Chương 276 + 277 + 278 + 279 + 280

Editor: Frenalis

Chương 276: Có thể nhường cho Vãn Vãn không?

Trình Nhã nói: "Chính vì họ là người xấu, nên ai biết được họ muốn làm gì? Vãn Vãn không có người thân, nó chỉ có chúng ta thôi. Mẹ nhìn nó lớn lên từ nhỏ, tâm địa nó không xấu. Thằng Sáu, con nên đối xử tốt với nó một chút."

Tô Hòa nói với vẻ bất lực: "Mẹ, mẹ không thể tiếp tục như vậy nữa. Tâm địa cô ta không xấu? Mẹ bị ngã tổn thương eo, cô ta không hỏi han mẹ một câu, đối với người bố hờ kia thì lại ân cần chăm sóc. Lúc đó ông nội hỏi cô ta có phải muốn chuyển hộ khẩu ra ngoài không. Cô ta mắt cũng không chớp một cái, người ta căn bản coi thường nhà họ Tô chúng ta."

Trình Nhã thở dài nói: "Con bé còn nhỏ, đi nhầm đường cũng là chuyện bình thường. Chính vì vậy chúng ta mới phải kéo nó lại, để nó đừng tiếp tục sai lầm nữa."

"Mẹ, sao mẹ vẫn cố chấp như vậy?" Tô Hòa có chút tức giận.

"Thôi được rồi, sắp đến rồi, con đừng nói nhiều mà làm tổn thương Vãn Vãn." Trình Nhã dặn dò.

Trình Nhã gõ cửa, Lý Vãn từ trong nhà đi ra, cô ta nhìn thấy Tô Hòa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

"Mẹ, anh Sáu..."

"Đừng, dừng lại, tôi không có phúc có đứa em gái như cô." Mặt Tô Hòa lạnh tanh, nhìn thấy Lý Vãn là thấy phiền, trong lòng khó chịu nói với Trình Nhã. "Mẹ cứ nói chuyện đi, con ra ngoài."

Sắc mặt Lý Vãn không tốt, Trình Nhã nắm lấy tay cô ta an ủi: "Anh Sáu con từ nhỏ đã vậy rồi, đừng để ý đến nó. Con thế nào? Gần đây có gặp phải người nào kỳ lạ không?"

Lý Vãn lắc đầu: "Không có ạ, mấy hôm nay con luôn ở nhà ôn tập. Mẹ, con không giống Tô Tiểu Lạc, cô ta số sướng. Có ông nội và mọi người che chở, sau này con chỉ có thể dựa vào bản thân thôi."

Trình Nhã xoa đầu cô ta, nói: "Con còn có mẹ, sau này có chuyện gì thì nói với mẹ trước, biết chưa?"

Lý Vãn gật đầu, vẻ mặt cảm động: "Cảm ơn mẹ."

Trên đường trở về, Tô Hòa tò mò hỏi: "Cô ta nói gì với mẹ vậy?"
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Có thể nói gì chứ? Bây giờ Vãn Vãn chuyên tâm học hành, nhất định phải thi đỗ đại học công nông binh." Trình Nhã nói với vẻ mặt đầy lo âu: "Thằng Sáu, con nói chuyện với Tiểu Lạc, bảo nó đừng lấy suất đó nữa. Nó tài giỏi như vậy, nhường suất đại học công nông binh cho Vãn Vãn được không?"

Tô Hòa trợn tròn mắt, bênh vực Tô Tiểu Lạc: "Tại sao chứ? Suất đại học này ai có năng lực thì người đó được, sao lại có chuyện nhường qua nhường lại? Con không nói đâu, mẹ muốn nói thì mẹ tự đi mà nói. Mẹ, con nói trước, nếu mẹ thật sự làm vậy, sau này chắc chắn sẽ hối hận."

Trình Nhã nhíu mày, có gì mà phải hối hận chứ? Bà ta chỉ cảm thấy Vãn Vãn bơ vơ, nếu có thể có được suất này, sau này sẽ không khổ sở như vậy. Tốt nghiệp đại học công nông binh, dù sao cũng được phân công công việc. Tiểu Lạc ở nhà họ Tô, không lo ăn không lo mặc, dù không học đại học thì dựa vào năng lực của nó cũng có thể sống rất tốt.

Vãn Vãn không giống Tô Tiểu Lạc, nếu nó không có suất này thì sau này làm gì đây?

Nhưng làm thế nào mới có thể khiến Tô Tiểu Lạc nhường ra đây?

*****

Tô Tiểu Lạc ra khỏi bệnh viện, liền đến nhà họ Tôn. Tôn Đằng Phi thấy cô đến, vui vẻ chào hỏi: "Sư phụ, sao hôm nay cô lại rảnh rỗi đến đây vậy?"

"Tôi đến tìm chút đồ, ông nội cậu đâu?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Ông nội dạo này nhốt mình trong phòng, không biết đang nghiên cứu gì nữa!" Tôn Đằng Phi nói.

Tô Tiểu Lạc đẩy cửa bước vào, thấy ông cụ Tôn đang ôm một cục đá nghiên cứu.

Nghe thấy tiếng mở cửa, ông cụ Tôn như lâm đại địch, lập tức cất cục đá đi. Thấy là Tô Tiểu Lạc, ông ta mới không nổi giận, nói: "Nhóc con, sao cháu lại đến đây? Mau đến xem giúp ông, cục đá này có phải là bảo bối không?"

Tô Tiểu Lạc cầm cục đá lên liếc mắt nhìn, rồi hỏi: "Ông lấy ở đâu ra vậy?"

"Bạn bè cho." Ông cụ Tôn cười hì hì, không định nói rõ lai lịch của cục đá.

Tô Tiểu Lạc nhìn một chút, lại không nói gì. Vẻ mặt này của cô khiến trong lòng ông cụ Tôn lo lắng: "Chẳng lẽ đây lại là đá tà ma gì đó sao?"

Chắc không xui xẻo như vậy chứ!

Ông cụ Tôn ôm tâm lý may mắn, lo lắng nhìn Tô Tiểu Lạc.

"Đây là đá trường sinh." Tô Tiểu Lạc nói.

"Đá trường sinh? Vậy là bảo bối rồi, ông đã nói lần này nhất định là gặp may mà." Ông cụ Tôn vui mừng xoa xoa tay.

"Đá trường sinh là thứ này trường sinh, liên quan gì đến ông?" Tô Tiểu Lạc liếc nhìn ông cụ, may mà cô đến, nếu không ông già này lại bị lừa rồi.

"Ý gì vậy?" Ông cụ Tôn không hiểu hỏi lại.

"Thứ này sẽ hút tinh khí của ông, để nuôi sống chính nó." Tô Tiểu Lạc bấm quyết bằng một tay, cục đá trên đầu ngón tay cô hóa thành một làn khói đen.

"Khụ, khụ khụ." Ông cụ Tôn bị sặc đến ho khan.

"Ông nội, sau này ông đừng mang những thứ kỳ lạ này về nhà nữa." Tôn Đằng Phi không khỏi lo lắng nói.

"Đó là do cháu học nghệ không tinh, e là chưa học được một phần mười công lực của sư phụ cháu." Ông cụ Tôn thở dài, thứ này tốn của ông ta không ít tiền đấy!

Tô Tiểu Lạc vỗ tay nói: "Cháu cần một ít ngọc, ông có không?"

"Có, vừa mới nhập một lô về, ông còn chưa chọn lọc." Ông cụ Tôn nhiệt tình kéo một chiếc rương gỗ từ dưới gầm bàn ra, chiếc rương rất nặng, ông ta hét lớn: "Còn không mau đến giúp ông."

Tôn Đằng Phi vội vàng chạy đến giúp đỡ. Trong rương toàn là ngọc, chất lượng cũng không đồng đều. Dạo gần đây, ngọc của Tô Tiểu Lạc mua đều là do ông cụ Tôn chọn lọc trước.

Nhưng chiếc rương vừa được mở ra, Tô Tiểu Lạc đã biết bên trong có thứ mình muốn.

Ông cụ Tôn chọn một chút, lấy ra mấy viên ngọc có màu sắc đẹp đưa cho Tô Tiểu Lạc: "Cầm lấy chơi đi."

"Cháu không lấy mấy thứ này." Tô Tiểu Lạc tự mình lựa chọn, sau khi lục lọi một hồi, cô lấy ra một viên ngọc xấu xí. Trên viên ngọc gồ ghề lồi lõm, nhìn biết là hàng kém chất lượng.

"Cháu chắc chắn chứ?" Ông cụ Tôn tuy nghi ngờ, nhưng vẫn không dám chất vấn quyết định của Tô Tiểu Lạc, dù sao cô cũng là tiểu tổ tông, cô nói gì ông ta cũng tin. "Dù sao cũng không phải ông không đưa cháu đồ tốt."

Tô Tiểu Lạc cười nói: "Coi như cháu nợ ông một lần, lần sau nếu ông mua đá kỳ lạ gì thì gọi cháu, cháu giúp ông xem thử."

"Vậy ông không khách sáo nữa." Ông cụ Tôn cười nói: "Có muốn chọn thêm mấy viên nữa không, mấy viên này màu sắc đều rất đẹp."

Tô Tiểu Lạc xua tay: "Viên này là đủ rồi, ông cứ giữ lấy đi!"

Sau khi Tô Tiểu Lạc rời đi, ông cụ Tôn cảm thán nói: "Đằng Phi, cháu phải học hành cho tốt với sư phụ cháu, sau này ông nội sẽ dựa vào cháu đấy!"

Tôn Đằng Phi không có hứng thú với ngọc, nhưng ông nội lại thích sưu tầm những thứ kỳ quái, không chừng lại bị lừa. Anh ta đồng ý: "Vâng ạ, cháu sẽ nghiên cứu. Nhưng mà, không chắc chắn có tác dụng."

Ông cụ Tôn cười hì hì, đứa cháu trai này của ông ta cái gì cũng tốt. Nhưng lại không có hứng thú với ngọc, ông ta vẫn luôn đau đầu không biết sau này sẽ truyền lại cho ai. Bây giờ Tôn Đằng Phi đồng ý nghiên cứu, sau này ông ta coi như có người kế thừa rồi.

Người sư phụ này tìm được thật sự quá tốt!

Ông cụ Tôn quyết định đi tìm thêm một lô ngọc tốt để dành cho Tô Tiểu Lạc, nhỡ đâu lại có tác dụng thì sao!

Tôn Đằng Phi lắc đầu, anh ta cầm một cuốn sách về ngọc lên đọc. Không biết có phải vì học đạo thuật hay không, trí nhớ của anh ta tốt hơn trước rất nhiều.

Nội dung về ngọc này vậy mà lại trở nên dễ hiểu lạ thường, anh ta không khỏi đọc đến say mê.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 277: Anh đưa cho cô một số tiền lớn

Sau khi rời khỏi nhà họ Tôn, Tô Tiểu Lạc đang định tìm chỗ để xử lý viên ngọc. Bên đường bỗng vang lên tiếng còi xe, cô nhìn sang, thấy Phó Thiếu Đình đang đứng ngoài xe nhìn mình.

"Anh đang làm gì ở đây?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Anh vừa từ bệnh viện về." Phó Thiếu Đình hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"Vậy không cùng đường rồi, em phải quay lại bệnh viện." Tô Tiểu Lạc nói xong vẫy tay với anh.

"..." Phó Thiếu Đình gọi cô lại: "Em đến bệnh viện làm gì? Em không khỏe ở đâu sao?"

"Không phải em, là chị dâu Cả. Chị ấy sinh non, em đến xem tình hình." Tô Tiểu Lạc giải thích.

"Anh đưa em đi." Phó Thiếu Đình không nói hai lời, mở cửa xe ra hiệu cho cô lên.

"Có làm chậm trễ công việc của anh không?" Tô Tiểu Lạc lo lắng hỏi.

"Không đâu." Phó Thiếu Đình vừa lái xe vừa hỏi: "Sinh non bao nhiêu tháng?"

"Dự sinh là tháng năm, bây giờ là tháng ba, sớm hơn một tháng." Tô Tiểu Lạc nói.

"Đứa nhỏ không sao chứ?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Không sao, nhưng phải nằm lồng kính." Tô Tiểu Lạc vừa nói, vừa đặt viên ngọc xấu xí kia vào lòng bàn tay, một luồng ánh sáng vàng rót vào, "rắc" một tiếng, viên ngọc vỡ ra.

Cô ném những mảnh vỡ bên ngoài đi, lấy viên ngọc thật sự bên trong ra, màu xanh ngọc bích, rất đẹp.

"Nằm trong lồng kính chắc tốn không ít tiền, đủ không?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Sao vậy, nếu không đủ, anh còn muốn hỗ trợ một chút sao?" Tô Tiểu Lạc nheo mắt trêu chọc, tên keo kiệt này, vừa nhắc đến tiền là trở mặt với cô, chẳng lẽ...

"Ừm, được." Phó Thiếu Đình nói không chút do dự: "Thiếu bao nhiêu?"

"Nhiều lắm đấy, hơn một trăm tệ một ngày!" Tô Tiểu Lạc không ngờ anh lại sảng khoái như vậy.

"Ba nghìn?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Gần bằng đó." Tô Tiểu Lạc cố ý gật đầu.

"Vậy cần phải đến ngân hàng rút." Phó Thiếu Đình giảm tốc độ, "Gần bệnh viện có ngân hàng."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Thấy anh không giống như đang nói đùa, Tô Tiểu Lạc vội vàng nói: "Không cần đâu, em đùa anh thôi! Số tiền đó em có thể chi trả."

Phó Thiếu Đình nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói: "Không cần khách sáo với anh, anh rút trước đưa cho em, đỡ phải đến lúc em cần dùng tiền lại không tìm thấy người."

Phó Thiếu Đình không nói hai lời, dừng xe trước ngân hàng. Tô Tiểu Lạc ngơ ngác, đây vẫn là Phó Thiếu Đình keo kiệt trong ký ức của cô sao?

Thôi kệ anh, vẫn là làm bùa bình an cho Dĩ An trước đã.

Tô Tiểu Lạc bấm quyết bằng một tay, từng đóa sen vàng bay vào viên ngọc.

Rất lâu sau Phó Thiếu Đình mới quay lại, trên tay anh đã cầm một xấp tiền: "Ở đây là năm nghìn, không đủ thì đợi lần sau anh về rồi tính tiếp."

Năm nghìn tệ!

"Anh, anh... số tiền này anh lấy ở đâu ra vậy?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày.

"Trước đây có một số tiền thưởng, còn có một ít là do tổ tiên để lại, anh không tiêu nhiều tiền. Em yên tâm, nguồn gốc rất rõ ràng." Phó Thiếu Đình khẽ cong môi nói, biết cô đang nghĩ gì.

Thời buổi này, người có mười nghìn tệ đã là ít gặp rồi. Phó Thiếu Đình lại lấy ra năm nghìn tệ, thật sự là đáng sợ. E là ngay cả nhân viên ngân hàng cũng không ngờ tới, nên thỉnh thoảng lại có người thò đầu ra nhìn.

"Anh đưa hết cho em sao?" Tô Tiểu Lạc vẫn cảm thấy khó tin, tình cảm giữa nhà họ Phó và nhà họ Tô đã tốt đến mức này rồi sao?

"Tiền phải dùng đúng chỗ, cầm lấy đi." Phó Thiếu Đình nắm lấy cổ tay cô, đặt tiền vào tay cô.

Bên trong có rất nhiều tờ tiền to, nhưng tiền lẻ cũng không ít, có thể thấy nhân viên ngân hàng chắc cũng không ngờ sẽ có người rút năm nghìn tệ.

Tô Tiểu Lạc không biết nên nói gì nữa.

Phó Thiếu Đình: "Đừng có áp lực tâm lý, cứ coi như là anh gửi ở chỗ em."

"Em muốn tiêu thế nào cũng được sao?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày, cười tủm tỉm hỏi.

"Tùy em." Phó Thiếu Đình không hề để tâm, như thể thứ đưa cho Tô Tiểu Lạc chỉ là một xấp giấy.

Điên rồi sao!

Phó Thiếu Đình lái xe đến bệnh viện, anh nói anh không có thời gian đến ngân hàng nữa. Tô Tiểu Lạc chỉ có thể cất tiền vào túi không gian trước, nhìn Phó Thiếu Đình rời đi mà vẫn chưa hoàn hồn.

Cũng không cần giấy nợ. Phó Thiếu Đình này nhìn thì rất thông minh, nhưng sao trong chuyện tiền bạc lại hồ đồ như vậy.

Lần sau nhất định phải nhắc nhở anh.

Tô Tiểu Lạc đang đi, đột nhiên nhìn thấy một cặp vợ chồng đang nói chuyện
.
"Vợ, em đừng quá vất vả. Bệnh của mẹ cứ chữa trị đi. Đây là chút tiền anh kiếm được gần đây, muốn ăn gì mua gì thì cứ mua, đừng uỷ khuất bản thân."

"Anh kiếm được tiền ở đâu vậy?"

"Bán sức lao động, chỗ nào mà chẳng kiếm được chút tiền. Chỉ là quá ít, không cho em cuộc sống sung túc." Người đàn ông lộ ra vẻ mặt đau lòng.

"Không sao đâu, là nhà em liên lụy đến anh rồi." Người phụ nữ áy náy nói.

Là hai người có số phận khá vất vả, nhưng tướng mạo của hai người này đều rất hiền lành, vận may đều ở phía sau.

Nhưng sao cô lại cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc như vậy?

"Em cứ cầm lấy tiền đi, không tiêu thì cứ cất đi, đỡ phải đến lúc cần dùng lại không có." Người đàn ông nói.

"..." Tô Tiểu Lạc mở to mắt, thảo nào lại có cảm giác quen thuộc, đây không phải là câu Phó Thiếu Đình đã nói sao?

"Tiểu Lạc, em đang ngẩn người ra đó làm gì vậy?" Nghiêm Chỉ đi tới gọi.

Tô Tiểu Lạc nhìn Nghiêm Chỉ với vẻ mặt phức tạp, cô hỏi: "Chị Hai, có người đàn ông nào đưa tiền cho chị tiêu không?"

Nghiêm Chỉ cười: "Đương nhiên là có rồi, như bố chị, còn có anh Hai em nữa."

Tô Tiểu Lạc lại hỏi: "Nếu có người đưa cho chị mấy nghìn tệ, là có ý gì vậy?"

Nghiêm Chỉ: "Sao có thể đưa nhiều như vậy chứ? Trừ khi là sắp kết hôn, không đúng, kết hôn cũng không tốn nhiều tiền như vậy. Sao vậy, Tiểu Lạc? Sao em lại hỏi chuyện kỳ lạ như vậy?"

"Không, không có gì." Tô Tiểu Lạc nhất thời không hiểu.

"Em xem, như chị dâu Cả bị bệnh, chẳng phải em đã chi ra mấy nghìn tệ sao, là vì sao?" Nghiêm Chỉ hỏi.

"Vì chị dâu Cả đối xử tốt với em, cũng vì chị ấy là người một nhà." Tô Tiểu Lạc thật lòng yêu quý chị dâu Cả, từ khi cô về nhà họ Tô, chị dâu Cả có cái gì ngon hay cái gì tốt đều nghĩ đến cô.

"Vậy là đúng rồi, người sẵn sàng chi mấy nghìn tệ cho em, nhất định là coi em là người rất quan trọng." Nghiêm Chỉ cười nói.

Người rất quan trọng sao? Tô Tiểu Lạc giật mình.

"Đúng rồi, chiều nay em đi đâu vậy?" Nghiêm Chỉ lại hỏi.

"Ồ, em làm một món đồ tặng cho Dĩ An." Tô Tiểu Lạc lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc.

"Cái này giống của Tử Huyên, lần trước Tử Thành nhìn thấy cũng muốn! Còn nói em thiên vị, bị chị mắng cho một trận." Nghiêm Chỉ cười.

"Thằng nhóc đó lấy thứ này cũng vô dụng." Tô Tiểu Lạc thở dài: "Con gái nhà họ Tô đều bị nguyền rủa, những thứ này là do em làm ra để giúp họ tránh tai họa."

"Cái gì?" Nghiêm Chỉ giật mình nhớ lại những chuyện trước đây, cô ấy ôm ngực sợ hãi hỏi: "Vậy nên lúc đó em đưa vòng tay dây đỏ và mặt dây chuyền bằng ngọc cho Tử Huyên, đều là để tránh tai họa? Trời ơi, lúc đó chị còn trách em, đúng là hồ đồ mà."

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Sau khi Tử Huyên qua sinh nhật ba tuổi sẽ đỡ hơn, chị Hai đừng quá lo lắng."

Nghiêm Chỉ nắm lấy tay cô, cảm kích nói: "Tiểu Cửu, nhà họ Tô chúng ta nếu không có em, thật sự không biết sẽ thế nào."

Tô Tiểu Lạc: "Chị Hai, gia đình này thiếu ai cũng không được mà!"

Nghiêm Chỉ gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, thiếu ai cũng không được, thiếu ai cũng không ổn."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 278: Nhường một chút thì đã sao?

Sau khi đeo bùa hộ mệnh cho tiểu Dĩ An xong, Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ quay trở lại phòng bệnh.

Vương Thiến sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn luôn ngủ mê.

Tô Hòa ngồi ngoài phòng bệnh với vẻ mặt không vui, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, định nói lại thôi. Tô Tiểu Lạc không khỏi ngồi xuống hỏi: "Anh Sáu, sao anh không vui vậy, ai chọc giận anh à?"

Tô Hòa tiêm phòng trước cho Tô Tiểu Lạc: "Dù mẹ có nói gì, em cũng đừng nghe lời bà ấy, cũng đừng buồn, anh Sáu luôn đứng về phía em, biết chưa?"

Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết, anh Sáu, anh cũng đừng để tâm."

Tô Hòa xoa đầu Tô Tiểu Lạc, đau lòng không thôi.

Sau khi Trình Nhã trở về, bà ta cứ nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lạc, nhưng vẫn không mở lời. Có lẽ bà ta cũng không biết nên mở lời thế nào.

Tô Tiểu Lạc rất tò mò, đi tới hỏi: "Bác có chuyện gì muốn nói với con sao?"

Trình Nhã có chút lúng túng, cũng đang suy nghĩ xem có nên nói ra hay không. Nhưng sau mấy ngày chung sống, bà ta cảm thấy Tô Tiểu Lạc là một người hiền lành.

Nó hiểu chuyện như vậy, chắc sẽ đồng ý với yêu cầu của bà ta nhỉ!

"Tiểu Lạc, bác có một việc muốn nhờ con."

Nhờ cô.

Tô Tiểu Lạc nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Bác nói đi."

Trình Nhã: "Bác biết con về nhà họ Tô đã chịu không ít ấm ức, con cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện."

"Bác không cần phải nói mấy lời khách sáo này đâu, con là người thế nào, trong lòng con tự biết, bác có chuyện gì cứ nói thẳng ra." Tô Tiểu Lạc chưa bao giờ thích nghe những lời sáo rỗng này.

Trình Nhã lúng túng nói: "Tiểu Lạc, vậy bác không vòng vo nữa. Bác hy vọng con có thể nhường suất đại học công nông binh cho Vãn Vãn, bác biết yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng..."

Tô Tiểu Lạc cười lạnh một tiếng: "Biết là quá đáng, vậy sao bác còn nói ra được?"
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Tiểu Lạc, con hiểu chuyện lại có năng lực, dù không phải là sinh viên đại học công nông binh, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Vãn Vãn không giống con, nó cái gì cũng không biết..." Trình Nhã biện minh cho mình.

"Cô ta cái gì cũng không biết, nên con phải nhường cho cô ta, đây là đạo lý gì?" Tô Tiểu Lạc cười nói: "Tam quan của bác, đúng là khiến người ta phải bội phục!"

"Tiểu Lạc, con thương Vãn Vãn một chút đi, nó từ nhỏ không có bố mẹ bên cạnh, số phận long đong. Đều tại bác không dạy dỗ nó cho tốt, nếu nó có chỗ nào đắc tội với con, bác thay nó xin lỗi con." Trình Nhã nắm lấy tay cô cầu xin.

Tô Tiểu Lạc hất tay bà ta ra, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy như bị kim đâm vào tim.

Cô hít sâu một hơi rồi nói: "Cô ta không có bố mẹ bên cạnh, nên phải để người khác nhường bố mẹ của mình ra sao? Cô ta không có năng lực kiếm tiền, nên phải để người khác nhường cơ hội ra sao?"

"Vậy, rốt cuộc cô ta đáng thương chỗ nào?"

Câu hỏi của Tô Tiểu Lạc khiến Trình Nhã bối rối trong giây lát, bà ta nói: "Tiểu Lạc, đây đều nằm trong khả năng của con, rõ ràng con không thèm muốn cơ hội này."

Tô Tiểu Lạc bĩu môi, cười lạnh: "Khó trách Lý Vãn lại ích kỷ như vậy, đúng là do bác dung túng."

Trình Nhã không thể phản bác, bao nhiêu năm nay bà luôn coi Vãn Vãn như con gái ruột. Đối xử tốt với nó gấp đôi, dường như muốn bù đắp gấp đôi những gì Niếp Niếp đã mất. Giờ đây Vãn Vãn sống không tốt, bà càng không muốn con bé xảy ra chuyện.

Vì vậy, dù yêu cầu lúc này của bà là không đúng, nhưng bà vẫn muốn tranh thủ cho Vãn Vãn.

"Được." Tô Tiểu Lạc đồng ý, "Con đồng ý."

"Thật sao?" Trình Nhã vui mừng khôn xiết, "Bác biết con nhất định sẽ đồng ý, con là một đứa trẻ hiểu chuyện."

Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nhìn bà ta: "Con sẽ đi thuyết phục ông nội nói giúp cô ta, cô ta nhất định sẽ có được suất học này."

"Cảm ơn con, Tiểu Lạc." Trình Nhã không biết nên nói gì cho phải.

"Không cần cảm ơn, đây là thứ cô ta đáng được hưởng." Tô Tiểu Lạc nhếch môi, mỉa mai nói: "Cũng là do bác tranh thủ cho cô ta, cô ta có một người mẹ tốt."

Tô Tiểu Lạc quay mặt đi, không muốn nói chuyện với bà ta nữa, Nghiêm Chỉ bước tới nói: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Mẹ thật quá đáng. Thành tích của Tiểu Cửu ở trường luôn rất tốt, nếu Lý Vãn muốn suất đại học công nông binh thì cứ để cô ta dựa vào thực lực mà tranh giành, sao mẹ lại bảo Tiểu Cửu nhường cơ hội?"

Tô Hòa tức giận đến mức ngồi xổm xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà mẹ vẫn còn đi nói với Tiểu Cửu.

Trình Nhã "Ai da" một tiếng, trong lòng có chút trách Nghiêm Chỉ. Bà ta đã nói chuyện ổn thỏa với Tiểu Lạc rồi, Nghiêm Chỉ lúc này xen vào, e rằng chuyện này sẽ hỏng bét.

"Tiểu Lạc cũng không quan tâm đến suất học đó."

"Có quan tâm hay không thì nó cũng không thuộc về Lý Vãn." Nghiêm Chỉ vẫn luôn cảm thấy Trình Nhã tốt bụng, cũng vì trước đây hiểu lầm bà ta mà áy náy. Nhưng nhớ lại những chuyện trước kia, mỗi khi cô ấy và Lý Vãn xảy ra xung đột, Trình Nhã đều bênh vực Lý Vãn.

Nghiêm Chỉ vẫn luôn cố gắng sửa chữa lỗi lầm của mình, nhưng Trình Nhã lại ức hiếp Tiểu Cửu, cô ấy không thể nhịn được.

"Tiểu Cửu, không được nhường."

"Có chuyện gì vậy?" Tô Đông bước tới hỏi.

"Anh Đông, mẹ bảo Tiểu Cửu nhường suất đại học công nông binh cho Lý Vãn, dựa vào cái gì chứ!" Nghiêm Chỉ vừa nhìn thấy Tô Đông liền mách lẻo.

"Cái gì?" Tô Đông nghe vậy, tức giận đến mức mắt đỏ lên, nhìn về phía Trình Nhã hỏi: "Mẹ, mẹ vẫn còn qua lại với Lý Vãn? Lần trước con không phải đã nói với mẹ rồi sao, sau này không được gặp cô ta nữa."

Trình Nhã chột dạ cúi đầu, khó hiểu hỏi: "Mẹ không biết tại sao các con lại bài xích Vãn Vãn như vậy, hồi nhỏ các con cũng từng phạm lỗi, chỉ cần biết sai là được rồi. Vãn Vãn từ nhỏ sống ở nhà chúng ta, chẳng lẽ các con đối với nó không có chút tình cảm nào sao?"

"Tại sao cô ta lại xuất hiện ở nhà chúng ta? Nhà chúng ta nuôi cô ta mười năm, tròn mười năm."

Tô Đông tức giận đến nói không nên lời. Chỉ cần nghĩ đến Lý Vãn là con gái của đôi vợ chồng kia, trong lòng anh liền cảm thấy chán ghét.

Anh không trả thù cũng là vì nhà họ Tô luôn chính trực, không làm được những chuyện như vậy. Lý Vãn này thì hay rồi, ngược lại còn tự mình tìm đến cửa, cô ta cho rằng người nhà họ Tô đều là kẻ ngốc sao?

"Bây giờ cô ta đang ở đâu, con đi tìm cô ta!"

Phản ứng của Tô Đông kịch liệt như vậy, ngay cả Nghiêm Chỉ cũng giật mình, kéo Tô Đông lại hỏi: "Anh Đông, anh làm gì vậy? Dù sao cũng là mẹ, sao anh lại nói chuyện như thế?"

Tô Đông tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, mọi người cũng là lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy.

Trình Nhã cũng giật mình, bà ta tức giận nói: "Tiểu Lạc tự nó đồng ý rồi, các con còn níu kéo làm gì?"

"Mẹ, mẹ làm vậy có công bằng với Tiểu Cửu không?" Tô Đông đỏ mắt hỏi, "Tiểu Cửu tuy đến nhà chúng ta chưa lâu, nhưng những việc em ấy làm cho nhà họ Tô, mẹ thật sự không biết chút nào sao? Mẹ làm vậy khiến người ta đau lòng biết bao!"

Trình Nhã biện minh: "Phải, lần này là mẹ có lỗi với Tiểu Lạc, nhưng Tiểu Lạc rất có năng lực, nó không thiếu cơ hội này, nhường một chút thì sao? Hơn nữa, sau này mẹ sẽ tìm cơ hội bù đắp cho Tiểu Lạc." (Chắc là bù đắp không? Hay bổ thêm một đao nữa?)

Người nhà họ Tô không thể hiểu được hành động của Trình Nhã, bị lời nói của bà ta làm cho tức đến nghẹn lời.

Tô Chính Quốc bước ra, lạnh lùng hỏi: "Trình Nhã, con đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
--------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 279: Tốt với con người khác

Trình Nhã giải thích: "Bố, Vãn Vãn bây giờ khổ lắm. Con bé có một mình, con cũng không biết nó sẽ sống sao nữa. Ít ra có suất đại học công nông binh, tương lai cũng có công việc, con mới yên tâm được."

Tô Chính Quốc nhìn bà ta hỏi: "Bố có thể giúp nó lần này."

"Thật ạ?" Trình Nhã mừng rỡ, hiệu trưởng trường trung học Dương Hoa là bạn cũ của Tô Chính Quốc, cộng thêm thành tích học tập của Lý Vãn luôn tốt, chỉ sau Tiểu Lạc. Chỉ cần Tiểu Lạc nhường lại suất này, suất đại học công nông binh coi như nắm chắc trong tay.

Tô Chính Quốc hừ một tiếng: "Đây là lần cuối cùng, con phải hứa với bố sau này không gặp lại nó nữa, làm được không?"

Trình Nhã sững người, bà ta không ngờ ông cụ lại đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy.

Bỏ rơi Vãn Vãn, điều này... sao có thể?

"Bố, sao bố có thể đưa ra yêu cầu như vậy? Vãn Vãn lớn lên trong nhà mình mà, sao bố nỡ lòng nào?"

"Con cũng nói rồi, nó lớn lên trong nhà mình." Tô Chính Quốc lạnh lùng nói, "Chó không chê nhà nghèo, Lý Vãn vì người bố giàu có mà vứt bỏ nhà họ Tô như rác rưởi. Con thấy nhà họ Tô còn dung thân được cho nó sao?"

Trình Nhã siết chặt nắm tay, bà ta u oán liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, nói: "Tiểu Lạc đã đồng ý nhường suất này rồi, sao bố còn đưa ra điều kiện?"

"Con nỡ để Tiểu Lạc chịu thiệt thòi, bố không nỡ. Nếu con không nỡ bỏ Lý Vãn, vậy bố sẽ đưa Tiểu Lạc đi!" Tô Chính Quốc tức giận nói, ông nắm tay Tô Tiểu Lạc rồi bỏ đi.

Trình Nhã há hốc miệng, nửa ngày không nói nên lời.

Tô Đông tức giận nói: "Mẹ, nếu mẹ không bỏ được Lý Vãn, vậy chúng con cũng đi."

"Thằng hai, con..." Trình Nhã cũng tức giận không thôi.

Mọi người không vui vẻ giải tán, Trình Nhã đứng im tại chỗ, như bị cả thế giới bỏ rơi. Bà ta cũng không biết mình đã làm sai điều gì.

Đều là con, sao bà ta có thể bỏ rơi đứa nào?

Đi xuống lầu, Tô Chính Quốc vẫn còn tức giận, Tô Tiểu Lạc vội vàng an ủi: "Ông nội, đừng giận nữa, nhăn hết cả mặt rồi."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Ông giận gì chứ? Ông là xót cháu! Nhóc con này, bình thường đâu có dễ bị người ta bắt nạt, mà sao hôm nay lại nhượng bộ! Thấy cháu bị mẹ cháu nói như vậy, ông thấy khó chịu trong lòng." Tô Chính Quốc thở dài nói.

"Ông nội, ông thật sự coi suất đại học công nông binh đó là cái gì tốt đẹp lắm sao?" Tô Tiểu Lạc cười xấu xa, "Ông cũng biết cháu không bao giờ chịu thiệt, ông cứ chờ xem! Sẽ có lúc họ phải hối hận."

"Thật sao? Cháu không phải đang dỗ ông vui đấy chứ?" Tô Chính Quốc bán tín bán nghi.

"Thật mà thật mà, cháu đã bao giờ lừa ông bao giờ?" Tô Tiểu Lạc cười hì hì nói.

"Tiểu Lạc, chúng ta đã nói rồi nhé. Dù thế nào cũng đừng để bản thân chịu thiệt thòi, bà nội cháu đang đợi ông ở dưới suối vàng đấy! Cháu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho ông." Tô Chính Quốc nói lời thấm thía.

"Được rồi!" Tô Tiểu Lạc tựa vào vai ông cụ, "Cháu biết ông nội thương cháu, nhưng mà chuyện ông nói muốn chuyển ra ngoài là thật lòng sao?"

"Ừ, là thật lòng. Căn nhà đó cũng không có ao, muốn nuôi cá cũng không nuôi được." Tô Chính Quốc thở dài.

"Cháu có một chỗ tốt." Tô Tiểu Lạc thần bí nói.

"Chỗ tốt gì?" Tô Chính Quốc tò mò hỏi.

Trong đại viện có một căn nhà, quanh năm suốt tháng đóng cửa. Căn nhà này không chỉ rộng mà còn là kiến trúc đời cũ, rất có sự hoài niệm.

Đó là một căn tứ hợp viện rộng lớn, diện tích chiếm đất rất lớn. Nhưng kỳ lạ là quanh năm đóng cửa, Tô Tiểu Lạc đã xem phong thủy, nơi đó rất tốt.

"Cháu nói căn tứ hợp viện đó à? Nghe nói rất tà môn, lúc trước có người dọn vào ở, chưa được mấy ngày đã dọn ra." Tô Chính Quốc nhớ ra.

Sau khi xảy ra chuyện, có người đề nghị san phẳng nơi đó xây dựng lại. Nhưng người nói câu đó ngày hôm sau như bị trúng tà mà co giật, không được mấy ngày thì chết. Những người khác trong đội kế hoạch cũng bị bệnh một thời gian dài, không dám đến gần căn nhà nữa.

Người trong đội kế hoạch cũng tìm nhiều người đến xem, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Không còn cách nào khác, căn tứ hợp viện này đành bị bỏ hoang.

"Ông nội, ông quên cháu làm nghề gì rồi sao?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi.

"Đúng ha, sao ông lại quên mất chuyện này." Tô Chính Quốc cười nói, "Nhưng mà chỗ đó hình như đã có chủ rồi."

"Có chủ rồi?" Tô Tiểu Lạc không ngờ tới chuyện này.

"Ừ, ông nhớ lúc trước Phó Thiếu Đình xin nhà ở đã được sắp xếp ở đó." Tô Chính Quốc nói.

Là anh ấy?

Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc khựng lại.

Cũng đúng, Phó Thiếu Đình không thuộc phạm vi quản lý của trời đất, lại một thân chính khí. Những hồn ma nhìn thấy anh ấy đều phải tránh đường, làm sao dám gây chuyện với anh ấy chứ.

Tiếc thật!

Tô Chính Quốc: "Không sao, ông nhớ còn một chỗ nữa, chỉ là nhỏ hơn căn này một chút. Tô Nam Tô Tây cũng đến tuổi kết hôn rồi, cũng nên xin một căn nhà."

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Vâng, cũng được, tạm thời ở tạm, sớm muộn gì cũng sẽ có căn nhà phù hợp."

Tô Chính Quốc có quan hệ nhưng không dùng. Lần này cũng là bị Trình Nhã chọc giận, không muốn để Tô Tiểu Lạc ở cùng bà ta nữa.

Rất nhanh đã xin được một căn nhà mới.

Tô Vệ Quân nghe tin, đặc biệt từ quân đội trở về. Trình Nhã nấu cho Vương Thiến một bát canh, lặng lẽ đưa đến bệnh viện.

Nghiêm Chỉ cũng không nói gì, chỉ ngồi đó, trong lòng đang giận Trình Nhã. Vì một đứa con gái nuôi Lý Vãn mà đối đầu với cả nhà. Trong lòng Trình Nhã, họ còn không bằng một Lý Vãn.

Đây mới là điều khiến người ta đau lòng nhất.

Tô Vệ Quân cởi mũ đặt lên bàn, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao ông cụ lại đòi chuyển ra ngoài?"

Trình Nhã nghe chồng hỏi vậy, nước mắt liền lưng tròng: "Là lỗi của em, là em sai."

Tô Vệ Quân nhìn người vợ cả đời vất vả vì nhà họ Tô, lửa giận trong lòng lập tức giảm đi mấy phần. Ông ấy đau lòng hỏi: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng buồn, có anh ở đây rồi!"

Sao Trình Nhã có thể không tủi thân chứ, bà ta muốn tất cả mọi người đều sống tốt, nhưng không ai hiểu cho bà ta. Trước mặt hai con dâu, Trình Nhã không tiện nói. Tô Vệ Quân bèn dẫn bà ta ra ngoài, đi đến hành lang mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Người bố giàu có của Vãn Vãn không phải thật, chỉ là lợi dụng Vãn Vãn làm lá chắn. Người đăng ký kết hôn với Vãn Vãn là đồ khốn nạn, hắn ta còn phải ngồi tù ba năm nữa. Tôi nghĩ đến Vãn Vãn sau này sẽ sống ra sao, liền không ngủ được. Em muốn con bé đi học đại học công nông binh, sau này còn có công việc nuôi sống bản thân." Trình Nhã nói hết suy nghĩ của mình, hy vọng chồng có thể đứng về phía mình.

"Nhưng mà ông cụ và bọn Đông Tử đều không hiểu em. Vệ Quân, anh cũng thấy em sai sao?"

Tô Vệ Quân thật ra đã nghe Tô Viễn kể chuyện của đôi vợ chồng kia. Lúc này ông không biết nên nói với vợ như thế nào, với tính cách của bà chắc chắn sẽ không chấp nhận được.

Hơn nữa, trẻ con là vô tội. Lý Vãn ở nhà họ Tô mười năm, lại là do một tay Trình Nhã nuôi lớn. Ông có thể giải quyết chuyện này một cách lý trí, nhưng bà thì không.

Tô Vệ Quân nhất thời cũng khó xử, ông vẫn chưa đủ rộng lượng để tiếp tục đối tốt với con gái của kẻ thù.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 280: Thi hài của Niếp Niếp

"Trình Nhã, anh cũng mong em chấm dứt quan hệ với con bé đó." Tô Vệ Quân nói.

"Cái gì?" Trình Nhã không dám tin ông ấy sẽ nói ra những lời như vậy, "Anh quên rồi sao? Những ngày tháng tìm kiếm Niếp Niếp, nếu không có Vãn Vãn đến, em đã không thể nào gắng gượng nổi."

"Vệ Quân, sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?Năm đầu tiên Vãn Vãn đến, con bé đã tặng chúng ta một bức tranh, nói rằng nó rất hạnh phúc, từ nay đã có bố mẹ. Nó dùng hết tâm tư chỉ để làm em vui."

"Anh vào đơn vị, mấy đứa con trai lại nghịch ngợm. Chỉ có Vãn Vãn ở bên cạnh em, nó kể chuyện cười cho em vui, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng. Anh bảo em từ bỏ nó, em làm không được."

Trình Nhã chìm trong hồi ức, nước mắt tuôn rơi. Vãn Vãn tuy không phải con gái ruột của bà ta, nhưng còn hơn cả con ruột.

"Vậy nếu nó là nguyên nhân khiến con gái chúng ta mất tích thì sao?" Tô Vệ Quân lớn tiếng chất vấn.

"Ý anh là gì?" Trình Nhã hỏi.

"Bố, tìm thấy Thời Xuân Mai rồi." Tô Viễn chạy đến hét lớn. Tô Vệ Quân nhìn Trình Nhã một cái thật sâu, vội vàng đi theo Tô Viễn.

Trình Nhã đứng chôn chân tại chỗ, tại sao Vệ Quân lại nói Vãn Vãn là nguyên nhân khiến Niếp Niếp mất tích?

Lúc đó Vãn Vãn mới chỉ có vài tuổi! Vệ Quân thật quá khắc nghiệt với Vãn Vãn, sao có thể đổ lỗi cho con bé chứ?

Tô Vệ Quân đi theo Tô Viễn đến trước căn nhà trọ của Thời Xuân Mai, Thời Xuân Mai đang định ra ngoài mua thức ăn, nhìn thấy người ngoài cửa liền sững sờ.

Bà ta lập tức nhận ra Tô Vệ Quân. Năm đó khi họ dẫn con gái đến nhà họ Tô, bà ta đã cảm thấy Tô Vệ Quân là người phi phàm, nên ấn tượng rất sâu sắc.

Bà ta lùi lại một bước, biết mình đã không còn đường lui.

"Nói đi! Con gái tôi có phải do hai người bắt cóc không?" Tô Vệ Quân kiên nhẫn hỏi.

Thời Xuân Mai nắm chặt vạt áo, cứng miệng nói: "Tôi không biết ông đang nói gì."

"Năm đó là hai người đưa Lý Vãn đến, Lý Vãn có phải con gái của bà không?" Tô Viễn lớn tiếng chất vấn.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Tôi thật sự không biết các người đang nói gì, tôi cái gì cũng không biết." Thời Xuân Mai lắc đầu, nhưng cái gì cũng không chịu nói.

"Đưa đi." Tô Vệ Quân lạnh lùng nói.

"Được, tôi đi với các người." Thời Xuân Mai như đã chuẩn bị từ trước, không buồn không vui đi theo họ đến đồn cảnh sát.

Trong phòng thẩm vấn, Ôn Dữ phụ trách thẩm vấn lần này. Thời Xuân Mai chưa từng thấy trận thế này bao giờ, đã sớm bị dọa đến mức không còn sức lực.

"Thời Xuân Mai, chồng bà đã chết rồi, tôi hy vọng bà có thể hợp tác. Con trai bà còn đang bệnh nặng, bà cũng không muốn nó không có ai chăm sóc chứ?"

Con trai là điểm yếu của Thời Xuân Mai, bà ta hoảng hốt siết chặt nắm tay, nói: "Tất cả chuyện này đều không liên quan đến con trai tôi, người cũng không phải do tôi bắt cóc. Là chồng tôi hôm đó mang về một bé gái, là do ông ta bắt cóc, không liên quan đến tôi."

Ngoài phòng thẩm vấn, Tô Vệ Quân và Tô Viễn đều đang theo dõi tình hình bên trong, nghe đến đây không thể bình tĩnh được nữa.

Họ đẩy cửa bước vào, hỏi: "Vậy bé gái đó đâu? Hai người đã bán nó đi đâu?"

Nếu đã bán đi, vậy còn có cơ hội sống sót.

Nhất định là đã bán đi rồi. Hai người căng thẳng nhìn chằm chằm Thời Xuân Mai, sợ nghe thấy câu trả lời khác.

Nhưng lời nói tiếp theo của Thời Xuân Mai như khiến họ rơi xuống vực sâu: "Chết rồi, là Hứa Mạnh Lương giết, ông ta ném đứa bé xuống sông Nguyệt."

Tô Vệ Quân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không thể đứng vững được. Tô Viễn vội vàng đỡ lấy ông, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn. Tuy đã sớm đoán được, nhưng đến khi nghe tận tai, còn đau đớn hơn bất cứ điều gì.

"Vậy Lý Vãn thì sao? Lý Vãn là người như thế nào của hai người?" Ôn Dữ tiếp tục hỏi.

"Nó, nó cũng là đứa trẻ chúng tôi bắt cóc." Thời Xuân Mai ấp úng nói.

Bà ta nhớ đến lời Lý Vãn nói, nếu nói ra sự thật, Hứa Vân Kiệt sẽ hoàn toàn không có ai quản. Nhưng nếu bà ta giúp Lý Vãn giữ bí mật, Lý Vãn sẽ chi trả viện phí cho Hứa Vân Kiệt.

"Chỉ là đứa trẻ bắt cóc? Nghe nói hai người cũng có một đứa con gái, con gái của hai người đâu?" Ôn Dữ không tin, lời khai của người đồng hương kia không phải như vậy.

"Là thật." Thời Xuân Mai một mực khẳng định, vừa nói vừa khóc, "Con gái tôi sức khỏe không tốt, tội nghiệp hai đứa con của tôi!"

Ôn Dữ dẫn Tô Vệ Quân và Tô Viễn ra khỏi phòng thẩm vấn: "Bà ta không chịu nói, bây giờ phải làm sao?"

Tô Vệ Quân: "Sông Nguyệt ở đâu, dù mất bao nhiêu thời gian cũng phải đào lên!"

"Được, cháu sẽ đi sắp xếp người ngay." Ôn Dữ nói.

"Tôi không tin bà ta không liên quan gì đến chuyện đó." Tô Viễn nói, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Ôn Dữ vỗ vai Tô Viễn: "Yên tâm đi, chuyện này em sẽ điều tra rõ ràng."

Khi Tô Đông đến sông Nguyệt, công việc khai quật đã bắt đầu. Tô Vệ Quân và Tô Viễn đứng đó, vẻ mặt đầy đau thương.

Khi một bộ hài cốt được vớt lên, Tô Vệ Quân không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi: "Niếp Niếp, là bố có lỗi với con, để con ở đây lâu như vậy."

Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa chạm đến nỗi đau.

Tô Đông khàn giọng nói: "Lúc đó em ấy chỉ mới ba tuổi!"

Tô Viễn cũng đỏ hoe mắt: "Em ấy đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, tại sao bọn họ lại nhẫn tâm ném ở đây!"

"Anh Cả." Có một bé gái nghiêng đầu, nghịch ngợm kéo tóc anh, "Em không muốn được bế, em muốn cưỡi ngựa."

"Được rồi được rồi." Tô Viễn ngồi xổm xuống.

"Vui quá, haha, vui quá." Cô bé cười khanh khách như tiếng chuông bạc.

Tại sao! Tô Viễn siết chặt nắm tay.

Tô Đông nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh Cả, em muốn băm vằm bọn chúng ra."

"Còn một bộ hài cốt nữa."

"Ở đây cũng có một bộ."

Những người vớt xác đang chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện thêm hai bộ hài cốt. Trong nháy mắt, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng lại tìm thấy bốn bộ hài cốt ở sông Nguyệt, nhưng trong bốn bộ hài cốt này có một người trưởng thành, ba bộ còn lại đều rất nhỏ, trông giống như trẻ sơ sinh.

Ôn Dữ nhíu mày: "Tiếp tục tìm."

Công việc vớt xác kéo dài đến tận tối, vẫn không có thêm bất kỳ phát hiện nào. Ôn Dữ bước tới, bất lực nói: "Hôm nay không thể vớt thêm nữa rồi, sông Nguyệt chỉ lớn như vậy, mọi ngóc ngách đều đã tìm hết, chắc là không còn nữa."

Tô Viễn an ủi: "Không tìm thấy cũng là chuyện tốt, biết đâu Niếp Niếp được người ta cứu rồi."

Mọi người đều biết khả năng này thấp đến mức nào, nhưng lại không tự chủ được mà tin vào lý do này.

"Niếp Niếp trông có phúc tướng, sẽ không sao đâu." Tô Đông gượng cười, nói đến đây lại đột nhiên vỗ đùi, "Xem chúng ta kìa, sao lại quên mất chuyện này, sao chúng ta không đi hỏi Tiểu Cửu?"

"Đúng rồi, hỏi Tiểu Cửu!" Tô Viễn cũng sực tỉnh, "Anh sẽ đi hỏi Tiểu Cửu ngay."

Đội cảnh sát tan ca, mấy bộ hài cốt đột nhiên xuất hiện này cũng đủ khiến họ bận rộn rồi.

"Nhìn mấy bộ này đều là trẻ sơ sinh chưa đầy tháng."

"Thật sự có bố mẹ nào nhẫn tâm như vậy sao?"

"Ai mà biết được!"

"Cũng không sợ báo ứng."

Mọi người xôn xao bàn tán, ba bộ hài cốt trẻ sơ sinh này khiến người ta đau lòng.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro