Chương 15: Ngủ trong rạp + Chương 16: Anh bỏ trốn cùng cô bảo mẫu?
Editor: Frenalis
Chương 15: Ngủ trong rạp
"Tôi có một vị hôn thê, cô ấy vẫn đang đợi tôi trở về, tôi muốn gặp lại cô ấy một lần."
Tô Tiểu Lạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta, khoảng hai mươi tuổi. Người này đã chết bốn mươi năm, vẫn giữ được vẻ ngoài tuấn tú thời trẻ. Cô hỏi thêm vài câu, rồi đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Tô Tiểu Lạc tiễn những linh hồn này đi, tiêu hao rất nhiều pháp lực. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, khi đứng dậy thì mắt tối sầm, chân mềm nhũn suýt ngã sang một bên.
Phó Thiếu Đình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
"Để tôi nghỉ một lát." Tô Tiểu Lạc khẽ nói.
Phó Thiếu Đình để cô ngồi trên ghế, bản thân anh ngồi xuống bên cạnh. Xung quanh đã trở lại bình thường, phim cũng bắt đầu chiếu.
Nhưng lòng anh vẫn không thể bình tĩnh được.
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra, anh thực sự không dám tin vào mắt mình, thậm chí tín ngưỡng bấy lâu nay dường như cũng bị lung lay.
Những chuyện xảy ra mấy ngày nay quá kỳ lạ.
Anh nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Lạc, cô nghiêng đầu dựa vào vai anh ngủ say.
Phó Thiếu Đình không dám nhúc nhích, sợ đánh thức cô. Tối qua anh cũng không ngủ ngon, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Tô Tiểu Lạc tỉnh dậy thì thấy mình đang dựa vào vai Phó Thiếu Đình, vai anh rộng rãi, mang lại cảm giác an toàn đặc biệt.
Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng từ màn hình chiếu vào khuôn mặt anh. Góc nghiêng sâu lắng rõ nét, khiến tim cô đập nhanh một cách khó hiểu.
Người này đẹp trai thật!
Trong phút chốc, Tô Tiểu Lạc nhìn đến ngẩn người.
"Được lắm! Chơi trò lưu manh! Bị tôi bắt được rồi nhé!"
Một giọng nói của bà dì vang lên, Tô Tiểu Lạc vội vàng đứng dậy, giải thích cho mình: "Cháu không có." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Phó Thiếu Đình mở mắt ra cũng đứng dậy, một tia sáng từ đèn pin chiếu vào mặt họ. Cuối cùng dừng lại ở hàng ghế sau lưng, một đôi nam nữ đang ngồi ở hàng ghế sau lấy tay che mặt.
"Giữa ban ngày ban mặt, nơi công cộng còn biết liêm sỉ không?" Bà dì hỏi với vẻ mặt chính trực.
"Dì à, chúng cháu không có." Người đàn ông thanh minh cho mình.
"Còn nói không có, tôi đã thấy hai người hôn nhau rồi!" Bà dì cao giọng nói, những người xung quanh đều nhìn sang.
Cô gái trẻ da mặt mỏng, nhỏ giọng cầu xin: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
"Hai người đi theo tôi, viết bản kiểm điểm." Bà dì vừa nói vừa dẫn họ ra ngoài.
Tô Tiểu Lạc thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta cũng đừng xem nữa, đi thôi!"
Ra khỏi phòng chiếu phim đã là ba giờ chiều. Phó Thiếu Đình đi theo sau Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc bước nhanh hơn nói: "Điểm tâm của tiệm Ngự Quế Hiên chắc đã ra lò rồi, tôi muốn mua một ít mang về cho dì Trương ăn."
Tô Tiểu Lạc gói một ít kẹo đậu phộng, lại gói thêm một ít bánh hạch đào, sau đó mới hài lòng rời đi. Hai người đi xe buýt về đại viện, Tô Tiểu Lạc đưa hết điểm tâm mua về cho dì Trương.
Dì Trương cười toe toét nói: "Những món điểm tâm này không rẻ đâu! Cháu cứ giữ lại mà ăn!"
"Không đáng bao nhiêu tiền đâu, có người hào phóng mời cháu ăn đấy." Tô Tiểu Lạc liếc mắt nhìn người đàn ông đang bước lên ở cầu thang, khóe miệng nhếch lên.
"Là nam hay nữ vậy, cháu là con gái phải chú ý, đừng để người ta chiếm tiện nghi." Dì Trương đã gặp quá nhiều cô gái trẻ bị tra nam lừa gạt, kết cục đều rất thê thảm.
Tiểu Lạc đáng yêu như vậy, dì Trương không muốn con bé bị người ta bắt nạt.
"Hì hì, anh ta không phải người như vậy đâu." Tô Tiểu Lạc cười, "Dì Trương, ngày mai cháu xin nghỉ thêm một ngày nữa được không ạ?"
"Con bé này! Lại muốn trốn việc rồi?" Dì Trương véo má cô, "Ngày mai không được đâu, ngày mai có người từ quân đội đến trao tặng huân chương cho cậu Cả, đám tang chắc cũng sẽ diễn ra trong mấy ngày tới."
Tô Tiểu Lạc biết dù mình có nói gì họ cũng sẽ không tin, nên cũng không nói nữa. Cứ lo liệu xong mấy ngày nay, rồi đi hoàn thành tâm nguyện của vong hồn kia vậy.
Tô Tiểu Lạc cứ luyên thuyên nên bữa tối không ăn được bao nhiêu, giúp dì Trương dọn dẹp vệ sinh xong thì lên lầu. Đi ngang qua phòng của bà Phó, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong.
Chắc là đang khóc thương con trai "chết yểu" đây mà!
Đang nghĩ ngợi, Phó Thiếu Đình từ trong phòng đi ra.
Tô Tiểu Lạc nhìn anh, mấp máy môi nhưng không nói gì, sau đó định rời đi thì bị Phó Thiếu Đình gọi lại.
"Cô..."
"Cái gì?"
"Thôi, không có gì."
Phó Thiếu Đình quay người rời đi, để lại Tô Tiểu Lạc đang ngơ ngác, cô bĩu môi, người này thật kỳ lạ.
Về đến phòng, Tô Tiểu Lạc lấy giấy vàng và chu sa ra, bắt đầu nghiêm túc làm bùa bình an.
Ở dưới sân, Phó Thiếu Đình ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng Tô Tiểu Lạc. Bên trong le lói ánh sáng màu vàng nhạt, nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, anh không khỏi xoa xoa mi tâm.
Chuyện của anh Cả xảy ra khiến mọi người trong nhà đều chìm trong bầu không khí nặng nề khó tả. Đặc biệt là sức khỏe của mẹ, vì cú sốc mà ngày càng sa sút.
"Anh Hai." Phó Nhiễm cầm một chai nước đưa cho anh, ngồi xuống bên cạnh. Cô ấy nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, thở dài nói, "Em nhớ anh cả."
"Anh cũng vậy." Ánh mắt Phó Thiếu Đình ảm đạm, một ý nghĩ cứ lởn vởn trong lòng nãy giờ. Nhưng niềm tin bấy lâu nay khiến anh kìm nén, chỉ siết chặt nắm tay.
"Anh Hai, em luôn cảm thấy anh Cả chưa đi, anh ấy vẫn ở bên cạnh chúng ta." Khóe mắt Phó Nhiễm ươn ướt, Phó Vân Hải hơn cô tám tuổi, hồi nhỏ bố mẹ Phó dành hết thời gian và tâm sức cho đất nước, chính Phó Vân Hải đã một tay nuôi nấng họ.
Trong lòng Phó Nhiễm, Phó Vân Hải vừa là anh trai, vừa là người bố.
Anh ấy gặp chuyện, người đau lòng chính là Phó Nhiễm. Chỉ là mẹ sức khỏe yếu nên cô không dám thể hiện ra, cũng chỉ có thể tìm kiếm một chút an ủi nơi người anh hai Phó Thiếu Đình.
Phó Thiếu Đình như hạ quyết tâm, sải bước đi vào trong nhà.
Anh luôn là người biết nhẫn nhịn, Phó Nhiễm nghĩ anh cũng quá đau buồn nên mới rời đi. Phó Nhiễm quay đầu đi lau nước mắt trên mặt.
Phó Thiếu Đình do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc vừa làm xong bùa bình an, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
Phó Thiếu Đình nhìn cô chằm chằm, như đã hạ quyết tâm hỏi: "Ngày mai cô có việc gì không?"
"Ngày mai? Nghe dì Trương nói sẽ có nhiều việc, vì có người từ bộ đội đến nên phải tiếp đãi họ ăn uống gì đó." Tô Tiểu Lạc đáp.
Phó Thiếu Đình cau mày, nắm tay siết chặt.
Tô Tiểu Lạc không biết anh rốt cuộc muốn nói gì, cũng trở nên căng thẳng.
"Anh còn việc gì nữa không?"
"Cô có thể tìm thấy anh Cả của tôi không?" Phó Thiếu Đình cuối cùng cũng lên tiếng, "Dù sống hay chết, tôi muốn biết tung tích của anh ấy."
Khóe miệng Tô Tiểu Lạc hơi nhếch lên: "Ơ, không phải anh nói tôi giả thần giả quỷ sao? Không sợ tôi lừa đảo nữa à?"
Gương mặt lạnh lùng của Phó Thiếu Đình hơi nóng lên, môi mỏng mím chặt: "Thôi, cứ coi như tôi đang nói nhảm."
Anh quay người định đi, Tô Tiểu Lạc vội vàng nắm lấy cổ tay anh.
Tô Tiểu Lạc cười hỏi: "Nếu tôi tìm được, có lợi ích gì không?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 16: Anh bỏ trốn cùng cô bảo mẫu?
"Cô muốn lợi ích gì?" Phó Thiếu Đình nhẹ nhàng hỏi.
Muốn tiền?
Hiện tại Tô Tiểu Lạc có hai trăm tệ của Đường Tiểu Thiên, tạm thời không thiếu tiền. Hơn nữa cô đã nhìn ra, ở Vệ Thành có tiền căn bản không chưa đủ, mà còn phải có thế. Nếu không thì sẽ có người tùy tiện bắt cô vào đồn cảnh sát, cái ghế dài trong đồn cảnh sát lại cứng, ngủ cũng không yên ổn.
Phó Thiếu Đình là thiếu tướng trẻ tuổi đầy triển vọng, bố anh lại là tư lệnh, đúng là dựa vào cây to bóng cả, Tô Tiểu Lạc nhất định phải tìm cho mình một chỗ dựa.
Nếu cô đoán không nhầm, Phó Thiếu Đình này hẳn là vị hôn phu mà sư phụ đã nói.
Trước mắt mà nói, anh cũng được.
Ngoại hình được, gia thế được, năng lực bản thân cũng được.
"Tôi tạm thời chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi sẽ nói cho anh biết." Tô Tiểu Lạc thấy Phó Thiếu Đình cau mày, bèn giải thích: "Nhất định sẽ không làm khó anh, hơn nữa sẽ trong phạm vi năng lực của anh."
Nếu thật sự có thể tìm được anh cả...
"Được."
Một lời đã định.
Tô Tiểu Lạc mỉm cười nhìn chằm chằm vào mặt anh, không ngờ tảng băng lớn này lại dễ nói chuyện như vậy.
"Vậy còn chờ gì nữa? Chờ đến ngày mai người của quân đội đến thì sẽ khó xử lý."
Đi xuống lầu, Phó Thiếu Đình dặn dò Phó Nhiễm vài câu, liền lái xe đưa Tô Tiểu Lạc lên đường tìm kiếm Phó Vân Hải.
Phó Nhiễm vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, Phó Thiếu Đình bảo cô ấy đừng nói ra ngoài, cũng không nói đưa bảo mẫu đi làm gì.
Chẳng lẽ?
Anh hai bỏ trốn cùng cô bảo mẫu nhỏ?
Không thể nào!
Cho dù cô bảo mẫu nhỏ có xinh đẹp, anh hai cũng không phải là người thấy sắc nổi lòng tham!
Phó Nhiễm lo lắng đi qua đi lại, ngày mai người của quân đội đến, anh hai không thể làm chuyện hồ đồ được!
*****
Nơi Phó Vân Hải gặp chuyện cách Vệ Thành sáu tiếng lái xe, xuống xe còn phải đi bộ một đoạn đường núi. Đi được nửa đường thì mây đen kéo đến, trời đổ mưa.
Lúc xuất phát, Tô Tiểu Lạc đã bảo Phó Thiếu Đình chuẩn bị áo mưa. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Hai người mặc áo mưa xong, Phó Thiếu Đình hỏi: "Trời sẽ mưa, cô cũng biết?"
"Tránh dữ đón lành là điều cơ bản nhất không biết sao!" Tô Tiểu Lạc thản nhiên trả lời.
Phó Thiếu Đình nhìn rừng cây rậm rạp, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Anh Cả bị nước lũ cuốn trôi, sao lại phải lên núi tìm.
Tô Tiểu Lạc nhìn thấy ánh mắt của anh, biết anh lại bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng anh không hỏi, cô cũng lười giải thích.
"Cẩn thận."
Phó Thiếu Đình đưa tay đỡ lấy eo Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc trượt chân ngã vào lòng Phó Thiếu Đình. Sau khi Tô Tiểu Lạc đứng vững, anh mới thu tay về, "Xem ra tránh dữ đón lành, cũng không phải lúc nào cũng hữu dụng."
Tô Tiểu Lạc đỏ mặt nói: "Đây không phải là đang vội đi tìm anh Cả của anh sao? Nếu anh không vội, vậy thì cứ từ từ đi."
"Tôi đi trước, cô đi theo tôi."
Thân thủ của Phó Thiếu Đình rất tốt, cho dù là đêm mưa cũng không hề bị ảnh hưởng. Anh đi trước dẫn đường, Tô Tiểu Lạc đi theo sau, một trước một sau rất nhanh đã nhìn thấy vài hộ gia đình.
Trên núi đều là nhà tre nhà gỗ, những ngôi nhà gỗ này ẩn mình trong rừng cây, sương sớm cộng thêm nước mưa xối xả, khiến Tô Tiểu Lạc nhớ đến sư phụ.
Không biết lão nhân gia sống thế nào rồi.
"Đi đường nào?." Phó Thiếu Đình quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe như thỏ con của Tô Tiểu Lạc. Cứ tưởng là lời trêu chọc vừa rồi của mình khiến cô buồn, vội vàng nói: "Tôi không có ý cười nhạo cô, chỉ là tôi..."
"Anh làm sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi ngược lại.
"Sau này sẽ không nói nữa." Phó Thiếu Đình cũng không biết tại sao, nhìn thấy cô khóc luôn cảm thấy trong lòng buồn bực.
"Phụt!" Tô Tiểu Lạc nhịn không được bật cười: "Tôi mới không nhỏ mọn như vậy, tôi chỉ là nhớ sư phụ của tôi thôi. Đi nhanh đi, căn nhà phía trước chính nó."
*****
Sáng hôm sau, dì Trương dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì phát hiện Tô Tiểu Lạc không có ở trong phòng.
Chẳng lẽ con bé giận dỗi bỏ đi vì không được nghỉ phép?
Dì Trương thầm nghĩ, tuy chỉ mới sống chung mấy ngày nhưng Tô Tiểu Lạc rất ngoan ngoãn, biết quan tâm người khác. Dì Trương âm thầm coi Tô Tiểu Lạc như con gái ruột, giờ cô lặng lẽ bỏ đi khiến dì vừa buồn vừa lo.
Bà Phó Trịnh Bảo Trân thấy chỉ có một mình dì Trương đang bận rộn, liền hỏi: "Cô bảo mẫu mới đến thay dì Hoàng đâu rồi?"
"Con bé..." Dì Trương có chút căng thẳng, "hôm qua hình như con bé bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho mọi người nên đang nghỉ ngơi trong phòng ạ!"
Trịnh Bảo Trân thở dài, cảm thán nói: "Người trẻ bây giờ không giống chúng ta ngày xưa, yếu ớt quá."
Tuy bà ấy có nói vài câu nhưng cũng may là không truy cứu, dì Trương thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng Tô Tiểu Lạc sớm quay lại.
Mặc dù đã ba tháng trôi qua nhưng Trịnh Bảo Trân vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau mất con trai cả. Bà tiều tụy, hai mắt sưng húp như quả óc chó.
"Bà chủ, sắc mặt bà không tốt, đi nghỉ ngơi thêm đi, ở đây có tôi lo liệu."
"Tôi muốn làm thêm chút gì đó cho Vân Hải, để nó ra đi cũng được tươm tất." Ánh mắt Trịnh Bảo Trân kiên định, "Lần này Vân Hải cứu hộ đã cứu được tám người, nó là người tốt."
Trịnh Bảo Trân lại đỏ hoe đôi mắt.
"Mẹ, con tự hào về anh cả." Phó Nhiễm khoác tay Trịnh Bảo Trân, tựa đầu vào vai bà, nghẹn ngào nói. "Người yêu của anh cả, hôm nay con cũng báo tin cho chị ấy đến nhé!"
"Không được! Ai đến cũng được, riêng cô ta thì tuyệt đối không!" Trịnh Bảo Trân kích động nói.
"Được rồi, không mời, không mời, mẹ đừng kích động." Phó Nhiễm vội vàng an ủi bà ấy.
Ba người bắt đầu sơ chế nguyên liệu, đợi Trịnh Bảo Trân bình tĩnh lại, Phó Nhiễm tranh thủ ra ngoài, cố gắng khuyên người phụ nữ đang chờ ở ngoài kia đi về.
"Thi thể anh trai tôi còn chưa tìm thấy, chị ở lại đây cũng vô ích."
"Tôi chỉ muốn làm điều gì đó lần cuối cho anh ấy." Người phụ nữ cầu xin.
"Tôi biết tâm ý của chị, nhưng... mẹ tôi không muốn nhìn thấy chị." Phó Nhiễm lo lắng bị phát hiện, vội vàng nói, "Anh trai tôi cũng sẽ không muốn chị phải chịu ấm ức như vậy đâu, chị đi đi!"
Người yêu này là do Phó Vân Hải tự quen, một cô giáo tên Trương Bình. Phó Nhiễm từng gặp, là một người ôn hòa khiêm tốn. Chị ta là vợ của người đồng đội đã hy sinh của Phó Vân Hải, đang nuôi một đứa con nhỏ.
Trịnh Bảo Trân tuyệt đối không thể chấp nhận một người con gái có gia cảnh như vậy.
Phó Vân Hải là một người con hiếu thảo, không muốn làm khó bố mẹ nên không kiên quyết đòi cưới. Nhưng anh ấy cũng là người trọng lời hứa, khi đồng đội hy sinh đã giao phó vợ con cho anh ấy chăm sóc, nên anh ấy cũng không cưới người khác.
Điều này dẫn đến việc Phó Vân Hải năm nay hai mươi chín tuổi vẫn còn độc thân.
Những năm qua trong quân đội, bạn bè người thân đã giới thiệu không ít cô gái điều kiện tốt, Phó Vân Hải đều không chịu gặp mặt.
Cho đến khi Phó Vân Hải gặp chuyện, Trịnh Bảo Trân biết anh ấy vì cứu con của Trương Bình mới xảy ra chuyện, càng không thể tha thứ.
Đây đúng là nghiệt duyên!
Phó Nhiễm thương mẹ, càng thương anh trai.
Nếu như họ có thể gặp nhau sớm hơn một chút, có lẽ kết cục đã khác.
"Tôi, tôi sắp kết hôn rồi." Vẻ mặt Trương Bình khó xử mở miệng.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro