Chương 396 + 397 + 398 + 399 + 400
Editor: Frenalis
Chương 396: Phát tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa
Mã Quốc Long là người tái hôn, có thể cưới được một cô gái trẻ như Tống Lệ Lệ đã là mãn nguyện lắm rồi.
Dù nhà họ Tống đòi sính lễ vượt quá khả năng của anh ta, anh ta vẫn đồng ý. Bản thân tái hôn, cưới được gái tân thì không lỗ.
Tô Tiểu Lạc nhìn người đàn ông ở ngoài ngõ, chắc là người hôm đó đã tư thông với Tống Lệ Lệ, anh ta đang đứng nhìn từ xa.
Chắc là bộ quần áo đỏ kia là do anh ta mua cho.
Từ nay hai người là người dưng, gặp mặt cũng như không quen.
Tống Lệ Lệ cũng nhìn thấy, vành mắt càng đỏ hơn. Nếu A Phúc xông tới ngay lúc này, cô bất chấp tất cả cũng sẽ đi theo anh.
Nhưng rất nhanh A Phúc quay người rời đi, cô nhìn vào con hẻm trống rỗng, lòng đau như cắt.
Đêm tân hôn, sau khi xong việc Mã Quốc Long bật đèn, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm vào Tống Lệ Lệ. Anh ta không phải là chưa từng trải qua chuyện này, phản ứng của Tống Lệ Lệ vừa rồi căn bản không giống như lần đầu tiên.
Anh ta nghi ngờ vén chăn lên, Tống Lệ Lệ không vui hỏi: "Anh muốn gì, vén chăn làm gì?"
Không thấy dấu hiệu trinh tiết, Mã Quốc Long mặt mày u ám, giận dữ nhìn chằm chằm Tống Lệ Lệ: "Cô căn bản không phải là gái tân! Mẹ cô lừa tôi nhiều tiền như vậy! Tiện nhân chết tiệt kia, cô đã cho ai? Cô đã trao thân cho ai?"
Tống Lệ Lệ cũng không vừa: "Tôi biết cho ai chứ? Tôi chỉ đi theo một mình anh thôi. Hơn nữa anh là đồ tái hôn, tôi mới hai mươi hai, tính thế nào cũng là anh chiếm tiện nghi, đừng ở đây được lợi còn ra vẻ!"
Mã Quốc Long giận dữ bốc lửa, túm lấy tóc cô hung hăng tát một cái, còn thấy chưa hả giận, ngồi lên người cô đánh thêm một trận nữa.
Tống Lệ Lệ không ngờ đêm tân hôn của mình lại trôi qua như thế này, hối hận cũng không kịp.
Nếu là A Phúc, anh sao nỡ đánh mình.
*****
Đến ngày thứ ba, dì cả Trình vẫn đang đợi về quê làm tiệc, thì nhận được tin Tống Lệ Lệ trở về với khuôn mặt đầy thương tích.
Bà ta hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Tống Lệ Lệ chỉ đành kể lại mọi chuyện cho bà ta nghe, dì cả Trình nghe xong suýt chút nữa thì ngất xỉu.
"Sao mày có thể làm ra chuyện này? Mày đúng là làm mất mặt dòng họ Tống nhà tao!" Dì cả Trình cầm lấy cây chổi bên cạnh định đánh Tống Lệ Lệ.
Trình Nhã vội vàng ngăn cản: "Có gì thì nói chuyện đàng hoàng, đừng đánh con."
"Dì, cứ để bà ấy đánh, đánh chết cháu cũng được, dù sao cháu cũng không muốn sống nữa." Tống Lệ Lệ khóc lóc nói.
Dì cả Trình tức giận đến nhảy cẳng lên: "Biết thế lúc mày sinh ra tao đã nên bóp chết mày cho xong, đồ ô nhục!"
Trình Nhã nói: "Chị à, bớt giận đi. Con bé cũng chẳng sung sướng gì, nó đã bị đánh ra nông nỗi này rồi."
"Coi như chuyện này không xảy ra với cô nên cô đứng đây nói không đau lưng." Dì cả Trình bây giờ không nghe lọt tai ai cả.
Con rể tức giận, không chịu về quê làm tiệc. Tin tức đã lan ra hết rồi, bà ta còn mặt mũi nào mà về quê nữa? Rồi biết ăn nói sao với bố mẹ đây.
Dì cả Trình tức đến mức không biết làm thế nào, đành lên lầu trút giận.
Trình Nhã để Tống Lệ Lệ ngồi trên ghế sofa, nói: "Tiểu Lạc, đi lấy hộp thuốc."
"Mặt cháu bị đánh đến thế này rồi mà cũng không xử lý gì sao?" Trình Nhã đau lòng hỏi.
"Anh ta không cho cháu một xu nào, trên người cháu cũng không có tiền." Tống Lệ Lệ khóc lóc nói, "Anh ta còn không cho cháu ăn cơm."
Cuộc sống này mới bắt đầu mà đã không thể sống tiếp được rồi, sau này thì biết làm sao?
Tô Tiểu Lạc mang hộp thuốc đến, nhìn Trình Nhã bôi thuốc cho Tống Lệ Lệ.
Tống Lệ Lệ cũng ngơ ngác, nói: "Dì nhỏ, thật ra trước khi kết hôn cháu đã nói với Mã Quốc Long là cháu từng yêu đương rồi, anh ta nói không để ý, sao đến ngày cưới lại thay đổi?"
Trình Nhã thở dài: "Con gái phải biết giữ mình, chưa kết hôn sao có thể tùy tiện trao thân cho người ta. Lời đàn ông nói sao có thể tin là thật chứ?"
"Cháu muốn ly hôn với anh ta, cháu nhất định không sống tiếp được cuộc sống này." Tống Lệ Lệ khóc lóc nói.
"Ly hôn? Mày đã để người ta ngủ rồi, ly hôn cái gì?" Dì cả Trình ở trên lầu lớn tiếng quát.
Tống Lệ Lệ càng khóc dữ dội hơn.
Cuối cùng Trình Nhã đành để Tống Lệ Lệ ở lại nhà một thời gian, xem thái độ nhà họ Mã thế nào. Mãi mới dỗ dành được Tống Lệ Lệ, để cô ấy về phòng nghỉ ngơi.
Trình Nhã đỡ eo đi ra khỏi phòng, Tô Tiểu Lạc thấy vậy thì chạy đến đỡ lấy bà, hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Vừa nãy dì cả con muốn đánh người, lúc mẹ ngăn cản bà ấy thì vô ý bị trẹo eo."
"Mẹ cũng phải cẩn thận một chút, bà ta muốn đánh người cũng chỉ là làm bộ làm tịch thôi, đi thôi! Con xoa bóp cho mẹ!"
Tô Tiểu Lạc dìu bà về phòng, xoa bóp eo cho bà. Trình Nhã rất thích khoảng thời gian ở riêng với Tô Tiểu Lạc, bà hỏi: "Cũng không biết nhà họ Mã có ý gì, lại để con bé tự trở về."
"Anh ta sẽ không ly hôn đâu." Tô Tiểu Lạc nói.
Đã tốn nhiều tiền như vậy, vét sạch túi rồi, cưới thêm một người nữa đâu phải dễ dàng gì?
"Anh ta bây giờ chỉ là không cam tâm thôi, hai ngày nữa chắc sẽ đến đón người."
"Mong là vậy!" Trình Nhã bảo Tô Tiểu Lạc đừng xoa nữa, bà ngồi trên giường nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc nói: "Con với Thiếu Đình, cho dù phát tình cảm nhưng cũng phải dừng lại ở lễ nghĩa, biết chưa? Thời buổi này danh tiếng đối với một cô gái mà nói, vẫn rất quan trọng."
Tô Tiểu Lạc ho khan một tiếng, giả vờ trấn định: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, con không hiểu."
Trình Nhã biết cô xấu hổ, nói: "Nhưng mà thằng bé Thiếu Đình này chúng ta nhìn nó lớn lên, nó rất thật thà, chắc sẽ không làm chuyện gì quá đáng đâu."
Tô Tiểu Lạc "ai ya" một tiếng: "Đang nói chuyện của chị họ, sao lại lôi con vào?"
Trình Nhã nhìn cô, cũng đến lúc nên nói cho cô biết một số chuyện rồi: "Con người ấy mà, đều có thất tình lục dục, những chuyện này đều rất bình thường..."
Trình Nhã nói với Tô Tiểu Lạc vài lời nhỏ to, sắc mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng, đến cuối thì gật gật đầu như hiểu như không.
Tô Tiểu Lạc để Trình Nhã nghỉ ngơi trong phòng, còn mình thì đi ra ngoài.
Cô nhớ lại phản ứng của Phó Thiếu Đình hôm đó, hình như là đã động tình rồi, mẹ nói nếu động tình thì đàn ông sẽ rất khó chịu. Khó trách anh ấy lại đuổi mình đi, chẳng lẽ là sợ mình sẽ làm chuyện xấu?
Tô Tiểu Lạc che mặt lại, nhớ lại biểu hiện của anh hôm đó, lại không khỏi bật cười.
Tống Lệ Lệ ở nhà họ Tô được ba ngày, Mã Quốc Long cuối cùng cũng đến đón người. Anh ta mang một ít trái cây đến, trên mặt tươi cười, dường như là đã nghĩ thông suốt.
Dì cả Trình mặt mày đen xì, nhưng cũng không dám làm khó anh ta quá.
Tống Lệ Lệ sau khi bị đánh thì càng thêm căm hận Mã Quốc Long, từ khi anh ta bước vào cửa thì chưa từng nhìn anh ta lấy một cái.
Trình Nhã bảo Ngô Liên rót trà cho họ.
"Dì nhỏ, không cần phiền phức vậy, cháu không khát." Mã Quốc Long vội vàng nói.
"Cháu ngồi đi." Trình Nhã cũng không dám nói nặng lời, dù sao cũng không phải chuyện nhà mình, quản nhiều quản ít cũng không tiện, bà nói: "Vợ chồng không ai là không cãi nhau, nhưng cãi thì cãi, không được đánh người."
"Vâng, lúc đó cháu uống say quá nên kích động, là cháu sai!" Thái độ nhận lỗi của Mã Quốc Long đặc biệt tốt. "Lệ Lệ, tha thứ cho anh được không?"
Tống Lệ Lệ hừ một tiếng không nhìn anh ta.
Dì cả Trình lên tiếng: "Lúc đầu cậu hứa sẽ về quê chúng tôi làm cỗ, bây giờ là ý gì?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 397: Đừng quản quá rộng!
Mã Quốc Long cười nói: "Làm, sao lại không làm? Nhưng lần này kết hôn tốn không ít tiền, có lẽ không được nhiều như vậy."
"Lúc đầu không phải nói thế, vậy cậu có bao nhiêu tiền?" Dì cả Trình cau mày hỏi.
"Năm mươi." Trong lòng Mã Quốc Long đã chửi bà ta tám trăm lần, mấy ngày nay mẹ anh ta đã đếm số đồ cưới mà Tống Lệ Lệ mang về, ngoài mấy cái chăn, chậu rửa mặt, ấm nước, mấy bộ quần áo không đáng tiền ra thì chỉ còn mấy tệ lẻ.
Mã Quốc Long lần này mới biết, mình đã cưới phải một cô vợ như thế nào. Đau khổ tột cùng, để vớt vát chút thiệt hại, cô vợ này cũng không thể để mất.
"Năm mươi tệ thì làm được gì?" Dì cả Trình còn đang nghĩ Mã Quốc Long có thể làm rạng danh bà ta ở trong thôn.
"Chẳng phải còn nhiều sính lễ ở chỗ các người sao?" Mã Quốc Long cười làm lành nói, "Nếu không được thì mẹ cho thêm chút, hoặc cho con vay ít, đợi con dư dả rồi con trả lại cho mẹ."
Dì cả Trình không ngốc, con gái đã bị anh ta đánh ra nông nỗi này rồi, vay tiền chắc chắn là không đòi lại được.
"Cậu đã đánh Lệ Lệ thành ra thế này, tạm thời cũng không làm cỗ được, cậu mua chút đồ tốt bồi bổ cho Lệ Lệ đi." Dì cả Trình cũng không thể đưa con gái như vậy về quê được.
"Vâng vâng."
"Về quê làm cỗ thì thôi, cậu mua chút thuốc lá rượu về, biếu ông bà ngoại của Lệ Lệ." Dì cả Trình lùi bước, trong quan niệm truyền thống của bà, vẫn là họ có lỗi.
Tống Lệ Lệ bất động ngồi đó, tê dại nghe họ nói chuyện, dường như đã hiểu ra điều gì.
Tô Tiểu Lạc nhìn thấy hết, đây có lẽ là nhân quả!
Nếu dì cả Trình không chê nghèo yêu giàu, chị họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng, phần lớn hôn nhân của mọi người, có bao nhiêu là thật lòng yêu nhau mà đến với nhau chứ?
Dì cả Trình bảo Mã Quốc Long về trước, Mã Quốc Long thấy bà ta đã mềm lòng thì vội nói: "Mẹ, vậy làm phiền mẹ chăm sóc Lệ Lệ mấy ngày, rồi giúp con nói vài lời tốt đẹp."
Mã Quốc Long vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Tô đã nhổ một bãi nước bọt xuống đường, trong miệng chửi rủa không ngừng.
Nếu không sợ công toi, anh ta sẽ không đến đây chuyến này.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Dì cả Trình ngồi trên ghế sofa, ánh mắt rơi vào người con gái mình: "Chuyện này vốn dĩ là con không đúng, về nhà thì nhún nhường với Quốc Long một chút."
"Con có gì không đúng?" Tống Lệ Lệ không hiểu, "Con làm theo ý mẹ gả cho anh ta, anh ta cũng không phải là lần đầu tiên, tại sao anh ta lại khinh thường con?"
"Đàn ông với phụ nữ sao có thể giống nhau?" Dì cả Trình cau mày, hối hận vì đã không trông chừng con gái cho kỹ.
"Có gì không giống?" Tống Lệ Lệ nhìn bà ta, "Con với A Phúc hữu duyên vô phận, con có lỗi với tình cảm sâu đậm của anh ấy, trao thân cho anh ấy thì sao?"
Dì cả Trình tức giận run người, giơ tay lên là một cái tát. Tống Lệ Lệ ôm mặt đứng lên nói: "Dù sao con cũng đã gả cho Mã Quốc Long rồi, mẹ cũng đừng mong vớt vát được gì từ chỗ anh ta nữa, dù sao con cũng chỉ là một món hàng không đáng tiền!"
Trong mắt cô có hận đối với người mẹ, còn có hối hận vì đã gả cho Mã Quốc Long.
Trình Nhã khuyên: "Mọi người bình tĩnh lại, lúc tức giận nói không tính."
Tống Lệ Lệ quay đầu chạy lên lầu, dì cả Trình nắm chặt tay mãi mới bình tĩnh lại được, bà ta khó hiểu hỏi: "Sao nó lại thành ra thế này? Chẳng phải chị cũng là vì tốt cho nó sao? Chẳng lẽ để nó theo thằng nghèo, đói bữa này lo bữa khác sao?"
"Dì Cả, dì tự lừa dối mình thì đừng đi lừa dối chúng cháu." Tô Tiểu Lạc chán nản nói.
"Con nhỏ này, nói vậy là ý gì? Muối dì ăn còn nhiều hơn gạo chúng bây ăn." Dì cả Trình tức giận nói.
"Chị à, đừng giận." Trình Nhã vội vàng khuyên can, "Lệ Lệ cũng không dễ dàng gì, đừng mắng nó nữa. Nó ở nhà họ Mã sống không tốt, chị giúp đỡ chút, đừng để con bé quá khó xử."
"Nó sống không tốt cũng là do nó tự làm tự chịu, nó bây giờ đã gả đến nhà họ Mã rồi, có chuyện gì thì nên tìm nhà họ Mã." Dì cả Trình nói rất hùng hồn.
"Ý là chị họ kết hôn là đoạn tuyệt quan hệ với dì luôn hả, kết hôn là thành người nhà người ta rồi." Tô Tiểu Lạc cười nói.
"Tiểu Lạc, cháu đây là sao vậy?" Dì cả Trình tức giận trừng mắt, "Cháu cũng là con gái, sau này cũng phải gả chồng, đến lúc đó cháu sẽ biết."
"Cháu biết gì chứ?" Tô Tiểu Lạc ngạc nhiên hỏi, "Mẹ, con mà gả đi rồi thì không phải là con gái mẹ nữa sao!"
"Nói bậy nói bạ!" Trình Nhã trừng mắt nhìn cô, "Không được nói bậy!"
"Xem kìa, mẹ cháu không đồng ý." Tô Tiểu Lạc khoác tay Trình Nhã nói, "Con mãi mãi cũng là con gái của mẹ, đúng không?"
Trình Nhã cười véo má cô, khẳng định nói: "Đúng!"
Hai người tương tác với nhau, dì cả Trình nhìn thấy hết, bà ta cau mày nói: "Khó trách Lệ Lệ đến nhà các người lại trở nên kỳ quái như vậy, chắc chắn là do con bé Tiểu Lạc này ảnh hưởng."
Tô Tiểu Lạc: "Dì Cả, có câu nói thế này, không ị được thì trách nhà xí, chi bằng dì mau đưa chị họ rời khỏi đây, để khỏi bị ảnh hưởng đến mức không nhận ra dì luôn."
Dì cả Trình tức đến đỏ mặt tía tai: "Trình Nhã, con gái nhà em tuy rằng từ nhỏ đã lớn lên ở bên ngoài, nhưng em không thể để nó tính tình như vậy được, bây giờ không dạy dỗ cho tốt, sau này nếu gây ra đại họa gì thì có ngày em hối hận cũng không kịp."
"Gây ra đại họa gì?" Tô Chính Quốc vừa về đến nhà đã nghe thấy bà ta ở bên đó nói xấu cháu gái mình, cau mày nói, "Gây ra đại họa tày trời, chỉ cần ông già này còn sống thì cũng có thể giúp nó thu dọn."
"Ông nội thật tốt." Tô Tiểu Lạc nhảy cẫng lên chạy đến trước mặt Tô Chính Quốc, dựa đầu vào vai ông, tiện thể làm mặt quỷ với dì cả Trình.
Dì cả Trình tức điên: "Bác trai, cháu đây là vì tốt cho nó!"
"Đừng, dừng lại." Tô Chính Quốc ngăn lời bà ta nói, "Cháu gái nhà tôi, tôi còn không nỡ nói một câu mắng một câu. Cháu ở nhà tôi, ăn nhà tôi, lại ở đây dạy dỗ nó? Tôi nể cháu là chị gái của Trình Nhã nên chưa nói gì cháu, nhưng đừng có mà thò tay vào nhà họ Tô chúng tôi."
Mặt dì cả Trình lúc xanh lúc đỏ, nhưng bà ta không dám cãi lời ông cụ, đành nghiến răng nói: "Không phải, cháu không có ý đó. Bây giờ người trẻ tuổi khó quản quá, cháu là lo lắng cho Trình Nhã."
"Không cần thiết." Tô Chính Quốc vừa nhìn thấy bà ta là đã đau đầu, cứ khăng khăng nói thương con gái, vì tốt cho con gái. Cũng không nghĩ đến hậu quả của việc giữ hết sính lễ, con gái gả đến nhà người ta rồi mà còn duỗi tay hỏi tiền người ta, thử hỏi người ta sẽ khó chịu đến mức nào?
Không có của hồi môn, nếu bố mẹ chồng hiểu chuyện thì còn đỡ, nếu không hiểu chuyện thì cuộc sống sẽ khó khăn đến mức nào.
Ông vốn dĩ cũng có một cô con gái nhưng đã mất sớm. Nếu còn sống, chắc chắn sẽ gả chồng một cách long trọng. Vì một bộ quần áo đỏ mà để con gái khóc lóc om sòm, ông thật sự khinh thường cái kiểu làm người của chị gái Trình Nhã.
Sắc mặt Tô Chính Quốc không vui, dì cả Trình chỉ có thể nuốt cơn giận xuống, nói: "Chúng cháu cũng không ở lại lâu nữa, đợi Lệ Lệ lành vết thương sẽ về quê một chuyến."
Mặc dù nói là ở thôn còn phải tổ chức một lần nữa, nhưng bố và em trai của Tống Lệ Lệ đều không đến.
Thật sự tiếc mấy tệ tiền vé xe đó sao?
Tô Chính Quốc lắc đầu, hỏi: "Vết thương gì?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 398: Chính là ghét bà ta
"Cái gì, chuyện này mà cũng nhịn được?" Tô Chính Quốc nghe xong thì giận dữ, ông cụ rất bênh cháu. Tống Lệ Lệ cũng xấp xỉ tuổi với cô cháu gái nhà mình, ông nói: "Cháu làm mẹ mà không nói được mấy câu nặng lời đã để người ta đi rồi?"
Dì cả Trình không muốn tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa, vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì hay ho. Người thế hệ cũ coi trinh tiết rất nặng, con gái bà ta đã mất đi trong trắng, đi đến đâu cũng không nói lại được.
Bà ta còn có thể làm gì?
"Đánh cũng đã đánh rồi, còn có thể làm gì? Chẳng lẽ bắt người ta vào đồn cảnh sát sao? Hơn nữa cảnh sát cũng không quản được chuyện này! Nếu Lệ Lệ ly hôn, thì còn tìm được nhà nào?"
"Nếu như nó lại đánh con bé nữa thì sao?" Tô Chính Quốc hỏi.
"Chắc là không đâu, nó cũng đã đảm bảo rồi." Dì cả Trình cũng không biết là thật sự tin Mã Quốc Long hay là tự lừa dối mình.
Dù sao cũng không phải con cháu nhà họ Tô, Tô Chính Quốc cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói: "Con trai là con của cháu, con gái cũng là máu mủ của cháu, làm cha làm mẹ đừng quá đáng."
Dì cả Trình nói: "Cháu thương Lệ Lệ hơn ai hết, không tin thì mấy người cứ đi hỏi nó đi."
Không ai muốn để ý đến bà ta nữa.
Tô Tiểu Lạc kéo Tô Chính Quốc chơi cờ, Trình Nhã cũng đi dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.
Chỉ có Ngô Liên đứng trong bếp, vừa nghe được cuộc trò chuyện của họ thì ngẩn người ra. Cô cũng là người đã mất đi trong trắng, cho dù không phải cô tự nguyện, nhưng... dù sao cũng là không trong sạch.
Không có người đàn ông nào lại không để ý chuyện này. Sau này cô sợ là không gả chồng được nữa, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Tô Bình, cô cũng mãn nguyện rồi.
Ba ngày sau dì cả Trình cuối cùng cũng dẫn Tống Lệ Lệ và Mã Quốc Long về quê, Trình Nhã cũng đã lâu không về nên Tô Tiểu Lạc cùng bà về quê thăm ông bà ngoại.
Tô Chính Quốc chuẩn bị một gói thuốc lá, một chai rượu ngon để Tô Tiểu Lạc mang về. Mã Quốc Long đặc biệt còn mượn một chiếc xe, dì cả Trình lúc này mới hài lòng, bà ta nhỏ giọng nói với Tống Lệ Lệ: "Con đừng có mặt nặng mày nhẹ nữa, đã kết hôn rồi thì chuyện trước kia đừng so đo làm gì."
Tống Lệ Lệ không nói gì. Người ta thường hay quên đau khi vết sẹo đã lành, vết thương trên mặt cô cũng đã khỏi, tuy trong lòng vẫn còn oán hận, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ phải nhẫn nhục chịu đựng, nên cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
Nhóm người đi xe mấy tiếng đồng hồ mới đến Trình gia thôn. Ở đây rất ít khi có xe hơi, vừa vào thôn dì cả Trình đã hạ cửa sổ xe xuống, dặn dò Mã Quốc Long lái xe chậm một chút.
Quả nhiên, mấy bà cô bảy tám đời lập tức xúm lại. Dì cả Trình cũng không vội về nhà mà bắt đầu giới thiệu con rể của mình với mọi người.
Có người có lẽ là không quen với bộ dạng này của bà ta nên đã nói móc: "Không phải nói là còn làm cỗ lớn ở trong thôn sao, sao mãi vẫn chưa thấy tin tức gì?"
Dì cả Trình sớm đã nghĩ xong lời giải thích, mặt không đỏ tim không đập nói: "Người ta không cho làm ồn ào như vậy, con rể nhà tôi là cán bộ, không tốt cho tiền đồ của nó. Tôi chẳng lẽ vì chút sĩ diện của mình mà làm lỡ dở tiền đồ của con rể sao!"
"Ồ, là cán bộ cơ đấy! Vậy thì nên chú ý một chút."
"Lệ Lệ thật là có phúc mà!"
"Thật khiến người ta ghen tị mà!"
"Thật là có tiền đồ, lúc trước tôi đã nói Lệ Lệ lớn lên xinh đẹp, sau này nhất định sẽ gả cho người tốt mà."
Mọi người xuýt xoa khen ngợi, điều này khiến lòng hư vinh của dì cả Trình được thỏa mãn rất lớn.
Lúc này mọi người nhìn thấy Tô Tiểu Lạc và Trình Nhã trong xe, lập tức nói: "Ồ, đây không phải là Trình Nhã sao! Lâu lắm không về rồi! Nghe nói con trai lớn nhà cô hiện đang ở biên giới chống giặc, thật là giỏi."
"Tôi nghe nói cả con trai thứ hai cũng ở bên đó, nếu như trở về thì chắc cũng phải làm sư trưởng nhỉ?"
"Chắc chắn rồi, bố chồng người ta từng là tư lệnh, bây giờ chồng cũng là, sau này con trai chắc chắn sẽ rất tài giỏi."
"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà."
Mọi người mỗi người một câu, có người thật lòng khen ngợi, nhưng có người là cố tình chọc tức dì cả Trình.
Dì cả Trình bình thường ở trong thôn hay ra vẻ ta đây, lần này tìm được một con rể lớn tuổi, tướng mạo lại xấu xí. Vừa lái được cái xe con đã bắt đầu khoe khoang khắp thôn.
Dì cả Trình đúng là rất khó chịu, vốn dĩ bà ta muốn mọi người khen mình, không ngờ bọn họ lại như đã thống nhất với nhau cùng nhau khen Trình Nhã.
Trình Nhã đang muốn chào hỏi mọi người thì dì cả Trình nói: "Chúng tôi về có việc nên không nói chuyện với mọi người nữa!"
Bà ta thúc giục Mã Quốc Long lái xe.
Dân làng đều nhổ nước bọt vào chiếc xe.
"Mọi người nghe chưa, bà ta đã giữ hết của hồi môn rồi."
"Chắc là không đâu! Sao có thể không cho con gái một chút gì chứ?"
"Nhà tôi có thằng Hổ hay chơi với con trai bà ta là Diên An, nó tận tai nghe mẹ nó nói là để dành hết cho nó lấy vợ đấy!"
"Haizzz, đây chẳng phải là bán con gái sao?"
"Con rể bà ta nhìn cũng không trẻ trung gì, nếu thật sự có bản lĩnh như vậy thì sao bây giờ mới cưới vợ?"
*****
Dì cả Trình còn chưa biết chuyện hôn sự của con gái mình đã trở thành đề tài bàn tán của cả Trình gia thôn.
Mã Quốc Long đỗ xe ở bên đường rồi xuống xe. Ngõ hẹp nên xe không vào được. Tô Tiểu Lạc xuống xe trước rồi đỡ Trình Nhã xuống sau.
Mã Quốc Long đi tới muốn xách quà mà Tô Chính Quốc đã chuẩn bị thì Tô Tiểu Lạc nhanh tay hơn đã xách lên trước.
Mã Quốc Long cười nói: "Em họ, để anh xách cho, chuyện này cứ để anh làm là được."
Mã Quốc Long cũng chuẩn bị thuốc lá rượu, nhưng đẳng cấp kém xa so với những gì Tô Chính Quốc đã chuẩn bị. Anh ta vốn dĩ rất khéo léo, nghĩ là anh ta cùng xách vào thì sẽ không biết là ai tặng.
Tô Tiểu Lạc cười nói: "Không làm phiền đâu, chút đồ này tôi xách được."
Ánh mắt của Tô Tiểu Lạc khiến Mã Quốc Long có chút xấu hổ, dường như tâm tư nhỏ nhen của anh ta đều bị phát hiện.
"Vậy thì em cẩn thận nhé, rượu đó đắt tiền đấy."
"Nhanh lên, mấy người lề mề gì thế?" Dì cả Trình ở ngoài cửa gọi vào.
"Đến rồi!" Mã Quốc Long vội vàng chạy tới.
Trình Nhã dặn dò: "Tiểu Cửu, lát nữa vào trong ít nói thôi biết chưa? Cho dù ông bà ngoại có mắng mẹ thì con cũng đừng lên tiếng."
Bố mẹ không thích bà, lúc trước bà dẫn Tô Hòa và mấy đứa con đến đây cũng không được sắc mặt tốt. Bà sợ bọn họ không đối xử tốt với Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc từ trên xe đã cảm nhận được, chiếc xe càng đi sâu vào thì Trình Nhã càng khẩn trương, vẻ mặt cũng rất nặng nề. Cô ngoan ngoãn gật đầu nói: "Mẹ, con sẽ không nói gì đâu."
Với điều kiện là bọn họ cũng đừng nói lời khó nghe, cô lặng lẽ bổ sung trong lòng.
Vừa vào sân đã nghe thấy một ông cụ đang kéo Mã Quốc Long hỏi han ân cần: "Đi xe đến à, mệt không? Mau vào nhà ngồi, uống bát nước đường phèn."
"Không mệt, bà ngoại, bà đừng bận rộn, Lệ Lệ đã sớm giục cháu về thăm mọi người rồi, tại cháu có chút việc bận nên trì hoãn thôi." Mã Quốc Long nói.
"Cháu bận công việc thì lần sau đừng đến, phiền phức quá, mọi người có lòng là đủ rồi." Bà ngoại cười nói.
"Sao có thể như vậy được? Cháu cũng muốn gặp bà để bà được yên tâm!" Lời nói của Mã Quốc Long khiến bà cụ rất vui vẻ.
Tô Tiểu Lạc và Trình Nhã đứng trong sân, nhìn họ tay trong tay đi vào nhà.
Trong mắt Trình Nhã có chút buồn bã, cô nhỏ giọng nói: "Vào thôi!"
Bọn họ đi vào, đặt đồ đạc ở cửa. Dì cả Trình đã đưa nước đường cho Mã Quốc Long, cười nói: "con đi nấu cơm đây, mọi người nói chuyện trước đi."
"Trình Nhã, con không có mắt nhìn hay sao, không thấy chúng ta đang nói chuyện à, còn không mau đi nấu cơm?" Sắc mặt Mẹ Trình trầm xuống nói.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 399: Mệnh phú quý
Tô Tiểu Lạc cuối cùng cũng biết tại sao anh Sáu lại không muốn đến.
Cô kéo Trình Nhã lại, nói: "Bà ngoại, vốn dĩ cháu còn tưởng bà lớn tuổi rồi mắt không được tinh, không nhìn thấy chúng cháu. Hóa ra bà nhìn thấy chúng cháu à?"
"Cháu là ai?" Bà ngoại Trình nhìn Tô Tiểu Lạc, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, điều này khiến bà nhớ đến một người không mấy dễ chịu - Tống Tĩnh Thư.
"Mẹ, đây là Niếp Niếp, chúng con đã tìm được rồi." Trình Nhã vội vàng nói, "Con đi nấu cơm đây."
Đối với Trình Nhã mà nói, bà thà đi nấu cơm còn hơn ở lại đây nói chuyện với họ. Cũng thực sự không có gì muốn nói.
Mẹ bà và mẹ chồng bất hòa, còn từng cãi nhau. Lúc Niếp Niếp mất tích, cũng không thấy bố mẹ bà đau lòng. Dù sao cũng không ở bên cạnh chăm sóc, không thân thiết được như vậy.
Tô Tiểu Lạc không phải là người chịu thiệt, bèn hỏi: "Chúng cháu mang quà đến, coi như là khách. Nếu để mẹ cháu một mình làm việc, vậy là người nhà, vậy thì quà này cháu xin mang về."
Bà ngoại Trình tuy không ưa cô con gái này, nhưng đồ đạc mang đến thì không hề kém cạnh, nghe Tô Tiểu Lạc nói vậy thì bà ta không vui.
"Chúng ta đang nói chuyện, cháu không thấy sao?" Bà ngoại Trình trừng mắt nhìn cô.
"Việc dì Cả chiêu đãi con rể thì liên quan gì đến chúng cháu?" Tô Tiểu Lạc cười lạnh nói.
"Trình Nhã, con gái con nói như vậy mà con không quản sao?" Bà ngoại Trình tức giận nói.
Trình Nhã biết tính khí ương bướng của con gái đã nổi lên, đành nói: "Tiểu Cửu, con bớt nói một câu đi."
Bà nghĩ đến việc dĩ hòa vi quý, ăn cơm xong rồi rời khỏi đây, coi như là hoàn thành một nhiệm vụ.
Tô Tiểu Lạc lại không chịu: "Mẹ, eo mẹ hôm đó bị trẹo còn chưa khỏi, sao có thể làm việc được nữa? Nếu mẹ nhất quyết muốn đi, vậy con đi nấu cơm."
"Cháu biết nấu cơm sao?" Bà ngoại Trình cau mày.
"Cháu không biết! Dù sao cũng không chết người là được!" Tô Tiểu Lạc cười khẩy nói.
Bà ngoại Trình nhìn thấy bộ dạng này của cô thì không khỏi nhớ đến Tống Tĩnh Thư. Lúc trước hai người họ đối đầu nhau, bà ta chưa từng thắng.
"Chỉ là nấu cơm thôi mà, cứ như là muốn lấy mạng của cô vậy, thật là vô dụng, không biết nuôi cô lớn như vậy để làm gì."
"Mẹ, Trình Nhã ở thành phố quen hưởng thụ rồi, trong nhà bình thường còn mời hai người giúp việc, hay là để con làm cho!" Dì cả Trình nhân cơ hội châm dầu vào lửa.
"Ôi chao, mời hai người giúp việc cơ đấy! Đúng là mệnh phú quý, đúng là không dám dùng!" Bà ngoại Trình cũng hùa theo.
Trình Nhã im lặng không nói gì, từ lâu đã quen rồi, mỗi lần đều là giọng điệu âm dương quái khí như vậy.
Lúc cuộc sống không tốt thì đủ kiểu chê bai. Lúc cuộc sống tốt hơn thì lại đủ kiểu âm dương quái khí, như thể bà không nên có phúc phận này.
"Vậy các người cũng mời đi, chẳng lẽ là không mời được sao!" Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc khinh bỉ nói, "Không có cái mệnh đó, còn muốn hưởng cái phúc kia thì không được đâu!"
"Bà ngoại nuôi mấy đứa con lớn lên đã rất vất vả rồi, mẹ cháu có được ngày hôm nay cũng là nhờ bà ngoại giúp mẹ cháu tìm được một nhà chồng tốt!" Giọng điệu của dì cả Trình có sự ghen tị không thể che giấu.
"Hóa ra bà ngoại còn có bản lĩnh này ư? Vậy sao bà ngoại không tìm cho dì Cả một nhà chồng tốt luôn?" Tô Tiểu Lạc phản pháo.
Vận mệnh nằm trong sự lựa chọn của mỗi người, cuộc sống tốt hay xấu cũng liên quan đến tu dưỡng cá nhân. Cho dù lúc đầu dì cả Trình và Trình Nhã đổi đối tượng, bà ta cũng không sống tốt được.
"Nào có nhiều nhà chồng tốt như vậy chứ?" Dì cả Trình khó chịu nói.
"Cũng đúng, ai bảo mẹ cháu mệnh tốt." Tô Tiểu Lạc nói như muốn chọc tức người khác.
"Mẹ cháu gả đến nhà họ Tô chưa từng báo hiếu một ngày nào ở nhà, để mẹ cháu nấu cơm thì đã sao?" Dì cả Trình đứng trên điểm cao của đạo đức mà nói.
Trình Nhã nắm lấy cổ tay Tô Tiểu Lạc, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cô, Tô Tiểu Lạc đè nén những lời đến bên miệng xuống, thở dài thỏa hiệp.
"Con đi nấu cơm đây, mọi người nói chuyện đi." Trình Nhã mềm lòng, kéo Tô Tiểu Lạc vào bếp.
"Mẹ, sao mẹ cứ để mặc họ ức hiếp mẹ như vậy!" Tô Tiểu Lạc tức giận bất bình.
Muốn cho ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ. Bọn họ là tặng quà tặng tiền mà còn không được lòng tốt, hoàn toàn bị coi thường, chỉ khi làm việc thì mới nhớ đến họ.
"Dì con nói cũng không sai, năm đó mẹ rời khỏi nhà theo bố con đến Vệ Thành. Không thể phụng dưỡng bố mẹ, nấu một bữa cơm có là gì."
"Mẹ chính là quá dễ nói chuyện." Tô Tiểu Lạc dù sao cũng không nhịn được.
"Họ nuôi nấng mẹ cũng không dễ dàng gì." Trình Nhã thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, nếu chị gái bà là con trai, bà sẽ không được sinh ra. Nếu bà là con trai, em trai cũng sẽ không được sinh ra.
Vì sự ra đời của bà đã làm tăng thêm gánh nặng cho gia đình, bà cũng không biết nói lời hay ho, không giỏi dỗ dành bố mẹ như chị cả, việc nhà đều là bà thường xuyên làm.
Bà rời khỏi nhà, nhà mất đi một lao động miễn phí là bà, họ ghi hận trong lòng cũng đúng.
Nhưng đều đã lớn tuổi cả rồi, bản thân bà cũng đã làm bà nội rồi, có một số việc nhắm mắt làm ngơ cho qua là xong.
Trình Nhã nghĩ thoáng, thấy Tô Tiểu Lạc buồn bã, không khỏi ôm lấy cô nói: "Đừng giận mà, mẹ không buồn."
"Thật sao?" Tô Tiểu Lạc không tin.
"Đương nhiên rồi, người phải rộng lượng một chút." Trình Nhã nói, "Mẹ có bố con, có các anh trai con và con thương yêu mẹ, những người khác không quan trọng."
"Vậy cũng được!" Tô Tiểu Lạc gật đầu, lần sau mẹ trở về nhất định phải để anh Sáu đi cùng. Bọn họ thật sự là quá đáng.
Nấu cơm xong, Tô Tiểu Lạc bưng bát đũa ra ngoài. Mấy người họ ở trong phòng khách nói chuyện vui vẻ, không ai nói một câu hay đến giúp một tay.
Tống Lệ Lệ đi tới, nói: "Tiểu Cửu, đừng giận, mẹ chị đôi khi nói chuyện không dễ nghe."
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: "Chị họ, chị cũng đừng có chuyện gì cũng nghe theo mẹ chị."
"Biết rồi." Tống Lệ Lệ cảm kích bộ quần áo mà Tô Tiểu Lạc tặng cho mình, ghi lời cô nói vào lòng.
Hai người cùng nhau bưng thức ăn lên.
Ông ngoại của Tô Tiểu Lạc là một ông cụ tinh thần minh mẫn, cao một mét tám, chỉ có điều hơi còng lưng.
Khi biết thân phận của Tô Tiểu Lạc, cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Về là được."
Tô Tiểu Lạc sớm đã đoán được, cũng không cảm thấy có gì hụt hẫng, cô nhìn ông cụ nhắc nhở: "Nên đi bệnh viện kiểm tra sớm, sức khỏe hình như không ổn."
Lời này của cô vừa thốt ra, ông ngoại Trình liền sa sầm mặt.
Dì cả Trình vội vàng nói: "Con nhò này, sao vừa đến đã nguyền rủa ông ngoại? Thật là không có lương tâm mà!"
Trình Nhã nghe Tô Tiểu Lạc nói vậy thì vội vàng nói: "bố, bố có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, hay là đi bệnh viện kiểm tra xem sao?"
"Bố chúng ta khỏe mạnh lắm, sao em cũng nói linh tinh như con gái em vậy, là muốn làm cho bố lo lắng sao?" Dì cả Trình lập tức lớn tiếng kêu lên.
Lúc này cả nhà Trình Thụ từ bên ngoài làm việc về, ông ta nhìn thấy Trình Nhã thì không khỏi sáng mắt lên: "Chị hai, chị về khi nào vậy? Sao không bảo Lệ Lệ ra đồng gọi em."
Trình Thụ có quan hệ tốt nhất với Trình Nhã, bởi vì ông ta gần như là do Trình Nhã chăm sóc từ nhỏ, cho nên khi nhìn thấy bà thì đặc biệt thân thiết.
"Về cùng với chị cả." Trình Nhã nói.
"Chị hai." Vợ Trình Thụ là Trần Thu Nguyệt thật thà chất phác gọi một tiếng.
"Chỉ nhìn thấy chị hai con thôi, không thấy có nhiều người ở đây sao?" Bà ngoại Trình không vui nói.
"Chị cả." Trần Thu Nguyệt ở nhà cũng là đối tượng bị chèn ép, lập tức gọi một tiếng.
"Sao con nghe mọi người nói bố sức khỏe không tốt? Gần đây ông ấy thường xuyên bị đau ngực." Trình Thụ nói.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 400: Không biết tốt xấu
"Chị đang khuyên bố đi bệnh viện kiểm tra đây!" Trình Nhã cũng không lo bị mắng, sức khỏe người già không thể xem thường, nhất là lời Tô Tiểu Lạc nói đương nhiên càng phải để ý.
Dì cả Trình không vui nói: "Trình Nhã, cô như vậy là có ý gì, có phải cô thấy Lệ Lệ nhà tôi sống tốt không? Hôm nay chúng tôi về, để cô làm một bữa cơm mà cô đã mặt nặng mày nhẹ rồi."
"Em không có mà." Trình Nhã vô tội nói.
"Trình Nhã, tôi sớm đã nói với cô rồi, người có lòng dạ hẹp hòi thì sống không tốt đâu. Cô bây giờ đã sống tốt như vậy rồi, còn không muốn thấy chị cô sống tốt sao? Sao cô lại ích kỷ như vậy?" Bà ngoại Trình cau mày răn dạy một hồi.
Trình Thụ nói: "Mọi người cũng quá đáng rồi đấy, chị hai không phải là đang quan tâm đến sức khỏe của bố sao? Con nghe bác sĩ ở thành phố nói, người lớn tuổi tốt nhất là mỗi năm nên đi kiểm tra sức khỏe một lần!"
"Tốn tiền đó làm gì?" Bà ngoại Trình cau mày, "Có tiền đó, chi bằng để dành cho Trình Thiên lấy vợ còn hơn!"
Trình Thiên năm nay mới mười tám tuổi, ngồi đó gãi gãi đầu nói: "Cháu định thi đại học, không định kết hôn sớm như vậy, đừng có đổ lên đầu cháu."
Trình Nhã: "Nếu là chuyện tiền bạc thì con có thể giúp một tay, mọi người đi kiểm tra một chút thì hơn."
"Khoe khoang." Dì cả Trình hừ một tiếng, "Tiền tiền tiền, cô chỉ biết có tiền. Ân tình của bố mẹ, có thể dùng tiền mua được sao? Bố mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, cô còn bày vẽ ra làm gì? Đi tới đi lui một chuyến, lỡ làm hỏng thân thể thì sao."
Trình Nhã có nỗi khổ không thể nói ra. Tô Tiểu Lạc thầm bực bội, cái miệng thối tha này thật là không nên nói nhiều. Nhà ông bà ngoại này, ngoại trừ một nhà cậu nhỏ ra, toàn bộ đều không biết tốt xấu.
Mã Quốc Long từ đầu đến cuối không nói một lời, dù sao cũng không phải bố mẹ người thân của anh ta, thật sự không cần thiết phải đụng vào chuyện xui xẻo này.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Chuyện kiểm tra sức khỏe không đi đến kết quả.
Trình Thụ nói: "Niếp Niếp lớn như vậy rồi, giống hệt như lúc nhỏ, thật là tốt quá."
Tô Tiểu Lạc có thiện cảm với người cậu này, cô nói: "Cậu nhỏ, lúc nhỏ cháu đã gặp cậu chưa?"
"Gặp rồi chứ!" Trình Thụ cười nói, "Con bé tinh quái này rất nghịch ngợm, không chịu thiệt một chút nào, lúc đó còn đánh cả Diên An nữa."
Tống Diên An là em trai của Tống Lệ Lệ, từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức. Năm đó Trình Nhã dẫn Tô Hòa và Tiểu Lạc về, Tống Diên An ỷ mình nhỏ tuổi hơn nên đã cướp đồ của Tô Hòa.
Tô Hòa ở nhà ông bà ngoại không dám lên tiếng, Tô Tiểu Lạc xông lên đẩy ngã Tống Diên An, còn cào lên mặt cậu ta một đường.
Bà ngoại Trình đau lòng ôm Tống Diên An lên, trừng mắt nhìn Niếp Niếp nói: "Mày đi đi, đây không phải là nhà mày, không phải chỗ cho mày làm càn!"
Hai tay Niếp Niếp khoanh trước ngực, làm mặt quỷ với Tống Diên An: "Xấu hổ, không biết xấu hổ, đánh không lại thì gọi người lớn. Cái chỗ chim không thèm ị này, tôi mới không thèm ở lại, chúng ta đi!"
Đứa bé chưa đầy ba tuổi, nói ra những lời chọc cho người ta tức chết.
Lúc đó không có xe đi lên huyện, Trình Nhã rơm rớm nước mắt dẫn Tô Hòa, Niếp Niếp cùng nhau đi bộ lên huyện.
Trình Nhã nghĩ lại quá khứ, không khỏi cảm khái. Chuyện vốn dĩ bà cho rằng đã quên, lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
Ăn cơm xong, Trình Nhã giúp dọn dẹp. Trình Thụ để Trình Thiên dẫn Tô Tiểu Lạc đi dạo xung quanh, ông biết bố mẹ không thích con của chị hai, không muốn để Tiểu Lạc ở nhà chịu ấm ức.
Trình Thiên cùng Tô Tiểu Lạc đi trên đường, Trình Thiên hỏi: "Chị Cửu, bây giờ chị là sinh viên đại học rồi à?"
"Ừ." Tô Tiểu Lạc gật đầu.
"Thật tốt, em cũng muốn học đại học, nhưng ông bà nội không muốn cho em học." Trình Thiên cũng có nỗi phiền muộn của riêng mình, thân là cháu trai đích tôn của nhà họ Trình, phải chịu áp lực không nên có ở lứa tuổi này.
Nối dõi tông đường.
"Em cũng không biết nhà họ Trình có gì cần phải nối dõi tông đường, cuộc sống khổ sở như vậy, mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, liếc mắt một cái đã nhìn thấy điểm cuối của đời người." Trình Thiên than thở.
"Vậy em cứ thi đi!"
"Ông nội lần trước nói với em, muốn kết hôn thì phải có tiền, học hành thì không có tiền." Hai tay Trình Thiên đút túi.
"Cậu nhỏ cũng không phải là người cổ hủ như vậy mà?"
"Chị cũng thấy đấy, trong nhà ông bà nội quá mạnh mẽ, thêm cô Cả hay nói vào nữa, bố em cũng không làm chủ được." Trình Thiên bất lực nói.
"Sao phải để người khác làm chủ, con người nếu ngay cả chủ của bản thân mình cũng không làm được, thì sống để làm gì?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày.
"Cô Cả thường nói, trăm điều thiện, hiếu là đầu. Bất trung bất hiếu sẽ bị người ta khinh bỉ." Trình Thiên nghĩ đến cô Cả là đau đầu, chuyện gì bà ta cũng phải cắm một chân vào.
"Xem em tự chọn thế nào, dù sao chị không đồng ý với quan điểm này. Kinh nghiệm sống của họ chỉ có thể khái quát được vài chục năm đã qua, con đường tương lai thì lý thuyết của họ căn bản không hợp thời. Nếu như nói cứ nghe theo sự sắp xếp của họ, đó là ngu hiếu." Tầm nhìn của Tô Tiểu Lạc đương nhiên cao hơn người bình thường rất nhiều.
Trình Thiên giống như là mở ra một cánh cửa mới, cậu nói chuyện với Tô Tiểu Lạc rất nhiều, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Tô Tiểu Lạc nhìn cậu ta nói: "Nếu như em hạ quyết tâm thi đại học, tiền học phí em không cần lo, tìm chị là được. Nhưng chuyện này không thể để ông bà nội biết, nếu không lại trách mẹ chị."
Trình Thiên kích động gật đầu: "Chị Cửu, chị thật tốt."
Đúng lúc này, có nhiều người trong thôn đi trên đường với vẻ mặt hoang mang, có người kéo Trình Thiên lại nói: "Đi, mau giúp tìm người."
Thì ra trong thôn có một cặp chị em bị mất tích, mọi người đang tìm kiếm khắp nơi.
Tô Tiểu Lạc cũng đi theo.
Cặp chị em này, chị gái năm tuổi, em trai ba tuổi. Buổi trưa có một đám trẻ con chơi đùa trước một ngôi nhà cũ.
Ngôi nhà cũ này có chút tà môn, trời nắng chang chang mà bên trong không có một chút ánh sáng nào, tối đen như mực. Cho dù có cửa sổ, cũng không lọt vào một tia sáng nào.
Nghe người ta nói, nơi này từng bị diệt môn khi có người xâm nhập, sau đó vẫn luôn không có ai ở.
Đây là một căn nhà đất, có một cái sân, góc Tây Bắc có một nhà xí, trong sân ngoài cỏ dại ra thì trống trải.
Mẹ của bọn trẻ ở bên cạnh kêu to, tìm khắp nơi cũng không thấy con đâu, chị ta nói: "Con gái tôi ngoan lắm, nó chưa bao giờ dẫn em trai chạy lung tung, tôi vừa nấu cơm xong thì đã không thấy đâu nữa."
Căn nhà này âm khí rất nặng.
"Tôi nhớ mấy năm trước cũng xảy ra một lần, đứa trẻ xoay tới xoay lui liền mất tích."
"Không phải cũng có người về nhà sao?"
Trưởng thôn cũng rất nhanh chóng hỏi: "Có phải là gặp phải bọn buôn người rồi không?"
"Lúc đó trên đường đều là người, cho dù là bọn buôn người cũng phải rời đi chứ! Mọi người đều không nhìn thấy gương mặt xa lạ nào."
"Không phải người nhà họ Trình đến sao?"
Nhìn mọi người bàn tán càng lúc càng thái quá, trưởng thôn lên tiếng: "Lão Điền, cậu về nhà xem thử bọn trẻ có về nhà chưa. Nếu chưa thì cậu dẫn người đi tìm khắp nơi, xem trong ruộng bờ ao có bọn trẻ không."
Sự sắp xếp của trưởng thôn không có gì sai, theo lẽ thường thì phải như vậy. Nhưng đây là thời khắc quan trọng, Tô Tiểu Lạc nói: "Nếu muốn tìm đứa trẻ, chỉ có thể nghe theo cháu."
Mọi người nhìn về phía Tô Tiểu Lạc, là một khuôn mặt xlạ
mà chưa ai từng thấy.
Trình Thu vội vàng giới thiệu "Đây là em họ cháu , Tô Tiểu Lạc vừa mới tới, chưa biết tình hình thế nào."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro