Chương 44

Chương 44

Mang nhóc con này lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Thư cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của nhóc này. Cậu đặt bàn tay lên trên bụng, không tự chủ được nín thở một chút.

Giống như là cảm giác được động tác của cha mình, nhóc con trong bụng lại bắt đầu động thủ. Lực đạo rất nhẹ, giống như mèo con mới sinh khều khều một cái, không hề khiến cậu khó chịu mà ngược lại làm cậu cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Diệp Thư kinh ngạc đến run rẩy: "Nó nó nó —— nó thật sự động!"

Tấn Vọng cũng hết sức kinh ngạc.

Diệp Thư mang thai đã được bốn tháng, hiện nay bụng đã lộ ra một chút. Có điều do mặc quần áo mùa đông dày cộm nên khó nhìn ra, nếu thay đổi thành quần áo ngày hè mỏng nhẹ thì có thể nhìn ra rõ ràng. Tấn Vọng đặt tay lên, vô cùng nhẹ nhàng như sợ tổn thương gì đó.

Nhưng mà trong bụng, một chút động tĩnh cũng không còn.

Diệp Thư cau mày nói: "Ngươi động đi xem nào, không phải mới vừa mới động sao?"

Vẫn không có động tĩnh gì.

Hai người giằng co chốc lát, Diệp Thư nhìn về phía Tấn Vọng, nghiêm túc nói: "Nó sợ ngươi."

"..." Tấn Vọng dở khóc dở cười, "Cô có đáng sợ như vậy sao?"

Diệp Thư gật đầu: "Có."

Tấn Vọng: "..."

"Thôi." Tấn Vọng nói, "Mau ngủ đi, đã muộn lắm rồi."

Diệp Thư có chút không cam lòng. Nhưng mà bất kể là cậu có dỗ dành, hù dọa hay thậm chí còn xuống giường đi vòng quanh hai vòng, nhóc con trong bụng vẫn im lìm. Diệp Thư chơi tới mệt liền buồn ngủ, đành phải tạm thời coi không có vậy.

Tấn Vọng ôm Diệp Thư nằm xuống, người đằng sau cũng rất nhanh chóng yên lặng.

Có lẽ là bởi vì có tâm sự, đêm nay Diệp Thư không thể ngủ ngon, vầng trán nhíu chặt, thỉnh thoảng lại xoay người trong lồng ngực Tấn Vọng. Tấn Vọng lo lắng liền áp tay lên bụng cậu, kéo nhẹ người kia vào ngực mình

Diệp Thư dựa lưng vào ngực Tấn Vọng, dưới sự động viên của đối phương mới có thể làm cậu thôi không động đậy nữa.

Tay Tấn Vọng vô thức áp lên bụng cậu một lần nữa, Diệp Thư vốn eo thon nên dù bụng đã bắt đầu lộ ra nhưng cũng không quá rõ ràng. Tấn Vọng nhẹ nhàng sờ bụng cậu. Bỗng nhiên, làn da dưới lòng bàn tay truyền đến một chút gợn sóng nhẹ nhàng.

Tấn Vọng kinh ngạc mở mắt ra.

Đó là một cảm giác kỳ diệu khó nói thành lời. Hắn cảm nhận được rõ ràng dưới bàn tay mình có một mầm sống nho nhỏ đang chậm rãi trưởng thành.

Mà sinh mệnh nhỏ này chính là kết tinh của hắn và Diệp Thư. Tấn Vọng không nhịn được lại tiếp tục sờ sờ phần bụng nhô lên kia, nhóc con trong bụng lần này giống như triệt để thanh tỉnh, nhích tới nhích lui trong bụng Diệp Thư, cực kỳ náo loạn.

"A..." Diệp Thư bị quấy nhiễu đến khó chịu, nhíu mày than nhẹ một tiếng.

Tấn Vọng thấp giọng mắng: "Không được lộn xộn, mau ngủ đi."

Quả nhiên lời uy hiếp của Tấn Vọng thực sự có tác dụng, gợn sóng dưới lòng bàn liền ngừng lại.

... Cô thật đáng sợ đến vậy sao?

Tấn Vọng phiền muộn trong lòng.

Diệp Thư lúc này lại trở mình, dụi đầu vào lồng ngực Tấn Vọng trong lồng ngực: "Đừng làm ồn nữa..."

"Ừ, không làm ồn nữa." Tấn Vọng sờ tóc của cậu, ôn nhu nói, "Mau ngủ đi."

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, khi Diệp Thư tỉnh lại, Tấn Vọng quả thực đã không còn ở trong điện nữa.

Cung nhân bưng nước rửa mặt tới, Diệp Thư không nhịn được hỏi: "Đêm qua... ngươi có phát hiện gì khác lạ hay không?"

Một cung nữ đang cuốn màn lên, nghe nói thế liền sửng sốt một chút: "Nô tì đêm qua vẫn luôn trông coi ngoài điện, không phát hiện gì khác lạ đâu ạ. Công tử phát hiện thấy gì ạ?"

"... Không có gì."

Xem ra Tấn Vọng quả nhiên làm đúng như hắn nói, trời chưa sáng liền rời đi. Diệp Thư thở dài, trong lòng có chút khó chịu khó giải thích được. Người hầu đẩy cửa sổ mà tối hôm qua do Tấn Vọng mở ra rồi đóng vào, ngoài sân vài tên tiểu thái giám treo đèn lồng đỏ lên, bận bịu tứ phía.

Dịp cuối năm sắp tới, nội thị từ bây giờ đã bắt đầu bài trí cung đình.

Tất cả mọi người trở nên bận rộn, thâm cung quạnh quẽ cũng nhờ đó mà có chút không khí tết hơn.

Mười ngày trôi qua, đêm giao thừa đến, bệ hạ ở Phương Hiên Lâu thiết yến, mời tiệc tất cả quan chức. Lúc Diệp Thư đến bên ngoài Phương Hiên Lâu, quần thần còn chưa đến hết. Bên ngoài Phương Hiên Lâu người đến người đi, Diệp Thư được nội thị đỡ xuống ngự liễn, liếc mắt liền thấy một thân ảnh đứng ở ngoài điện.

Là Tiêu Hoán.

Tiêu Hoán mỉm cười đi tới, hướng cậu thi lễ một cái: "Tham kiến hoàng phi."

Diệp Thư đáp lễ.

Mấy ngày không gặp, khí sắc thanh niên này nhìn qua hơi kém hơn lúc trước, có thể thấy được mấy ngày nay, tên cẩu hoàng đế kia cũng không vì sắp cuối năm mà buông tha cho người này.

Tiêu Hoán trong lòng than thở, nhìn về phía ánh mắt mang vẻ đồng tình của đối phương.

Bốn bề vắng lặng, Tiêu Hoán tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: "Hoàng phi mấy ngày nay suy tính thế nào rồi, đừng quên ước định với thần."

Diệp Thư đương nhiên chưa quên. Không chỉ chưa quên, vì chuyện này, mấy ngày nay cậu không đêm nào ngủ ngon được.

Diệp Thư chưa kịp trả lời, âm thanh của Tấn Vọng truyền đến từ phía sau: "Các ngươi đang nói cái gì đấy?"

Diệp Thư bị hắn dọa sợ run lên một cái, vội vàng xoay người: "Bệ, bệ hạ..."

Tấn Vọng tự nhiên ôm người vào lòng: "Nhanh khai yến, theo cô lên lầu."

"Vâng..."

Tấn Vọng cũng không để ý tới Tiêu Hoán đang đứng bên cạnh, ôm Diệp Thư trực tiếp đi tới Phương Hiên Lâu. Tiêu Hoán lộ vẻ mặt chán ghét, nhưng không dám nói gì, hừ lạnh một tiếng, quay người cùng đám quần thần đi vào điện thiên môn.

Phương Hiên Lâu chính là kiến trúc cao nhất bên trong hoàng thành, Tấn Vọng kéo Diệp Thư lên lầu cao, dìu cậu tới thanh chắn, phóng tầm mắt ra là cảnh cả hoàng thành bị băng tuyết bao phủ.

Hoàng hôn vừa biến mất, sắc trời dần chuyển đen, đem tối tăm, đèn lồng đỏ treo khắp nơi đã sáng lên rực rỡ. Diệp Thư lại không có tâm tư để thưởng thức phong cảnh.

Cậu cẩn thận đánh giá người ở bên cạnh từng li từng tí một, trong lòng có chút chột dạ. Không biết những lời Tiêu Hoán nói vừa nãy, có bị người này nghe thấy hay không.

Tấn Vọng nhìn qua cũng không có gì khác thường, có điều người này trước giờ hỉ nộ không hiện rõ, nên cậu không dám khẳng định điều gì.

Quả nhiên, chỉ nghe Tấn Vọng xa xôi hỏi: "Vừa nãy Tiêu Hoán cùng ngươi nói cái gì?"

Diệp Thư đột nhiên nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Không... Không có gì."

Tấn Vọng không nói, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt hắn yên tĩnh không một gợn sóng, lại như sâu thẳm không nhìn rõ, làm Diệp Thư lạnh cả sống lưng.

Một lát sau, Tấn Vọng thu hồi ánh mắt: "Ngồi vào vị trí đi."

Màn đêm hạ xuống, ca múa mừng cảnh thái bình.

Chúng thần nâng ly cạn chén, hòa thuận vui vẻ.

Đêm nay, cậu không nhìn ra Tấn Vọng có gì khác thường, như thường lệ vẫn săn sóc tỉ mỉ với Diệp Thư, chỉ uống rượu nhiều hơn thường ngày. Không bao lâu, bên chân hắn đã là một đống vò rượu.

Nghe thấy Tấn Vọng không biết bao nhiêu lần mở miệng sai nội thị dâng rượu, Diệp Thư không nhịn được nữa mở miệng: "Ngươi đừng muốn uống nữa."

Tấn Vọng ngừng động tác, tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.

Ai mà dám mở miệng nói chữ "Không" với bệ hạ cơ chứ.

Diệp Thư rũ mắt xuống, thấp giọng nhắc nhở: "Giờ hợi sắp tới rồi, phải tàn tiệc thôi ."

Đêm giao thừa qua đi, tân niên tới, yến hội thông thường sẽ sớm tản đi, để mọi người còn về nhà đoàn tụ cùng người thân.

Ánh mắt Tấn Vọng đã không thanh tỉnh như trước, ngừng lại trong chốc lát, mới gật gật đầu: "Cũng được."

Người đi nhà trống, triều thần lần lượt rời đi, bên trên lầu chỉ còn lại Tấn Vọng và Diệp Thư. Tấn Vọng chống bàn ăn đứng lên, thoắt một cái, liền ngã trở lại. Diệp Thư vội vã đỡ lấy người kia.

"Ta đã nói ngươi đừng uống nhiều rồi..." Diệp Thư nhỏ giọng oán giận.

Tấn Vọng cao hơn cậu rất nhiều, đỡ tên này thật sự có chút vất vả, Diệp Thư không có cách nào kéo hắn đứng lên được.

Không đợi Diệp Thư quyết định xem là có nên tiếp tục kéo hắn hay không, nội thị đã trực tiếp đến nhấc người này lên, Tấn Vọng bỗng nhiên chỉ tay lên trời: "Ngươi nhìn xem nơi ấy."

Phía chân trời xa xa, pháo hoa nổ tung rực rỡ.

Phương Hiên Lâu trống trải, rất dễ nhìn thấy. Diệp Thư nhìn lên, từng đường từng đường pháo hoa sáng rực phía chân trời, thấp thoáng như là có thể đưa tay chạm vào được. Màn đêm nặng nề được chiếu sáng như ban ngày, náo động cả một vùng, Tấn Vọng quay đầu lại, ngón tay nhẹ nhàng sờ má Diệp Thư một chút.

Xúc cảm rất nhẹ, Diệp Thư cũng không để ý lắm nên không phát hiện ra ánh mắt chợt lóe lên vài tia ảm đạm của Tấn Vọng.

Giây lát sau, pháo hoa ngừng lại.

Diệp Thư đang muốn mở miệng, chợt thấy vai mình hơi bị đè nặng xuống. Tấn Vọng đang dựa vào bả vai cậu. Diệp Thư quay đầu nhìn sang, Tấn Vọng hơi khép mắt, hình như là đã ngủ.

... Đã ngủ rồi sao?

"Bệ hạ?" Diệp Thư nhẹ giọng kêu, "... Tấn Vọng?"

Không có tiếng trả lời. Quả nhiên là uống nhiều rồi. Diệp Thư có chút bất đắc dĩ, cậu ấn ấn mi tâm, gọi nội thị đỡ người dậy.

Vài tên nội thị luống cuống tay chân đỡ Tấn Vọng xuống lầu, ngự liễn đã sớm chờ bên ngoài điện. Tấn Vọng hình như đã say lắm rồi, bị người khác nâng lên ngự liễn cũng không mở mắt ra, nhìn có chút không khỏe. Nội thị sắp xếp Tấn Vọng cẩn thận, quay người muốn dìu Diệp Thư lên, Diệp Thư lại lắc đầu một cái.

"Ta không cần, các ngươi đưa bệ hạ hồi cung trước đi." Diệp Thư nói.

Nội thị có chút chần chờ: "Nhưng công tử..."

Diệp Thư ngắt lời nói: "Nơi này cách Vĩnh Thọ Cung không xa, ta muốn đi dạo một chút, sẽ nhanh chóng trở lại."

Nội thị còn muốn nói cái gì nữa, Diệp Thư hừ lạnh một tiếng: "Thế nào, lời ta nói không đáng tin sao?"

"... Thần không dám."

Diệp Thư quay người định đi, nghĩ nghĩ gì đó, xoay người lại nói: "Nhớ nấu bát canh giải rượu cho bệ hạ uống hết rồi ngủ."

Nội thị: "Vâng ạ."

Cậu liếc ngự liễn một cái. Màn vải bên ngoài ngự liễn đã bị nội thị buông xuống, nhờ chút ánh sáng từ lồng đèn ven đường mà có thể thấy bóng người mờ ảo bên trong. Diệp Thư thở phào một cái, quay người đi vào trong bóng đêm. Tối nay, Tấn Vọng say rượu quả là dịp tốt để Diệp Thư dễ dàng thực hiện hành động.

Đêm giao thừa, trong cung náo nhiệt hơn so với thường ngày, nội thị túm năm tụm bảy, kết bạn ngắm đèn, đốt pháo hoa, hoàng thành thanh lãnh đêm nay điểm xuyến vào vệt khói nhỏ. Vì gần đây, Tấn Vọng luôn khoan dung cùng sủng ái cậu hết mực nên Diệp Thư dễ dàng đến điểm hẹn mà không bị cản trở gì, lúc đến của Sùng Đức cũng đã sát giờ hẹn với Tiêu Hoán.

Có điều người kia đã sớm chờ ở nơi đó.

Tiêu Hoán mặc một bộ đồ đen, từ phía sau cây đi ra, nhìn thấy Diệp Thư, mắt hắn liền sáng lên.

Tiêu Hoán nói: "Thần biết người sẽ đến mà, thần đều đã chuẩn bị xong, chốc nữa chúng ta liền... "

"Tiêu công tử." Diệp Thư nhẹ giọng nói, "Ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết, ta cũng không có ý định cùng ngươi rời đi."

Tiêu Hoán ngẩn ra.

Diệp Thư nghiêm túc nói: "Tiêu công tử có ý tốt, ta xin nhận, nhưng ta không thể làm phiền ngươi."

"Hoàng phi không cần lo lắng những thứ này." Tiêu Hoán nói, "Thần không phải đã nói với người rồi sao, nếu có bị phát hiện, tên cẩu hoàng đế kia cũng sẽ không..."

"Đây chỉ là một trong số đó thôi." Diệp Thư ngắt lời hắn, "Ta với bệ hạ... còn có chút việc chưa xử lý xong, ta không thể rời bỏ hắn bây giờ được."

"Cái gì gọi là việc chưa xử lý xong?" Tiêu Hoán cau mày, rồi lại như bừng tỉnh, "Đừng nói là người thật sự... thật sự thích Tấn Vọng? Không phải người rõ ràng hơn ai hết, đối đãi tốt này không phải là chân tâm, hắn chỉ coi ngươi như... "

Tiêu Hoán cuối cùng lại không thể nói ra hết câu.

Phía chân trời, từng đương tường đường pháo hoa hóa thành những điểm sáng rơi xuống, lộng lẫy đến khó tả.

Hai người đứng dưới, trong giây lát, Tiêu Hoán nhẹ nhàng nói: "Có lúc khi nói chuyện cùng người, thần thật sự cho rằng Diệp Thư ca ca đã trở lại."

"Năm năm trước, khi thần quen biết Diệp Thư ca ca, khi đó thần đã cảnh báo cho ca ca biết rằng kinh đô là nơi nguy hiểm thế nào, muốn ca ca cũng thần rời đi. Nhưng Diệp Thư ca ca lại không chịu đi."

"Ca ca nói hắn ở đây còn có chuyện phải làm, có người không buông bỏ được. Thần sắc và ngữ khí lúc ca ca nói chuyện giống hệt ngươi bây giờ."

"... Có lẽ bởi vì hoàng phi giống hắn như vậy, thần mới muốn mang người đi."

Tiêu Hoán nở nụ cười: "Mấy ngày nay thần thậm chí còn hoài nghi, hoàng phi sẽ không phải chính là Diệp Thư ca ca đúng không?"

Diệp Thư trở nên trầm mặc. Nụ cười trên mặt Tiêu Hoán dần dần nhạt đi.

Nhưng Diệp Thư rất nhanh chóng lắc đầu: "Ta không phải hắn."

"Có lúc, ta ngụy trang người kia quá lâu đến mức chính bản thân ta cũng hoài nghi chính mình." Diệp Thư thấp giọng nói, "Nhưng giả chính là giả, ta không phải hắn, ta rất rõ ràng điểm này."

Nghe thấy lời này, thần sắc Tiêu Hoán như được thả lỏng.

"Người không phải ca ca cũng tốt." Tiêu Hoán nghiêng đầu qua chỗ khác, hơn nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, mà âm thanh có chút khàn khàn, "Ta không muốn nhìn thấy Diệp Thư ca ca cùng tên cẩu hoàng đế kia ở cùng nhau một chút nào, hắn ta không xứng."

Diệp Thư há miệng, không biết nên giải thích như thế nào.

"Thôi." Tiêu Hoán nói, "Nếu hoàng phi không muốn đi, thần cũng không bắt buộc."

Hắn dừng lại chốc lát, nói: "Có điều mong người phải suy nghĩ thật kỹ, qua hôm nay rồi sẽ không còn cơ hội tốt như vậy đâu. Tên cẩu hoàng đế kia biến thái như vậy, hắn sẽ không bỏ qua người, đừng để tình cảm che mờ lí trí."

"..." Diệp Thư bất đắc dĩ cười cười, nghiêm túc nói, "Ta không đi, và cũng sẽ không hối hận."

"Được rồi..." Tiêu Hoán nhìn qua có chút không cam lòng, nhưng cũng không nói gì thêm, "Vậy thần trở về phủ trước đây, thừa dịp cha thần chưa chuẩn bị mà chuồn ra ngoài, không quay về kịp sẽ bị ông ấy phát hiện."

Hắn hướng Diệp Thư chắp tay hành lễ: "Hảo bảo trọng."

Diệp Thư: "Bảo trọng."

Bóng lưng Tiêu Hoán biến mất trong màn đêm, Diệp Thư quay người, đang muốn trở về, thì thấy một bóng người từ góc tường gần đó bước ra.

Là Tấn Vọng.

Người vẫn mặc trang phục lúc nãy, thần sắc tỉnh táo, không hề say. Hắn đứng phía xa nhìn về phía Diệp Thư, khóe miệng cong lên một đường hết sức quen thuộc, cười mà như không cười.

Diệp Thư: "..."

Cậu bây giờ hối hận còn kịp không?

****************

Tác giả có lời muốn nói:

Tấn Vọng: Không còn kịp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro