Chương 185: Người còn đáng sợ hơn quỷ + Chương 186: Cậu và tôi có duyên mà thôi

Editor: Frenalis

Chương 185: Người còn đáng sợ hơn quỷ

Đêm đó, Ôn Dữ dẫn Tô Tiểu Lạc đến nhà họ Ngưu. Trong ánh trăng lạnh lẽo, một bóng người xuất hiện bên ngoài.

Tô Tiểu Lạc nhìn quanh nhưng không thấy rõ. Khi người đó tiến lại gần hơn, Ôn Dữ lập tức xông ra, đè người đó xuống đất.

"Ôn Dữ! Anh... anh đừng thô lỗ như vậy, đây là một cô gái mà!" Tô Tiểu Lạc hốt hoảng ngăn lại.

"Ồ, là con gái sao?" Ôn Dữ nới tay, bật đèn pin lên soi kỹ. Quả thật là một cô gái trẻ. Anh ta lúng túng nói: "Xin lỗi."

Cô gái nhíu mày, giọng lạnh đi: "Các người cố ý đợi tôi ở đây đúng không?"

Tô Tiểu Lạc bật cười: "Chính xác."

Bị đoán trúng ý đồ, cô gái cảm thấy khó chịu, hỏi tiếp: "Cậu biết cái gì sao? Có quen tôi à?"

"Chúng ta là bạn học mà," Tô Tiểu Lạc cười đáp.

"Tôi không hỏi điều đó! Ý tôi là tại sao cậu biết tôi sẽ đến đây?" Sắc mặt cô gái trở nên nghiêm trọng, dường như tin rằng Tô Tiểu Lạc biết điều gì đó.

"Vì tôi biết bói toán," Tô Tiểu Lạc cũng không hề giấu giếm.

"Thôi đi, không muốn nói thì thôi." Cô gái nghĩ Tô Tiểu Lạc đang trêu mình.

Ôn Dữ xen vào, hỏi thẳng: "Cô có liên quan gì đến vụ án này không?"

Cô gái hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, rồi khẽ nói: "Giết người thì phải đền mạng, đúng không?"

"Là cô giết họ sao?" Ôn Dữ nghi ngờ. Cô gái này, bảy năm trước chỉ mới 11-12 tuổi, sao có thể làm chuyện đó được? Vả lại, theo hiện trường vụ án, hai vợ chồng Ngưu Bảo Thuận mới là hung thủ, mà họ lại không có con. Anh ta tiếp tục hỏi: "Cô có mối quan hệ gì với vợ chồng Ngưu Bảo Thuận?"

Cô gái siết chặt tay, nhắm mắt, đau đớn thốt lên: "Tôi và họ là kẻ thù không đội trời chung. Tôi... tôi đã giết người."

Lời thú nhận này như gánh nặng đè nặng trong lòng cô ấy suốt nhiều năm qua. Từ đó đến nay, cuộc sống của cô ấy đầy rẫy ác mộng, những người xung quanh luôn gặp xui xẻo, có lẽ đó là quả báo. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Cô ấy dẫn Ôn Dữ và Tô Tiểu Lạc đến một chiếc giếng cạn trong Ngưu gia thôn. Chỉ vào bên trong nói: "Họ bị ném xuống đây."

Chiếc giếng đã khô cạn từ lâu, bị người trong thôn bỏ hoang, trên miệng giếng còn bị đè nặng bởi một tảng đá lớn để tránh tai nạn.

"Khi đó cô còn nhỏ như vậy, làm sao có thể tự mình di chuyển tảng đá lớn này? Có ai giúp cô không?" Ôn Dữ hỏi.

"Không ai giúp cả!" Cô gái lớn tiếng phản bác. "Các người cứ bắt tôi đi! Tôi thừa nhận hết!"

Ôn Dữ gạt tảng đá sang một bên, dùng đèn pin chiếu vào giếng. Dưới đáy giếng có nước, nhưng không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Một cô bé 12 tuổi khó lòng tự mình thực hiện vụ việc này. Nhưng trong tình huống hiện tại, cô ấy chắc chắn sẽ không khai thật.

Ôn Dữ quay sang Tô Tiểu Lạc hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Đúng lúc đó, một ánh đèn pin khác rọi đến.

"Ai đang ở đây?"

"Trưởng thôn?"

"À, hóa ra là đội trưởng Ôn! Các người làm gì ở đây vậy?" Trưởng thôn hỏi.

"Chúng tôi nghi ngờ dưới này có thi thể, nên đang bàn cách vớt lên," Ôn Dữ giải thích.

"Ở đây cũng có sao?" Trưởng thôn tỏ vẻ ngạc nhiên. "Mấy năm trước khi chúng tôi khai thác mỏ, nguồn nước ở đây đã bị cắt, nhưng tôi biết một lối khác dẫn vào bên trong. Đi theo tôi."

Trưởng thôn dẫn cả nhóm đi theo một con đường nhỏ.

Tô Tiểu Lạc vừa đi vừa quan sát. Là người học đạo thuật nên cô rất nhạy cảm với số mệnh. Cô nhận ra Trịnh Thư Ý, cô gái này có một vận mệnh đặc biệt cứng cỏi. Chính vì mang theo chính khí mạnh mẽ, những tà khí xung quanh không thể xâm phạm cô ấy mà chỉ gây hại cho những người gần cô ấy.

Con đường nhỏ quanh co, bụi cỏ hai bên thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu của côn trùng. Trưởng thôn quay đầu nhìn Tô Tiểu Lạc và Trịnh Thư Ý, trêu chọc: "Thôn chúng tôi nghèo, đến giờ vẫn chưa kéo điện về. Đường không có đèn, vậy mà hai cô gái lại không sợ chút nào, giỏi thật!"

Trịnh Thư Ý lạnh lùng hừ một tiếng: "Có gì mà phải sợ? Thật ra trên đời này, điều đáng sợ nhất chính là con người."

Trưởng thôn bật cười, nhưng ánh mắt thoáng nét trầm ngâm: "Cô gái nói chuyện thú vị đấy. Đúng là không có gì đáng sợ hơn con người. Chẳng phải những cuộc thảm sát kinh hoàng trên thế giới này đều do con người tạo ra sao? Có người vì sinh tồn mà sẵn sàng bán đứng gia đình, phản bội bạn bè."

Ông lão nhớ lại những ký ức đáng sợ về chiến tranh, lòng vẫn không thôi cảm thán.

Cả nhóm đi sâu xuống lòng giếng, nơi này giờ đã khô cạn, lộ ra một vũng nước đọng lớn. Ngước lên trên, chỉ thấy một vòng tròn nhỏ nơi miệng giếng. Trong nước là một đống rác rưởi phập phồng nổi lên.

Ôn Dữ cau mày hỏi: "Nhiều năm trôi qua như vậy, chẳng lẽ chưa ai xuống đây kiểm tra sao?"

Trưởng thôn thở dài: "Sau khi giếng cạn, thôn dân biến nó thành nơi đổ rác. Lâu dần mùi hôi quá nặng, chúng tôi mới dùng tảng đá chặn lại."

Ôn Dũ nhìn sang Trịnh Thư Ý, nhận ra sắc mặt cô ấy không ổn. Ánh mắt cô gái như bốc lửa, gắt gao nhìn chằm chằm vào đống rác. Từ biểu cảm đầy căm hận, Ôn Dũ đoán rằng những người bị vứt xuống đây chính là vợ chồng Ngưu Bảo Thuận.

"Trưởng thôn, cảm ơn ông đã phối hợp," Ôn Dữ nói.

"Không có gì, các người vất vả rồi. Đêm khuya thế này mà vẫn phải lo cho chuyện của thôn chúng tôi. Nếu vợ chồng Ngưu Bảo Thuận dưới suối vàng có linh thiêng, chắc chắn họ cũng cảm tạ các người," trưởng thôn nói với vẻ cảm kích.

"Bọn họ đáng chết!" Trịnh Thư Ý lạnh lùng thốt lên.

"Cô gái, cô vừa nói gì?" Trưởng thôn nhíu mày hỏi lại, không nghe rõ.

"Không có gì đâu. Trưởng thôn, chỗ này không còn việc của ông nữa, ông về nghỉ đi," Ôn Dữ nhanh chóng cắt lời.

"Được, được, vậy tôi về trước đây." Trưởng thôn vừa mệt vừa ngại mùi hôi, nên vội vã rời đi.

Dẫu có tham gia vào vụ án mạng năm xưa, Trịnh Thư Ý khi ấy vẫn còn quá nhỏ, pháp luật không thể truy cứu cô ấy. Ôn Dữ trầm ngâm, không biết phải định tội thế nào.

Trong khi anh ta đang bối rối, Tô Tiểu Lạc lên tiếng: "Đừng lo lắng. Trịnh Thư Ý dù có tham gia nhưng lúc đó cô ấy còn quá nhỏ. Hơn nữa, vết thương chí mạng không phải do cô ấy gây ra."

"Cậu làm sao biết?" Trịnh Thư Ý ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Lạc, nhận ra ở cô gái này có một vẻ bí ẩn khó tả.

Miệng Tô Tiểu Lạc lẩm nhẩm đọc chú ngữ, tay bấm theo thế đạo pháp. Một tia sáng vàng lấp lánh xuất hiện, chiếu rọi không gian xung quanh. Chỉ đến lúc này, Trịnh Thư Ý mới nhận ra bên cạnh mình có hai bóng đen mờ ảo lơ lửng.

"Cái đó là gì?" Cô ấy tò mò hỏi.

"Chẳng phải cậu nói những người xung quanh mình đều gặp xui xẻo sao? Chính là do bọn họ – những oan hồn quấy phá." Tô Tiểu Lạc chỉ tay về phía hai luồng sương đen.

Trịnh Thư Ý nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn hai bóng đen đang lao về phía mình.

"Cẩn thận!" Ôn Dữ hét lên.

Hai bóng đen dừng lại ngay trước mặt cô gái, như bị một bức tường vô hình chặn lại. Trịnh Thư Ý không tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn có chút khinh thường: "Hóa ra là các người bày trò phá phách?"

Hai luồng sương đen không thể làm gì cô ấy, liền quay sang lao thẳng về phía Ôn Dữ.

Tô Tiểu Lạc nhanh tay kéo anh ta ra phía sau, đẩy một chưởng về phía trước, quát lớn: "Chỉ là hai ác linh mà cũng đòi gây họa trước mặt tôi sao?"

Hai luồng sương đen xoay cuồng trên không trung, nhưng không thể tiến thêm. Tô Tiểu Lạc nhanh chóng rút ra một lá bùa màu vàng, niệm chú: "Cấp tốc nghe lệnh, tà linh xua tan!"

"U u..."

Hai bóng đen lập tức tan biến, hóa thành những giọt nước nhỏ rơi xuống. Ôn Dữ vẫn chưa hoàn hồn, không ngờ có ngày mình lại được một cô gái nhỏ này cứu mạng.

Trịnh Thư Ý kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Lạc, hỏi với ánh mắt thán phục: Đây... là bản lĩnh gì vậy?

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 186: Cậu và tôi có duyên mà thôi

Trịnh Thư Ý dù cho rằng hai người đó đáng chết, nhưng đôi khi vẫn giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng.

Tô Tiểu Lạc ho nhẹ, giọng điềm tĩnh: "Nếu không, cậu nhận tôi làm sư phụ, tôi có thể giúp cậu hóa giải bí ẩn này."

"Sư phụ?" Trịnh Thư Ý ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ, hỏi: "Cậu có thể dạy tôi điều gì?"

"Tôi nhận thấy cơ thể cậu rất đặc biệt. Hung linh không thể lại gần, cậu chính là người phù hợp để trở thành đồ đệ của tôi." Tô Tiểu Lạc mỉm cười. Sư phụ từng nói với cô, những người như Trịnh Thư Ý là trời sinh để học đạo thuật.

"Không hứng thú." Trịnh Thư Ý nhún vai, giọng lãnh đạm.

"Mặc kệ họ có đáng chết hay không, nhưng trên người cậu vẫn mang một phần tội nghiệt. Nếu không gột sạch, điều này sẽ càng làm bố mẹ cậu phải chịu thêm nghiệp chướng, cuộc sống của họ cũng sẽ không tốt đẹp hơn." Tô Tiểu Lạc nghiêm nghị nói.

Thiên đạo công bằng, dù đối phương đáng chết, việc gây ra cái chết vẫn là một tội nghiệt.

Trịnh Thư Ý trầm ngâm: "Vậy tôi cần làm gì để gột sạch tội nghiệp cho bố mẹ tôi?"

Tô Tiểu Lạc nhẹ giọng khuyên: "Tích thiện hành đức. Cậu lại có thánh thể trời sinh, còn có thể bắt ma quỷ, đây là một con đường tắt."

Trịnh Thư Ý cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ.

Ôn Dữ tò mò không chịu được, liền hỏi: "Cô thấy tôi có phù hợp không?"

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh ta một cái, dứt khoát đáp: "Anh thì không. Tuổi của anh lớn quá rồi, không thích hợp." 🤣

"Tôi già sao?" Ôn Dữ không thực sự quan tâm đến đạo thuật, nhưng anh ta nghĩ nếu học được, việc phá án sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nghĩ đến đống hồ sơ vụ án cũ nằm chất đống ở sở cảnh sát, anh ta chỉ mong có thêm năng lực để giải quyết nhanh hơn.

"Đúng vậy, hơi già rồi." Tô Tiểu Lạc gật đầu xác nhận.

Ôn Dữ cảm thấy hơi tổn thương.

Thấy vậy, Tô Tiểu Lạc mỉm cười an ủi: "Đừng buồn quá, nghề nào cũng có người đứng đầu. Anh sẽ làm rất tốt trong lĩnh vực điều tra hình sự." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Ôn Dữ bật cười: "Cảm ơn cô đã an ủi."

Lúc này Trịnh Thư Ý như đã hạ quyết tâm, hỏi: "Nếu làm đồ đệ của cậu, tôi cần phải đánh đổi điều gì?"

Tô Tiểu Lạc nói: "Không cần đánh đổi gì cả. Mọi chuyện đều dựa vào chữ 'duyên'. Tôi nhận cậu cũng chỉ vì thấy có duyên mà thôi."

Kiếp trước kiếp này, tất cả đều xoay quanh chữ "duyên".

"Được, tôi sẽ làm đồ đệ của cậu." Trịnh Thư Ý gật đầu đồng ý.

"Được rồi. Quà ra mắt của tôi cho cậu chính là giúp cậu trừ tâm ma." Tô Tiểu Lạc vung tay, triệu hồi con sói: "Sói, tiến vào giấc mơ!"

Con sói xuất hiện trên không trung, phun một làn sương xanh về phía Trịnh Thư Ý. Tô Tiểu Lạc nắm tay Ôn Dữ, khung cảnh trước mắt họ bỗng chốc thay đổi.

"Đây là... giấc mơ của Trịnh Thư Ý?" Ôn Dữ thì thầm.

"Suỵt!" Tô Tiểu Lạc giơ một ngón tay ra hiệu im lặng.

Trong giấc mơ, giọng Ngưu Bảo Thuận vang lên: "Lần này lại kiếm được một món lớn rồi."

Người phụ nữ bên cạnh gã nghiêm mặt: "Đừng vội đắc ý! Vẫn còn một đứa trẻ nữa!"

"Sợ gì chứ? Chỉ là một đứa trẻ thôi." Ngưu Bảo Thuận vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu, ánh mắt chuyển sang cặp vợ chồng nằm bất động trên giường. Trong đầu gã đột nhiên nảy ra ý nghĩ xấu xa.

Người phụ nữ kéo gã lại, cảnh cáo: "Lấy tiền thì được, nhưng đừng có làm liều!"

Ngưu Bảo Thuận hậm hực, cảm thấy mình bị xem thường. Gã lấy một sợi dây thừng đã chuẩn bị từ trước, tiến lại gần người đàn ông đang nằm.

Không ngờ sợi dây đã cũ, vừa siết chặt thì đứt làm đôi. Người đàn ông giật mình ngồi bật dậy, lớn tiếng hỏi: "Các người định làm gì?"

"Chết tiệt!" Ngưu Bảo Thuận quát lên, vơ lấy chiếc rìu trên bàn lao tới.

Người đàn ông theo bản năng giơ tay lên đỡ, cánh tay liền bị chém rách toạc. Người phụ nữ trên giường hoảng hốt tỉnh dậy. Người đàn ông lập tức chắn bà ấy lại phía sau, hai vợ chồng cuối cùng cũng hiểu rằng mình đã rơi vào bẫy của bọn ác quỷ.

"Tìm cơ hội chạy đi! Đừng để ý đến anh!" Người đàn ông gầm lên, nắm lấy chiếc ghế đẩu gần đó đập mạnh về phía Ngưu Bảo Thuận.

Ngưu Bảo Thuận bị trúng đòn, loạng choạng lùi lại. Vợ của gã cuống cuồng tìm thứ gì đó để hỗ trợ, nhưng không ngờ vợ của người đàn ông đã nhanh tay hơn, nhấc chiếc đèn dầu trên đầu giường đâm thẳng vào tim mụ ta.

"Vợ ơi!" Ngưu Bảo Thuận gào lên trong cơn giận dữ, vung rìu định chém người vợ kia.

Người đàn ông nhanh chóng ôm chặt lấy chân gã, hét lớn: "Chạy đi! Mau đưa Thư Ý chạy khỏi đây!"

Ngưu Bảo Thuận vung rìu, chém thẳng vào lưng người đàn ông. Người vợ không thể rời bỏ chồng mình, lao trở lại, dùng hết sức nhào đến Ngưu Bảo Thuận.

Người đàn ông đau đớn đến mức ngất đi. Ngưu Bảo Thuận quay người, đè chặt người vợ xuống, giáng cho bà ấy hai cái tát mạnh: "Mày dám đâm lão tử à? Xem lão tử có làm mày đến chết không!"

Người phụ nữ bị đánh đến choáng váng, miệng và mũi đều rỉ máu. Ngưu Bảo Thuận bắt đầu xé rách quần áo bà ấy.

Trịnh Thư Ý đứng ở cửa, sợ đến mức ngây người.

Người phụ nữ quay đầu nhìn con gái, làm khẩu hình: "Chạy mau, chạy!"

Người đàn ông tỉnh lại đúng lúc, nhặt chiếc kéo trên mặt đất và đâm mạnh vào lưng Ngưu Bảo Thuận.

"Á!" Ngưu Bảo Thuận hét lên, quay người đấm một cú vào mặt người đàn ông. Người phụ nữ nhân cơ hội ôm lấy gã, cắn mạnh vào cánh tay gã.

Dù vậy, cả hai vợ chồng đều bị thương quá nặng, không phải là đối thủ của gã.

"Chạy mau, Thư Ý!"

"Chạy đi!"

Trịnh Thư Ý lúc này mới hoàn hồn. Cô ấy nhìn thấy một viên gạch gần cửa, vội nhặt lên, dùng hết sức đập mạnh vào đầu Ngưu Bảo Thuận. Gã quay lại, giáng một cú đấm mạnh vào mặt cô ấy, khiến Trịnh Thư Ý ngã xuống bất tỉnh. Sau đó, Ngưu Bảo Thuận cũng ngã gục xuống đất.

Người đàn ông gắng sức cầm kéo lên, đâm thẳng vào tim gã, chấm dứt sinh mạng của kẻ ác.

Bố mẹ của Trịnh Thư Ý vì mất máu quá nhiều mà qua đời thảm thương.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Trịnh Thư Ý chỉ nhìn thấy ba thi thể lạnh ngắt. Cô ấy không biết phải làm gì, cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.

Gia đình Trịnh Thư Ý đến tìm cậu mợ để nhờ giúp đỡ. Trước đó, mẹ cô ấy đã gửi một lá thư, nhưng vì cậu mợ đến chậm một ngày nên cả nhà đã bỏ lỡ cơ hội thoát nạn.

Cậu của cô ấy sau khi nghe chuyện, đã ném xác Ngưu Bảo Thuận và vợ gã xuống giếng, đồng thời đưa thi thể bố mẹ cô ấy về an táng.

Trịnh Thư Ý choàng tỉnh, nước mắt rơi lã chã. Ký ức tuổi thơ đáng sợ ấy hiện lên rõ ràng, khiến cô ấy phẫn nộ và bất lực hơn cả lúc nhỏ. Nhưng giờ đây bị nhốt trong huyễn cảnh, cô ấy không thể làm gì được!

Hóa ra, bố cô chính là người đã giết chết Ngưu Bảo Thuận. Cô ấy lau nước mắt, trong lòng bùng lên nỗi căm hận: "Gã đáng chết! Nếu có cơ hội lần nữa, tôi sẽ tự ra tay..."

"Chuyện đã qua thì không nên giả tưởng." Tô Tiểu Lạc ngắt lời, quay sang hỏi Ôn Dữ: "Ôn Dữ, anh nghĩ sao?"

Chứng kiến cảnh tượng đẫm máu rõ ràng như vậy, Ôn Dữ cũng phải im lặng hồi lâu để lấy lại bình tĩnh. Người vợ hy sinh cứu chồng. Người chồng hy sinh cứu vợ. Và cả hai vợ chồng cùng hy sinh để bảo vệ con gái mình.

Anh ta thở dài, cảm thấy nghẹn ngào cùng áp lực: "Ngưu Bảo Thuận đã âm mưu giết cả gia đình Trịnh Thư Ý. Cặp vợ chồng nhà họ Trịnh đã phản kháng quyết liệt, cuối cùng cả ba đều bỏ mạng. Kết án."

Ôn Dữ nhặt hài cốt lên, cùng hai người còn lại đưa chúng về nhà Ngưu Bảo Thuận, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tô Tiểu Lạc kể lại toàn bộ vụ việc với Nghiêm Chỉ.

Nghe xong, Nghiêm Chỉ nghiến răng căm hận: "Tôi hứa với cô, nhất định sẽ viết toàn bộ sự thật về cặp vợ chồng ác độc đó!"

Tô Tiểu Lạc cười hỏi: "Hôm qua không viết bản tin, có phải bị sếp la không?"

Nghiêm Chỉ nhún vai, thản nhiên nói: "Tôi đã hứa với cô thì không đổi ý đâu. Hơn nữa, đây đâu phải lần đầu tôi bị mắng, quen rồi."

Tô Tiểu Lạc bật cười: "Vậy tôi chờ bài viết của chị."

Nghiêm Chỉ nắm chặt tay, khí thế bừng bừng: "Lần này nhất định sẽ khiến người ta phải kinh ngạc!"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro