hủ Dực đang ghen.]

Lạc Dịch yên lặng che mặt: [Thì ra...... Ghen là hành vi hung tàn như thế này......]

Công lược gật gật gật, xuyên việt xuất hiện.

[player, thời gian nghịch lưu đã đến, muốn xuyên việt hay không mễ sách......?]

Lạc Dịch cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt: [Kiên quyết! nhất định! Nhanh! ca rốt cục có thể rời đi địa phương biến thái này!]

[player muốn xuyên việt đến đâu? Mễ sách.]

Lạc Dịch lấy ra một phong thư vẫn luôn giữ trong ngực, phong thư kia đến từ "Tương lai": [đi Thiên Khánh năm 43, địa điểm là Thanh kinh thành.]

[hiện tại là thiên khánh năm 64 mễ sách, căn cứ công thức tính toán thứ ba của Edward, lần này xuyên việt cần 14.5% tiến độ, mễ sách.]

[......Thật không thể giảm sao, thân......]

[......Không nga, mễ sách.] Câu này phối hợp thanh âm ưu thương của xuyên việt, Lạc Dịch nháy mắt liền cháy đen.

[...... Ta sai lầm rồi, chúng ta bắt đầu đi.]

Lạc Dịch thu hồi phong thư, tay phải vô lực trùm lên hắc hoàn trên cổ tay trái.

[đã nhận được. Thời gian thời điểm 34x7x9, không gian tọa độ tùy ý, giữa dòng thời gian nghịch lưu liên tục......Xuyên việt trong 5 giây sau khởi động, mễ sách. 5,4,3......]

Trong lúc xuyên việt đếm ngược, Lạc Dịch đột nhiên nghe được mặt cửa truyền đến một tiếng cạch. Hắn phản xạ quay đầu nhìn, khóe mắt lại chỉ có thể thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu đen.

[......2,1, truyền tống bắt đầu.]

Quỷ diện thiếu niên giật mình đứng tại chỗ, sững sờ nhìn thanh niên áo xám tay cầm hắc hoàn như một phiến ánh sáng tạo thành một hư ảnh tan biến trong không trung, những điểm sáng nhỏ vụn bị gió thổi qua một cái liền tán đi, không còn dấu vết.

Người kia, người kia ở đâu?

Thiếu niên mở to mắt, quơ tay lên không trung vài cái, lại không thể bắt lấy được gì.

Hắn không thấy? Không, thấy? Biến mất......?

Quỷ diện thiếu niên thân thể bắt đầu run rẩy, hận nộ cường liệt kia thậm chí vượt qua sợ hãi từng chút một gói gọn lấy trái tim.

— hắn làm hại ta biến thành bộ dáng như vậy, sau đó liền nhẹ nhàng mà biến mất?! hắn lợi hại như vậy, rõ ràng nói sẽ chữa trị cho ta! hắn như thế nào có thể không thấy! như thế nào có thể như thế nào có thể...... Như thế nào có thể......Vứt bỏ ta......

Quỷ diện thiếu niên gắt gao ấn hắc hoàn trong lòng bàn tay, thừa dịp những người đó đánh nhau mà thật cẩn thận trốn về phía cửa. Trước khi bọn họ phát hiện phải chạy ra khỏi nơi này, chạy trốn tới bên quốc sư đại nhân, chỉ cần nói tất cả cho quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân sẽ có phương pháp ngăn cản người nọ rời đi – Ta sẽ không để người nọ biến mất nữa!

Hành động của thiếu niên khá thuận lợi, tất cả mọi người đều đem lực chú ý tập trung vào bên trong lồng sắt. Khi thiếu niên rốt cục chạy ra khỏi ám thất, còn không kịp buông lỏng một hơi, thì nghe đến tiếng Tiêu Phong Chích kêu lên trong ám thất. Quỷ diện thiếu niên biết đã bại lộ, lúc này liều mạng chạy ra ngoài. Không thể bị bắt, không thể để người nọ thoát đi, lúc đó đã từng thề trước hư vô thần, sẽ không để người nọ biến mất lần nữa– hư vô thần cuối cùng vẫn không vứt bỏ ta, Quỷ diện thiếu niên lao ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bạch sắc thân ảnh kia.

Đó là người đứng đầu quốc gia này, Tây Yến quốc sư, Bạch Hủ Dực.

Thiên Giới đạo và hắc y nhân đuổi theo tới cửa thì dừng lại. Hắc y nhân trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ có chút không thể tin bọn họ sắp sửa phải đối mặt với "Vị kia" — vị kia không phải nên ở thần tế sao? Vì cái gì sẽ xuất hiện ở trong này!? Thiên Giới đạo trầm mặc nhìn bạch sắc thân ảnh đối diện, nàng có thể phán đoán ra người nọ cũng không mạnh, nhưng khiến cho nàng cảm giác nguy hiểm cực độ. Thiên Giới đạo có thể phán đoán ra mai phục ẩn giấu xung quanh không phải ít, nhưng càng làm cho nàng để ý là tiếng tất tất tác tác kia — đó là thanh âm vảy bạc lạnh lẽo ma sát vào đá, chỉ cần nàng có khuynh hướng tập kích thân ảnh đối diện kia, cảm giác áp bách ẩn ẩn này sẽ trong nháy mắt trở thành ngân châm nguy hiểm. Thiên Giới đạo bắt đầu băng lãnh tính toán, tỷ lệ nàng mang được Lạc Dịch ra ngoài khoảng bao nhiêu, nếu cần thiết phải sử dụng tất cả thủ đoạn.

Một cái ngân xà theo thân mình Bạch Hủ Dực bò lên vai Bạch Hủ Dực, mang chút điểm thân mật mà chạm nhẹ vào cằm Bạch Hủ Dực, nhưng không có đoạt được nửa phần chú ý của chủ tử nhà mình. Bạch Hủ Dực hai mắt trước sau như một bị che lại, lại phi thường chuẩn xác bắt giữ được Lạc Dịch. Y nhìn Lạc Dịch, giống như một con xà nhìn thẳng con mồi của mình, thanh âm khàn khàn mà sung sướng: "Lạc Dịch, ngươi lừa ta. Ngươi không mất trí nhớ."

Lạc Dịch trên mặt không có một tia biểu tình: "Kia thì thế nào."

"A......" Tiếng cười trầm thấp, khàn khàn, sung sướng mà quanh quẩn trong không khí, không hổn hển, không phẫn nộ chỉ trích, Bạch Hủ Dực chậm rãi kéo vải che mắt xuống, lộ ra đôi mắt yêu dị vô cùng kia, gần như nóng rực nhìn chăm chú vào Lạc Dịch: "– như vậy rất tốt, ta thật cao hứng."

Tiêu Phong Chích quét nhìn bầu không khí cổ quái giữa hai người, sáng suốt bảo trì trầm mặc và bàng quan.

"Ta có chút tò mò......" Bạch Hủ Dực khàn khàn thanh âm hơi hơi cao lên, có vẻ có chút ngây thơ: "Ngươi làm sao có thể thoát khỏi khống chế của hư vô hương?" Khóe mắt y đảo qua hắc y nhân đang đứng thẳng bất động: "...... Thậm chí có thể tìm tới Yến Loạn?"

"Ta từ trước đến nay đều không thoát khỏi khống chế của hư vô hương." Lạc Dịch lạnh lùng trả lời: "Nó quả thật rất lợi hại, ký ức của ta đến bây giờ vẫn hỗn loạn."

Bạch Hủ Dực con ngươi màu vàng hơi lóe, cực nhẹ cực nhẹ nói: "Ta nghĩ rằng ta đã hủy hoại ngươi, Lạc Dịch."

"Đúng vậy, Lạc Dịch đã bị hủy, cho nên ta chỉ là một người trong đó thôi."

"Như vậy a......" Bạch Hủ Dực gương mặt tái nhợt dưới ánh mặt trời có vẻ càng phát ra quỷ mị, xà khàn khàn cười khẽ: "Vậy để cho ta hủy diệt ngươi lần nữa, được không, Lạc Dịch?"

— hủy không hết, chỉ cần còn có người gọi hắn cái tên "Lạc Dịch" thì tuyệt đối sẽ không hủy được hắn —

Tiêu Phong Chích bị kích thích đến mức rùng mình, đã muốn dưỡng thành tế bào miễn dịch Lạc Dịch ra vẻ bình tĩnh không nhìn Bạch Hủ Dực thần kinh kia, hắn quay đầu nói với người bên cạnh: "Mục tiêu của y chủ yếu là ta, đợi ta tạo ra sơ hở, các ngươi liền đi trước."

Tiêu Phong Chích vừa định theo bản năng phản bác, đã có người nhanh hơn. Thiên Giới đạo cơ hồ không nói chuyện dẫn đầu biểu đạt phản đối, thanh âm mơ hồ qua mang theo một loại âm điệu kỳ dị: "Ta theo ý nguyện của Thần Mộc, phải dẫn Lạc Dịch đến chỗ thần mộc."

Tiêu Phong Chích nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Thiên Giới đạo, đáy lòng tràn đầy nghi vấn không chiếm được giải đáp. Lạc Dịch cũng sớm dự đoán được Thiên Giới đạo mà trả lời: "Ta nhớ rõ ta hẳn là co quyền chi phối tuyệt đối với các ngươi, đúng không?"

Thiên Giới đạo trầm mặc chỉ trong chớp mắt, sau đó lại máy móc lặp lại: "Ta theo ý nguyện của Thần Mộc......"

"Ta cũng không nói không đi thần mộc." Lạc Dịch đánh gãy lời Thiên Giới đạo: "Chờ các ngươi thoát ra, ta lấy được hắc hoàn sau đó sẽ có biện pháp đuổi theo các ngươi, hiện tại các ngươi là trói buộc." Lạc Dịch liếc Tiêu Phong Chích một cái, lại ngược lại nói với Thiên Giới đạo: "Ngươi mang tên kia ra ngoài ra ngoài."

Nghe được mệnh lệnh Lạc Dịch, tay Thiên Giới đạo vung ra một quỹ tích quái dị, như là lễ tiết hành lễ nào đó, sau đó khôi phục trầm mặc và cứng nhắc ban đầu. Tiêu Phong Chích muốn phản bác, lại phát hiện mình không có chút lập trường phản bác: Chân bị thương quả thực là trói buộc......

Thấy bọn họ khuất phục, Lạc Dịch liền chuyên tâm đi đối phó mỗ biến thái kia. Bạch Hủ Dực không ngắt lời tuyên ngôn chạy trốn rõ ràng rành mạch kia của Lạc Dịch, y chỉ dùng ánh mắt một vàng một đen kia nhìn chằm chằm Lạc Dịch, tựa như một con xà kiên nhẫn kéo con mồi tới. Lạc Dịch nhìn lướt qua những con xà đang rục rịch trong bóng râm, so với mai phục này, những thứ kia mới là trở ngại lớn nhất, chỉ cần khiến Bạch Hủ Dực không sử dụng xà —

Lạc Dịch duy trì mặt than đối diện với Bạch Hủ Dực, trong lòng một mảnh âm u: Hắn thật sự không muốn sử dụng cái chiêu này a uy......

"Bạch Hủ Dực, ta nhớ rõ ngươi đã nói: Ngươi không thể chịu đựng được người khác nhìn đến ta...... Đúng không."

Lúc Bạch Hủ Dực không chưa phản ứng kịp, Lạc Dịch đã mặt không chút thay đổi vươn tay ra, trước mặt mọi người bắt đầu cởi quần áo — động tác cẩn thận tỉ mỉ, biểu tình không chút biến đổi, tất cả tất cả đều nói lên Lạc Dịch đang phi thường đứng đắn cởi quần áo, nhưng mà, theo cái bạch bào yêu dị rớt xuống, thân thể tươi trẻ, phủ đầy dấu vết ái muội khiến mọi thứ có vẻ dâm phi lên.

Bạch Hủ Dực trong nháy mắt liền nheo mắt lại, Quỷ diện thiếu niên phản xạ cúi đầu, lén lút lui về phía sau vài bước rời xa Bạch Hủ Dực. Giờ phút này Thiên Giới đạo cũng trong thời gian ngắn cõng Tiêu Phong Chích chạy đi, hắc y nhân cũng theo sát. Cho đến một lúc sau, trong bóng tối mới có mấy thân ảnh nhảy ra đuổi theo.

Lạc Dịch phi thường bình tĩnh đem quần áo đã cởi một nữa mặc trở lại.

— biết làm thế nào để đối phó với biến thái không? Chỉ cần ngươi so với hắn còn biến thái hơn, ngươi liền thắng.

Trước dùng lời nói đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn lại đây, sau đó trước mặt mọi người "Khí phách" lột đồ, trước không nói Bạch Hủ Dực, những người đang núp trong bóng tối khi nghe thấy lời hắn nói, lại nhìn thấy động tác của hắn phản ứng đầu tiên tuyệt đối là dời tầm mắt. Quần áo đều cởi có chừng mực! hắn không thẹn với Đảng quan sát và kỳ vọng! vào giờ khắc này hắn không phải một người đang chiến đấu, hắn không phải là một người! hắn đối mặt là ánh mắt đầy chờ mong của mọi người nơi đây! thoát y vũ vạn tuế!

Nhưng là vì sao vì sao, cảm giác lại áp bức như vậy a......

Lạc Dịch da đầu run lên một trận, hắn ngửi được ý tứ bất thường nồng đậm trong không khí, một trận cười cực nhẹ cực nhẹ bị gió đưa tới, phảng phất như nhiễm mùi máu.

Hắn rốt cục biết nơi nào áp lực rồi, boss cuối màn đối diện kia, có lẽ, đại khái, giống như bị hắn kích thích đến mức tiến nhập trạng thái cuồng hóa.

"Đúng vậy...... Lạc Dịch, ta hoàn toàn, không thể chịu đựng được......"

Bạch Hủ Dực chậm rãi buông tay ta, mảnh vải bị nghiền thành mảnh nhỏ thê lương lạnh rơi trên mặt đất.

"Mọi người, đều nên chết." Bạch Hủ Dực cực nhẹ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro