Chương 5: Cô gái nhà quê không dễ chọc + Chương 6: ăn miếng trả miếng
Editor: Frenalis
Chương 5: Cô gái nhà quê không dễ chọc
Bị mọi người chỉ trích như vậy, Tô Tiểu Lạc thật sự hiểu được ý nhân viên phục vụ khi nói rằng có rất nhiều kẻ xấu là gì.
"Cô gái, chúng tôi thấy cô cũng đáng thương. Chỉ cần cô giao ví ra, chuyện này coi như xong." Tô Vãn dịu dàng nói.
Mặc dù trong lòng cô ta không muốn đón con gái ruột của nhà họ Tô về, nhưng bố Tô đã giao việc này cho cô ta và anh Bảy, cô ta cũng không muốn vì chuyện khác mà trì hoãn việc đón người.
"Đúng là con gái của tư lệnh, vừa hào phóng, vừa có lòng bao dung."
"Quả là khí chất bất phàm."
Trong đám đông vang lên những lời tán dương như thủy triều.
Ôn Đình cười nói: "Vãn Vãn nhà chúng tôi là học sinh đứng đầu toàn khối, là sinh viên đại học tương lai vào năm sau."
"Ồ, thật lợi hại."
"Cô gái này tương lai tiền đồ vô lượng!"
Ôn Đình thích cảm giác được mọi người chú ý, mặc dù người được khen không phải là cô ta, nhưng đứng bên cạnh cô ta cũng cảm thấy vẻ vang.
Cô ta khinh bỉ nhìn Tô Tiểu Lạc, không ngờ cô vẫn còn bình tĩnh ăn từng miếng tào phớ, dường như mọi thứ xung quanh không ảnh hưởng gì đến cô.
"Không biết xấu hổ!" Ôn Đình hừ lạnh một tiếng, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, đã bị bắt quả tang rồi mà còn có tâm trạng ngồi đây ăn tào phớ: "Cũng đúng, không ăn bây giờ thì sau này sẽ không có cơ hội ăn nữa."
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu tôi có thể chứng minh ví tiền không phải tôi lấy, cô sẽ xin lỗi tôi như thế nào?"
Ôn Đình cười mỉa mai nói: "Nếu cô có thể chứng minh ví tiền không phải cô lấy, tôi sẽ ăn ví tiền trước mặt cô."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, cười nói: "Mọi người làm chứng cho tôi, con gái tư lệnh nói nếu tôi có thể chứng minh ví tiền không phải tôi lấy thì cô ta sẽ ăn ví tiền ngay tại chỗ. Hy vọng lát nữa khi ví tiền được đưa đến, con gái tư lệnh đừng nuốt lời, làm mất mặt tư lệnh."
"Ví tiền được đưa đến? Hừ, còn nói không phải cô lấy? Người đưa ví tiền chắc chắn là đồng bọn của cô!" Ôn Đình hừ lạnh một tiếng.
Tô Vãn kéo Ôn Đình sang một bên, nhỏ giọng nói: "Đình Đình, cậu thật sự quá phô trương rồi, nếu thật sự có người đưa ví tiền đến, chẳng phải là làm mất mặt bố mẹ chúng ta sao?"
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Hoàn cảnh của Tô Vãn và Ôn Đình không giống nhau, Ôn Đình là con gái ruột của tư lệnh, còn cô ta là con nuôi, không thể không cẩn thận.
"Vãn Vãn, cậu sợ gì chứ. Lát nữa người đưa ví tiền đến chắc chắn là đồng bọn của cô ta, nếu thật sự có người đưa ví tiền đến, chúng ta nhiều người như vậy nhất định sẽ bắt hắn ta đưa đến đồn cảnh sát." Ôn Đình lớn tiếng nói, cố ý cho Tô Tiểu Lạc nghe. "Cô đến chứng minh đi! Tôi nhất định sẽ giữ lời!"
"Gấp cái gì, đợi thêm năm phút nữa!" Tô Tiểu Lạc thong thả nói.
"Được, đợi cô năm phút." Ôn Đình thấy cô cứng đầu cứng cổ, nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô bị bắt đi.
Tô Bình đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, anh ta khó xử nói: "Hay là anh đi đón người trước."
"Đón đón đón, một đứa con gái nhà quê trong lòng anh quan trọng đến vậy sao? Anh đi đi! Anh đi rồi thì đừng tìm em nữa." Ôn Đình khó chịu liếc anh ta một cái.
Tô Bình lập tức ngoan ngoãn.
Tô Tiểu Lạc không khỏi thở dài, vốn dĩ cô vui vẻ đến nhận người thân, không ngờ gia đình người ta lại không hề chào đón cô.
Hay là mua vé về lại Nam Thành, làm đại vương một cõi của cô? Cô mới không thèm đến đây chịu uất ức.
Cho dù là bố mẹ ruột thì sao? Anh chị em ruột thì sao? Ngay cả việc đón cô cũng đối xử lạnh nhạt như vậy, còn có thể thật lòng đối xử tốt với cô sao?
Tô Tiểu Lạc cụp mắt xuống, trong lòng âm thầm quyết tâm, người thân này cô không nhận nữa!
Ôn Đình thấy cô im lặng, chế giễu nói: "Thời gian sắp hết rồi, nếu bây giờ cô nhận lỗi với tôi..."
"Cô câm miệng!" Tô Tiểu Lạc tâm trạng không tốt, sớm đã mất hết kiên nhẫn, "Cho dù bây giờ cô nhận sai, tôi cũng sẽ không cho cô cơ hội đâu, tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô nuốt cái ví tiền này xuống!"
Ôn Đình tức đến nỗi không nói nên lời: "Được, tôi xem cô cứng miệng được bao lâu! Còn một phút nữa, nếu cô vẫn không chứng minh được mình trong sạch, chúng tôi sẽ lôi cô vào đồn. Bây giờ đang nghiêm trị tội phạm, nhốt cô tám mười năm mới cho ra ngoài, tôi xem cô còn cứng miệng được nữa không!"
Đúng lúc này, một cảnh sát áp giải một người đàn ông đi tới.
"Anh cả!" Ôn Đình vui mừng gọi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Cô ta đắc ý nhìn Tô Tiểu Lạc, có người nhà làm chỗ dựa, cô ta muốn xem Tô Tiểu Lạc còn có thể kiêu ngạo đến mức nào.
"Ơ, người này trông quen quen." Tô Bình nhìn người bị còng tay.
"Người này... người này không phải là người vừa đụng phải anh sao?" Tô Vãn nhận ra.
"Các em đó, kinh nghiệm xã hội còn quá ít. Đặc biệt là ở những nơi như ga tàu có rất nhiều kẻ móc túi. Mau xem ví tiền có còn không?"
Ôn Dữ lấy mấy cái ví ra, không để ý sắc mặt của bọn họ đều đã thay đổi.
Tô Tiểu Lạc cũng ăn xong bát tào phớ, mỉm cười đứng dậy: "Đến đây! Mọi người cùng xem con gái tư lệnh làm thế nào nuốt ví tiền sống đây."
Sắc mặt Ôn Đình trở nên tái nhợt, cô ta nhìn tên trộm: "Anh có đồng bọn không, cô gái này có phải đồng bọn của anh không?"
Tên trộm ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Lạc, định lắc đầu thì giọng nói của Ôn Đình lại vang lên: "Phạm tội chống đối sẽ bị xử lý nghiêm khắc, thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng. Muốn được xử lý khoan hồng, phải cố gắng lập công, tố giác đồng bọn chính là lập công."
Tô Tiểu Lạc nhướng mày, xem ra Ôn Đình này thực sự muốn đổ oan cho mình!
Giở trò xấu xa?
Thực sự chưa có ai giở trò xấu xa được với cô.
Tô Tiểu Lạc niệm một câu thần chú, tên trộm toàn thân run lên, ánh mắt lập tức thay đổi: "Đúng, tôi có đồng bọn."
Nghe hắn nói vậy, Ôn Đình lập tức phấn khích hỏi: "Đồng bọn của anh có ở đây không?"
Tên trộm lớn tiếng nói: "Đồng bọn của tôi ở ngay đây."
"Tốt, tốt, anh chỉ ra." Ôn Đình cười nói, "Bên cạnh anh là anh trai tôi, chỉ cần anh khai ra đồng bọn, anh ấy nhất định sẽ giúp anh xin được xử lý khoan hồng."
Ôn Đình nhìn Tô Tiểu Lạc, cố gắng tìm kiếm một chút hoảng loạn trên mặt cô. Nhưng Tô Tiểu Lạc mắt sáng trong veo, không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại rất bình tĩnh ung dung.
Con nhỏ nhà quê chết tiệt này, lát nữa sẽ có lúc nó khóc.
"Cô gái nhỏ này chẳng lẽ thật sự là đồng bọn sao!"
"Xinh đẹp như vậy, tiếc rằng lại là kẻ trộm."
"Nếu phải ngồi tù tám mười năm thì thật đáng tiếc."
Mỗi người một câu đều lộ ra vẻ tiếc nuối.
Tên trộm ngẩng đầu nhìn quanh, giơ tay lên.
Mọi người không khỏi căng thẳng.
Ôn Dữ cũng chú ý đến cô gái trước mặt, quả thật rất xinh đẹp. Anh ta hơi nhíu mày, vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Nhưng nghe em gái nói, cô gái này chính là đồng bọn.
Đang nghĩ ngợi, xung quanh vang lên một trận xì xào. Ôn Dữ nhìn sang, ngón tay của tên trộm đang chỉ vào Ôn Đình.
Ôn Đình đi đâu, hắn chỉ đến đó.
Ôn Đình sốt ruột: "Tôi bảo anh chỉ ra đồng bọn, anh chỉ vào tôi làm gì?"
Tên trộm nói một cách máy móc: "Cô chính là đồng bọn của tôi!"
"Trời ơi, đây là tình huống gì?"
"Con gái tư lệnh là đồng bọn?"
"Vậy mà lúc nãy cô ta còn ở đó bắt nạt cô gái nhỏ?"
"Con gái tư lệnh lại vô liêm sỉ như vậy sao?"
Tên trộm đích thân chỉ nhận, hoàn toàn lật ngược nhận thức của mọi người. Đối với Ôn Đình - con gái tư lệnh này, mọi người có thêm vài phần dò xét, vốn dĩ giữa quan và dân đã có sự khác biệt.
"Tôi từ quê lên nhưng tôi không trộm cắp cũng không cướp giật. Các người là con gái và con trai của tư lệnh, cũng không thể thấy tôi côi cút không nơi nương tựa mà bắt nạt tôi như vậy chứ!" Tô Tiểu Lạc cúi đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc, thật sự khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
----------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 6: Cô là người ăn miếng trả miếng
Người bình thường nếu tính ngược lên ba đời, nhà nào mà chẳng có người nhà quê. Vốn dĩ vấn đề giai cấp đã rất nhạy cảm, bây giờ cô gái nhỏ này lại bị bắt nạt, không khỏi khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng.
"Không thể vì là con gái tư lệnh mà muốn bắt nạt người khác như vậy được!"
"Là con gái của vị tư lệnh nào vậy?"
"Đúng vậy, cô gái đừng sợ, chúng tôi sẽ làm chứng cho cháu."
"Cho dù là con gái tư lệnh, cũng không có chức vụ gì trong người, lại còn vu khống người khác trắng trợn như vậy, chẳng lẽ không còn pháp luật nữa sao?"
Những người dân xung quanh đều bị châm ngòi lửa giận, ai cũng có con cái, nếu con cái mình ở bên ngoài bị con cái nhà quan bắt nạt như vậy...
Mọi người đều có sự đồng cảm rất mạnh mẽ.
Thấy tình hình sắp không kiểm soát được nữa, Ôn Đình chưa từng gặp phải tình huống như thế này, lập tức thẹn quá hóa giận: "Các người đều là đồ ngu ngốc sao? Không thấy cô ta đang cố tình giả vờ đáng thương à? Người này chắc chắn là đồng bọn với cô ta, cùng nhau vu khống tôi."
"Các cô chú ơi, cháu cảm ơn mọi người đã bênh vực cháu. Chỉ là bọn họ là con cái nhà tư lệnh, muốn vu khống một người rất dễ dàng. Cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng gì, đừng đấu với quan, đấu không lại bọn họ đâu." Tô Tiểu Lạc nói rất đáng thương.
Đối lập với sự vô lễ của Ôn Đình, Tô Tiểu Lạc một câu "cô", một câu "chú", lại luôn nghĩ cho bọn họ, những người xung quanh càng cảm thấy phải giúp đỡ cô gái nhỏ đáng thương này.
"Cháu gái đừng sợ, anh họ của bác làm ở tòa soạn báo, nếu cảnh sát không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, chuyện này không thể cứ thế mà xong được."
"Đúng vậy, chuyện này không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng thì sẽ đăng báo. Để cho những kẻ này bao che cho nhau, còn có để cho dân thường sống nữa hay không."
Mọi người đều phẫn nộ, muốn ngay lập tức vạch trần chuyện này.
Tô Bình và Tô Vãn chỉ đến ga tàu đón người, không ngờ một chuyện nhỏ lại gây ra rắc rối lớn như vậy cho bố mẹ, lập tức hoảng sợ. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Anh Ôn Dữ, bây giờ phải làm sao đây?" Tô Vãn ủy khuất hỏi.
Nhà họ Tô và nhà họ Ôn là chỗ quen biết, Ôn Dữ hơn Tô Vãn năm tuổi, cũng là người nhìn cô ta lớn lên. Lúc này tình hình phát triển đến nước này, anh ta vội vàng nói: "Mọi người bình tĩnh đừng nóng, em gái tôi và cô gái này chưa từng gặp mặt, không thù không oán, sao lại đi bắt nạt cô ấy chứ? Chắc chắn là có hiểu lầm, để tôi hỏi rõ ràng đã, rồi hãy nói chuyện khác được không?"
Mọi người nhìn nhau.
Thực ra tình hình hiện tại đã rất rõ ràng, chẳng qua là mấy người trẻ này cố ý gây khó dễ cho cô gái nhỏ thôi.
"Vâng, thưa các cô chú. Cháu và bọn họ chưa từng gặp mặt, không thù không oán. Bọn họ không có bằng chứng mà nói cháu là kẻ trộm, chắc là cháu trông giống kẻ trộm, trách cháu, đều là lỗi của cháu." Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc uất ức nhẫn nhịn, khiến mọi người càng thêm đau lòng.
Đôi mắt to tròn long lanh của cô gái nhỏ trong veo như nước suối, toàn thân toát lên vẻ linh khí. Nếu nói như vậy mà cũng gọi là trông giống kẻ trộm, vậy thì tất cả mọi người ở đây e rằng đều là những kẻ xấu xa tày trời.
"Các người đừng bị cô ta lừa, cô ta chính là kẻ..."
Lời Ôn Đình còn chưa nói xong, đã bị Ôn Dữ tát một cái. Trên mặt Ôn Đình in hằn dấu tay rõ ràng, cô ta nước mắt lưng tròng không dám tin nhìn người anh trai luôn yêu thương chiều chuộng mình: "Anh, anh đánh em?"
Ôn Dữ siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên tia đau lòng, nhưng tình hình hiện tại không phải là lúc để cô ta tùy ý làm bậy.
"Em không có bằng chứng mà lại ở đây nói lung tung, mau xin lỗi cô gái này đi."
"Anh cả!"
"Hôm nay em không xin lỗi, thì đừng nhận anh trai này nữa." Ôn Dữ cũng nhìn ra, tình hình hiện tại chỉ có thể ổn định cô gái nhỏ đối diện, mới có thể kiểm soát được.
Nếu chuyện này thật sự đến tai tòa soạn báo, thì liên lụy sẽ rất lớn.
Ôn Đình căm hận nhìn Tô Tiểu Lạc nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng cô ta rất không cam tâm, mãi không chịu mở miệng.
Tô Vãn kéo Ôn Đình, nhỏ giọng nói: "Bây giờ có nhiều người, đừng gây thêm phiền phức cho nhà mình."
Mắt Ôn Đình sáng lên, trong lòng đã có quyết định, đợi lúc ít người nhất định phải dạy dỗ cho con nhỏ không biết trời cao đất dày này một bài học mới được.
"Xin lỗi."
"Hả? Không nghe thấy, cô nói gì cơ?" Tô Tiểu Lạc hỏi với vẻ khiêu khích.
Ôn Đình từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uất ức như vậy, lập tức định nổi đóa, nhưng bị ánh mắt của anh trai trừng một cái, liền ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi, tôi nói bậy."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, ra vẻ đạo mạo nói: "Đi ra ngoài nhớ cẩn thận giữ miệng, họa từ miệng mà ra. Cô tuy là con gái tư lệnh nhưng cũng không thể một tay che trời được, hiểu không?"
Gan ruột Ôn Đình tức sắp nổ, cô ta quay mặt đi, không muốn nói chuyện với Tô Tiểu Lạc nữa.
Ôn Dữ vội vàng tiếp lời: "Cô nói đúng, mong rằng sau này người dân sẽ giám sát công việc của chúng tôi, để chúng tôi phục vụ nhân dân tốt hơn."
Lời này của Ôn Dữ nhận được không ít thiện cảm, cũng xua tan phần lớn sự bất mãn trong lòng mọi người.
"Đúng vậy, nhất là con cái nhà quan, càng phải thấu hiểu cho dân."
"Mong các người làm được như lời nói."
Ôn Dữ cúi đầu bị dạy dỗ một trận, lại không hề cãi lại một câu. Mắt Ôn Đình đỏ hoe nhìn Tô Tiểu Lạc, hận không thể xông lên xé nát mặt cô.
Ôn Dữ luôn là niềm tự hào của cô ta, tốt nghiệp cấp ba đã vào trường quân đội, sau đó dựa vào thực lực của mình đã tạo dựng được chỗ đứng trong lực lượng đặc nhiệm. Nếu không phải vì bị thương trong một lần làm nhiệm vụ quan trọng, cũng không đến nỗi bị điều xuống đồn cảnh sát, bị đám người ngu muội này chỉ trích.
Tô Tiểu Lạc thấy bọn họ đã xin lỗi, cũng không làm khó nữa: "Vì các người đã nhận ra lỗi của mình, vậy chuyện vừa rồi cô con gái tư lệnh này nói nuốt ví tiền sống coi như bỏ qua."
Tô Tiểu Lạc nhắc lại chuyện cũ, lại nhận được một đợt thiện cảm nữa.
Cô gái nhỏ này thật tốt bụng! Bị vu oan là kẻ trộm, vậy mà còn rộng lượng không chấp nhặt!
"Cảm ơn các cô chú đã lên tiếng bênh vực cháu, cháu vô cùng cảm ơn."
"Nên làm, nên làm."
Ai cũng thích nghe lời hay ý đẹp, được Tô Tiểu Lạc khen ngợi như vậy, những người xung quanh đều cười tươi.
Tô Tiểu Lạc chắp tay nói: "Hữu duyên gặp lại."
Thấy Tô Tiểu Lạc rời đi, Ôn Dữ lại hỏi tên trộm, tên trộm đã tỉnh táo lại, lắc đầu nói mình không có đồng bọn, mọi người mới giải tán.
Ôn Dữ dặn dò ba người bọn họ vài câu, rồi vội vàng áp giải tên trộm về đồn.
Ôn Đình bảo Tô Vãn và Tô Bình đi đón người, còn mình thì men theo hướng Tô Tiểu Lạc rời đi. Đi qua một con hẻm nhỏ, cô ta bất ngờ phát hiện Tô Tiểu Lạc đang đứng đợi ở đó.
Ôn Đình từ nhỏ đã theo người nhà học võ, cô ta kiêu căng nói: "Mày đúng là không sợ gì cả, ở đây không có ai qua lại, xem còn ai có thể giúp mày."
Tô Tiểu Lạc nhếch môi cười, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm. Con mèo trắng ở tận Nam Thành nhìn thấy biểu cảm này của cô, chắc chắn đã bỏ chạy mất dép rồi.
Vẫn là người ở thành phố tốt, không chạy mà còn chủ động đến gần cô.
"Trùng hợp thật, tôi cũng là người ăn miếng trả miếng đấy."
"Còn cứng miệng, lát nữa có lúc mày khóc." Ôn Đình xông tới.
Mười phút sau, Tô Tiểu Lạc vỗ vỗ tay đi ra khỏi con hẻm nhỏ, vừa lúc gặp Tô Bình và Tô Vãn đuổi theo.
Tô Vãn hỏi: "Cô có nhìn thấy..."
Tô Tiểu Lạc tốt bụng chỉ vào sâu trong con hẻm nhỏ, cười nói: "Nói với cô ta, lần sau mở to mắt ra đừng chọc vào người không nên chọc, tôi báo thù luôn luôn là báo ngay trong ngày!"
Tô Bình và Tô Vãn chạy vào trong, thấy Ôn Đình nằm sõng soài trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, trong miệng bị nhét đầy tiền.
Ôn Đình nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức "ư..." một tiếng, khóc òa lên.
Mẹ nó, đáng sợ quá!
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro