Chương 36
Chương 36
Sắc mặt thanh niên bên người tái nhợt, đôi mắt cúi thấp, không trả lời.
Tấn Vọng nhìn cậu chăm chú, cũng không giục.
Tấm bản đồ này là thật hay giả, hắn tự có biện pháp cho người nghiệm chứng để chứng minh lời Úc Diễn nói có phải thật hay không. Nhưng hắn vẫn muốn nghe Diệp Thư giải thích.
Hành động này của Diệp Thư dưới cái nhìn của hắn vừa lớn mật vừa nguy hiểm. Cùng liên lạc với hoàng tử ngoại quốc, không cẩn thận thì sẽ đưa tới họa sát thân. Nhưng hắn cũng nhìn ra được, việc này với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
Diệp Thư không phản bội hắn, ít nhất ở sự kiện này thì hoàn toàn không có.
Tấn Vọng thở phào một cái, liền kiên nhẫn nhẹ nhàng hỏi: "Không thể nói sao?"
Diệp Thư không hề trả lời. Cậu không biết nên giải thích thế nào.
Giả dụ Úc Diễn thật sự quy hàng, đó cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại đây là công lớn. Cậu đương nhiên có thể trực tiếp thừa nhận là cậu làm, nhưng cậu lại không biết phải giải thích như thế nào chuyện của ba năm nay, chuyện vì sao nguyên chủ phản bội hắn.
Diệp Thư chần chờ hồi lâu, chậm rãi nói: "... Tạm thời ta không thể nói được."
Tấn Vọng hỏi: "Khi nào thì có thể nói?"
"Nói... Nói chung không phải là hiện tại." Ngón tay Diệp Thư vô thức mà khẩn trương nắm chặt ống tay áo, không dám nhìn thần sắc của Tấn Vọng, "Bệ hạ cho ta một ít thời gian, chờ ta... Chờ thời cơ chín mùi, ta sẽ nói cho bệ hạ."
Tấn Vọng trầm mặc chốc lát, nói: "Được, ta tin ngươi."
Diệp Thư ngẩng lên nhìn, người này thần sắc ôn hòa, cũng không có ý trách cứ. Hắn dùng ngón tay phủi đi vụn bánh dính trên khóe môi cậu, nhẹ nhàng nói: "Dù như thế nào, ta vẫn rất vui vẻ."
Ngươi không có ý muốn hại ta, ta rất vui vẻ.
Diệp Thư khẽ run lên, bỗng nhiên có chút xúc động. Người này vẫn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
"Có điều..." Tấn Vọng bỗng nhiên xoay một cái, đôi mắt hơi nheo lại, "Ngươi cùng hắn liên lạc rất nhiều năm?"
Diệp Thư: "..."
Tấn Vọng trầm ngâm: "Từ trước khi cô kế vị sao?"
Diệp Thư: "..."
Tấn Vọng: "Lại còn ước hẹn tới Trường Lộc gặp mặt."
Người này đã xong chưa!!
Diệp Thư ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt đi: "Ta... ta mệt rồi, chúng ta trở về thôi."
Tấn Vọng mỉm cười: "Được."
Tấn Vọng gọi nội thị nhấc ngự liễn đến, Diệp Thư đang muốn đứng dậy, lại bị Tấn Vọng kéo lại.
Tấn Vọng đưa lưng về phía cậu, cúi người xuống: "Lên đi."
Diệp Thư hơi run.
Tấn Vọng quay đầu lại nhìn cậu, giục: "Nhanh lên."
Tấn Vọng cõng Diệp Thư đi ra ngoài.
Diệp Thư dựa đầu vào bả vai Tấn Vọng, nghiêng đầu nhìn gò má hắn: "Bệ hạ hôm nay sao lại đối với ta tốt như vậy?"
"Cô xưa giờ không đối tốt với ngươi sao?" Tâm tình Tấn Vọng nhìn qua không tệ, cười khẽ, "Ngươi giúp cô một ân tình lớn như vậy, lẽ ra nên thưởng mới phải."
Nụ cười trên mặt Diệp Thư phai nhạt đi mấy phần. Kỳ thực hôm nay chẳng qua chỉ là xác nhận Diệp Thư không cùng Úc Diễn cấu kết hại hắn, còn Úc Diễn quy hàng là thật hay giả còn phải đợi chứng thực. Chỗ nào đáng cho người này vui vẻ như vậy.
Tên hoàng đế này không chỉ cẩu, thỉnh thoảng còn có chút ngốc.
Diệp Thư trong lòng chua xót đến mềm nhũn, dúi đầu vào cổ Tấn Vọng, nhẹ nhàng cọ cọ.
Sau này ta vẫn sẽ đối xử tốt với ngươi. Hắn có thể sẽ phản bội ngươi, nhưng ta thì không. Vĩnh viễn không bao giờ phản bội ngươi.
Sứ thần Đại Yến cùng Hồng Lư Tự đàm phán suốt ba ngày, rốt cục mới đàm phán thành công điều khoản nghị định. Ngày cuối cùng, Tấn Vọng cần phải có mặt.
Diệp Thư giúp Tấn Vọng buộc nút triều phục, Tấn Vọng cúi đầu nhìn dáng dấp của cậu, cười nhẹ: "Không phải nơi này, bên trái đặt lên trên, sao tay chân lại vụng về thế."
Diệp Thư nguýt hắn một cái: "Tự ngươi làm đi!"
"..." Tấn Vọng lập tức thu liễm ý cười, "Ngươi làm."
Hôm nay hiếm thấy có ngày không cần dậy sớm, Tấn Vọng bồi Diệp Thư dùng đồ ăn sáng, sau đó mới chậm rãi bắt đầu thay y phục. Lúc trước, thời điểm Tấn Vọng ra khỏi cửa, Diệp Thư vẫn còn đang ngủ, hôm nay là cơ hội hiếm thấy, hắn càng muốn để Diệp Thư học cách giúp hắn mặc quần áo. Mỹ danh đã viết, hậu phi lẽ ra nên làm những thứ này.
Triều phục phức tạp, Diệp Thư tốn gấp ba lần thời gian bình thường mới giúp hắn mặc xong. Tấn Vọng cúi đầu chỉnh lý hoàn bội, giương mắt đã thấy Diệp Thư đã nhân cơ hội mà ngã nằm trên giường.
Hắn mỉm cười lắc đầu: "Càng ngày càng lười biếng."
Diệp Thư nằm bẹp trong giường mềm mại, mở nửa con mắt ra nhìn hắn, thầm nghĩ còn không phải là tên cẩu chết bầm nhà ngươi hại ta.
Diệp Thư nói: "Bệ hạ nhanh lên đường đi, lỡ một phút chậm trễ mà bỏ lỡ canh giờ."
"Ta đi đây." Tấn Vọng tiến tới hôn lên trán cậu một chút, "Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, cô sẽ rất nhanh có thể trở về."
Diệp Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Tấn Vọng nhanh chóng rời tẩm cung.
Tấn Vọng mới vừa đi, Diệp Thư liền từ trên giường bò xuống, cũng rời tẩm cung. Tấn Vọng gần đây không hạn chế hoạt động của Diệp Thư ở trong cung, có điều là bên ngoài thì có cung nữ tuỳ tùng, trong tối thì có hơn mười ảnh vệ bảo vệ, Diệp Thư muốn chạy cũng chạy không được.
Diệp Thư cũng không sợ người đi theo, dẫn người bay thẳng đến một hướng khác.
Mọi người không dám nghi vấn, bước chân theo hắn.
Mãi đến khi cách tẩm cung càng ngày càng xa, một cung nữ không nhịn được nói: "Công tử, lên trước nữa chính là Hội Đồng Lâu ."
"Ta biết." Diệp Thư chưa dừng bước, hời hợt nói, "Hội Đồng Lâu là nơi ở của sứ thần Đại Yến, ta đi thăm bằng hữu, không được sao?"
"Chuyện này..."
Diệp Thư cười rộ lên: "Đừng lo lắng, ta cùng với nhị hoàng tử Đại Yến có quan hệ cá nhân rất tốt, việc này bệ hạ đã biết, sẽ không trách cứ."
Cung nữ đáp: "Vâng ạ."
Diệp Thư đi đến trước Hội Đồng Lâu trước. Sứ thần Đại Yến hôm nay đi nghị sự cùng Tấn Vọng, Hội Đồng Lâu trong ngoài chỉ để lại vài tên trông coi, sau khi Diệp Thư sai người thông báo, nhanh chóng được thị vệ dẫn vào.
Chính là thi vệ ngày ấy đi theo bên người Úc Diễn.
Úc Diễn thấy Diệp Thư đến đây, hơi kinh ngạc: "Diệp tướng hôm nay sao đến đây?"
Diệp Thư liếc nhìn thị vệ bên người.
Úc Diễn hiểu rõ: "Vân Quy, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Người thị vệ nhíu nhíu trán: "Chủ nhân..."
"Không sao." Úc Diễn ngắt lời nói, "Ta cùng với Diệp tướng nói chuyện phiếm vài câu thôi."
"... Vâng"
Thị vệ ra ngoài cửa, Úc Diễn rót cho Diệp Thư chén trà, chầm chậm nói: "Diệp tướng lúc trước không phải vẫn làm bộ không quen biết ta sao, hôm nay sao lại tới?"
"..." Diệp Thư ho nhẹ một tiếng, "Trước mặt bệ hạ, ta cần phải cẩn thận."
"Ừ, cẩn thận đến mức bạn cũ cũng không dám nhận mặt." Úc Diễn gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, "Đúng là thấy sắc quên bạn."
Diệp Thư lặng im. Giọng điệu này sao lại có chút chua chua nhỉ. Nguyên chủ cùng Úc Diễn thân quen như vậy sao???
Diệp Thư trầm ngâm chốc lát, nói: "Gần đây có xảy ra chút biến cố, ta cũng không muốn như thế."
"Ta ở Đại Yến có nghe nói chút. "Úc Diễn hơi nhíu mày, gật đầu, "Ngươi cùng Tấn Vọng sao lại nháo thành dạng này vậy, nếu không phải biết được giữa các ngươi chắc chắn có ẩn tình, ta còn tưởng rằng các ngươi thật sự đã đấu nhau không chết không thôi. Còn ngươi lúc trước truyền tin cho ta..."
Diệp Thư khẽ nhúc nhích: "Ta truyền tin cho ngươi lúc nào?"
Úc Diễn cũng không hoài nghi Diệp Thư, đáp: "Tin đến tay ta là ba tháng trước, ngươi nói sau đó sẽ không liên lạc với ta nữa, nếu như tất yếu, phải làm bộ không quen biết ngươi."
Hắn hơi dừng lại, ghét bỏ nói: "... Nhìn cứ như là di thư ấy."
Diệp Thư không trả lời. Nếu như là ba tháng trước, phong thư kia e rằng thực sự là di thư. Bởi vì dựa theo hướng đi nội dung truyện, nguyên chủ vốn phải chết hai tháng trước.
Diệp Thư hỏi: "Thư đó còn không?"
"Ta đốt rồi." Úc Diễn nhíu mày, "Diệp Thư, ngươi coi ta là đồ ngu à, ngươi và ta thuộc hai nước khác nhau, ta giữ thư ngươi đưa tới làm gì, sợ có người muốn hãm hại chúng ta mà không tìm được chứng cứ à?"
Lời nói này không sai.
Cứ coi như nội dung bức thư giữa Úc Diễn và nguyên chủ không có gì cơ mật, cũng phải đốt liền sau khi xem, giữ ở bên người chính là mang nhược điểm chí mạng. Nhưng hai tháng trước, nguyên chủ cùng Tây Hạ mưu đồ bí mật thư tín qua lại đều bị Tấn Vọng lục soát tất cả ra rồi.
Hay là nguyên chủ còn bỏ sót?
Úc Diễn không biết Diệp Thư đang suy nghĩ gì, xa xôi thở dài: "Ta biết ngươi ở Trường Lộc làm thừa tướng không dễ dàng gì, ba năm nay cũng không dám liên lạc nhiều với ngươi, cho nên ba tháng trước nhận được thư của ngươi thật sự làm ta lo lắng. Sau đó lại nghe nói, hoàng thượng Trường Lộc đem xử tử Diệp tướng, ta thiếu chút nữa cho là..."
Hắn sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói lầm bầm: "... Nghĩ là ngươi chết thật rồi chứ."
Mãi đến khi tại quốc yến, Úc Diễn nhìn thấy Diệp Thư đến, mới vững tin Diệp Thư không có chuyện gì. Hơn nữa hắn cũng không nghi ngờ đó là hai người dáng dấp tương tự.
Chuyện giả chết đổi thân phận, người khác có lẽ không dám suy đoán, nhưng Úc Diễn đã sớm biết rõ tình cảm của hai người kia, làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái.
Vẫn là trò chơi của hoàng đế Trường Lộc thôi.
"Dù thế nào, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi." Úc Diễn dừng lại, nửa đùa nửa thật nói, "Đúng rồi, vì sao Tấn Vọng không biết chuyện chúng ta liên lạc với nhau trước đó? Nói rõ mất lòng trước được lòng sau, các ngươi nếu dám thay lòng đổi dạ, chớ trách ta trở mặt không quen biết ."
Diệp Thư miễn cưỡng cười cười: "Ta không phải người như thế, yên tâm đi, đáp ứng chuyện của ngươi thì tất nhiên làm được."
"Có những lời này của ngươi là tốt rồi."
Diệp Thư liền nói bóng gió hỏi Úc Diễn mấy thứ có liên quan đến nguyên chủ, nhưng không thu hoạch gì quá lớn. Có điều tin tức thu được hôm nay cũng đã đủ rồi.
Hai người lại rảnh rỗi tán gẫu chốc lát, Diệp Thư tính toán canh giờ, cảm thấy sắp đến giờ Tấn Vọng trở về tẩm cung, liền chuẩn bị cáo từ: "Nhị hoàng tử nghỉ ngơi đi, ta về trước."
Úc Diễn gật đầu: "Cũng được, hai ngày nữa sứ đoàn phải trở về Đại Yến, trước khi đi chúng ta gặp nhau lần nữa."
Diệp Thư đáp một tiếng "Được", lúc đứng dậy, hai chân không lý do mà mềm nhũn, đỡ mép bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
"Ngươi làm sao vậy..." Úc Diễn theo bản năng tới dìu cậu.
Diệp Thư: "Đừng đụng ta."
Lúc đầu, cậu còn chưa phát hiện, giờ khắc này mới phát giác được thân thể mình nhũn ra, còn có chút nóng không bình thường mà. Diệp Thư theo bản năng cảm thấy được điều khác thường, quay đầu nhìn về phía lư hương bên cạnh bàn. Khói trên lư hương bay ra, nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng.
Diệp Thư hỏi: "Đây là cái gì?"
Úc Diễn dừng lại chốc lát, không dám nhìn thẳng cậu: "Huân hương."
Diệp Thư híp mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Úc Diễn bị cậu nhìn ra thì chột dạ, hàm hồ nói: "Là... Là Ức tố hương..."
Diệp Thư không nghe rõ: "Ngươi nói cái gì?"
"Là Ức tố hương!" Tai Úc Diễn đỏ ửng lên, buồn bực nói, "Ngươi đoán được rồi, còn hỏi cái gì mà hỏi."
Diệp Thư nhíu chặt vầng trán. Tháng này, cậu đã học hỏi xong kiến thức về Càn Khôn chi phân, nghe danh tự này liền đoán được công dụng. E rằng thứ này với đan dược mà Tấn Vọng đã từng cho cậu dùng là một thứ.
Diệp Thư tâm tư hỗn loạn, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: "Ngươi vì sao phải dùng Ức tố hương trong phòng, ngươi là... Khôn Trạch?"
Đường đường là nhị hoàng tử Đại Yến, ngày sau sẽ là người leo lên đế vị, lại là Khôn Trạch?
Úc Diễn hạ thấp giọng: "Suỵt! Cẩn thận bị người khác nghe thấy."
Hắn ngồi ở bên bàn, than thở: "Ta nào nghĩ tới sẽ phân hoá thành Khôn Trạch đâu, bị người khác biết, không phải sẽ triệt để không có cách nào kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Đại phu nói, muốn che giấu đi, chỉ có thể mỗi ngày phải dùng Ức tố hương thôi... Nghe nói một vài Càn Nguyên sẽ cực kì mẫn cảm với mùi vị này, hóa ra ngươi cũng như vậy. Rất khó chịu sao, để cho người đưa ngươi về?"
"Đừng..." Diệp Thư né tránh tay Úc Diễn, tay chân mềm đến mức đứng không được, "Nếu như không phải Càn Nguyên... ngửi thấy được sẽ như thế nào?"
"Không phải Càn Nguyên?" Úc Diễn liếc mắt đánh giá Diệp Thư một cái, kinh ngạc nói, "Hóa ra ngươi cũng vậy..."
Diệp Thư: "Nói mau!"
Úc Diễn nói: "Hương này đối người khác vô hại, Khôn Trạch ai cũng có thể sử dụng cả, ngửi thấy thì có thể ức chế tin tức tố. Trừ phi có thai."
Tiếng nói của hắn đột nhiên đình trệ.
Úc Diễn nhìn Diệp Thư một cách trống rỗng: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi mang thai???"
Thân thể Diệp Thư càng ngày càng nóng, trong cơ thể dậy sóng cuồn cuộn, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cậu hít sâu một hơi, cắn răng hỏi: "Mang thai... Sẽ như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro