Chương 4: Uống thuốc độc

Bánh quế là món mà Kỳ Uyên hồi nhỏ, vào ngày tết nhất định phải ăn.

Đây là bí mật tuyệt đối không ai biết được, chỉ vì cả nhà hắn đã sớm chết hết, không ai biết hắn đã thay tên đổi họ, tự nguyện vào cung làm thái giám, chính là vì báo thù.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Rất lâu, Kỳ Uyên mới mở miệng hỏi.

"Ta, ta là từ một không gian khác tới, ở bên kia, có ghi chép về cuộc đời của ngươi... Lịch sử."

Phùng Tử hỏi gì đáp nấy khác hẳn lúc nãy, có chút ngập ngừng, nhưng ngạc nhiên là Kỳ Uyên lại chưa từng chú ý.

Lịch sử làm sao có thể ngay cả bớt cùng bánh quế đều biết rất rõ chứ?

"Thật ra thì ta làm sao mà biết cũng không quan trọng, tóm lại ngươi có thể kiểm chứng thử, thấy ta nói có trùng khớp không, nếu như không phải, lại trừng trị ta cũng không muộn mà."

"Ngươi nói bản tọa đi lần này gặp nguy hiểm, cụ thể là gì?" Kỳ Uyên trấn định lại, sau đó liền hỏi.

"Quân y đi cùng sẽ bất ngờ chết, sau đó ngươi cùng thuộc hạ do không quen với khí hậu, lại ngộ độc thức ăn, nôn mửa tiêu chảy, không người trị liệu, làm trì hoãn hành trình, bị Ngô thừa tướng viết tấu trình, tiểu hoàng đế đành phải giáng chức ngươi a." Phùng Tử vuốt vuốt tay.

Ngô thừa tướng là huynh trưởng của Ngô quý phi, bà là sủng phi của tiên đế, âm mưu muốn để Ngũ hoàng tử trở thành con trưởng cướp lấy quyền kế vị, luôn đối phó tiểu hoàng đế đáng tin nhất của Kỳ Uyên.

Kỳ Uyên trầm tư một hồi, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu đỏ.

"Nếu ngươi uống tru tâm đan này, bản tọa liền để ngươi ở bên người hầu hạ, chắc ngươi cũng đoán được đây là thứ gì chứ?"

"Vậy bảy ngày sau, nếu như ngươi không cho ta thuốc giải..."

Tru tâm đan là do tự Kỳ Uyên bào chế ra, bảy ngày sau uống vào, liền sẽ tắt thở mà chết, lại không tra được ra nguyên nhân.

Phùng Tử chu mỏ một cái, thần sắc có chút buồn bã, nhưng Kỳ Uyên vẫn trơ ra đấy.

Làm gì có ai ngốc như vậy, sẽ vì muốn đi theo hắn mà tình nguyện uống thuốc độc sao?

"Muốn lấy được lòng tin của ngươi thật là không dễ dàng a."

Phùng Tử thở dài rồi lại cười, lấy viên thuốc màu đỏ trên tay Kỳ Uyên nuốt vào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro