Chương 72: "Liếm đi."
Cố Mạt Trạch rũ mắt, lòng bàn tay chạm vào một cục bông mềm mại. Lớp lông trắng như tuyết của y bị suối nước thấm ướt, bết lại từng mảng, cơ thể bé nhỏ run lên vì lạnh, đôi mắt vẫn nhắm chặt, theo bản năng cuộn tròn bám chặt vào tay Cố Mạt Trạch run rẩy.
Con rắn độc nửa người ẩn dưới nước, thấy bóng dáng kia thì chần chừ, định từ bỏ con mồi đã đến miệng. Nhưng ngay sau đó, nó thấy mặt người kia không biểu cảm, nhẹ nhàng rụt tay về để thú nhỏ tiếp tục trôi theo dòng nước. Rắn độc lập tức vui mừng, bơi theo truy đuổi.
Văn Thu Thời không thể chống lại dòng chảy, bị cuốn đi, sặc nước mấy lần. Y cảm giác mình đụng phải thứ gì đó, một ánh mắt quét qua. Y còn chưa kịp mở mắt đã bị nước cuốn trôi tiếp.
Cố Mạt Trạch dùng khăn lụa lau tay, thần sắc thản nhiên.
Linh thú lông trắng như tuyết trong nước chao đảo, bốn chân nhỏ mềm nhũn, mắt thấy sắp bị rắn độc bắt được, một bàn tay của đứa nhóc thò vào trong nước, một tay túm rắn, một tay vớt y lên.
Tất Phương với tóc đỏ rực há miệng, tính bóp chết rắn độc ăn luôn. Nhưng nhìn thấy bóng lưng của người rời đi, ngẫm lại đường đường thần điểu oai phong như hắn mà lại đi đớp con rắn nhỏ như cọng bún thiêu, e là làm mất mặt thần thú trước chủ nhân, bèn vứt con rắn độc đã chết trở lại dòng suối.
Tầm mắt hắn đảo sang con Linh thú nhỏ cả người ướt sũng, khịt mũi.
Yếu quá, nhỏ quá. Để một con Linh thú nhỏ như vậy chết trong tay hắn, đối với hắn mà nói là một loại sỉ nhục.
Tuy Tất Phương có đạo hạnh ngàn năm, nhưng áng theo tuổi tác của tộc hắn mà nói thì hắn vẫn là một đứa trẻ, nhưng lại vác tư thái của một tiền bối lên, cất chất giọng trẻ con hỏi: "Ngươi là Linh thú tộc nào? Chư Linh Đại Sơn sao lại có Linh thú yếu nhớt như ngươi, suýt chút nữa bị một con rắn chưa mở Linh trí ăn sống, nói ra đi, cả tộc nhà người sẽ vì ngươi mà đội quần."
Văn Thu Thời cả người ướt nhẹp, lông bết lại, bốn chân nho nhỏ cố gắng đứng lên, lắc lắc đầu cho nước bắn ra tứ phía. Nghe thấy giọng điệu giáo huấn trước mặt, y ngước lên nhìn. Trước mắt là một tên nhóc tóc đỏ với yêu văn cháy rực giữa trán.
Y nhanh chóng nhận ra xung quanh còn có người khác. Ánh mắt dừng lại ở bóng dáng đang đi xa dần.
"?!?"
Văn Thu Thời lập tức chạy theo.
Cố Mạt Trạch bước rất nhanh, nhưng nhờ có bốn chân, y dễ dàng vượt lên trước, phóng vèo một cái chắn ngay trước mặt hắn.
"Ngao~"
Cố Mạt Trạch dừng bước.
Trước mặt hắn là một con Linh thú tuyết trắng, lông xù lên như cục bông, cái đuôi ngắn vẫy nhẹ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn, trông có vẻ vui mừng lắm, cứ "ngao ngao" không ngừng.
Văn Thu Thời nhìn khuôn mặt quen thuộc đến cực điểm, phấn khởi nhào tới, nhưng chưa kịp nhảy lên đã bị ánh mắt lạnh như băng kia đóng băng tại chỗ.
Ánh mắt Cố Mạt Trạch lạnh băng, vẻ mặt lãnh đạm, khác hoàn toàn với dáng vẻ trước đây khi đối diện y.
Văn Thu Thời sững người, nhìn theo hắn vòng qua mình mà đi thẳng. Lúc này y mới sực nhớ bản thân đã biến thành một con Linh thú nhỏ, làm sao có thể nhận ra được?
Y quay đầu lại, tiếp tục đuổi theo.
Nhảy lên một cái, Văn Thu Thời bám lấy tà áo ngoài của Cố Mạt Trạch, đu trên vạt áo lay động.
Tất Phương hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt không thể tin được.
Hắn muốn rút lại lời trước đó. Đây là Linh thú hung mãnh cỡ nào chứ! Tuy rằng yếu đến không thể yếu hơn, nhưng dám bám vào chủ nhân của hắn, quả thực là mẫu mực của giới Linh thú!
Cố Mạt Trạch dừng lại, cúi đầu nhìn vật thể bám trên vạt áo.
Một cục bông trắng như tuyết.
Đầu nhỏ ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn hắn, cái miệng há ra lộ ra mấy chiếc răng con, dùng giọng nũng nịu rống một tiếng: "Ngao~"
Không cần nghĩ, Cố Mạt Trạch phất tay áo, hất Linh thú nhỏ xuống như phủi bụi, tay cầm Cỏ Dẫn Đường rồi tiếp tục rảo bước.
Tất Phương nói: "Chủ nhân, hình như nó có chuyện muốn nói."
Cố Mạt Trạch không buồn quay đầu: "Ta không rảnh nghe."
Văn Thu Thời ngồi phịch xuống cỏ, giơ móng vuốt lên mà không chạm được ai. Y nghiến răng, bực tức nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, vừa thầm mắng "Tức chết mà!" vừa tiếp tục bám riết không tha.
Lúc này, một lưỡi chủy thủ sắc bén cắm phập xuống ngay bên chân y.
Lưỡi dao Nhược Hỏa nóng rực, hơi nóng bốc lên thiêu cháy mấy sợi lông trên móng vuốt, mùi khét lẹt bốc lên. Đó là lời cảnh cáo yên lặng của Cố Mạt Trạch.
Văn Thu Thời nghiến răng nghiến lợi mà "Ngao!" một tiếng.
Cố Mạt Trạch đã tìm kiếm suốt cả buổi trưa nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đến lúc chạng vạng, hắn nhắm mắt cảm nhận Hồn Ấn ngày càng yếu ớt, mở mắt nhìn chằm chằm Cỏ Dẫn Đường, xác định lại một lần nữa Văn Thu Thời vẫn còn trong Chư Linh Đại Sơn, mới buông linh thảo xuống, khoanh chân ngồi điều động Linh lực trong cơ thể.
Văn Thu Thời suốt cả đường vẫn giữ khoảng cách không xa không gần bám theo. Đến khi thấy người dừng lại, y mới thở hồng hộc, đổ sập xuống đất, ngửa mặt nhìn ánh chiều tà đang dần tắt nơi chân trời.
Ngu cỡ này.
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, vậy mà lại không nhận ra người đang gần ngay trước mắt... không, là thú mới đúng.
Bị Nhược Hỏa dọa sém cháy, Văn Thu Thời không dám tùy tiện lại gần, chỉ có thể âm thầm đi theo, chờ thời cơ thích hợp để Cố Mạt Trạch nhận ra mình.
Gió trong rừng thổi tới mát lạnh, Văn Thu Thời gối đầu lên đám cỏ, tận hưởng một lát.
Sau khi nghỉ ngơi đủ, y dùng móng vuốt đạp đạp trên mặt đất, định lộn người một cái bật dậy. Nhưng vừa lúc đó, Linh khí bốn phía bỗng nhiên chấn động, Văn Thu Thời phát hiện một tầng kết giới bao trùm bầu trời, phù văn trên đó nhấp nháy sáng.
Văn Thu Thời: "?"
Y ngồi dậy, nghe thấy tiếng la ó hoảng loạn của đám Linh vật xung quanh.
"Bị nhốt lại rồi! Chúng ta đều bị nhốt lại rồi!"
"Đáng sợ quá!"
"Hu hu, trước nay chưa từng thấy có ai ngang ngược như vậy! Dám biến cả ngọn núi thành nhà giam!"
Văn Thu Thời bỗng nhiên hiểu ra, ngước lên nhìn kết giới trên cao, rồi quay sang nhìn Cố Mạt Trạch đang khoanh chân ngồi một cách bình thản, trợn mắt há hốc mồm.
Cố Mạt Trạch thế nhưng lại dựng kết giới bao trọn cả Chư Linh Đại Sơn, không ai vào được, cũng không ai ra được! Không nói đến chuyện hao phí bao nhiêu Linh lực, hành động này... có phải người làm không vậy?!?
"Ngao~"
Nhìn ta này, tiểu sư điệt!
Tất Phương vừa phát hiện kết giới bao trùm cả ngọn núi, chợt nhớ đến lần trước suýt chống đối lại chủ nhân, bèn rùng mình một cái, hoảng hốt ôm đầu.
Chủ nhân rốt cuộc là người hay quái vật vậy? Linh lực hùng hậu như biển thế này, có phải chuyện mà con người có thể làm sao? Nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy!
Cố Mạt Trạch phong tỏa toàn bộ ngọn núi, lần đầu tiên tiêu hao quá nửa Linh lực trong cơ thể, sắc mặt tái nhợt. Phục Hồn Châu nhân cơ hội quậy phá, cố gắng thoát khỏi trói buộc.
Cùng lúc đó, sinh vật nhỏ bé "Ngao" một tiếng từ phía sau hắn.
Cố Mạt Trạch tuy đã đè ép Phục Hồn Châu xuống, nhưng vẫn ít nhiều bị ảnh hưởng. Tâm ma trong lòng hắn trào lên, sát ý cuồn cuộn. Hắn nhíu chặt mày, quay đầu lại, đôi mắt đỏ như máu, lạnh giọng quát: "Đừng tới đây!"
Tiểu Linh thú run bắn lên, dường như bị dọa sợ, rụt lại trên thảm cỏ: "Ngao~"
Văn Thu Thời nhìn qua liền biết Cố Mạt Trạch đang bị làm sao. Thấy vậy, y cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, ngoan ngoãn nằm rạp xuống, chờ hắn lấy lại trạng thái. Nhưng không ngờ nằm được một lúc, ánh chiều tà ấm áp phủ lên thân, bốn cái móng vuốt duỗi ra lười biếng, mùi cỏ xanh thơm ngát ru ngủ... y thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại, trời đã tối đen, xung quanh không có lấy một bóng người.
May mà hiện giờ khứu giác của y nhạy hơn trước, Văn Thu Thời hít hít mũi, nhanh chóng tìm theo mùi hương đuổi theo.
Nửa canh giờ sau, y ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, chớp mắt đầy nghi hoặc, vội vàng tăng tốc.
Cố Mạt Trạch bị thương.
Nửa nén hương trước, hắn bị một đám tu sĩ chặn lại. Hắn dùng Linh lực vây khốn mọi người để tìm kiếm tung tích của Văn Thu Thời. Khi lục soát không có kết quả, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng bị đám tu sĩ này nhắm trúng chủy thủ Nhược Hỏa, định giết người cướp của.
Cố Mạt Trạch tuy đã tiêu hao một lượng lớn Linh lực để duy trì kết giới, nhưng đám người này vẫn không phải là đối thủ của hắn. Song, khi giải quyết đến kẻ cuối cùng, mu bàn tay hắn bỗng nhiên đau nhói, tà linh oán niệm bùng lên, khiến hắn giật mình nhìn thấy cảnh tượng như luyện ngục trước mắt.
Trong khoảnh khắc thất thần, một tên tu sĩ liều chết tung một đòn kiếm quang về phía hắn. Cố Mạt Trạch chưa kịp né tránh, mũi kiếm đã cắm phập vào vai trái, máu tươi lập tức trào ra.
Hắn nhíu mày, nhanh chóng giết kẻ đó, rút kiếm ra, không ngờ kiếm khí còn sót lại lại sượt qua mu bàn tay hắn.
Máu văng khắp nơi.
Nếu là ngày xưa, hắn tuyệt đối không thể nào bị thương như thế này.
Cố Mạt Trạch mơ hồ cảm giác chuyện này có liên quan đến cái gọi là nghiệp chướng, xé một mảnh vải từ y phục, băng bó vết thương lại.
Bóng đêm hơi lạnh, Tất Phương phun ra hơi thở khó chịu, đống củi khô bốc cháy, ánh lửa hắt sáng bốn phía.
Cố Mạt Trạch ngồi trên mặt đất, tranh thủ nghỉ ngơi, lấy ra chiếc lục lạc đỏ thẫm, hàng mi dài khẽ rủ xuống, ánh mắt dừng trên hồn linh.
Lúc này, con Linh thú nhỏ ngày càng quen mắt lại xông vào tầm nhìn của hắn, đôi mắt đen láy từ xa nhìn chằm chằm, như thể phát hiện hắn bị thương.
Giữa bóng đêm, thân ảnh tuyết trắng nhỏ bé chạy ào về phía hắn.
Rõ ràng đã quên mất lời cảnh cáo ban ngày.
Cố Mạt Trạch lại lần nữa ném Nhược Hỏa, lần này con thú nhỏ khéo léo né được, vòng qua chủy thủ, lướt qua hắn giữ khoảng cách an toàn.
Cố Mạt Trạch nhíu mày. Những sinh vật có chút linh trí khác đều tránh xa hắn không kịp, vậy mà con Linh thú nhỏ yếu này không chỉ không sợ hắn, còn lẽo đẽo theo suốt cả ngày.
Bây giờ, đến cảnh cáo cũng không thèm để tâm.
Văn Thu Thời giẫm lên lá rụng, tạo ra tiếng xào xạc khi đến gần.
Cố Mạt Trạch nhìn chằm chằm y một lúc, cuối cùng không dùng Linh lực đẩy ra, ánh lửa phủ lên bộ lông mềm mại, ánh lên một tầng viền vàng óng ánh.
Thân hình nhỏ nhắn màu trắng tiến đến gần vết thương của Cố Mạt Trạch, dùng bàn chân đệm thịt tròn vo vỗ vỗ lên đó.
Lực đạo cực nhẹ, lông mềm lướt qua mu bàn tay hắn.
Văn Thu Thời ngước đôi mắt đen láy lên: "Ngao ngao~" Nhanh nhận ra ta đi!
Cố Mạt Trạch nhìn thẳng vào y, cảm giác mềm lòng một cách kỳ lạ, thu tay lại quay sang Tất Phương: "Nó muốn gì?"
Tất Phương sau khi hóa hình, chỉ còn hiểu ngôn ngữ của tộc mình, còn thú ngữ khác thì chịu. Nghe vậy, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chủ nhân, chắc là nó muốn nhận ngài làm chủ, cầu xin ngài che chở."
Văn Thu Thời hóa đá.
Ai muốn nhận Cố Mạt Trạch làm chủ? Đừng có nói bậy!
Cố Mạt Trạch nheo mắt lại, khẽ đẩy Linh thú nhỏ ra xa.
Nếu chỉ xin chút thức ăn thì còn được, nhưng bám lấy hắn thì không.
Hắn còn đang tìm sư thúc, đâu có rảnh mà nuôi một con Linh thú nhỏ xíu. Tất Phương còn giữ lại là vì có ích, chứ nếu không cũng đã bị vứt từ lâu.
Dù lực đẩy không mạnh, Văn Thu Thời vẫn bị hất ngã, lăn một vòng trên mặt đất, bộ lông trắng muốt dính chút bụi bẩn.
Y thở dài, đứng dậy đi vòng qua bên kia, lấy đầu húc húc tay Cố Mạt Trạch, rồi ngước lên nhìn hắn: "Ngao ngao ~"
Mu bàn tay Cố Mạt Trạch lại bị lông mềm bao phủ, nhận ra con thú nhỏ này đang cố gắng diễn đạt điều gì, hắn nhướng mày: "Linh thú các ngươi có ý gì vậy?"
Tất Phương suy nghĩ một chút rồi đáp: "Những con Linh thú nhỏ yếu, khi làm vậy là muốn được âu yếm. Nó chắc đang đòi chủ nhân sờ đầu nó."
Cố Mạt Trạch cảm thấy hết sức nhảm nhí.
Hắn định nhấc Linh thú lên ném đi, nhưng khi vừa vươn tay, bắt gặp đôi mắt trong veo đang vội vàng "Ngao ngao" giải thích của Văn Thu Thời, hắn bỗng chần chừ.
Cuối cùng không hiểu sao lại đưa tay ra, vò nhẹ mái đầu lông xù, sau đó vỗ vỗ lên thân mình mềm mại kia, lạnh nhạt nói: "Sờ xong rồi, giờ đi được chưa?"
Lông trên người Văn Thu Thời bị bàn tay hắn vò rối tung: "..."
Văn Thu Thời muốn chải chuốt lại bộ lông thật quá khó khăn, y không muốn liếm lông, chỉ có thể ra suối dính chút nước, sau đó lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, cọ vào gốc cây, mới miễn cưỡng gỡ rối được.
Vậy mà vừa mới yên ổn, lại bị vò cho rối tung!
Cơn giận bùng lên, Văn Thu Thời giơ móng vuốt lên, hung hăng vỗ vào tay Cố Mạt Trạch, miệng há lớn gầm lên như ác thú: "Ngao~"
Tiểu Linh thú nhe răng trợn mắt, rít gào đầy phẫn nộ.
Tất Phương nhìn thấy, bừng tỉnh đại ngộ: "Chủ nhân, nó không chỉ muốn được sờ đầu, mà còn muốn liếm ngài nữa."
Cố Mạt Trạch nhíu mày. Được một tấc lại muốn tiến một thước sao?
Một yêu cầu vừa nhảm nhí vừa ngớ ngẩn thế này, hắn tuyệt đối sẽ không...
Cố Mạt Trạch rũ mắt xuống, nhìn con Linh thú nhỏ đang mở to đôi mắt tròn trịa, trông mong nhìn hắn, không hiểu sao lại chần chừ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng biết bao lâu sau, chàng thiếu niên lạnh mặt cuối cùng vươn tay ra, thon dài ngón tay đưa đến trước mặt tiểu Linh thú, giọng nói thản nhiên: "Liếm đi."
Văn Thu Thời lập tức há mồm, cắn thẳng xuống!
Liếm ông nội ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro