Chương 55 : Tất cả tiền của em đều cho anh

《Từ đầu đã tới》 sắp khai máy, giới đầu tư nóng lòng muốn chen chân vào, ai cũng nghĩ rằng đi theo Thẩm thị sẽ được húp bát canh thơm.

Ngay trước thềm hội nghị kêu gọi đầu tư, Thẩm thị bất ngờ tung tin: phương án đầu tư đã chốt, không tiếp nhận thêm bất kỳ nhà đầu tư nào khác.

Đây chẳng khác nào tự mình cắt đứt con đường kiếm tiền. Phải biết rằng, càng nhiều người đổ tiền vào giai đoạn đầu, Thẩm thị sẽ càng được lợi.

Tất nhiên, nếu nhà đầu tư quá nhiều, vốn sẽ bị pha loãng, phần lợi nhuận được chia cũng ít đi tương ứng.

Thẩm Tri Hạ làm vậy, chẳng qua là muốn để Tưởng Minh Trác độc quyền ăn miếng bánh béo bở này.

Cậu từ chối những khoản tiền tự tìm đến cửa, thậm chí không ngại cắt giảm nguồn tài chính ban đầu, cũng quyết tâm để một mình Tưởng Minh Trác hưởng lợi lớn.

Trong cuộc họp chuẩn bị sản xuất điện ảnh, Thẩm Tri Hạ chịu không ít áp lực, nhưng vẫn nhất quyết không nhượng bộ.

Cậu từ trước đến nay làm việc quyết đoán, lời đã nói ra thì không thay đổi. Người dưới quyền dù nghi hoặc, bất mãn, cũng chẳng ai dám đứng ra dị nghị.

Tuy vậy, không ít nhân viên xì xào bàn tán, không biết rốt cuộc nhà đầu tư lần này là thần thánh phương nào mà khiến tổng giám đốc phải bỏ vốn mạnh tay đến vậy.

"Chắc lại là một tổng tài bá đạo nào đó bám đuôi thôi." Một trợ lý nhỏ chỉ dám đứng sau lưng trêu ghẹo, "Dù sao sếp chúng ta độc thân đã lâu, muốn tìm một người môn đăng hộ đối, cũng cần chịu khó một chút."

Người khác lại không đồng tình: "Sếp chúng ta là ai chứ? Cậu thấy cậu ấy bao giờ lấy lòng ai chưa? Theo tôi thì, có khi là bị đối phương nắm thóp gì đó, bị uy hiếp rồi."

"Uy hiếp? Uy hiếp được Thẩm tổng á?" Trợ lý nhỏ càng không tin, "Chắc chỉ có nước tự tìm đường chết thôi. Với tính cách của Thẩm Tri Hạ, chỉ có cậu ấy uy hiếp người ta."

"Vậy thì là cậu ấy coi trọng người ta thật rồi!" Người kia hạ giọng, "Chỉ là, người có thể khiến Thẩm tổng phải theo đuổi như vậy, chắc cũng là một 'thiên tiên' đó!"

"Thiên tiên" ấy, vừa mới kết thúc đại hội cổ đông, xác nhận xong phương án đầu tư lần này và nguồn tài chính.

Tưởng Minh Trác thật sự không ngờ Thẩm Tri Hạ lại ra sức bảo vệ anh đến thế.

Đây hoàn toàn không phải ngầm giúp đỡ, mà là thiên vị một cách trắng trợn.

Lần đầu tiên bị người ta công khai "sủng ái", tâm trạng Tưởng Minh Trác phức tạp vô cùng. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được cảm giác được tổng tài nuông chiều là thế nào.

Ban đầu anh định giao toàn bộ vụ đầu tư này cho người khác phụ trách, nhưng khi cầm bút ký tên, lại thoáng do dự.

Thẩm Tri Hạ vì sao làm vậy, anh sao lại không hiểu.

Anh biết, dù anh không xuất hiện từ đầu đến cuối, Thẩm Tri Hạ vẫn sẽ kiên quyết để anh làm nhà đầu tư duy nhất.

Đêm hôm đó, Thẩm Tri Hạ đã thủ thỉ bên tai anh, ánh mắt sâu thẳm như muốn tràn ra những cảm xúc chất chứa bấy lâu.

Tưởng Minh Trác nghĩ, có lẽ, cậu ấy thật lòng yêu anh.

Chỉ là, năm năm đã trôi qua, Tưởng Minh Trác không còn cần một tình yêu nồng cháy. Điều anh muốn, chỉ là một dòng suối êm đềm, chảy dài và bền vững.

Tình yêu của Thẩm Tri Hạ đến quá muộn, khiến Tưởng Minh Trác không biết phải giơ tay ra đón thế nào.

Anh do dự không dám bước tới, sợ giẫm lên vết xe đổ, sợ đánh mất chính mình.

Tờ giấy trao quyền trước mắt khiến anh đau đầu. Anh không thích cảm giác bị dao động, càng ghét cảm giác mất kiểm soát.

Cuối cùng, Tưởng Minh Trác vẫn ký tên.

Quá nhiều va chạm mãnh liệt chỉ khiến cả hai tổn thương. Cả anh và Thẩm Tri Hạ đều cần bình tĩnh, chính xác hơn là: anh cần bình tĩnh.

Thẩm Tri Hạ quá cuồng nhiệt, nên anh chỉ có thể bình tĩnh hơn, mới không bị cuốn vào tình cảm quá mãnh liệt đó.

Trợ lý chuyển tới một bưu kiện, hỏi anh có tham gia hội nghị sản xuất tiền kỳ của bộ phim không.

Tưởng Minh Trác nói: "Tôi sẽ tham dự cuộc họp. Những việc sau đó giao cho các cậu xử lý. Đây là dự án đầu tư quan trọng nhất, truyền đạt xuống dưới, tất cả đều phải nghiêm túc."

Anh rất coi trọng lần đầu tư này. Gần đây, anh vốn là người cầu toàn trong công việc, thêm nữa, nguyên nhân còn đến từ Thẩm Tri Hạ.

Cậu ấy gạt bỏ mọi lời phản đối, để anh trở thành người duy nhất được lợi. Tưởng Minh Trác đương nhiên phải làm thật tốt, không để cậu khó xử.

Hội nghị tiền kỳ của 《Từ đầu đã tới》 được ấn định vào cuối tháng. Tưởng Minh Trác xem lại lịch trình, đúng ngày đó anh có thời gian rảnh.

Chỉ là, trước thời điểm ấy, anh không muốn gặp Thẩm Tri Hạ.

Không phải vì cố tình né tránh, mà từ sau đêm hôm đó cậu bộc bạch tình cảm, Tưởng Minh Trác vẫn không biết nên đối diện với cậu thế nào.

Quá lạnh nhạt thì lại vô tình, mà nếu thân thiết quá thì lại không thể.

Giống như cầm trong tay một viên kẹo quá hạn, ăn không được, bỏ cũng chẳng đành.

Nhưng rõ ràng, Thẩm Tri Hạ không kiên nhẫn như anh. Sau nhiều lần chờ mà không thấy bóng dáng anh, cậu dứt khoát đứng chờ trước cửa nhà anh.

Đầu xuân, tiết trời vẫn còn hơi lạnh. Cậu như cố ý hành hạ bản thân, mặc một bộ đồ ở nhà mỏng manh, lặng lẽ đứng trước cửa nhà anh.

Cậu không quấy rầy sinh hoạt của anh, chỉ có thể... lặp đi lặp lại việc chờ đợi.

May mắn là, Thẩm Tri Hạ đã quen với việc chờ đợi. Cậu cảm thấy, được đứng đợi người mình yêu trở về nhà, cũng là một kiểu hạnh phúc.

Có điều đứng lâu quá, chân bắt đầu tê nhức. Thẩm Tri Hạ thấy thang máy không có động tĩnh, đoán chắc hôm nay Tưởng Minh Trác lại phải tăng ca đến khuya.

Cậu từ từ ngồi xổm xuống, tựa đầu vào tường, ngửa mặt nhìn con số tầng lầu thang máy lên xuống.

Cậu lẩm bẩm cái tên "Tưởng Minh Trác" trong lòng, hi vọng lát nữa, thang máy sẽ dừng lại ở tầng một.

"Tưởng Minh Trác, Tưởng Minh Trác..." Cậu nhàm chán mà cố chấp ngồi ở góc tường lặp đi lặp lại cái tên ấy. Tên của Tưởng Minh Trác như có phép màu an ủi lòng người, khiến cậu cứ niệm mãi, rồi dần buồn ngủ.

Dường như có tiếng bước chân vọng lại. Trong lúc mơ màng, Thẩm Tri Hạ biết bản thân đang mơ.

Trong giấc mơ, vừa ngẩng đầu lên, cậu liền thấy bóng dáng Tưởng Minh Trác đang rời đi.

"Tưởng Minh Trác!" Cậu bật dậy đuổi theo, nhưng bóng dáng ấy ngày càng xa, ngày càng mờ.

Anh, đợi em một chút.

Cậu cố chạy, nhưng tay chân mềm nhũn. Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện mình biến thành một đứa bé tay chân ngắn ngủn!

Đứa bé ấy cố gắng chạy bằng đôi chân ngắn, nhưng vô ích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Minh Trác đi xa dần.

"Hu hu..." Thẩm Tri Hạ giống như trở về thời thơ ấu, ngồi bệt dưới đất khóc to, "Anh ơi!"

Có người khẽ xoa đầu cậu. Thẩm Tri Hạ vội nắm lấy tay người ấy, ngẩng đầu lại thấy... là Từ Lan Đình!

Từ Lan Đình cười híp mắt như con hồ ly, lừa cậu: "Ca ca tới rồi. Tiểu Hạ sao lại khóc thảm thế này?"

Mẹ nó! Thẩm Tri Hạ suýt chút nữa tức đến lăn lộn dưới đất. Cậu vùng dậy, liền nhìn thấy ở đằng xa, có một bóng dáng cao lớn.

Là Tưởng Minh Trác. Anh đứng đó, lặng lẽ nhìn về phía cậu và Từ Lan Đình.

"Cút mẹ ngươi đi!" Thẩm Tri Hạ xô Từ Lan Đình ra, lao thẳng về phía Tưởng Minh Trác.

Cái quái gì mà bạch nguyệt quang, cái quái gì mà Từ Lan Đình!

Tưởng Minh Trác, người em yêu là anh!

Đồ ngốc, sao lại có vẻ mặt đáng thương như vậy...

Thẩm Tri Hạ vừa chạy vừa khóc. Mặc dù biết đây là mơ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tưởng Minh Trác, cậu vẫn đau lòng đến mức khó thở.

Cậu hận bản thân nhỏ bé đến nỗi không thể chạy nổi, hận bản thân sao còn chưa lớn, hận bản thân yếu đuối.

Trong tiềm thức, cậu mong mình nhanh chóng trưởng thành. Và thế là, cậu bỗng nhiên lớn lên.

Cậu trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn cao hơn cả Tưởng Minh Trác. Cậu cứ thế lớn mãi, cuối cùng hóa thành một cái cây.

Một cây đại thụ che trời, đầu chạm mây, chân đạp đất, lòng chỉ hướng về một người.

Chim trời bay đi không liên quan, nhật nguyệt đổi thay không liên quan, gió mây biến ảo không liên quan.

Chỉ có người đang đứng dưới gốc cây ấy, mới là tất cả của cậu.

Tốt quá. Thẩm Tri Hạ nghĩ, trở thành cây cũng tốt.

Cuối cùng, cậu có thể che mưa chắn gió cho Tưởng Minh Trác.

"Ê." Một giọng nói pha chút tức giận vang lên.

Bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên mặt cậu. Thẩm Tri Hạ khẽ động đầu, mơ hồ mở mắt ra.

"Ca ca." Cậu không muốn kìm nén nữa, đau lòng đến mức chỉ muốn ôm lấy người trước mặt.

Thẩm Tri Hạ cúi người ôm lấy Tưởng Minh Trác. Không giống bất kỳ lần nào trước, cái ôm lần này vô cùng dịu dàng, như thể muốn truyền hết tất cả yêu thương vào lòng anh.

"Em thật sự không thích Từ Lan Đình." Cậu nhắm mắt lại, lúc này mới nhận ra trên mặt toàn là nước mắt. Là khóc thật trong giấc mơ.

Cậu ôm chặt Tưởng Minh Trác, khẽ nói: "Tưởng Minh Trác, em yêu anh."

Một tiếng "bốp" bất ngờ vang lên trên trán, Thẩm Tri Hạ khó hiểu ngẩng đầu, liền thấy gương mặt bất đắc dĩ pha chút tức giận của Tưởng Minh Trác.

"Thẩm Tri Hạ, cậu bị ngốc à? Trời lạnh thế này mà mặc mỗi cái áo mỏng đứng đây điên khùng." Tưởng Minh Trác nắm lấy sau cổ cậu, kéo mạnh người lên, "Muốn khóc thì vào nhà mình mà khóc!"

Anh thật sự không hiểu nổi cái tính chó con của Thẩm Tri Hạ — nửa đêm nửa hôm mặc quần áo phong phanh ngồi xổm trước cửa nhà anh, còn vừa ngủ vừa khóc.

Thẩm Tri Hạ dụi dụi mắt, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Lạnh chết tiệt! Cậu rùng mình, lạnh đến phát run.

Tưởng Minh Trác liếc nhìn người vừa run lẩy bẩy, vừa lén lút rúc vào lòng mình tìm hơi ấm, lòng không nỡ nhưng vẫn dứt khoát đưa tay nhấc cậu dậy, lôi đến trước cửa nhà mình.

"Tỉnh rồi thì về nhà. Ngồi xổm ở cửa nhà tôi làm gì, tính làm trộm à?"

Thẩm Tri Hạ đứng trước cửa, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, lại không hề nhúc nhích.

Tưởng Minh Trác lạnh lùng cầm lấy tay cậu, lần lượt đưa từng ngón tay đặt vào máy quét vân tay trên khóa cửa.

"Tít, vân tay không chính xác." Đổi sang ngón trỏ. "Tít, vân tay không chính xác."

Chuyển sang ngón cái. "Tít ——"

"Chậc." Tưởng Minh Trác nhịn xuống cơn thôi thúc muốn đấm cho cậu một cái, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Ngón nào vậy hả?"

Thẩm Tri Hạ lắc đầu, trông chẳng khác gì một con Husky bị lạc trí nhớ.

Tưởng Minh Trác nhìn cậu một lát, quyết định từ bỏ việc nói lý với một con chó.

"Tùy cậu." Anh xoay người định trở về nhà, "Cứ đứng đó mà tận hưởng gió lạnh và tình yêu phong ba bão táp của cậu đi."

"Ừa —" Thẩm Tri Hạ hình như nghiêm túc thật, còn đứng thẳng người ra nữa.

Tưởng Minh Trác tức đến mức trở tay cho cậu một cái búng trán.

Thẩm Tri Hạ không né tránh, chỉ theo phản xạ mà nhắm mắt lại.

"Cậu..." Tưởng Minh Trác thở dài, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Thẩm Tri Hạ xoa xoa trán vừa bị búng, nhỏ giọng nói: "Tưởng Minh Trác, có phải anh đang trốn em không?"

Từ sau đêm đó, hành trình sinh hoạt của Tưởng Minh Trác đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Anh đi sớm về muộn chưa nói, đến cả tuyến đường chạy bộ buổi sáng cũng cố tình chuyển sang đường khác.

Thẩm Tri Hạ biết anh đang trốn mình, nhưng không biết vì sao lại phải trốn.

Cậu cũng chưa từng chủ động quấy rầy, lại càng không ép buộc anh phải chấp nhận mình.

Cậu chỉ muốn, được nhìn anh từ xa một cái là đủ rồi.

"Tôi..." Tưởng Minh Trác không biết nên giải thích thế nào với Thẩm Tri Hạ, rằng anh thật sự không dám đối mặt với tình cảm của cậu.

Thẩm Tri Hạ bước lên, ôm lấy eo anh, khẽ khàng nói: "Ca ca, đừng trốn em nữa được không? Em không khiến anh sợ hãi đâu, em sẽ không ép anh tiếp nhận điều gì cả, thật đấy, em chỉ muốn được nhìn anh thôi."

Không ngờ, Thẩm Tri Hạ lại hiểu anh đến vậy.

Cậu nói: "Đêm đó em đã nói rồi, anh không cần phải thích em. Chỉ cần em thích anh, yêu anh, cưng chiều anh, vậy là đủ."

Dĩ nhiên cậu hy vọng Tưởng Minh Trác sẽ yêu mình, nhưng nghĩ đến năm năm qua anh đã chịu đựng những gì, thì việc không yêu có khi lại là sự lựa chọn tốt hơn.

Cậu không cần tình yêu đáp lại, chỉ cần Tưởng Minh Trác chịu liếc nhìn cậu một cái, chịu chờ cậu một lát là được.

Thẩm Tri Hạ nói: "Tưởng Minh Trác, anh không cần cảm thấy áp lực gì cả, em cam tâm tình nguyện."

Dùng cả sinh mệnh để yêu Tưởng Minh Trác, Thẩm Tri Hạ cam tâm tình nguyện, còn vui vẻ chịu đựng nữa là đằng khác.

Tưởng Minh Trác giơ tay lên, rồi lại buông xuống. Cuối cùng, vẫn là nhẹ nhàng xoa lên mái tóc hơi rối của Thẩm Tri Hạ: "Về nhà đi, có gì thì để mai hẵng nói."

"Vâng." Thẩm Tri Hạ ngẩng đầu, biết rằng từ nay Tưởng Minh Trác sẽ không trốn tránh cậu nữa, trong mắt liền ánh lên chút sáng.

Cậu cười, nói: "Anh ơi, mai gặp nhé?"

Tưởng Minh Trác thở dài, nhìn bộ mặt đầy mong chờ ngốc nghếch trước mắt, cuối cùng vẫn là gật đầu.

"Ừ." Tưởng Minh Trác nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro