Chương 6: Ta cũng bị thương.

Nơi hoang tàn vắng vẻ mấy trăm dặm bỗng dưng sấm sét vang dội.

Ầm Ầm!

Bầu trời đêm tĩnh mịch bị xé toạc, hàng ngàn hàng vạn tia sét như những con rắn bạc rơi xuống, uốn lượn lao về phía mặt đất. Từ xa nhìn lại, cả một vùng trời đất sáng rực như ban ngày.

Mặt đất rung chuyển, tiếng sấm ầm ĩ vang lên không dứt. Những dãy núi im lìm bỗng chốc biến thành một vùng lôi vực rộng lớn, cho dù cách xa hàng ngàn dặm, người ta vẫn có thể cảm nhận được sự uy nghiêm kinh thiên động địa tràn ra từ đó.

Vô số tu sĩ bật dậy khỏi giấc ngủ, lao ra khỏi cửa.

"Luồng khí này... chẳng lẽ có đại năng giả đang độ kiếp?!?"

"Đây không phải là thứ mà con người có thể làm được. Đây là dị tượng từ trời giáng xuống, chắc chắn có bảo vật xuất thế!"

"Nhìn phương hướng kia lại là Bắc Vực, quả nhiên là nơi địa linh nhân kiệt, bảo sao mãi không suy tàn!"

...

Bầu trời tối đen, một tia chớp lóe lên ở chân trời.

Đột nhiên, một vách đá nhô lên từ mặt đất, sương đen cuồn cuộn, bao quanh một tòa đại điện ẩn mình trong bóng đêm.

Khí lạnh từ cửa lớn của đại điện chảy ra, ánh nến bên trong lung linh.

Ánh sáng mờ mờ chiếu lên người nam tử ngồi trên người cao.

Hắn khẽ nhắm mắt, một mình ngồi trong đại điện tĩnh mịch đến đáng sợ. Một tay dài thon thả nhẹ nhàng đỡ trán, ngón trỏ mang một chiếc nhẫn xương, từng chút từng chút xoa nhẹ thái dương.

Một lúc sau, hắn mở mắt lạnh lùng, giây lát hóa thành một làn sương đen, ngay sau đó, thân hình cao lớn của hắn đã đứng trên mái ngọc của đại điện, khoanh tay nhìn về phía chân trời phương Bắc.

Không lâu sau, bên cạnh hắn xuất hiện một bóng người mặc đồ đen: "Điện chủ, có cần thuộc hạ đi xem xét trước không? Có thể đây là dấu hiệu của bảo vật xuất thế."

Túc Mặc Dã nói: "Không phải bảo vật."

Người kia nghe vậy thì kinh hãi, sấm sét này không giống độ kiếp, cũng không phải bảo vật hiện thế, chẳng lẽ: "Điện chủ nghi ngờ có người thi pháp sao? Sao có thể, ai lại có khả năng kinh thiên động địa như vậy chứ!"

"Ai nói không ai có khả năng? Đã từng có một người có thể làm thế." Túc Mặc Dã mỉa mai nhếch khóe môi: "Nhưng mà bị ta giết rồi."

Sắc mặt người mặc đồ đen thay đổi, một cái tên nặng trĩu giấu ở trong lòng.

Phù Chủ Bắc Vực, Văn Úc.

Phàm là môn nhân của Sâm La Điện đều căm hận y đến tận xương tủy, nghe danh mà hồn bay phách lạc. Dù đã táng thân ở Quỷ Lâu mười năm, y vẫn như ngọn núi lớn đè nặng trên Sâm La Điện không tài nào vượt qua, khiến người ta nghẹt thở không thể chịu nổi.

"Nếu, nếu là người đó thì cũng có thể... nhưng dù có lợi hại cỡ nào cũng không phải đối thủ của Điện chủ. Điện chủ thần uy, sẽ giúp Sâm La Điện báo thù! Túc Dạ Ma Quân trên trời có linh, nhất định sẽ mừng vui đến cực điểm!"

Hắn vừa nói xong, bả vai bỗng nhiên nặng trĩu, đối diện với đôi mắt lạnh lùng.

"Ai nói với ngươi rằng y không đánh lại ta."

Người mặc đồ đen mồ hôi tuôn như mưa. Hiện giờ điện chủ Túc Mặc Dã của bọn họ là con trai của huynh trưởng Ma Quân, do có chung huyết mạch mà có vài phần giống Ma Quân.

Lúc này bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, giống như Ma Quân tái thế. Nếu không bị giữ vai, người mặc đồ đen gần như muốn quỳ xuống lạy, hắn run rẩy phụ họa nói: "Đúng! Thuộc hạ nói sai rồi, xin Điện chủ trách phạt."

"Ngươi xem, ngay cả ngươi cũng biết, ta không phải đối thủ của y."

Túc Mặc Dã nhìn hắn, đột nhiên cười: "Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao y lại chết trong tay ta?"

Người mặc đồ đen run rẩy toàn thân, ngập ngừng trả lời: "Bởi vì... Điện chủ nhẫn nhục, nằm vùng bên cạnh y nhiều năm, cùng đại trưởng lão phối hợp nội ứng ngoại hợp, cuối cùng mới tru sát..."

Một bàn tay xuyên qua ngực hắn, người mặc đồ đen trừng lớn mắt, lời chưa dứt cuối cùng cũng không thể nói ra.

"Trả lời sai rồi."

Mặt Túc Mặc Dã không đổi sắc, rút tay về.

Hắn đưa bàn tay thon dài, máu tươi nhuộm đỏ từ đầu ngón tay tới cổ tay, máu chảy ròng ròng, chỉ có ngón trỏ với chiếc nhẫn xương là được bao bọc bởi một vòng linh lực, không nhiễm chút bụi bẩn nào.

Người mặc đồ đen từ đỉnh điện rơi xuống, thân hình biến thành một vũng bùn nhão nhoẹt. Túc Mặc Dã lau tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét tột cùng.

Không rõ là hắn ghét máu trên tay hay ghét chính bản thân mình vì đã dính máu, vừa lau vừa lẩm bẩm: "Là ngươi không chịu nhận sai, là ngươi nói không hối hận, không hối hận, đến chết cũng không hối hận! Nếu đã như vậy, ta cũng không hối hận khi tiễn ngươi đi vào chỗ chết – vĩnh hằng!"

Bắc Vực Thánh Cung.

Trong đêm tối, một đội tuần tra thị vệ đang đi tuần tra dọc theo hành lang bỗng dừng lại, mắt nhìn lên không trung nơi có những tia sấm chớp lóe sáng.

"Mau phái người đi kiểm tra trước." Tên đứng đầu nhíu mày, chợt thấp giọng dặn dò: "Sắp sinh nhật Vực chủ rồi, dạo này phải nâng cao cảnh giác, không được phép lơ là."

Mọi người phía sau đồng thanh hô lên: "Rõ!"

Trong cung điện rộng lớn của Vực chủ, ngọn đèn dầu leo lét cháy.

Sau màn che tinh xảo, người chí cao vô thượng của Bắc Vực đang nhắm mắt nằm trên giường, tay khẽ đặt trên đệm, ngón tay có khớp xương rõ ràng hơi cuộn lại.

Sinh nhật...

"Hôm nay là sinh nhật ta, các tiên tông lưu phái khắp thiên hạ, động phủ danh môn, bách gia quốc thành, từng đoàn từng nhóm đến tặng quà, còn ngươi thì sao? Ngươi khinh thường ta đúng không!"

"Cái gì? Hôm nay là sinh nhật của tiểu Vực chủ chúng ta?"

"Ngươi... đồ khốn! Ta đi đây!"

"Thôi nào, ta chỉ đùa thôi. Đi, ra ngoài cung ta phóng pháo hoa cho ngươi xem."

"Người ta đều vắt óc chuẩn bị quà tặng, còn ngươi thì qua loa phóng vài cái pháo hoa? Hừ, đừng kéo ta, ta tự đi!"

Hai bóng dáng, một trước một sau, thiếu niên trẻ hơn một chút càu nhàu lẩm bẩm đi phía trước, đôi giày gấm tinh xảo vừa bước ra khỏi cửa cung, ngẩng đầu lên, cả bầu trời đêm bị pháo hoa rực rỡ chiếu sáng.

Đêm đó, phía sau Thánh Cung đèn đuốc sáng trưng, phía trước toàn bộ Bắc Vực trên không phù văn lập loè, vạn dặm đều hiện lên cảnh tượng hắn thích.

Trên giường, vị Vực chủ trẻ tuổi mở mắt, lấy ra từ dưới gối một miếng chiếc giản cũ kỹ. Hắn nhìn không biết bao lâu, rồi khẽ nói: "Ngươi xứng đáng, ngươi gieo gió gặt bão, ngươi tự tìm đường chết, ngươi..."

Hắn giống như đang lên án, nhưng sau đó giọng phẫn uất biến đổi, không rõ là oán trách hay hận thù: "Bảo ngươi phải cầu xin ta, bảo ngươi cúi đầu... Chẳng lẽ khó đến thế sao?"

Nam Lĩnh Sở Gia.

Mây đen xoay vần trên bầu trời, báo hiệu cơn mưa giông sắp đến. Những bông sen xanh rung rinh trong gió, làm mặt hồ gợn sóng.

Cánh cửa phòng đối diện hồ sen bất ngờ mở ra, ngọn đèn dầu trên bàn không ngừng cháy sáng. Một nam tử mặc thường phục trắng bước ra, ngẩng đầu nhìn về phương Bắc, sau đó tầm mắt chuyển xuống hồ sen.

Hắn đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa sen.

"Sở Bách Nguyệt, đừng nghe bọn họ nói bậy, cái gì mà con cháu dòng nhánh, không phải xuất thân từ Nam Lĩnh thì sao? Ngươi cũng là con cháu ưu tú nhất của Sở thị, sớm muộn gì cũng lên làm gia chủ thôi!"

"Bách Nguyệt! Sở Bách Nguyệt! Cứu mạng! Ta bị mấy tên lá bùa xối nước!"

"Bách Nguyệt, ngươi có biết bọn họ gọi ta là gì bây giờ không... Phù Chủ, nhưng ta chưa bao giờ muốn vẽ bùa."

"Bách... Sở gia chủ, lâu rồi không gặp, ta ở Quỷ Lâu vẫn khỏe."

"Kẻ lừa đảo." Bên hồ, nam tử áo trắng thấp giọng nói một câu, thu tay lại, xoay người phất tay áo rời đi.

Mưa to trút xuống như trút, cuồng phong gào thét. Một tầng kết giới vô hình bao phủ lấy hồ sen, bất kể trời đất xoay chuyển, hoa sen vẫn còn đó.

Phía bên kia, thiên địa rung chuyển.

Đệ tử Thiên Tông đang yên đang lành bị thiên lôi từ đâu ập đến đánh trúng, người nào người nấy trầy da tróc vảy, lăn lê bò càng chẳng khác gì cái bánh cuốn bị người ta vứt lên chảo nóng mà không phết dầu. Tiên gia đệ tử ngày thường phong thái ngút trời nay hóa thành đám gà con gặp bão, hết chạy lại nhảy, đạp lên nhau mà chạy loạn xạ.

Oành!

"A a a a! Cái quái gì thế này? Đau quá! Ta sắp thành gà nướng thiêu rồi này!"

Cạch!

"Cứu mạng! Trời ơi! Cứu mạng! Ta tái rồi, sắp chín mẹ nó luôn rồi!"

Oành cạch!

"Ngự kiếm không được, chắn cũng chẳng xong! Trời ơi! Quần áo ta cháy rồi! Ai cho ta mượn cái quần với!"

Văn Thu Thời ném nhành cây nhỏ xuống, nhìn xuống đất hoa văn linh phù đang lấp lóe, nhìn đám đệ tử lăn lộn như bị rán trong chảo nóng, rồi lại nhìn lên trời nơi sấm sét nổ ầm ầm, đánh tới tấp vào chúng đệ tử. Y chắp tay trước ngực, cúi đầu một cái, vẻ mặt áy náy.

Tai bay vạ gió, các vị, xin lỗi nha!

Y thật sự không ngờ linh phù ở thế giới này lại khủng bố như vậy. Không có giấy bút, chỉ là tiện tay vẽ bừa một cái vậy mà Dẫn Lôi Phù lại có uy lực lớn đến thế. Thiệt là ngoài sức tưởng tượng!

Văn Thu Thời xấu hổ, cúi đầu tự trách.

Ở thế giới trước đây, có lẽ vì linh khí loãng, những thứ như Phong Phù, Thủy Phù, Hỏa Phù mà y vẽ ra đều như mấy thứ đồ chơi trẻ con, chẳng có tác dụng gì ngoài làm trang trí. Cái thực sự dùng được chỉ có mấy lá bùa trừ tà đuổi quỷ, nhưng sư phụ bắt y học không thiếu cái nào, cho nên dù chẳng thấy có tác dụng gì, y cũng phải ráng mà luyện.

Đây là lần đầu tiên y thấy hiệu quả của Dẫn Lôi Phù, không ngờ lại oanh tạc như vậy.

Văn Thu Thời lại lần nữa nhìn chằm chằm phù văn trên mặt đất, trên đó vẫn còn một chút linh lực đang phát sáng.

Nguyên chủ tuy đã bị phế tu vi, nhưng trong cơ thể vẫn còn tàn dư một chút linh lực. Vừa rồi khi y vẽ bùa, có lẽ đã vô ý sử dụng một chút, vì vậy dù không có lá bùa bằng chu sa làm nền, chỉ cần có linh lực làm môi giới, vẫn có thể kích hoạt linh phù.

Văn Thu Thời không khỏi nghĩ thầm: Chỉ cần một chút linh lực mà đã có uy lực như vậy, nếu sau này mình có tu vi, chẳng phải có thể hủy thiên diệt...

Úi chết rồi, mình lại nghĩ cái quái gì vậy?

Tội lỗi nha, tội lỗi quá!

Tổ sư gia trên cao, đệ tử chỉ lỡ nghĩ bậy, tuyệt đối không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo này!

Tất cả là vì phúc trạch chúng sinh, không dám thẹn với trời đất!

Văn Thu Thời vội vàng sám hối, cúi đầu liên tục, thậm chí còn tự tát nhẹ vào má mình vài cái để trấn tĩnh. Đang lúc y tự kiểm điểm, những tiếng "Oái oái á á" kêu đau xé trời kéo y về thực tại. Y chớp mắt, ngồi xổm lại dưới tán cây duy nhất an toàn trong đám địa ngục trần gian này.

Tách!

Lôi quang lóe sáng, ngọn cỏ bên chân bị sét đánh cháy tiêu điều.

Văn Thu Thời vốn định ra tay làm gì đó, nhưng mặt mày nghiêm lại, cuối cùng rụt tay lại.

Thôi. Thà để đạo hữu chết chứ bần đạo không thể die. Tự lo lấy thân đi, các vị!

Thiên lôi chỉ kéo dài trong khoảng một chén trà nhỏ mà thôi, nhưng trong rừng đã thành một mảnh hỗn loạn, mặt đất khắp nơi cháy khô.

Những đệ tử vừa mới chạy đông chạy tây, phần lớn đã từ bỏ giãy giụa, nằm bẹp dưới đất như đống rơm bị xối nước mưa, thỉnh thoảng bị một tia sét từ trên trời đánh trúng, giật giật vài cái. Đúng là thảm không nỡ nhìn.

Chỉ có hai người là còn tạm ổn: Mục Thanh Nguyên và Trương Giản Giản.

Nhưng so với Trương Giản Giản miệng phun khói đen như con rồng nhỏ vừa bị hun khói, thì Mục Thanh Nguyên chỉ hơi rối tóc một chút, không có gì chật vật. Quá là khác biệt, thật sự làm người ta ghen tị mà.

Tay hắn cầm kiếm Thanh Sương, đứng thẳng nghênh đón thiên lôi, thần thái tự tin lấp lánh trong ánh chớp giật. Với chiêu "Di Hoa Tiếp Mộc", hắn dùng linh kiếm chuyển hướng những tia sét đang đánh úp về phía mình, nhẹ nhàng như múa.

Oành!

Tiếng sấm nổ vang, làm rung chuyển cả vùng đất.

Xuyên qua khói đen mù mịt, Mục Thanh Nguyên nhìn về phía người dưới tán cây bình yên vô sự, nhíu mày. Hắn vừa tránh sét vừa bước lại gần, như muốn hỏi xem người này làm sao mà ung dung đến vậy.

Lúc này, một bóng người cao gầy nhanh như chớp lao tới.

Văn Thu Thời giữa tiếng sấm sét chói tai và đất trời rung chuyển, dựa vào gốc cây mà ngủ lúc nào không hay. Khuôn mặt trắng bệch của y hiện lên vẻ mệt mỏi đến rũ rượi.

Vẽ linh phù tiêu hao tinh thần lực kinh khủng, chẳng khác nào bị hút cạn năng lượng. Mặc dù sấm séti đánh không tới mức lấy mạng người, nhưng làm người ta khổ sở vì đau đớn. Văn Thu Thời cuộn mình lại, kéo chiếc áo khoác lông cừu lên nặng nề chìm vào cõi mộng.

Cổ tay trắng nõn thò ra ngoài chiếc áo khoác, chiếc lục lạc nhỏ màu đỏ khẽ rung lên khe khẽ.

Cố Mạt Trạch xuất hiện trước mặt y, thần sắc khẽ giãn ra, nhìn thấy Văn Thu Thời vẫn ổn, lại liếc qua chiếc áo khoác trên người y, bấy giờ mi tâm mới hoàn toàn giãn ra, vẻ lo lắng cũng tan biến.

Đùng!

Một tia sét từ trên trời giáng thẳng xuống, đánh trúng vị đệ tử trẻ vừa mới lơ là cảnh giác.

Cánh tay Cố Mạt Trạch còn bốc lên một luồng khói đen.

Chỉ trong khoảnh khắc tờ mờ sáng, thiên lôi tạm ngừng, rừng núi vài trăm dặm bị san thành bình địa, khắp nơi bốc lên khói đen đầy tiêu điều.

Văn Thu Thời trợn mắt tỉnh lại, dựa vào gốc cây duy nhất còn tồn tại, bên cạnh y là hai sư điệt cùng môn phái, nhìn họ có vẻ cũng không đến nỗi nào, chỉ có chút mệt mỏi.

Còn những đệ tử khác thì...

Văn Thu Thời đi xung quanh, đảo mắt nhìn khắp nơi thấy một cảnh tượng tang thương: đám đệ tử nằm la liệt như cỏ rác, giống như vừa qua trận địa chiến nổ tung, đếm đi đếm lại, 57 người. Cộng thêm hai người đang ngồi đây, vậy là đủ hết, không thiếu ai cả.

Y xoay người đi tìm nước, kiếm một chiếc lá to.

Mặt đứa nào cũng đen nhẻm như gấu trúc, y chẳng phân biệt nổi ai là ai, nên tùy tiện túm lấy một đứa gần nhất, nắm cằm, rồi đổ chút nước vào miệng khô khốc của nó.

"Tỉnh lại đê, uống nước nào."

Trương Giản Giản nghe thấy tiếng gọi, trợn mắt mở ra mới phát hiện trời đã sáng, tiếng sấm cũng đã ngừng, hắn nằm thành hình chữ X trên mặt đất, môi khô cằn khát nước, chợt cảm nhận được vị ngọt lành chảy vào miệng.

Hắn ngây ra một chút, tầm mắt dừng lại trên người đang ngồi xổm bên cạnh.

Một thanh niên tóc đen, áo choàng khoác trên người, trên trán trắng tinh khôi thấm một tầng mồ hôi mỏng, một tay xoa xoa, một tay cẩn thận nghiêng nước vào miệng hắn, khuôn mặt đầy lo lắng, lông mày nhíu chặt.

Trương Giản Giản cảm động đến run người, mũi cay xè.

Trưởng lão...

Văn trưởng lão...

Hắn trước đây vì nghe đồn thổi mà mang thành kiến, ngày thường không thiếu gì lời lẽ chê bai, Văn trưởng lão chắc chắn biết hết chuyện này. Không ngờ y lại không chấp nhặt chuyện cũ, trong tình cảnh này vẫn chịu khó đi tìm nước cho hắn uống.

"Trưởng lão, người... người đừng tốt với ta như vậy."

Thanh niên nghe vậy thở dài: "Haiz, đều là ta không tốt."

"Ai nói chứ! Trưởng lão người là tốt nhất!" Trương Giản Giản nước mắt nước mũi tuôn rơi.

Văn Thu Thời thấy hắn kích động quá, trên người lại có mấy chỗ da thịt nứt ra, vội vàng hùa theo vài câu, chờ hắn uống nước xong, lấy lại tinh thần rồi, y lại ngồi xổm xuống cạnh một đệ tử khác.

Đệ tử này còn đang trong trạng thái bị sét đánh cho đờ đẫn, mặt mày thộn ra. Bị đổ chút nước vào miệng, hắn mới dần tỉnh lại.

Trong ánh mắt duy nhất lóe lên chút sáng, nhìn thấy Văn Thu Thời mặc trang phục trưởng lão, hắn ngẩn người, vị ngọt trong miệng bỗng chốc trở thành hỗn độn khó nói thành lời: "Trưởng lão, ta... ta trước kia từng chửi bới người..."

Thanh niên không quan tâm, khoát tay: "Người mắng ta nhiều lắm, chuyện cũ không cần nhắc lại. Hôm nay chuyện này do ta gây ra, là ta không đúng."

Nhưng tên đệ tử này đã không còn nghe thấy gì nữa, tâm trí hắn dừng lại ở nửa câu đầu, không kiềm chế được nước mắt tuôn trào.

Văn trưởng lão mấy năm nay luôn chịu đựng sự chỉ trích và nhạo báng của mọi người, có thể nói là ai ai cũng muốn đuổi đánh. Không ngờ trong lòng y không hề có chút oán hận, đêm qua còn bị họ chế nhạo xa lánh, hôm nay khi mọi người chịu đựng thiên lôi trừng phạt, không còn sức lực, y lại đi tìm nước cho họ uống, không có một chút tỏ vẻ, không có chút gì gọi là giận dữ.

"Trưởng lão..."

"Văn trưởng lão..."

Trong thoáng chốc, biểu cảm tất cả đệ tử xúc động, trên mặt tràn đầy hối hận.

Văn Thu Thời lại đi lấy thêm nước trở về, nhìn thấy hơn một nửa đệ tử đang nhìn mình trông mong, y tính toán gom mọi người lại một chỗ, tiết kiệm thời gian đi lại.

Mục Thanh Nguyên đúng lúc đi tới, giúp y xếp các đệ tử thành một hàng ngay ngắn.

Phía bên kia, Cố Mạt Trạch khoanh tay ngồi trên cành cây, nhìn nhìn hai người bận rộn phía dưới, rồi liếc mắt sang đám đệ tử còn hơi thở thoi thóp, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt.

Chỉ một chút thiên lôi mà đã thành ra thế này, còn muốn người khác chăm sóc.

Hừ.

Mục Thanh Nguyên dời xong đệ tử cuối cùng, ánh mắt có chút lạ lùng dừng lại trên người Văn Thu Thời, đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên thân hình lảo đảo.

"Ngươi làm sao vậy?" Văn Thu Thời nhìn hắn đầy tò mò.

Mục Thanh Nguyên nhíu mày, tra xét linh lực đang xao động trong cơ thể, nói: "Ta... ta muốn đột phá."

Mọi người dưới đất vừa nghe thấy, đồng loạt lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ. Mục Thanh Nguyên vốn đã là người đứng đầu trong đám đệ tử, từ lâu đã bỏ xa bọn họ ở phía sau, giờ lại còn muốn đột phá!

"Chuyện tốt đấy chứ!" Trương Giản Giản nghe vậy, cố gắng ngẩng cổ lên nói: "Ngươi tu luyện gì mà nhanh thế, chẳng giống ta, đã hơn một năm rồi còn chưa... khoan đã!"

Trương Giản Giản hít một hơi sâu, mặt đỏ bừng vì kích động: "Linh lực của ta cũng đang xao động! Giống như muốn đột phá rồi!"

Không bao lâu sau, lại có không ít đệ tử khác lên tiếng.

"Ta cảm giác được dấu hiệu đột phá!"

"Ta cũng cảm giác được!"

"Ta cũng vậy!"

Văn Thu Thời: "???"

Thời gian từ lúc linh lực xao động đến lúc thực sự đột phá còn dài, nhân lúc đó, Văn Thu Thời tranh thủ đi tìm chút quả dại còn ăn được để phát cho mọi người.

Một hàng dài đệ tử lần lượt từng cái đầu được y đút, ai nấy cũng hứng khởi chìm đắm trong niềm vui tu vi tiến bộ, chẳng ai khách sáo với y cả.

"Trưởng lão, ta cũng muốn!"

"Trưởng lão, người cho ta quả nào to to một chút!"

"Trưởng lão, quả này người hái ngọt quá, chưa từng ăn qua loại nào ngon thế này!"

Cố Mạt Trạch đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, đôi mắt hơi híp lại, khuôn mặt cau có nhảy xuống khỏi cành cây.

Khi thấy hắn tiến lại gần, biểu cảm thả lỏng của mọi người đột ngột thay đổi, ai nấy đều căng thẳng. Lúc đột phá cần sự tập trung cao độ, kiêng kị nhất là bị người khác quấy rầy, nhẹ thì tu vi đình trệ, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.

Ánh mắt tối tăm của Cố Mạt Trạch rõ ràng không có ý tốt gì.

"Không xong rồi!"

"Giờ phải làm sao?"

"Chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn!"

Mọi người nín thở theo dõi, rồi trố mắt nhìn Cố Mạt Trạch với vẻ mặt âm trầm nắm lấy tay của trưởng lão bọn họ, lập tức hét lên giận dữ: "Buông tay! Không được làm hại..."

Câu nói vừa được một nửa, đám đệ tử Thiên Tông nằm sõng soài trên mặt đất, thấy Cố Mạt Trạch nắm lấy tay Văn Thu Thời, đột nhiên hắn thả lỏng, buông tay ngã lăn ra đất giống như bọn họ, nằm yên không nhúc nhích.

Mọi người: "???"

Văn Thu Thời cũng ngớ người ra: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Cố Mạt Trạch nhìn y với đôi mắt đen nhánh, môi mỏng khẽ nhếch: "Ta cũng bị thương."

Văn Thu Thời: "?"

Y đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không tài nào hiểu nổi làm sao mà Cố Mạt Trạch lại có thể bị thương nặng đến thế.

Hiểu được ánh mắt nghi hoặc của Văn Thu Thời, Cố Mạt Trạch buông tay y ra, kéo ống tay áo bên phải lên, để lộ chỗ duy nhất bị sét đánh trúng từ tối qua.

Sau đó, hắn chỉ vào vết thương nhỏ như móng tay cái, gần như đã biến mất hoàn toàn.

"Ngươi xem, chỗ này bị thương."

"Ta không có nói dối đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro