Chương 351 + 352 + 353 + 354 + 355
Editor: Frenalis
Chương 351: Sinh nhật vui vẻ
"Ăn chứ, sao lại không ăn?" Tô Tiểu Lạc nói, "Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ đấy!"
"Cũng không tính là lãng phí, nếu ngươi không muốn ăn, ta có thể giúp ngươi ăn hết, meo ..." Mèo mập nằm dài trên bàn, từ lâu đã bị mùi thơm của bánh kem hấp dẫn.
"Hạt châu trên bàn tính của ngươi đều bắn hết vào mặt ta rồi, chuyện này cần ngươi ra tay sao? Ta đều có thể giúp nhóc con giải quyết, đúng không?" Lang thú nịnh nọt nói.
Cáo tuyết dùng đuôi cọ cọ vào mặt Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc túm lấy nó, bảo chúng xếp thành hàng: "Nhìn cái bộ dạng chẳng ra gì của các ngươi kìa, cứ như là đi theo ta chẳng được ăn gì ngon lành ấy."
Mèo mập "hứ" một tiếng, nó cũng là sau khi đi theo Trịnh Thư Ý mới miễn cưỡng no bụng.
Lang thú ngồi xếp bằng trên bàn, nhìn Tô Tiểu Lạc nói: "Nhóc con, ngươi sờ sờ lương tâm mà nói, ta đã được ăn no bao giờ chưa?"
Cáo tuyết ngồi xổm ở đó, đáng thương nhìn Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc hắng giọng: "Thôi được rồi! Ta thấy các ngươi sắp làm phản rồi đấy. Trước đây là do ta bận rộn, nên mới không cho các ngươi ăn uống tử tế."
Lang thú liên tục gật đầu, biết lỗi sửa lỗi, vẫn là cô gái ngoan!
Cáo tuyết vẫy cái đuôi trắng của mình, hiển nhiên cũng hài lòng với lời nói của cô.
Mèo mập liếc nhìn chúng, khinh thường lại "hứ" một tiếng, vẫy đuôi cái gì chứ?
"Một đứa là sói, một đứa là cáo, sao lại giống chó thế? Ta thì khác, ta có cốt cách hơn!"
"Hôm nay còn có cá kho tàu nữa!" Ông cụ Tôn bưng một nồi cá kho tàu vào.
"Meo!" Mèo mập vừa nghe thấy liền đứng dậy, vẫy vẫy đuôi.
"Hứ." Lang thú và Cáo tuyết trừng mắt nhìn nó.
"Tiểu Lạc, sinh nhật vui vẻ."
Tô Hòa và Phó Nhiễm bước vào, phía sau còn có Lục Bắc Thành và Lý Tịnh, Phó Vân Hải và A Bố Y, tiếp theo là Dương Lâm và chồng chưa cưới của cô ấy Sở Quân.
Thím Hồ và chú Trương cũng đến.
Thím Hồ nhìn Tô Tiểu Lạc với đôi mắt ngấn lệ, nắm chặt tay cô: "Đứa nhỏ này, cháu đã hai mươi tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn thím Hồ." Tô Tiểu Lạc ôm thím, nhìn thím cũng giống như nhìn thấy bà nội, vô cùng thân thiết.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Thím ấy từ lâu đã muốn đến thăm cháu rồi. Nghe tin cháu mất tích, thím ấy khóc hết ngày này qua đêm khác, mắt mũi đều sưng húp cả lên." Chú Trương lau nước mắt nói.
"Hôm nay là sinh nhật Tiểu Cửu, ông nói mấy chuyện này làm gì?" Thím Hồ ngượng ngùng lau nước mắt.
Mắt Tô Tiểu Lạc cũng ươn ướt.
Tô Chính Quốc, Nghiêm Chỉ dẫn theo hai đứa trẻ, Vương Thiến bế Tiểu Dĩ An đứng ngoài cửa.
"Tiểu Cửu, sinh nhật vui vẻ."
"Nhóc con, không chê ông già này đến góp vui chứ!" Tô Chính Quốc cười nói.
"Ghét quá, mọi người, sao mọi người lại đến đây hết vậy?" Mắt Tô Tiểu Lạc đã đỏ hoe, trái tim trong nháy mắt tràn ngập sự ấm áp.
"Sinh nhật hai mươi tuổi của Tiểu Cửu nhà chúng ta, chúng ta sao có thể không đến chứ?" Nghiêm Chỉ cười nói.
"Chúc cô út năm mới không phiền muộn, mọi điều mong muốn đều thành hiện thực, mọi việc làm đều đạt được mục tiêu." Tô Tử Thành ngoan ngoãn nói, Tô Tử Huyên thì vỗ tay bên cạnh.
"Tiểu Lạc, chị chúc em những năm tháng sau này luôn có hoa tươi đồng hành, bình an và niềm vui luôn bên cạnh." A Bố Y nói.
Vương Thiến: "Vậy chị chúc Tiểu Cửu thanh xuân mãi mãi, nhiệt huyết không ngừng."
Nghiêm Chỉ: "Chị chúc Tiểu Cửu ăn hết sơn hào hải vị trên đời mà không béo lên!"
Tô Tiểu Lạc không kìm được xúc động, nói đùa: "Vẫn là chị Hai hiểu em nhất."
Phó Nhiễm: "Vậy chị chúc Tiểu Cửu cả đời được tình yêu bao bọc, hạnh phúc ngập tràn."
Dương Lâm có chút buồn bực vò đầu: "Lời chúc đều bị các chị nói hết rồi, chúng em nói gì bây giờ?"
Lý Tịnh cười: "Vậy chúng ta đừng nói nữa, để người khác nói. Đồng chí Phó Thiếu Đình, sao anh không nói gì thế?"
Đột nhiên nhắc đến tên anh, tim Tô Tiểu Lạc không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp, cô có chút ngại ngùng.
Phó Thiếu Đình sải bước đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, tháo găng tay ra, lấy từ trong túi áo khoác ra một hộp bút máy, đưa cho cô: "Sinh nhật vui vẻ."
"Gì vậy anh Hai, anh chỉ nói vậy thôi sao?" Phó Nhiễm hơi nhíu mày.
"Đúng vậy! Còn không bằng Tử Thành!" Tô Hòa phụ họa, chạm phải ánh mắt của Phó Thiếu Đình, anh ấy lập tức đổi giọng, "Thực ra bốn chữ này ngắn gọn súc tích, cũng rất hay."
"Cảm ơn mọi người." Tô Tiểu Lạc nhận lấy hộp bút máy cất đi.
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi!" Tô Chính Quốc cũng vừa đúng lúc đói bụng.
"Còn có bánh kem nữa, Tiểu Lạc phải ước nguyện trước đã." Dương Lâm nói.
"Đúng vậy, ước nguyện." Mọi người đều gọi tên Tô Tiểu Lạc, căn phòng chật kín người.
Tô Tiểu Lạc nhìn khuôn mặt của mọi người, sinh nhật của cô chưa bao giờ náo nhiệt như vậy. Cô đột nhiên nhớ đến sư phụ.
Sư phụ, người có nhìn thấy không?
Tiểu Lạc không còn cô đơn một mình nữa. Những người thân yêu đáng mến này sẽ cùng Tiểu Lạc đi một đoạn đường rất dài.
Tô Tiểu Lạc nhắm mắt lại, ước nguyện của mình.
Tô Tử Thành đi tới, tò mò hỏi: "Cô út, cô ước gì vậy?"
"Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa." Tô Tiểu Lạc cười thần bí, cắt bánh kem, chia phần đầu tiên cho Tô Chính Quốc: "Ông nội, phần đầu tiên cho ông ạ."
Tô Chính Quốc ngượng ngùng nói: "À, ông già rồi, có ăn hay không cũng không sao."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại rất thành thật nhận lấy, ăn thử một miếng, cười híp mắt: "Bánh kem này ngon thật đấy."
Bánh kem khá nhỏ, mỗi người chỉ được chia một miếng nhỏ. May mà hôm nay các món ăn rất phong phú, gà vịt cá thịt đều có đủ.
Mọi người vui vẻ cười nói, Tô Chính Quốc gọi những người đàn ông cùng uống rượu với mình.
Phó Thiếu Đình lấy lý do còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, từ chối lời mời của ông cụ. Tô Hòa và Sở Quân là lần đầu tiên gặp mặt, lập tức tiếp đãi người ta rất chu đáo, hai người nhanh chóng xưng anh em.
Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi: "Rượu này ngon không?"
"Muốn thử không?" Nghiêm Chỉ hỏi.
"Ông nội không cho em uống." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Tô Chính Quốc.
"Có thể thử lén một chút." Nghiêm Chỉ rót cho Tô Tiểu Lạc một ly: "Lúc chị hai mươi tuổi cũng đã uống rồi."
"Được!" Tô Tiểu Lạc nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, vị cay khiến cô ho sặc sụa.
Nghiêm Chỉ che miệng cười trộm, nói: "Nhanh ăn miếng thức ăn đi."
Tô Tiểu Lạc ăn một miếng thức ăn, đột nhiên cảm thấy dạ dày ấm áp, cả người dường như cũng ấm lên không ít. Cô lại uống một ngụm, có kinh nghiệm lần trước, lần này cảm giác ngon hơn nhiều so với vừa nãy.
"Không trách được có người thích uống rượu, cũng khá thú vị."
Tô Tiểu Lạc uống từng ngụm từng ngụm, không biết đã uống hết hai ly từ lúc nào. Cô hơi choáng váng, nhìn mọi thứ trước mặt đều có bóng mờ.
"Kỳ lạ thật, sao đầu nặng chân nhẹ thế này?" Tô Tiểu Lạc hơi nhíu mày, cô đứng dậy đi ra ngoài, cô cần rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Tô Tiểu Lạc bước đi khá lảo đảo. Nghiêm Chỉ nhìn dáng vẻ của cô, nói: "Em say rượu rồi, uống nhiều như vậy, cẩn thận một chút."
Nghiêm Chỉ vốn định đi theo nhưng hai đứa nhỏ cứ quấn lấy cô đòi bóc tôm, đành nói với Phó Thiếu Đình: "Thiếu Đình, cậu trông chừng em ấy một chút."
Phó Thiếu Đình đi theo ra ngoài, thấy Tô Tiểu Lạc giống như chú thỏ lạc đường, không tìm thấy phương hướng. Lảo đảo nghiêng ngả, dấu chân trên mặt đất gần như vẽ thành một vòng tròn.
"Kỳ lạ, nhà bếp ở hướng nào nhỉ?"
Cô xoay người, "bịch" một tiếng đụng vào lồng ngực cứng rắn của một người. Cô mơ màng nhìn lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kiên nghị của anh.
"Anh là... Phó Thiếu Đình?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 352: Giở trò với anh
"Em đã uống bao nhiêu vậy?" Phó Thiếu Đình nắm lấy cánh tay cô, cảm giác như cô sắp ngã quỵ đến nơi.
"Hai ly." Tô Tiểu Lạc giơ hai ngón tay lên.
"..." Phó Thiếu Đình nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, đưa tay vén những sợi tóc rối ra sau tai cô.
"Phó Thiếu Đình, anh đẹp trai thật." Tô Tiểu Lạc nheo mắt, giống như một con thỏ ngây thơ.
Đẹp trai?
Phó Thiếu Đình hơi nhíu mày, nếu người khác khen anh đẹp trai, anh có thể lập tức bỏ đi. Nhưng hai chữ này từ miệng Tô Tiểu Lạc nói ra, lại không hề đáng ghét chút nào.
"Thích không?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Thích." Tô Tiểu Lạc cười, đưa tay ra ôm lấy mặt anh.
"Thích? Thích đến mức nào?" Phó Thiếu Đình thì thầm, giọng nói trầm ấm mang theo chút dụ dỗ.
Tô Tiểu Lạc nhón chân, ôm lấy mặt anh. Người không tự chủ được mà ngả về phía trước, tuyết rất dày, Phó Thiếu Đình bị cô đẩy ngã ngồi xuống đất.
Phía sau dựa vào một cây hồng, trên ngọn cây còn sót lại vài quả hồng chưa được hái. Bông tuyết trắng xóa bám vào thân cây, long lanh trong suốt.
Tuyết rơi lả tả.
Tô Tiểu Lạc say mắt lờ đờ, ánh mắt dừng trên đôi môi của Phó Thiếu Đình, môi đỏ răng trắng. Giống như thạch vậy!
"Trông ngon quá."
Phó Thiếu Đình còn chưa kịp phản ứng, cảm giác lạnh lẽo mang theo chút vị ngọt của rượu đã ập đến. Anh như trong nháy mắt cũng say, vô thức ôm lấy eo Tô Tiểu Lạc, nhẹ nhàng chiếm lấy hơi thở của cô, bá đạo mà cẩn thận xâm chiếm lấy hương thơm ngọt ngào thuộc về cô.
Mãi đến khi cô khẽ giãy giụa, anh mới buông ra.
Mấy phần men say của Tô Tiểu Lạc đã tan biến, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vừa rồi, giống như đã làm chuyện xấu vậy.
Cô không dám nhìn vào mắt Phó Thiếu Đình, vội vàng muốn đứng dậy, chân mềm nhũn lại ngã vào lòng anh.
Hai mắt nhìn nhau. Ánh mắt của anh sâu thẳm mà nồng cháy, khiến cô gần như muốn tan chảy, phải khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: "Vừa rồi, vừa rồi em say rượu."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Phó Thiếu Đình "ừm" một tiếng, gật đầu: "Đúng vậy, em đã giở trò với anh."
"..." Tô Tiểu Lạc rất muốn phủ nhận điều này, nhưng đúng là cô đã sai.
Nhưng mà, người ôm chặt cô không buông là anh mà! Người này sao lại đổ lỗi cho cô chứ?
"Anh, anh..."
Phó Thiếu Đình nhìn cô, cũng cảm thấy mình có chút bắt nạt người ta, bèn nói: "Rượu làm loạn tâm trí, sau này đừng uống nữa."
"Không uống nữa." Tô Tiểu Lạc có chút tức giận.
"Vậy về thôi, mọi người đang đợi em đấy!" Phó Thiếu Đình đứng dậy, đưa tay ra muốn kéo cô lên.
Cô gái nhỏ hình như vẫn còn giận, tự mình vùng vẫy đứng dậy, chỉ để lại cho anh một cái gáy.
Khóe miệng Phó Thiếu Đình hơi nhếch lên, ngón tay thon dài chạm lên môi mình, giống như con mèo vừa trộm mỡ.
Tô Tiểu Lạc vào nhà, tức giận ngồi xuống.
Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên đã ăn no xong rồi chạy đi chơi, Nghiêm Chỉ không cần phải dỗ dành con ăn cơm, tiến lại gần hỏi Tô Tiểu Lạc: "Môi em làm sao vậy?"
Hơi sưng.
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình, nói: "Chắc là bị muỗi đốt."
"Muỗi?" Nghiêm Chỉ khó hiểu hỏi, "Thời tiết này còn có muỗi sao?"
Tô Tiểu Lạc "ừm" một tiếng: "Chắc là một con muỗi có sức sống mãnh liệt."
"Được rồi!" Nghiêm Chỉ cười, đứng dậy giúp thím Hồ bưng canh.
"Đây là baba nấu với thịt rùa, mọi người uống nhiều một chút." Thím Hồ cười nói.
"Con baba già này chú phải mất rất lâu mới bắt được." Chú Trương nói.
"Bổ lắm đấy, đều uống một bát cho ấm người." Thím Hồ múc cho mỗi người một bát.
Mọi người hòa thuận vui vẻ, vô cùng ấm áp.
*****
Buổi tối về nhà, Tô Tiểu Lạc trằn trọc mãi không ngủ được, lòng rối bời. Nhắm mắt lại, chính là nụ hôn "sai lầm" dưới gốc cây hồng.
Phó Thiếu Đình nói cô giở trò với anh.
Kẻ xấu lại đi kiện cáo trước.
Đồ tồi!
Tô Tiểu Lạc bật đèn bàn, cầm hộp bút máy trên bàn lên. Mở ra xem, là một cây bút máy màu đỏ. Trên nắp bút có khắc một dòng chữ nhỏ: Cùng nhau vượt qua mọi biển núi, ngắm nhìn mỗi lần bình minh và hoàng hôn."
Bây giờ bút máy cũng thịnh hành khắc chữ rồi sao?
Không ngủ được, Tô Tiểu Lạc đành thức dậy ngồi xếp bằng, cầm cuốn sách tìm thấy ở thư viện lần trước lên xem. Từ trước đến nay vẫn chưa có cơ hội đọc.
Nửa cuốn sách về cổ trùng mà sư phụ nói đã bị Lý Vãn lấy đi, muốn giải quyết chuyện nhà họ Phó, vẫn cần phải nghĩ thêm cách.
*****
Ngày mùng một Tết, xảy ra án mạng.
Thôn Thường Thanh, hai nhà sát vách xảy ra án mạng. Một nhà bảy người già trẻ lớn bé đều bị sát hại.
Hung thủ cũng đã bị bắt, nhưng hắn ta không chịu nói rõ nguyên nhân gây án.
Ôn Dữ bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm đến Tô Tiểu Lạc. Trên xe, anh ấy kể cho cô nghe về vụ án lần này.
"Được biết quan hệ của hai nhà này rất tốt, mọi người đều không biết tại sao hắn ta lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy, rất khó chấp nhận."
Lúc xuống xe, trên đường không có nhiều người. Mùng một Tết xảy ra chuyện đẫm máu như vậy, cả thôn đều chìm trong bầu không khí nặng nề.
Nghe thấy tiếng xe cảnh sát, mới có người đi ra ngoài tụ tập xem náo nhiệt.
Sau khi tìm hiểu, gia đình nạn nhân họ Lý, còn hung thủ họ Trần.
"Ông Trần và ông Lý trước đây quan hệ rất tốt, thân thiết như anh em ruột. Năm đó lúc đói kém, hai nhà càng thân thiết như một nhà, có gì ăn nấy, không phân biệt lẫn nhau."
"Đúng vậy! Ông Trần này tâm địa cũng khá tốt, bắt được thỏ rừng gà rừng gì đó, làm một bữa cũng phải uống với ông Lý vài chén."
"Đúng vậy, thường xuyên thấy họ uống rượu tán gẫu trong sân."
"Sao đột nhiên lại thành ra thế này?"
"Ông Trần như bị ma nhập vậy, cầm dao phay chém người. Trong thôn có người đến can ngăn, còn bị chém hai nhát! May mà chạy nhanh, nếu không chắc cũng gặp nạn."
"Thật là tạo nghiệt mà!"
"Máu nhuộm đỏ cả sân."
Vốn dĩ tuyết rơi dày, nhà ông Lý đang quét tuyết trong sân thì bị ông Trần cầm dao phay chém chết. Đầu lìa khỏi cổ, vô cùng kinh khủng.
Nếu nói hai nhà này ngày thường có thù oán thì cũng dễ hiểu. Vấn đề là quan hệ của hai nhà này ngày thường cực kỳ tốt. Ngay cả vợ ông Lý chết, vợ ông Trần cũng phải mắng ông Trần là cái đồ đáng giết ngàn đao, không biết bị cái gì nhập vào mà phát điên.
Quan hệ giữa hai người vợ cũng rất tốt. Con cái chơi với nhau, tình cảm cũng tốt.
Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tiểu Lạc nghe mọi người nói, khẽ nhíu mày, hung thủ này vẫn còn sống. Người chết chắc cũng không biết mình chết như thế nào, vậy thì hỏi làm sao đây?
Bùa nói thật?
Bùa nói thật cũng chỉ có tác dụng khi người ta nói chuyện, nếu hắn ta cứ im lặng, thì ai làm gì được hắn ta chứ!
"E rằng, phải tìm bác sĩ tâm lý."
"Bác sĩ tâm lý?" Ôn Dữ chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, dù có hỏi thế nào cũng không mở miệng, giống như bị câm vậy.
"Ừ." Tô Tiểu Lạc gật đầu, "Nhưng mà em có thể tái hiện lại chuyện đã xảy ra để anh điều tra. Còn lại, thật sự có thể cần đến bác sĩ tâm lý."
Không chỉ vụ án này cần, mà nhà họ Tô cũng cần.
Có hai bệnh nhân đấy!
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 353: Xem bói là một môn học vấn
Trình Nhã vẫn không chịu tỉnh lại, phải đến Tết mới được đưa về nhà. Chứng mất ngôn ngữ của Tử Huyên cũng không có tiến triển gì.
Phải tìm một bác sĩ tâm lý giỏi.
"Vừa đúng lúc sở có một người!" Ôn Dữ vỗ trán, quên mất đưa người ta đến.
Gần đây, các vụ án xảy ra ở khắp nơi ngày càng kỳ lạ, sở cũng dự định thành lập một nhóm nghiên cứu tâm lý tội phạm.
Vị bác sĩ tâm lý này cũng kỳ lạ, trước Tết đến sở rồi cứ ở lì trong đó không chịu đi, Tết cũng ở lại sở ăn Tết.
Lần này đi vội quá, cũng quên gọi anh ta đến.
Tô Tiểu Lạc nói: "Vậy anh đi đón anh ta đi, em đi xem xét tình hình xung quanh."
Sau khi Ôn Dữ rời đi, Tô Tiểu Lạc đi dạo xung quanh, một người dân vừa đi vừa tức giận mắng: "Tên thầy bói thối tha đó, xem bói chẳng chuẩn chút nào, lần sau gặp lại nhất định phải đến ủy ban thôn tố cáo hắn."
"Thầy bói? Dì ơi, thôn mình có thầy bói sao?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày hỏi.
"Có một tên lừa đảo sống trong đạo quán trên núi." Bà dì kia tức giận đến nghiến răng.
Tô Tiểu Lạc không khỏi tò mò. Nói đến cũng lạ, cô đã lâu rồi không gặp người trong giới. Dù sao thì Ôn Dữ đến cũng cần một chút thời gian, cô lên núi xem thử.
Vừa rồi nghe người dân nói, trên đó có thể bắt được thỏ rừng và gà rừng, dù sao cũng phải thử vận may một phen.
Tô Tiểu Lạc sử dụng bùa thần hành, nhanh chóng đến đỉnh núi. Vừa đặt vài cái bẫy, cô liền ung dung đi vào đạo quán.
Đạo quán này rất cũ nát, thậm chí còn tồi tàn hơn cả nơi cô từng ở. Cửa ra vào giăng đầy mạng nhện, không có ai quét dọn.
"Két" một tiếng, Tô Tiểu Lạc đẩy cửa bước vào. Sân đầy cỏ dại khô héo, tuyết phủ dày một lớp, có một vài dấu chân, chứng tỏ nơi này quả thực có người ở.
Tô Tiểu Lạc đi về phía trước, liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Ngoài cửa có phải là một nữ đồng chí không?"
"Đúng vậy." Tô Tiểu Lạc đáp.
"Cô đến để cầu duyên sao?" Đối phương lại hỏi.
"Ồ, anh là đại sư sao! Sao đoán chuẩn thế?" Tô Tiểu Lạc cố ý trêu chọc anh ta.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Từ bên trong đi ra một người đàn ông, mũ đội lệch lạc, dáng vẻ rất luộm thuộm. Anh ta nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, miệng cười toe toét: "Cô gái, chắc hẳn cô đã nghe được không ít về 'sự tích' của tôi ở bên ngoài rồi nhỉ? Thực ra đó đều là chuyện trước kia rồi, hảo hán không nhắc chuyện xưa. Cô cũng đừng quá sùng bái tôi, cũng không cần phải đưa tiền gì cho tôi, cho chút đồ ăn để bày tỏ lòng thành là được rồi."
Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười: "Anh xem bói cũng khá chuẩn đấy, vậy duyên phận của tôi thế nào?"
"Cô! Đào hoa đã đến rồi." Đối phương cười nói.
Đào hoa đã đến?
Tô Tiểu Lạc đang định nói anh ta nói bậy, thì anh ta đã nhảy dựng lên: "Gần đây có phải cô thường xuyên nhớ đến một người nào đó, mỗi khi nhớ đến là tim đập thình thịch không?"
Tô Tiểu Lạc đỏ mặt, không hiểu sao lại nhớ đến Phó Thiếu Đình, vội ôm lấy mặt.
"Bị tôi nói trúng rồi chứ!" Đối phương lại giả vờ xem bói: "Hai người tiến triển chậm chạp đúng không?"
Tô Tiểu Lạc nhíu mày, ai thèm tiến triển gì với Phó Thiếu Đình chứ.
Chẳng vui chút nào.
"Cô đưa ngày tháng năm sinh của anh ta cho tôi, tôi giúp cô xem thử." Đối phương lấy ra một cây bút lông và giấy.
"Thực ra không cần..."
"Đánh chết hắn, bắt hắn lại!"
"Đúng vậy! Tên lừa đảo này!"
"Tôi còn nghi ngờ chuyện nhà ông Lý là do hắn giở trò!"
Một đám người dân phá cửa xông vào, tay cầm xẻng, cuốc, chổi. Ai nấy đều hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Tô Tiểu Lạc quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng tên kia đâu.
Chạy cũng nhanh thật đấy.
"Cô gái, tên đó đâu?" Một người dân hỏi. "Có phải cô cũng bị hắn lừa rồi không?"
"Vâng, đúng vậy!" Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói.
"Từ khi thằng nhóc này đến đây, trong thôn không ngày nào được yên ổn."
"Nhà ông Chu đầu thôn, còn nhớ không? Người ta sinh được một đứa con trai bụ bẫm, vui mừng khôn xiết. Mời mọi người đến ăn cơm, tên này vào nhà lại nói cái gì mà đứa con trai đó không phải con ruột."
"Kết quả là ông Chu đánh vợ một trận, thật sự moi ra được chuyện. Vợ ông Chu vừa khóc vừa nói ông Chu tuổi đã cao, không sinh được con thì đánh bà ta. Bà ta chịu không nổi nên đã sinh con với người khác."
"Cô nói có tức không chứ? Cơm cũng chẳng được ăn, bụng đói meo mà phải khuyên can cả buổi."
"Vậy cuối cùng thế nào?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Cuối cùng thì sao được nữa? Biết không phải con mình, cũng phải nuôi thôi! Ông Chu tuổi đã cao như vậy rồi, lấy vợ khác thì phải tốn bao nhiêu tiền."
"Đúng vậy, đều là tại thằng nhóc đó. Ông Trương trong thôn tuổi cũng cao rồi, khó khăn lắm mới có người đồng ý lấy. Hắn lại nói ông Trương sống không được bao lâu nữa, hại người ta bỏ chạy."
"Cái này đúng là hơi quá đáng." Tô Tiểu Lạc gật đầu đồng tình.
"Ai nói không phải chứ? Tức đến nỗi ông Trương phải đi bệnh viện, rồi phát hiện ra bị ung thư."
"Chuyện này..." Điều này khiến Tô Tiểu Lạc có chút kinh ngạc.
"Dù sao thì tên này không đáng tin, là cái đồ chọc gậy bánh xe, khiến cả thôn chúng tôi rối ren hết cả lên."
"Ông Trần kia có phải cũng từng đến tìm hắn không, ngày hôm sau liền xảy ra chuyện."
"Chắc chắn là tại hắn rồi."
Mọi người thi nhau nói, ngược lại khiến Tô Tiểu Lạc nảy ra vài ý tưởng. Đám người này tìm mãi không thấy người, tức giận đập phá đồ đạc trong đạo quán một trận rồi mới bỏ đi.
Tô Tiểu Lạc đứng đó, nhìn thấy tên kia từ trong chum nước chui ra, nhe răng cười với cô: "Mấy người này thật là, không nghe lời khuyên, tôi nói có sai đâu?"
Tô Tiểu Lạc nhướng mày, đi ra ngoài.
"Này, cô gái." Tên kia đuổi theo nói: "Cô đừng nghe mấy người đó nói bậy, tôi xem bói rất chuẩn đấy! Chỉ cần một cái bánh bao, tôi sẽ xem duyên phận cho cô."
Tô Tiểu Lạc: "Vậy anh có biết nướng đồ ăn không?"
"Nhất định là biết." Tên kia vội vàng gật đầu, trên núi này, thứ anh ta giỏi nhất chính là nướng đồ ăn.
Tô Tiểu Lạc đến chỗ mình đặt bẫy, quả nhiên bắt được một con gà rừng.
"Nào, anh nướng đi, chúng ta mỗi người một nửa."
"Được, cứ giao cho tôi."
Tên kia vui vẻ đi nướng gà, Tô Tiểu Lạc ngồi chờ sung rụng.
"Này, mấy người kia nói hung thủ giết người từng tìm anh là có ý gì vậy?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Cũng là xui xẻo thôi." Tên kia bất đắc dĩ thở dài: "Tên đó là một kẻ thần kinh, gần đây thường xuyên đến tìm tôi, bảo tôi cải mệnh cho ông ta. Thực ra thì tôi chỉ là một kẻ ăn bám, lấy đâu ra bản lĩnh đó chứ!"
"Cải mệnh?" Tô Tiểu Lạc cười, "anh giỏi lắm sao?"
"Hầy, xem bói chính là một môn học vấn về cách ăn nói. Ông ta muốn nghe gì, không muốn nghe gì, tôi đều rõ như lòng bàn tay." Tên kia đắc ý nói.
"Vậy mấy chuyện mà người dân nói..."
"Cô gái này không hiểu rồi! Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió? Những chuyện này tôi đều nghe ngóng được, không giả thần giả quỷ một chút thì làm sao họ có thể lén lút đến tìm tôi chứ." Anh ta có chút đắc ý.
"Vậy, ông Trần giết người cũng là do anh xúi giục sao?" Tô Tiểu Lạc đột nhiên hỏi.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 354: Vận may mười năm
"Nói bậy, cô nói vậy thì oan uổng cho tôi quá. Tôi đến nơi này chưa được nửa năm, hoàn toàn không có xung đột gì với nhà ông Lý, tôi có lý do gì để bảo ông Trần đi giết cả nhà họ chứ?" Người đàn ông trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lạc.
"Vậy anh tên gì?" Tô Tiểu Lạc cũng chỉ là trêu chọc anh ta thôi.
"Sam Thanh." Anh ta đặt con gà nướng xuống, cười nói, "Rất đặc biệt phải không? Nạp Lan Tính Đức từng viết một bài thơ: Man nhiễm lô yên song tụ tử, Không tương tửu vận nhất sam thanh. Một bầu rượu, ung dung tự tại, vô lo vô nghĩ. Trong đạo quán của tôi còn cất một bầu rượu, tôi đi lấy ra đây."
Anh ta đứng dậy quay về đạo quán.
"Sam Thanh, Sam Thanh, cái tên này nghe quen quen." Tô Tiểu Lạc nheo mắt.
"Sư phụ, người còn có đồ đệ nào khác sao?"
"Coi như là có một đứa, nó khá nghịch ngợm. Không giống như con có thiên phú như vậy, không an tâm tu hành, nó nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Sư phụ cũng mặc kệ nó, dù sao cũng không chết đói được."
Lời nói của sư phụ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chẳng lẽ, Sam Thanh này chính là người sư huynh bất cần đời mà cô chưa từng gặp mặt sao?
Sam Thanh cầm một bầu rượu, chạy lon ton đến.
"Nhìn xem, có một bầu rượu này." Sam Thanh cười nói, "Vẫn là lần trước lúc nhà ông Chu làm tiệc rượu thuận tay lấy được."
"Tôi không cần, anh uống đi." Tô Tiểu Lạc bây giờ coi rượu như thuốc độc, liên tục xua tay.
"Cũng đúng, cô gái nhỏ thì đừng uống." Sam Thanh nói là bầu rượu, nhưng thực ra chỉ còn lại một vò nhỏ. Anh ta rót cho mình một ly, vừa uống rượu vừa ăn thịt.
Tô Tiểu Lạc hỏi: "Không biết sư phụ của anh là ai?"
Động tác uống rượu của Sam Thanh khựng lại, ánh mắt thay đổi, "Hầy, chút tài mọn này của tôi, nào có sư phụ nào."
Tô Tiểu Lạc đương nhiên nhìn ra sự khác thường trong sắc mặt anh ta, bèn nói: "Anh không có sư phụ, tôi có sư phụ, sư phụ tôi tên là Đạo Chân."
"Đạo Chân." Sam Thanh đặt bầu rượu xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Tiểu Lạc, "Thật tốt, cô còn có sư phụ, là sư phụ dạy gì?"
"Cùng chung chí hướng với anh, học đạo thuật." Tô Tiểu Lạc nói, "Chúng tôi sống ở am Đào Hoa trên núi Đào Hoa, anh có biết nơi này không?"
Sam Thanh khẽ siết chặt nắm tay, bưng bầu rượu lên: "Nghe có vẻ là một nơi tốt, vậy sư phụ cô bây giờ khỏe không?"
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Sư phụ tôi, không còn nữa." Tô Tiểu Lạc nhẹ nhàng nói.
"Choang" một tiếng, bầu rượu trong tay Sam Thanh rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu chảy lênh láng trên mặt đất.
Mắt Sam Thanh đỏ hoe, hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hai tháng rồi." Tô Tiểu Lạc nhớ đến sư phụ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Sư phụ được chôn cất ở đâu?" Sam Thanh hỏi.
"Em chôn cất người dưới gốc cây đào mà người yêu thích nhất, sư huynh." Tô Tiểu Lạc gọi.
"..." Sam Thanh nhìn Tô Tiểu Lạc, anh ta che giấu khuôn mặt bằng chiếc mũ, "Cô không uống rượu sao lại say rồi, gọi tôi là sư huynh làm gì?"
"Em nghe sư phụ kể về anh." Tô Tiểu Lạc nói, "Anh đừng giả vờ không quen biết nữa."
"Tôi với bộ dạng này, nào có mặt mũi nhận mình là đồ đệ của sư phụ." Sam Thanh bất đắc dĩ nói.
"Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy." Tô Tiểu Lạc nói, "Em nhớ sư phụ."
"Anh cũng vậy." Sam Thanh ngửa đầu nhìn trời.
"Thật tốt, còn có người có thể cùng em nhớ sư phụ." Tô Tiểu Lạc cười buồn.
"Sư phụ đã nói, người chết như đèn tắt, đừng thương nhớ." Sam Thanh nói, "Em làm vậy là trái lời sư phụ, không được đâu!"
Tô Tiểu Lạc và anh ta nhìn nhau cùng cười, cô hỏi: "Sư huynh, sau này anh có dự định gì?"
"Bốn biển là nhà, nơi này em cũng thấy rồi, không ở lại được nữa." Sam Thanh thở dài.
"Sư huynh, vậy anh thu dọn đồ đạc rồi xuống núi với em, nói rõ chuyện này với cảnh sát, nếu không anh sẽ gặp rắc rối." Tô Tiểu Lạc khuyên nhủ.
"Được, anh đi với em một chuyến." Sam Thanh không có nhiều hành lý, chỉ có một bộ quần áo để thay.
Anh ta vốn phóng khoáng, không chút vướng bận đi theo Tô Tiểu Lạc xuống núi, Ôn Dữ cũng đưa bác sĩ tâm lý đến trước cửa nhà ông Lý.
"Đây là?" Ôn Dữ hỏi.
"Đây là sư huynh của em, Sam Thanh, cũng là người đã từng nói chuyện với ông Trần." Tô Tiểu Lạc giới thiệu, "Đây là Ôn Dữ, người phụ trách vụ án này."
"Sư huynh?" Ôn Dữ ngạc nhiên.
"Ừm, lâu ngày gặp lại." Tô Tiểu Lạc cười. "Vị bác sĩ tâm lý này, không giới thiệu một chút sao?"
Bác sĩ tâm lý quay người lại, anh ta đeo một cặp kính cận, trông có vẻ lạnh lùng.
"Tô Vọng."
Anh ta nhìn Sam Thanh hỏi: "ông Trần trước khi giết người đã từng nói chuyện với cậu, đã nói những gì?"
Sam Thanh: "Ông ta mấy hôm trước đã đến tìm tôi, nếu anh hỏi nguyên nhân ông ta giết người, tôi nghĩ tôi đại khái biết một chút."
Thì ra gần đây ông Trần gặp vận xui, lên núi đốn củi thì bị trẹo chân. Chưa khỏi được hai ngày, lúc chặt cỏ cho lợn ăn lại bị thương. Mẹ già lại đổ bệnh, tiền thuốc thang tốn không ít, con cái lại bị ngã xuống nước lúc đang chơi.
Đúng là uống nước cũng mắc nghẹn, thật không sai chút nào.
Vì vậy ông Trần đã tìm đến anh ta, bảo anh ta cải mệnh cho mình.
Sam Thanh nào có bản lĩnh đó, đành phải nói ra bí mật của mình, anh ta chỉ là một kẻ lừa đảo, không phải thật sự có năng lực.
"Tôi đã nói với ông ta rồi, huyền học chỉ có thể cầu may tránh họa, không thể nghịch thiên cải mệnh. Ông ta không tin tôi, tôi cũng hết cách."
"Đúng rồi, ông ta còn hỏi tôi, có phải ông Lý đã đến tìm tôi không."
Ôn Dữ nhíu mày hỏi: "Ý anh là, ông ta cho rằng ông Lý đã tìm anh để nghịch thiên cải mệnh?"
"Đúng, đúng, chính là ý đó." Sam Thanh gật đầu.
"Gần đây ông Lý này có phải gặp vận may không?" Tô Vọng hỏi.
"Vận may của một người kéo dài khoảng mười năm, sớm hay muộn mà thôi. Ông Lý này những năm đầu vận thế không tốt, thậm chí còn phải dựa vào ông Trần cứu tế. Nhưng rồi vận may đến, đã đến lúc ông ta gặp may mắn. Ông Trần đã chui vào ngõ cụt, tự mình suy diễn lung tung, còn tưởng là bị ông Lý mượn vận." Sam Thanh bất đắc dĩ nói.
"Chẳng phải là do những kẻ như cậu lừa đảo, khiến người ta đi vào con đường sai lầm sao." Tô Vọng khinh thường nhìn Sam Thanh.
Sam Thanh cười: "Đây là tội của kẻ có ngọc quý sao? Theo cách nói của anh, vậy những người trên thế giới này đều không nên có tiền à, nếu không những tên cướp kia sẽ không phạm tội."
"Cậu, cậu đây là ngụy biện, sao có thể giống nhau được chứ?" Tô Vọng tức giận nói.
"Bản chất đều giống nhau cả thôi." Sam Thanh nói, "Tôi đã cố gắng khuyên can ông ta, nhưng ông ta không nghe, tôi đâu thể suốt ngày đi theo ông ta được!"
"Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, chúng ta đến nhà ông Trần tìm hiểu thêm tình hình." Ôn Dữ ngăn cản.
Nhóm người đi đến nhà ông Trần. Nhà ông Trần được xây bằng gạch ngói, là ngôi nhà hiếm hoi trong thôn. Còn nhà ông Lý hiện tại vẫn là nhà đất, nghe nói đã mua gạch, dự định xây nhà gạch ngói.
Vợ ông Trần vừa khóc vừa mắng: "Cái đồ đáng giết ngàn đao này, hại người hại mình. Sau này gia đình chúng tôi biết sống sao đây! Người trong thôn sẽ nhìn gia đình chúng tôi như thế nào chứ!"
"Những năm trước ông Trần nhà chúng tôi vận may tốt, được người ta thưởng thức, làm một số việc về nghề mộc. Kiếm được nhiều hơn những người làm công ăn lương trong thôn, thấy nhà ông Lý đáng thương, còn dạy ông Lý cùng làm nghề mộc kiếm tiền. Ông Lý thì vẫn luôn giúp đỡ ông Trần giao hàng các thứ."
"Hai người quan hệ rất tốt, giống như anh em ruột. Mấy hôm trước ông Lý bắt được con thỏ trên núi, còn mang đến cho tôi làm thịt, chúng tôi cùng ăn một bữa cơm!"
"Thật sự không biết ông ta bị làm sao nữa, tức chết đi được!"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 355: Anh thích Tiểu Cửu?
"Mấy năm nay, ông Trần có phải kiếm không được bao nhiêu tiền nữa không?" Tô Vọng đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy! Nhà tôi, những năm trước làm nhiều việc nặng, tuổi cao sức yếu, tay chân không còn nhanh nhẹn nữa, cũng không ai thuê."
Vợ ông Trần thở dài nói: "Ông Lý nhỏ hơn ông Trần nhà tôi mười tuổi, người tìm đến ông ấy nhiều hơn, trong lòng ông Trần khó chịu. Nhưng ông Lý là người biết ơn, thường xuyên mang đồ ăn đến."
"Thế thì có thể ngăn cản người ta phát tài sao? Sao không nói là ông Lý vẫn còn ở nhà đất?" Vợ ông Trần nói xong lại khóc.
Con người mà!
Một khi lòng đố kỵ nảy sinh, sẽ giống như ác quỷ ăn mòn tâm hồn. Cộng thêm nhiều chuyện trùng hợp xảy ra, khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Vừa sợ anh em sống khổ, vừa sợ anh em hơn mình.
Đến đây, coi như vụ án đã được sáng tỏ, nhưng chưa có lời khai của ông Trần, vẫn chưa thể kết án.
Nhóm người trở về sở, bắt đầu thẩm vấn ông Trần.
Tô Vọng ở bên trong đối chất với ông Trần, Tô Tiểu Lạc và Sam Thanh đứng ngoài vừa ăn khoai lang nướng vừa nghe anh ta hỏi.
Tô Vọng: "Chúng tôi đã nắm được chứng cứ, ông giết người cũng là tận mắt chứng kiến, tôi hy vọng ông có thể phối hợp với cảnh sát chúng tôi, sớm kết thúc vụ án này."
Ông Trần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt đờ đẫn.
Tô Vọng lại nói: "Ông ghen tị với ông Lý, nên mới giết cả nhà ông ấy đúng không?"
Sam Thanh không khỏi bật cười: "Chỉ vậy thôi, mà cũng là chuyên gia tâm lý? Không phải hỏi như thế đâu, anh ta hỏi thẳng thừng như vậy, ai thèm để ý đến anh ta chứ. Trước tiên con người là gì? Con người là động vật có tình cảm, so với động vật, ngoài bản năng còn có tình cảm. Ông Trần bây giờ đã tự phòng thủ, phải tìm được đột phá trước, mới có thể công phá được ông ta."
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh ta, người sư huynh này tuy đạo thuật không tinh thông, nhưng khả năng thấu hiểu lòng người lại khá mạnh.
Cuộc thẩm vấn kéo dài đến tận chiều, vẫn không có manh mối nào. Sam Thanh đi tìm Tô Vọng nói ra quan điểm của mình, Tô Vọng liếc nhìn anh ta: "Cậu giỏi thì vào mà hỏi."
"Tôi hỏi thì hỏi." Sam Thanh hỏi, "Nếu thật sự khiến ông ta khai ra, các anh thưởng cho tôi cái gì?"
"Nếu cậu khiến ông ta mở miệng, tiền lương tháng này của tôi cho cậu hết." Tô Vọng hừ một tiếng.
"Được, một lời đã định!" Sam Thanh nói xong, liền đi vào phòng thẩm vấn.
"Anh hào phóng thật đấy, cả tiền lương tháng này cũng cho anh ta." Tô Tiểu Lạc cười nói.
"Tôi giúp đỡ không công tháng này, không có tiền lương." Tô Vọng nói.
"..." Tô Tiểu Lạc đột nhiên có chút đồng cảm với sư huynh - người đàn ông tâm tư đơn thuần này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn sẽ bị đả kích mạnh.
Sam Thanh vào chưa đầy một tiếng, ông Trần đã suy sụp. Rốt cuộc là do trong lòng áy náy, hoặc là thật sự nhớ lại những chuyện trước đây của hai nhà, khóc như một đứa trẻ.
Sự thật phơi bày.
Tất cả đều bắt nguồn từ sự nghi kỵ. Lòng đố kỵ sẽ hủy hoại một con người.
Sam Thanh đắc ý bước ra, đưa tay ra: "Tiền lương của tôi."
Tô Vọng nói như lẽ đương nhiên: "Tôi vẫn chưa quyết định ở lại nên không có tiền lương. Không phải cậu biết xem bói sao? Sao lần này không đoán ra?"
Sam Thanh đứng ngây người tại chỗ, gió lạnh buốt giá, nhưng cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng anh ta lúc này.
*****
Trên đường về nhà họ Tô, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Đừng để anh gặp lại anh ta nữa, gặp một lần, anh sẽ, anh sẽ mắng một lần."
Rốt cuộc là không thể động thủ, anh ta cảm thấy mình đánh không lại.
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, nói: "Sư huynh, em giao cho anh một việc, nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ em và cháu gái em, em sẽ cho anh một..."
Cô giơ một ngón tay lên.
"Một tờ tiền mười tệ?" Mắt Sam Thanh sáng lên. "Sư muội, em thật tốt!" 🤣
Người sư huynh ngây thơ đơn thuần này, Tô Tiểu Lạc cảm thấy anh ta và Đường Tiểu Thiên quả thực là một cặp đôi báu vật.
Cô vốn định nói một trăm tệ.
Lại tiết kiệm được rồi.
Trở về nhà, Tô Tiểu Lạc nhìn thấy trên bàn có một cái giỏ, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Ồ, là thạch." Ngô Liên cười nói, "Đây là đồng chí Phó Thiếu Đình sáng sớm mang đến, nói là em có thể muốn ăn thạch."
Mặt Tô Tiểu Lạc lập tức đỏ bừng, cô bực bội nói: "Ai, ai thèm ăn thạch chứ?"
Cô ném giỏ thạch xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
Sam Thanh tự lấy một cái, vừa cười vừa bóc ra bỏ vào miệng: "Thạch này ngon thiệt, mát lạnh, còn có mùi thơm của trái cây."
Mặt Tô Tiểu Lạc càng đỏ hơn, chuyện vốn đã quên lãng, lúc này lại hiện lên trong đầu, miên man bất định không biến mất.
Phó Thiếu Đình đáng ghét, chắc chắn là anh cố ý.
Tô Tiểu Lạc xách giỏ thạch lên, tức giận đi ra ngoài, nói vọng ra phía sau: "Ngô Liên, đây là sư huynh của tôi, cô giúp tôi tiếp đãi anh ấy một chút, tìm cho anh ấy một bộ quần áo của anh Sáu để thay."
"Được." Ngô Liên cười đáp.
"Vội vàng như vậy là muốn đi đâu thế?" Sam Thanh không khỏi tò mò hỏi.
Ngô Liên: "Sư huynh Tiểu Lạc, anh đi theo tôi, tôi tìm cho anh một bộ quần áo để thay."
"Vậy cảm ơn cô nhé." Sam Thanh cũng không khách sáo, "Bộ quần áo trên người tôi mặc ba tháng rồi, vừa rồi ở ngoài đại viện còn có bà cụ tốt bụng cho tôi đồ ăn! Phải nói là người trong đại viện này thật sự rất tốt bụng."
Ngô Liên bị lời nói của anh ta chọc cười, người này thật thú vị: "Hay là anh tắm rửa luôn đi, tôi đun cho anh ít nước nóng."
"Ôi, cảm ơn cô nhé. Cô gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, chắc chắn sẽ được báo đáp." Sam Thanh cười híp mắt.
*****
Tô Tiểu Lạc xách giỏ thạch đến nhà Phó Thiếu Đình.
Phó Thiếu Đình đang quét tuyết trong sân. Thấy Tô Tiểu Lạc hùng hổ đi tới, anh đặt cây chổi sang một bên.
Tô Tiểu Lạc tức giận đặt giỏ lên bàn đá giữa sân.
Phó Thiếu Đình hỏi: "Thạch có ngon không?"
Tô Tiểu Lạc nghe thấy giọng nói của anh, không biết tại sao, lại đỏ mặt, cô bực bội nói: "Không ngon."
"Không ngon?" Phó Thiếu Đình nhíu mày, "Anh đã cố ý hỏi rồi, vị dâu tây này là ngon nhất."
Anh cầm một cái lên bóc vỏ, bỏ vào miệng, vị cũng được mà, anh hỏi: "Không thích à?"
Tô Tiểu Lạc nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, vừa ăn thạch xong, trông rất căng mọng. Ánh nắng chiếu lên môi anh, như được phủ một lớp màu kẹo đường.
Tim cô hơi loạn nhịp, bên tai vang lên lời thì thầm của anh hôm đó: "Thích không? Thích đến mức nào?"
Cô lắc đầu nói: "Không thích!"
Phó Thiếu Đình thấy mặt cô đỏ bừng, không khỏi đưa tay lên sờ trán cô.
Tô Tiểu Lạc né cánh tay anh, nhanh chóng chạy đi.
Tay Phó Thiếu Đình dừng lại giữa không trung, nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Lạc đã chạy xa.
Anh hơi nhíu mày. Cô không thích ăn thạch sao?
Phó Nhiễm đi xuống, hỏi: "Vừa rồi em thấy Tiểu Cửu đến mà, em ấy đâu rồi?"
"Ừm, có đến." Phó Thiếu Đình khó hiểu hỏi, "Con gái đều hay thay đổi như vậy sao? Hôm nay muốn ăn cái này, ngày mai muốn ăn cái khác?"
"Ồ, mấy hôm trước anh nhờ người ta mua thạch, là mua cho Tiểu Cửu sao?" Phó Nhiễm gật đầu hỏi, "Anh, anh thích Tiểu Cửu à?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro