Vuốt ve x thiết định x nuôi dưỡng
Đứng ở trước mặt Lạc Dịch là Bạch Hủ Dực cả người đều tái nhợt, tóc dài màu bạc, làn da trắng bệnh, hai mắt che bởi một mảnh vải trắng, quần áo cũng trắng đến mức nhìn không chút vết bẩn. Sắc mặt tuyết trắng phảng phất như mấy năm không thấy ánh mặt trời, cả khuôn mặt âm nhu đến cực điểm, giống như u hồn hấp thụ linh hồn con người, đó là một loại bệnh trạng mĩ. Đối với Lạc Dịch mà nói, y chính là một con quỷ, hơn nữa là một con quỷ hung tàn nhất.
Bạch Hủ Dực ngồi xổm xuống yêu thương vuốt ve làn da Lạc Dịch, cái thần thái phảng phất như đang vuốt ve sủng vật trân quý nhất khiến Lạc Dịch nhịn không được run run.
"Ta thực vừa lòng."
Lời nói kế tiếp cũng là cho người đứng phía sau — cũng chính là người ép buộc mỗ phiến tử "rửa sạch".
"Ngươi có thể đi gặp hư vô thần."
Lạc Dịch khẽ mím môi, những lời này cùng cái câu trong quá khứ "Ngươi có thể đi gặp thượng đế " không có gì khác biệt, rõ ràng khiến đối phương đi tìm chết. Nhưng là "rửa sạch nhân" lúc nghe được Bạch Hủ Dực nói lời này, cả người đều là biểu tình cuồng nhiệt đến cực điểm, như là nhận được vinh hạnh vô cùng, lời nói đều mang theo kích động run rẩy: "Tiểu, tiểu nhân tạ ơn quốc sư đại nhân!!!"
Người nọ cơ hồ là chân nhảy chân cong nhảy nhót đi ra, toàn bộ phòng liền còn lại Lạc Dịch, còn có Bạch Hủ Dực.
Cho nên Lạc Dịch không chịu được nhất chính là phần tử tôn giáo này. Lạc Dịch dưới đáy lòng phẫn hận. Tôn giáo biến thái này, quốc gia biến thái này, mà hắn hiện tại phải đối mặt với biến thái như vậy!
Tay Bạch Hủ Dực rất lạnh lại trắng mịn, giống như là một loài bò sát, hoạt động xung quanh trên thân thể của Lạc Dịch. Lạc Dịch cả người bị ép buộc đến mức một chút khí lực cũng không có, hoàn toàn là tình trạng bi kịch ta là thịt cá mặc cho người làm thịt, để Bạch Hủ Dực giở trò một phen.
Bạch Hủ Dực như là sờ thế nào cũng sờ không chán mà vuốt ve một lần lại một lần, từ trên xuống dưới, nơi này nơi ấy, đều sờ soạng, hiện tại trên làn da Lạc Dịch đều là dấu vết véo ngắt đỏ hồng. Người nọ thậm chí cảm thấy còn không thỏa mãn, cởi ra y bào, tê liệt nằm Lạc Dịch chỉ có thể trơ mắt nhìn y bào trắng bóc kia từ từ rớt xuống, lộ ra một thân thể gầy yếu tái nhợt. Bạch Hủ Dực từ mắt cá chân, cổ tay, xương hông tới eo đều có chút màu bạc lấp lánh, nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là vảy bạc thật nhỏ, vừa vặn xếp thành hình dáng kỳ dị.
Tổ tiên tên này tuyệt đối là Bạch Xà tinh, tuyệt đối! Không thể nhúc nhích mỗ phiến tử chỉ có thể ở trong lòng phỉ báng, trơ mắt nhìn thân thể trắng bệch bệnh trạng dán lên. Bạch Hủ Dực dùng toàn bộ thân mình đi vuốt ve Lạc Dịch, cảm thụ được làn da ấm áp của Lạc Dịch, hai thân thể gần đến mức không một kẽ hở. Tay người nọ như trước không thành thật di chuyển khắp nơi, bởi vì phía trước đã dán lên toàn bộ, cho nên tay y chủ yếu chuyển tới phía sau Lạc Dịch.
Nhận thấy được tay Bạch Hủ Dực đã đặt trên mông của mình, Lạc Dịch càng khóc không ra nước mắt. Người nọ một chút ý tứ khách khí đều không có, ngắt nhéo sờ mó, ép buộc như thế giày vò như thế, giống như mông hắn không phải là thịt, mà là giống như bột nhão. Cảm giác sưng tấy đau rát theo cái mông bắt đầu lan tràn, Lạc Dịch thậm chí hoảng hốt cảm thấy mông hắn bị chà đạp đến mức to lên thêm một vòng.
Thượng tà a, mau phái người tới chứng kiến tên quốc sư biến thái này đi!...... Được rồi có lẽ bọn họ chỉ biết hâm mộ ghen tị và chỉ trích hắn không biết điều: Quốc sư nhà chúng ta lâm hạnh ngươi là vinh hạnh của ngươi...... Sát !
Lạc Dịch toàn bộ tâm đều đang lệ rơi đầy mặt, trên thực tế hắn từ đầu đến cuối đều là bộ dạng mặt than, không có biện pháp, đối mặt Bạch Hủ Dực hắn sớm dưỡng thành thói quen mặt than. Lạc Dịch cảm thấy người nọ dùng sức mở tay ra, như là muốn nắm giữ toàn bộ cái mông của hắn mà gắt gao bóp chặt. Lạc Dịch đau đến mức thiếu chút nữa kêu "Ngao" một tiếng, hắn thật vất vả lấy được một chút khí lực kéo ra một chút khe hở, như vậy hắn mới thấy được gương mặt biến thái kia.
Lạc Dịch không nói lời nào, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn Bạch Hủ Dực. Bạch Hủ Dực cách một tầng vải cùng Lạc Dịch đối mặt thật lâu sau, âm âm nhu nhu nở nụ cười.
"Đã lâu không thấy, ngươi vẫn là bộ dáng như vậy."
Lạc Dịch trầm mặc nhìn Bạch Hủ Dực, bởi vì hắn còn chưa nghĩ ra đầy đủ phương pháp tránh khỏi biến thái. Bạch Hủ Dực như là đã sớm quen Lạc Dịch trầm mặc và coi thường, y lại ôm Lạc Dịch vào trong lòng, gắt gao dán vào không để lộ một chút kẽ hở.
"Nửa năm," Bạch Hủ Dực chôn đầu ở bả vai Lạc Dịch, môi dán lên làn da Lạc Dịch, khi nói chuyện khiến Lạc Dịch ngứa đến mức muốn tránh ra: "Từ sau khi ngươi chạy đi, ta thế nhưng đã tỉnh lại."
Bạch Hủ Dực ghé môi vào tai Lạc Dịch, liếm một cái, Lạc Dịch cả người đều cứng lại, cái loại cảm giác này so với bị lưỡi rắn liếm qua không có gì khác biệt.
"Ta không nên cắt đứt gân chân của ngươi, không nên phế bỏ tay phải của ngươi." Bạch Hủ Dực khẽ cười: "Bởi vì như vậy ngươi vẫn có thể đứng lên, trốn thoát khỏi ta."
"Bạch Hủ Dực." Lạc Dịch rốt cục nhịn không được mở miệng, hồi ức thảm thiết trong quá khứ kia khiến thanh âm không tự giác đề cao: "Cút ngay!"
Bạch Hủ Dực chỉ là cười, âm nhu vô cùng mà cười, hắn không nhìn Lạc Dịch thét lên, nhẹ nhàng ôn nhu tiếp tục nói: "Cho nên ta đã nghĩ ra, trong vòng nửa năm ngươi rời đi, ta đã vì ngươi chuẩn bị một chiêu đãi rất tốt."
Bạch Hủ Dực rốt cục buông Lạc Dịch ra, sau đó như mong muốn chống lại Lạc Dịch phẫn nộ mang theo kinh sợ. Chính là như vậy, Bạch Hủ Dực cảm thấy mỹ mãn nghĩ, khiến người nọ không còn coi thường hắn, khiến biểu tình vô tình đến mức tận cùng kia của người nọ xuất hiện một khe hở.
"Bất quá trước đó." Bạch Hủ Dực kéo tay trái Lạc Dịch, gần như yêu thương vuốt ve hắc hoàn trên cổ tay trái Lạc Dịch, đưa tới đôi môi không chút huyết sắc kia mà hôn: "Ta phải làm cho mọi thứ trên người ngươi không thuộc về ta, dọn dẹp sạch sẽ......"
Cổ tay trái truyền đến một trận đau đớn, Lạc Dịch hoảng sợ nhìn Bạch Hủ Dực tinh tế cắn xé làn da xung quanh hắc hoàn, hắn không dám tưởng tượng, đây là điều mà tên biến thái này sẽ làm...... !
"Bạch Hủ Dực!" Lạc Dịch dùng sức rút tay về, lại hoàn toàn không có khí lực, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu phát ra cảnh cáo.
Bạch Hủ Dực ngừng cắn xé, nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dáng kia thậm chí mang chút ngây thơ vô tội.
"Nó đối với ngươi rất quan trọng?"
Lạc Dịch cả người bị cố định không thể nhúc nhích, như là con mồi bị xà chăm chú nhìn không có chỗ trốn.
"Vậy nó càng nên biến mất."
***
Lạc Dịch hôn mê, đầu óc lại nhớ về quá khứ, khi đó Lạc Dịch nhìn nhiệm vụ S cấp vừa đến, rơi lệ đầy mặt mà tỏ vẻ nhiệm vụ S cấp lần này biến thái đến mức tột đỉnh, sau đó bắt đầu phát sầu đối với tư liệu.
Tư liệu công lược cung cấp luôn tỉ mỉ và đầy đủ, về tư liệu của nhân vật công lược Bạch Hủ Dực lần này, tổng kết mà nói, đây là một quốc gia biến thái, dưỡng dục ra một đám biến thái.
Kết cấu thời không này phi thường đơn giản, toàn bộ thiên hạ gồm bốn quốc gia: Nam Tần, Bắc Sở, Đông Nguỵ, Tây Yến. Nằm ở phía nam Tần quốc trọng văn khinh võ, toàn một đám văn nhân thanh tú; đối lập là Bắc Sở quốc lại hình thành một đám võ công, võ quan triều đình so với quan văn càng được hoan nghênh; Đông Nguỵ quốc bởi vì một thương nhân phát đạt dị thường, do đó hình thành kết cấu địa vị thương nhân ngoài ý muốn tăng vọt; Mà Tây Yến quốc nhỏ nhất, lại là tôn giáo cao nhất. Từ thế kỷ 21 đến Lạc Dịch phi thường rõ ràng, thứ gì một khi cùng tôn giáo nhấc lên quan hệ, liền có vẻ dị thường phiền toái và phức tạp.
Tây Yến quốc thờ phụng hư vô thần, toàn bộ quốc gia vì hình tượng vị thần thân người đuôi rắn này mà điên cuồng. Ở Tây Yến, có được quyền lực tối cao không phải vua, mà là chưởng quản cúng bái và quốc sư, một quốc sư thậm chí có thể xử tử một hoàng đế — bởi vì đại biểu quốc sư là hư vô thần. Tuy rằng quốc sư bên ngoài cũng không tham gia vương tộc thống trị Tây Yến Quốc, nhưng là ai cũng biết người chi phối Tây Yến quốc chân chính là ai.
Cứ như vậy, người được chọn làm quốc sư là vô cùng quan trọng. Quốc sư thường là người có huyết mạch của bạch tộc, bởi vì bộ tộc kia quả thực là hóa thân của hư vô thần– hư vô thần thân người đuôi rắn, vật tổ của Tây Yến quốc là xà. Bạch tộc nhân gây cho người khác có cảm giác như một con rắn, bọn họ có người thậm chí còn có vảy rắn. Vậy nên toàn bộ dân chúng Tây Yến đều điên cuồng mà tin tưởng, bạch tộc là sứ giả hư vô thần phái tới.
Quá trình bạch tộc chọn quốc sư tiếp theo rất đơn giản, bọn họ đem tất cả hài tử có tư chất dùng phương pháp đặc thù trói chặt hai chân, để cho bọn họ chỉ có thể giống xà mà bò trên mặt đất, sau đó toàn bộ ném vào thánh địa — vạn xà quật. Người sống sót chính là người kế nhiệm, cũng là quốc sư được Tây Yến quốc công nhận. Lạc Dịch sau khi nhìn đoạn tư liệu này, sắc mặt đặc sắc vô cùng: thiết định biến thái như vậy, quốc gia biến thái như vậy.
Bạch Hủ Dực làm quốc sư, y tự nhiên vĩ đại vô cùng, hơn nữa có cùng bi kịch với các tiền bối: Hai chân bởi vì từ nhỏ buộc chặt mà gần đánh mất năng lực hành động, chỉ có thể dùng xe lăn. Vì thế Bạch Hủ Dực đều cùng với các tiền bối âm lãnh như nhau, ... Cuồng loạn như nhau. Lạc Dịch lạnh lùng nhìn quá khứ vô cùng "Huy hoàng sáng lạn" của Bạch Hủ Dực, đột nhiên cảm thấy tiền đồ và nhân sinh của chính mình mịt mù vô cùng.
Mụ mụ...... Vì cái gì hắn phải đi tiếp xúc với cái tên biến thái này, hơn nữa vật phẩm công lược quả thực là hung khí mưu sát hắn......
Nhiệm vụ đã nhận, Lạc Dịch cũng chỉ có thể lệ rơi đầy mặt bắt đầu vì chính mình vạch ra một lối thoát. Hắn nhìn tư liệu, đột nhiên nhãn tình sáng lên.
Lạc Dịch đột nhiên phát hiện, nhiệm vụ lần này nói không chừng phi thường dễ dàng. Bởi vì Bạch Hủ Dực có tiếc nuối, Tây Yến quốc các đại quốc sư đều có tiếc nuối — ai cũng không hy vọng mình giống một phế nhân sống cả đời, cho dù có được quyền lợi cao nhất. Lạc Dịch là ai, từ thế kỉ 21 xuyên việt tới hắn còn có được kết quả của công nghệ cao – công lược thần khí, phương pháp trị liệu một bại liệt không có một ngàn cũng tới một trăm đi?
...... Tuy rằng giống võ công, tất cả tin tức công lược cung cấp đều là lý thuyết trên giấy, động thủ vẫn là hắn lang băm không chút kinh nghiệm này. Y thuật nha, luyện một lần là có thể...... Đi? Lạc Dịch bi thương nghĩ. Trải qua nhiệm vụ thảm thương trước, nhiệm vụ lần này hắn tính toán tốc chiến tốc thắng. Lạc Dịch quyết định trực tiếp tìm tới chính chủ cùng hắn đạt thành giao dịch: Hắc! Tiểu ca, ta đến giúp ngươi đạt thành nguyện vọng, tiền thù lao chính là vật phẩm công lược kia là được rồi, ca không cần tiền.
Về phần nhân vật cần sắm vai lần này, Lạc Dịch dùng công lược tìm một hồi lâu, rốt cục tìm được "Quỷ y". Đây quả thực là thân phận tạo ra vì nhiệm vụ lần này. Quỷ y là một người, hoặc là nói một loại danh hiệu lưu truyền. Bọn họ đối với y độc điên cuồng vô cùng, đem tất cả mọi thứ đều coi là vật thí nghiệm và tài liệu, ngay cả con người – đây quả thực là lý do để Lạc Dịch đòi được thứ kia từ chỗ Bạch Hủ Dực nha.
Về phần tính cách...... Trên thế giới này khiến người ta ghét nhất là cái gì? Ngạo mạn, lạnh lùng, hay là vô tình vô nghĩa? Lạc Dịch cũng không tin, hoàn toàn là hành vi giao dịch, không chút động tác dư thừa, cộng thêm một gương mặt như kiểu người ta thiếu mình mấy trăm lượng, sẽ còn có gia hỏa không có mắt nào đó sẽ sinh ra một cái "tình thú" không cần thiết với hắn!?
Lạc Dịch nhìn Bạch Hổ thành Tây Yến quốc, là nơi phủ quốc sư, gợi lên sáng lạn cười.
Như vậy, cần chỉ giáo nhiều nga, Bạch Hủ Dực.
***
Trước khi tỉnh lại, một cảm giác đói khát cường liệt quặn đau bụng của hắn. Lạc Dịch cố hết sức mở mắt ra, ánh mắt mê mang nhìn một hồi lâu, mới nhìn rõ tất cả xung quanh.
Đó là một cái lồng lớn vô cùng, chế tạo từ vàng ròng, bên dưới phủ kín thảm mềm, mà Lạc Dịch thì đang bị nhốt trong cái tù lồng này. Lạc Dịch không chú ý tới điều này, hắn thậm chí không chú ý mình bị lột sạch sẽ khóa bên trong lồng, thanh niên chỉ có thể lăng lăng nhìn cổ tay trái, đã không còn thấy hắc hoàn quen thuộc, thay thế là một vòng vết máu. Lạc Dịch chỉ cảm thấy toàn bộ thân mình như nứt ra, thật lâu không thể nhúc nhích.
Không có, không có, công lược và xuyên việt không có.
Có người kéo tay trái của hắn tinh tế liếm thỉ vết máu, thân mật vô cùng, người nọ âm nhu cười: "Ta đã tháo hắc hoàn ra, bởi vì nó rất chặt, vậy nên ta không thể không sử dụng một chút thủ đoạn."
"Ta chỉ có thể cắt đứt tay trái của ngươi, tháo nó ra sau đó nối lại." Bạch Hủ Dực thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến mức không nghe thấy được tàn khốc và huyết tinh trong lời nói: "Cứ như vậy, thân thể của ngươi liền hoàn toàn sạch sẽ."
Lạc Dịch bắt đầu phát run, hắn không khống chế được kêu to, trong thanh âm lộ vẻ sợ hãi: "Công lược! Công lược! Còn có xuyên việt! Đáp lại ta, nhanh lên đáp lại ta a......!"
Bạch Hủ Dực nghiêng đầu, đôi mắt bị bịt kín nghiêm túc nhìn Lạc Dịch cơ hồ cuồng loạn thét chói tai. Y giữ chặt Lạc Dịch đang không ngừng giãy giụa, cả người như rắn mà quấn quanh.
Xà nói: "Lạc Dịch, ngươi là của ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ có thể nhìn ta, ngươi chỉ có thể nghĩ đến ta, ngươi chỉ có thể ăn thứ ta cho ngươi, ngươi chỉ có thể để mình ta đụng vào. Thích không? Đây là cái lồng vì ngươi mà chế tạo. Ta sẽ cả đời khóa ngươi, nuôi dưỡng ngươi, cho nên Lạc Dịch, ngươi phải nghe lời, phải ngoan ngoãn, ngoan ngoãn...."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro