Chương 8
Chương 8
Diệp Thư đã mơ một giấc mộng dài.
Trong mộng, mưa rơi liên miên, cậu ôm một người thiếu niên gầy hơn cậu rất nhiều. Những giọt nước mưa từ nóc nhà cứ rỉ rả rơi xuống tạo thành một vũng lớn trên mặt đất, ngoài cửa sổ, sấm chớp giật liên hồi, cứ mỗi tiếng sấm nổ vang, là thiếu niên trong lòng lại run rẩy một chút.
"Nhát gan như vậy sao."
Diệp Thư cười nhẹ, từ từ xoa nắn từng ngón tay đã lạnh như băng cùng hai má của thiếu niên kia: "A Viễn sau này muốn làm hoàng đế, mà hoàng đế trên cõi đời này ai cũng không sợ sét đánh đâu nha."
Thiếu niên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời: "... Hoàng đế không thể có thứ để sợ sao ạ?"
"Đương nhiên không thể." Diệp Thư nói, "Vì con dân của mình, bản thân ngươi cần phải mạnh mẽ, thì mới có thể làm quốc gia mạnh mẽ, rồi mới có thể khiến vạn dân thần phục. Một tia sợ hãi nào cũng đều có thể sẽ trở thành điểm uy hiếp chết người đấy."
Thiếu niên ngơ ngác nhìn Diệp Thư, chân trời lại vang lên một tiếng sét đánh, người thiếu niên kia lết đất lui về.
"Vậy thì... chỉ sợ lần này thôi." Thiếu niên nắm chặt quần áo của Diệp Thư, mơ hồ truyền đến âm thanh, "Một lần cuối cùng thôi."
Diệp Thư cười cười, đem người ôm chặt.
Cảnh tượng biến hóa, mây trời tách đôi nhường chỗ cho mặt trời xuất hiện.
Diệp Thư dựa người vào hành lang uốn lượn chín khúc, bị ánh nắng mờ nhạt chiếu đến buồn ngủ.
"Đại lễ đăng cơ kia bao nhiêu việc ta lo không xuể, còn ngươi thì tốt rồi, đừng ở đây quấy rầy ta." Một giọng lạnh lẽo từ thanh niên nào đó truyền đến, Diệp Thư nheo mắt lại, nhìn thân ảnh từ xa xa đang đi đến phía mình.
Thanh niên thân hình vóc dáng cao to kiên cường, mặt mày tuấn mỹ hơi nhíu lên, nhưng vẫn như trước rất dễ nhìn.
Diệp Thư nhếch miệng nở nụ cười: "Quản việc đại lễ đăng cơ thì bị kêu là phá hỏng đại sự, ngươi cẩn thận bị đám lão già kia nghe thấy."
Thanh niên không đáp, chậm rãi đi đến bên người Diệp Thư.
"Lúc trước ta hỏi ngươi muốn chức quan gì, " Thanh niên đứng bên người Diệp Thư, thân ảnh cao lớn ngăn cạnh gần như toàn bộ ánh nắng chiếu đến, "Đã nghĩ được chưa?"
Diệp Thư hỏi ngược lại: "Có thật là cái gì cũng được?"
"Quân vô hí ngôn."
Diệp Thư trầm mặc một thời gian rất lâu.
Cũng không biết trong lúc trầm mặc lâu như vậy Diệp Thư đang nghĩ gì, qua một hồi lâu, cậu mới chậm rãi nói: "Trong triều, chức tả thừa tướng vẫn còn bỏ trống, bệ hạ có cam lòng giao cho ta không?"
Người thanh niên trong mắt loé ra một vẻ kinh ngạc. Sau giây lát, người thanh niên nở nụ cười: "Đương nhiên cam lòng."
Dưới bức tường hoàng cung đỏ thắm, hai thanh niên sóng vai nhau bước đi.
"Ta đã nghĩ ngươi sẽ muốn là một vương gia, an nhàn hưởng phúc muôn đời."
"Ai bảo mệnh ta là mệnh lao lực làm gì." Diệp Thư ôm lấy cổ thanh niên kia, trong con ngươi mỉm cười, "Ta đến giúp bệ hạ của ta thống nhất thiên hạ."
"Đây là ngươi nói, một lời đã định."
"Ừ, một lời đã định."
Diệp Thư khi tỉnh lại, nắng sớm mờ ảo. Cậu mở mắt ra, liền đối mặt một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Tấn Vọng vẫn còn ngủ rất sâu, lông mi đen dày rũ xuống, che khuất đuôi mắt sắc bén hẹp dài. Đuôi lông mày hắn khẽ nhăn, lưu lại một vết mờ mờ.
Trong mộng A Viễn, chính là hắn. Hoàng đế Trường Lộc, họ Tấn, tên Vọng, tự là Lăng Viễn.
Diệp Thư xuyên đến lâu như thế, đây là lần đầu tiên mơ thấy sự tình quá khứ. Trong đầu cậu, ký ức ngày xưa có liên quan đến nguyên chủ thập phần mơ hồ, cậu biết thông tin gì phần lớn là từ trong sách, hoặc là một ít ký ức ngắn đứt đoạn. Tỷ như giấc mộng ngày hôm nay...
Cảm thấy tên bạo quân này trước kia vô cùng yếu đuối, thậm chí còn là một tên tiểu tử thích làm nũng. Làm sao sau ba năm đăng cơ thì càng ngày càng giống cẩu.
"Đang suy nghĩ gì?" Bên tai có người nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thư không chút nghĩ ngợi, thuận miệng đáp: "Nghĩ tại sao ngươi có thể trở nên..."
Một chữ "Cẩu" sắp bật lên, Diệp Thư đối mặt với ánh mắt của Tấn Vọng, nhất thời kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
Diệp Thư cười gượng: "Sớm thế bệ hạ."
"Sớm." Tấn Vọng âm thanh mang theo chút khàn khàn, tựa như cười mà không cười, "Ái khanh mới vừa nói, suy nghĩ cô cái gì?"
"Ta suy nghĩ..."
Con ngươi Diệp Thư đảo một cái, trong cái khó ló cái khôn: "Suy nghĩ bệ hạ vì sao lại có thiên phú dị bẩm như thế, có thể khiến muôn dân phải dùng cặp mắt khác xưa mà nhìn, ai ai cũng đều khiếp sợ!"
Tấn Vọng: "?"
Diệp Thư ngữ điệu như dồn hết sự thành khẩn vào: "Bệ hạ đêm qua hùng tráng oai hùng, thần đời này hoàn chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, thật là làm cho thần...làm cho thần..."
"Làm cho ngươi một chút cảm giác cũng đều không có?" Tấn Vọng mặt không hề cảm xúc, "Cô tối hôm qua không thị tẩm ngươi, đừng tự biên tự diễn."
Diệp Thư: "... A?"
Hắn cúi đầu, quả thực thấy hai người ăn mặc chỉnh tề, thân thể tất cả đều bình thường, không giống như đã trải qua chuyện này.
Không phải nói sẽ thị tẩm cậu sao?
Thiệt thòi cho cậu còn phải tự lộng mình ở bể tắm lâu như vậy!
Tên cẩu hoàng đế này có phải là không cứng nổi không vậy???
Tấn Vọng nếu biết đến cậu ở trong lòng vừa ăn cướp vừa la làng như vậy, tất nhiên không tránh được sẽ mạnh mẽ một phen trách phạt.
Tối hôm qua, Tấn Vọng nhất thời đắc ý mà thả ra quá nhiều tin tức tố. Nhưng hắn lại quên mất, người trước mắt này là một ly liền gục, uống rượu liền ngủ, nghe mùi liền ngất. Cho dù ngủ vẫn coi hạ thân của hắn như đồ chơi, nắm không buông.
Đường đường là hoàng đế Trường Lộc lần đầu bị người khác nắm giống nòi của mình mà ngủ, lại còn nắm chặt đến hơn nửa đêm, hại hắn một phút lên tinh thần một phút sau lại tụt hứng, suýt nữa đem mình dày vò thành cái dạng gì, thật mất mặt.
Tấn Vọng vừa nghĩ tới việc này liền tức giận, hừ lạnh một tiếng, xốc màn vải lên đứng dậy.
Diệp Thư thò đầu ra: "Bệ hạ, người đã đáp ứng ta sự việc kia..."
"Đáp ứng?" Tấn Vọng ngoái đầu nhìn lại, "Cô đáp ứng ngươi chuyện gì?"
"Chuyện con mèo ấy..."
Ngươi còn có mặt mũi để nhắc để mèo sao. Tấn Vọng lạnh lùng: "Không được."
"Bệ hạ..."
"Không được, ngươi đừng hòng mơ tới."
"Ngươi sao lại như vậy?" Diệp Thư quỳ ngồi ở trên giường, không vui nói, "Hôm qua không phải nói chỉ cần ta đáp ứng... Ngươi sẽ đồng ý cho ta về phủ sao? Quân vô hí ngôn, ngươi sao có thể nói không giữ lời?"
Đến tột cùng là ai nói không giữ lời.
Cô lại chưa chạm vào ngươi.
Tấn Vọng mặc kệ cậu, Diệp Thư bước xuống giường, đi chân trần, đạp trên thảm trải sàn đuổi theo: "Bệ hạ, ngươi đáp ứng ta đi. Ta trở về liếc mắt nhìn một chút thôi, không làm gì khác đâu."
"Van ngươi... A Viễn."
Tấn Vọng ngừng động tác cài nút áo lại. Diệp Thư nhân cơ hội chạy tới trước mặt, tha thiết mà giúp hắn mặc quần áo. Tấn Vọng không nói một lời nhìn cậu, Diệp Thư thay hắn mặc quần áo, ngửa đầu đối diện tầm mắt của hắn.
Hai người đối diện trong chốc lát, Tấn Vọng bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cằm của Diệp Thư, nở nụ cười: "Danh xưng này cô đã nhiều năm chưa nghe qua , xem ra ngươi thật sự rất muốn trở về."
Nụ cười này của hắn ôn hòa mà lại nguy hiểm, nhìn vào làm Diệp Thư tê hết cả da đầu.
Làm sao vậy, trước đây nguyên chủ đều gọi như vậy, bây giờ tên bạo quân này ngược lại sao lại... sinh khí??? Hỉ nộ vô thường như thế sao?
Tấn Vọng đã từng học võ, vốn dĩ không cần lấy sức nhiều cũng có thể làm Diệp Thư phát đau.
Diệp Thư bị đau, cau mày nói: "Bệ hạ..."
Tấn Vọng buông lỏng lực đạo trên tay.
Hắn dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt hồng hồng của Diệp Thư, thanh âm ôn hòa: "Đừng sợ, cô có thể đồng ý ngươi."
"Chỉ có điều... Cô sẽ đi cùng ngươi."
Diệp phủ tọa lạc tại khu vực sung túc nhất kinh đô, ba năm trước, được chính tay hoàng đề thiết kế khánh thành nên, gọi là Lâm An Cư chỉ mặc kệ bao sự ồn ào bên ngoài, bên trong vẫn luôn thanh tịnh.
Diệp tướng lúc ấy được sủng ái nhất, Diệp phủ lại càng là nơi thường xuyên lui tới của các danh gia vọng tộc, danh sĩ đọc sách còn cùng bái phỏng nương nhờ vào cửa Diệp phủ. Đông như trẩy hội, danh tiếng vô lượng.
Nhưng hôm nay, trước cửa Diệp phủ dán giấy niêm phong, tấm biển đề hai chữ "Diệp phủ" bị chém thành hai nửa, tùy ý vứt bỏ tại trước thềm đá, đã bị bám đầy bụi.
Người đi đường thậm chí không dám nhìn nhiều lần, chỉ lo bị liên lụy. Dù là ai đến xem, cũng không khỏi cảm thán một câu thế sự vô thường.
... Ngoại trừ Diệp Thư.
Diệp Thư nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí muốn nhanh chóng hồi cung.
Tấn Vọng ôm chặt cậu trong ngực, cười mà không cười: "Ái khanh nói mèo ở nơi nào?"
"..." Diệp Thư bất động, hơi di chuyển nhìn ra bên ngoài, lại bị Tấn Vọng dùng sức kéo trở về, cúi đầu ngoan ngoãn nói, "Bình tĩnh, thường thường chúng ở đây, chúng ta chờ một chút."
"Ừ, chờ đi."
Hai người đều đã đổi sang trang phục thường dân, Tấn Vọng toàn thân áo đen, bên hông dắt quạt nan đen, hiện lên vài phần bóng dáng của một công tử phong lưu chốn nhân gian. Mà Diệp Thư lại mặc một bộ thanh sam, nhìn qua lộ vẻ ôn hòa nho nhã.
Cửa sau Diệp phủ là một cái hẹp hẻm đi ra ngoài, hiếm lắm mới có người đi qua, cỏ dại rậm rạp. Hai người trong ngõ hẻm chờ đợi một lát, rốt cục nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt.
"Meo meo ~ "
Diệp Thư theo tiếng kêu nhìn lại, một con mèo nhỏ màu vàng lẫn xám đang ngồi xổm ở trong bụi cỏ, lộ ra một đôi đôi mắt ướt nhẹp. Cậu vừa muốn tiến lên, con mèo nhỏ liền sợ hãi lùi về hướng bụi cỏ phía sau.
Diệp Thư suy tư chốc lát, nói: "Bệ hạ, ngươi ở nơi này, chúng nó sẽ không dám ra tới. Ngươi có thể... Có thể đi ra ngoài trước chờ ta không?"
Tấn Vọng không trả lời.
Hắn cụp mắt nhìn cậu, hồi lâu mới chậm rãi gật gật đầu: "Được, cô lên trên xe ngựa chờ ngươi."
Xe ngựa ở đầu hẻm, Diệp Thư nhìn theo Tấn Vọng, không tiếng động mà thở dài. Lúc này, con mèo nhỏ bỗng nhiên quay đầu hướng đường tắt mà chạy đi. Diệp Thư vội vã đuổi theo.
Khoảng cách từ cửa sau Diệp phủ tới đó không xa, có một cái sân bỏ hoang. Diệp Thư đuổi theo con mèo nhỏ tiến vào sân, liền nhìn thấy con mèo nhỏ ngồi xổm ở góc tường, mèo nhỏ hướng về phía cậu kêu to lên rồi lại quay đầu về phía bụi cỏ bên ngoài.
Diệp Thư xốc bụi cỏ lên. Bên trong là một tổ con mèo con vừa mới chào đời. Mèo con vừa mới mở mắt không lâu, lông tơ mềm mại thưa thớt, đặc biệt đáng yêu.
Diệp Thư bị sự đáng yêu làm cho run rẩy, vừa định bắt đầu đi bắt tổ mèo con thì trong viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang kì quái. Cánh cửa của căn phòng bên cạnh Diệp Thư cọt kẹt mở ra. Khí tức âm lãnh ẩm ướt từ trong cánh cửa truyền ra, Diệp Thư giương mắt nhìn vào bên trong, đuôi lông mày hơi đè nén. Cậu thoáng chần chờ trong nháy mắt, rồi liền đứng dậy đi vào.
Trong phòng mạng nhện nằm dày đặc, phủ đầy bụi, không khí cũng vì vậy mà đầy mùi bụi. Diệp Thư mới vừa bước vào phòng, liền cảm giác được một trận gió lạnh thổi tới.
Một khắc sau, cổ cậu mát lạnh. Một lưỡi dao sắc bén đang kề ngay cổ họng của cậu.
Diệp Thư lông mi khẽ run, âm thanh lại vững vàng không sợ hãi: "Ngươi quả nhiên ở đây."
"Hết cách rồi, bên ngoài khắp nơi đều đang truy nã người của chúng ta, không trốn ở chỗ này thì còn có thể trốn ở đâu." Âm thanh dán chặt hắn bên tai cậu, thân ảnh một nam tử cao gầy chiếu trên mặt đất.
Diệp Thư mở tay ra: "Không phải ta phản bội các ngươi."
Nam nhân phía sau thấp giọng cười cười: "Diệp tướng vốn đã bị xử tử lại xuất hiện ở đây, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?"
Diệp Thư lặng lẽ không nói, thầm nghĩ cậu cũng không nghĩ tới cậu còn mạng trở lại nơi này. Có trời mới biết tên cẩu hoàng đế kia mỗi ngày đang suy nghĩ gì.
Diệp Thư nói: "Nếu thực sự là ta làm, thì hôm nay người tới nơi này phải là cấm quân, hiểu chưa."
"Nói rất có lý."
Lực đạo kiềm chế Diệp Thư được buông lỏng, cậu quay đầu lại, nam tử chậm rãi thu hồi dao găm.
Phía sau hắn, là một nam nhân thân hình cực cao, ngũ quan đường nét sắc bén, một đôi mắt ở trong bóng tối sáng đến kinh người, tựa như mang theo chút huyết thống ngoại tộc.
Diệp Thư có nhớ người này trong ký ức. Hợp tác cùng nguyên chủ mưu tính ám sát, chính là người này.
Tây Hạ quốc, Mục Cửu Khanh.
"Tấn Vọng đang ở bên ngoài, chúng ta nói ngắn gọn." Diệp Thư nói, "Ta muốn rời khỏi Trường Lộc."
Một cách không ngờ chính là nam nhân cũng không hỏi nhiều, mà là trực tiếp gật đầu: "Có thể, ta mang ngươi đi, chỉ có điều muốn trao đổi một thứ với ngươi."
Diệp Thư hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
"Hoàng đề Trường Lộc giết rất nhiều thủ hạ của ta, hại chúng ta nhiều năm kinh doanh thành dã tràng xe cát*." Nam nhân nhìn Diệp Thư chăm chú, sắc mặt thâm trầm. (*Dã tràng xe cát: ý chỉ việc làm không mang lại lợi ích)
"Ta muốn lấy mạng của hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro