Chương 30: Vòng bán kết. (2)
Khi Nam Độc Y ném Linh phù ra, khán đài càng bùng nổ với những tràng vỗ tay xen lẫn tiếng reo hò không ngớt.
Thực ra có một nửa khán giả đến đây chỉ để xem Nam Độc Y thi đấu. Được chứng kiến Thiên Phù sư thi triển Linh phù, dù chỉ là phù Sơ cấp cũng đã quá mãn nguyện rồi.
Mọi người đều khó nén được cơn kích động. Khắp khán đài đều giương cao tua kiếm màu bạc, giữa mây đen cuồn cuộn bao phủ bỗng trở nên lấp lánh rực rỡ lạ thường. Mái tóc đen của Nam Độc Y tung bay trên vai, hắn vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên giữa tiếng hò reo cổ vũ. Sau khi ném Linh phù, hắn lặng lẽ liếc nhìn về phía các Trưởng lão Phù Hội, khẽ lắc đầu, động tác nhỏ đến mức khó phát hiện.
Nam Độc Y đã suy nghĩ cả đêm, nhưng khi bước lên sàn đấu vẫn chưa đưa ra quyết định có nên giảm bớt uy lực hay không. Nhưng ngay lúc đặt bút vẽ bùa, hắn chợt nhớ lại một câu người ta từng nói với mình: Gọi Linh phù là trẻ con vì mỗi tờ Linh phù ban đầu đều như những đứa trẻ sơ sinh, non nớt và yếu ớt. Công việc của Phù sư là phải đổ toàn bộ tâm huyết vào khi vẽ, để mỗi tờ Linh phù trưởng thành đến mức tốt nhất.
Nam Độc Y quyết đoán, chỉ trong chớp mắt Linh phù của hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ giữa không trung.
Mây đen bao phủ toàn bộ Lãm Nguyệt Thành đột nhiên vang lên một tiếng ầm lớn, mưa như trút nước ào ào đổ xuống.
Nhưng mỗi giọt mưa không đơn giản là nước. Mỗi giọt chứa đầy uy lực Linh phù, đủ để xuyên thủng ngói tường, tạo nên những tiếng nổ "thịch thịch thịch" vang lên khắp nơi. Không gian như thể bị phủ kín bởi hàng vạn mũi kim bạc sắc nhọn.
Khán đài im bặt trong giây lát, ngay sau đó tiếng kinh hô vang dội như sấm nổ.
"Aaaaaaa, không hổ là Trưởng lão Linh Tông của chúng ta! Uy lực phù Sơ cấp này đủ để so với phù Địa cấp rồi!"
"Đây chính là Thiên Phù sư sao? Hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt!"
"Kha Liễu đã xuất sắc lắm rồi, không ngờ Nam Độc Y còn vượt xa ngoài tưởng tượng. Đúng là núi cao ắt còn có núi cao hơn!"
"Phù chủ sau này chỉ có thể là Nam Độc Y thôi, lời này đúng quá rồi!"
"Phù lão, sao nào? Có vừa ý không?" Giả Các chủ cười nói: "Nếu không vừa ý, chắc người phải tự thân ra tay thôi."
"Không ngoài dự liệu, cũng nằm trong tình lý." Phù lão tổ vỗ tay, trong giọng nói có vài phần tán thưởng: "Nếu ta không nhìn nhầm, tâm cảnh đứa trẻ này vừa rồi đã có sự đột phá. Phù Sơ cấp hắn vẽ đã có hình bóng của phù Thiên cấp rồi, đúng là tre già măng mọc."
Nói đoạn, Phù lão tổ xoa xoa chân, vẻ mặt thoáng chút buồn bã.
"Ai da, già như ta xương cốt muốn rụng rời cả rồi, đứng cũng không vững, sớm nên nhường lại cho tụi nhỏ, không hiểu còn đợi cái gì nữa."
Giả Các chủ chỉ cười, rồi khẽ nhắc nhở: "Văn tiểu hữu chuẩn bị lên đài rồi."
"Còn đợi gì nữa, đợi ta chết chắc?" Phù lão tổ đột nhiên ngẩng đầu, bộ dạng đau khổ trước đó bay biến, chân cẳng lanh lẹ đứng phắt dậy như trẻ đôi mươi.
Nam Độc Y ném Linh phù xong vẫn không rời sân khấu mà quay lại lối vào, đụng ngay nhóm ba người chuẩn bị lên cuối cùng.
"Ta xin lỗi, có thể các ngươi trách ta không nương tay."
Gương mặt đẹp trai của Nam Độc Y hiện lên một chút áy náy, giữa cơn mưa bão, giọng y lại nhẹ nhàng như cơn gió thoảng: "Nhưng có những lúc, chỉ có thể tự trách mình vô dụng."
Kỷ Thức đứng chết trân, sắc mặt xám ngoét như tro, không nghĩ Nam Trưởng lão luôn ôn hòa, lại có thể thẳng thừng nói "vô dụng" như vậy, dù đó là sự thật nhưng rõ ràng là một cú tát trời giáng vào lòng hắn.
Có điều Kỷ Thức cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Nam Trưởng lão không cố ý nhường, bằng không sẽ càng làm hắn khó mà chấp nhận được.
Trên sân thi đấu mưa vẫn rơi xối xả, gió gào thét không ngừng, khán giả thì vẫn đang hưng phấn vì Phù Thuật cao thâm của Nam Độc Y, ba người thay phiên nhau lên sân cũng chẳng ai buồn để ý.
Kỷ Thức khổ sở lộ vẻ chua xót.
Sau màn trình diễn ngoạn mục của Nam Độc Y, trừ phi có thể vẽ ra phù Sơ cấp thi triển được uy lực như hắn, bằng không dù hắn có làm tốt đến đâu, cũng chỉ được đánh giá bằng mấy từ "nhạt nhẽo vô vị".
Văn Thu Thời là người thứ hai trong đội ba thi triển Linh phù, đứng ở giữa sân. Lúc này dù ít ai để ý đến diễn biến trận đấu, nhưng ánh mắt dường như vẫn tập trung vào y.
Mọi người rõ ràng quan tâm đến những chuyện tào lao bên ngoài còn hơn việc xem y vẽ bùa.
"Sở Gia chủ cũng tới rồi kìa, ngươi thấy không, ánh mắt của hắn chắc chắn là đang theo dõi y! Chuyện này là sao vậy? Sao không giống với tin đồn thế?"
"Đúng thật, mắt không thèm chớp một cái!"
"Đừng có nói bậy! Bách Nguyệt gia chủ có kiểu mắt đào hoa nhìn ai cũng vậy thôi!"
Đợi đến khi trên không xuất hiện bốn chữ "Phong Hỏa Liệu Nguyên", câu chuyện buôn dưa mới trở lại đúng chủ đề, có điều người ta vẫn tiếp tục dõi mắt về phía Văn Thu Thời.
"Ta đứng ở ngoài kết giới còn cảm nhận được uy lực của Phù vũ đó, ba người bọn họ có khi nào ném linh phù xong liền bị mưa cuốn trôi đi luôn không nhỉ?"
"Ha ha, không tới mức thảm vậy đâu. Linh lực sẽ bao bọc Linh phù, không để bị xối. Nhưng mà... cái vị Trưởng lão Thiên Tông kia thì chưa chắc!"
"Suýt quên! Văn Thu Thời đã bị phế tu vi, chẳng khác nào phàm nhân. Y có ném nổi Linh phù lên giữa trời không đây?"
"Ném lên thì chắc được, chỉ có điều Linh phù của y sẽ thành con gà rớt vào nồi canh, rơi một cái độp xuống thôi."
"Trời ơi, nhìn tình cảnh này thiệt là tàn nhẫn, ta không nỡ coi tiếp."
"Y làm quá nhiều chuyện xấu rồi, quả báo tới thôi! Huống chi bản thân vô dụng, trách ai bây giờ?"
Thoắt cái một nén nhang đã trôi qua, cả ba người đều đã vẽ xong phù.
Khán đài đột nhiên im phăng phắc.
Kỷ Thức đứng bên trái mặt mày căng thẳng, mồ hôi túa ra như tắm, cố lấy hết can đảm tiến lên trước một bước, ném phù lên giữa cơn lốc gió và mưa. Tay hắn run bần bật, đến mức gần như không thể thở nổi ném lá phù đi.
"Phong... Phong Hỏa Liệu Nguyên!"
Linh phù giữa không trung lập tức hóa thành một ngọn lửa, mang theo hơi nóng hừng hực, chầm chậm lan ra trong cơn mưa.
Một tia hy vọng lóe lên trong mắt Kỷ Thức. Ngọn lửa lan rộng tới khán đài, phủ kín hơn nửa Vấn Đạo Sơn. Nhưng ngay sau đó Linh phù giữa gió táp mưa sa, nhanh chóng mất dần sức mạnh, biến thành một mảnh giấy vô hồn rơi rụng xuống đất.
Kỷ Thức như trúng một cú trời giáng, sắc mặt trắng bệch. Sau hồi lâu chỉ còn nghe tiếng thở dài sầu thảm từ khán đài vọng lại.
Hỏa phù của hắn ít nhất có thể bao phủ ngọn lửa toàn bộ Vấn Đạo Sơn, nhưng trước uy lực Linh phù của những người trước còn sót lại, đặc biệt là dưới sự tương khác của Linh phù Nam Độc Y, Linh phù của hắn chẳng khác nào ngọn đèn trước gió, không phát huy nổi 50% sức mạnh so với bình thường.
Có điều cho dù có phát huy 100% sức mạnh, đem so sánh với Nam Độc Y cũng chỉ là tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Sự chênh lệch giữa hắn và Nam Độc Y quá rõ ràng, khiến người ta không biết nên cười hay khóc. Dùng cùng loại Linh phù Sơ cấp, mọi người xem xong màn trình diễn của Nam Độc Y, rồi lại xem hắn, ai cũng nhịn không được chê cười.
Đầu óc trống rỗng, hắn chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, quay đầu muốn rời đi, thì nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
Kỷ Thức mơ màng quay lại, thấy Văn Thu Thời tay cầm một tấm phù ướt sũng, mờ nhạt không ánh sáng được y cẩn thận nâng niu trong tay.
Y đưa cho hắn, nhíu mày nói: "Ngươi quên nó này."
Kỷ Thức sững người, nhìn tấm phù đã nhòe nhoẹt trong mưa, nhìn những Phù văn hắn bỏ tâm trí và sức lực phác họa ra bị nước mưa xối đến mờ nhạt, như tấm gương phản chiếu sự thảm hại của hắn.
"Cầm lấy." Giọng nói của Văn Thu Thời giữa cơn mưa, lạnh lùng nhưng dứt khoát.
Kỷ Thức như bị thôi miên, hắn không tự giác đưa tay ra nhận lại tấm phù, nhìn theo Văn Thu Thời trở lại chỗ cũ.
Ý định bỏ đi của hắn biến mất.
Cả khán đài như bị thôi miên giống hắn, ánh mắt dán chặt vào Văn Thu Thời.
Nhưng ít ai có cái nhìn mang theo ý tốt, mọi người chỉ đang hả hê chờ đợi giây phút y ném Linh phù, chờ lá phù trong tay y bị mưa rền gió dữ xối rớt xuống đất.
Ai cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để cười to.
Nhưng ngay thời khắc Văn Thu Thời ném Linh phù...
Thiên địa rung chuyển.
Ngọn lửa sáng rực tỏa ra vạn dặm chiếm trọn cả bầu trời, trong chớp mắt phủ kín khắp không trung, lửa bốc cao quay cuồng, giống thư cảnh tượng tận thế chợt ập đến.
Cả vùng trời đất biến thành biển lửa, Vấn Đạo Sơn bỗng nhiên chìm trong lửa, toàn bộ khán giả chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro