Chương 115

[Ngọn lửa bạc]

Editor: Gấu Gầy

Lạc Tư nhìn chằm chằm chiếc rương vừa mở, chìm vào trầm tư.

Chiếc rương không chỉ bên ngoài khảm vàng đính ngọc, bên trong cũng chất đầy châu báu , nhưng nếu chỉ có vậy thì chưa đủ để Lạc Tư chú ý. Thứ thật sự thu hút hắn là người đang co ro trên đống bảo vật đó. Người kia vốn khóc thút thít, nhưng khi rương mở ra lại im bặt, chỉ co mình nhỏ hơn như muốn biến mất cho xong.

"Ta không phải mẹ ngươi." Lạc Tư nâng đèn cung, không vội chiếu sáng đối phương, mà hỏi: "Ngươi đau ở đâu?"

Người kia khoác một chiếc áo rộng thùng thình kiểu cung đình, nền đỏ thắm thêu kín biểu tượng riêng của nhà Minh, hoa văn nhìn qua tựa như một bụi bạch vi nở rộ trên đống châu báu. Cậu nhỏ bé như trẻ con, bị hoa bạch vi trên áo chôn vùi, chỉ lộ ra hai cổ tay đan chéo. Khi nghe tiếng Lạc Tư, những bông bạch vi trên áo như bị gió thổi, run lên khe khẽ.

"... Đi đi," người kia mê sảng, "Đừng quấn lấy ta..."

Lúc còn xa, chỉ nghe tiếng khóc mơ hồ, Lạc Tư không nghe rõ. Giờ đến gần, hắn mới nhận ra giọng người này non nớt như một đứa trẻ. Hắn hỏi: "Ta hay quấn lấy ngươi sao?"

Người kia không để ý hắn, tự lầm bầm những lời rời rạc. Lạc Tư nghe một lúc, nhận ra người này niệm chú trừ tà đuổi quỷ, nhưng chẳng biết sư phụ vô dụng nào dạy, không có câu nào đúng cả. Lạc Tư nói: "Ngươi biết niệm chú trừ tà, không phải quỷ. Vậy trốn dưới áo làm gì? Ra đây cho ta xem."

Hắn lạc lối trong mùi hương lạ, biết mọi thứ mắt thấy tai nghe đều do Hương Thần sắp đặt, nên chẳng còn kiên nhẫn, vươn tay vén áo lên.

Ánh đèn cung đình lóe lên, mã não ngọc bích trong rương mất hết ánh sáng. Dưới áo quả nhiên là một đứa trẻ! Rương rất nhỏ, dù là trẻ con cũng phải co chặt người, ép chân lại mới vừa. Vừa nãy có áo che, giờ vén lên mới thấy, đứa trẻ trắng ngần như ngọc này co hai chân, bị chính cổ tay đan chéo của mình siết chặt. Hai cổ tay đeo vòng sắt, dây xích quấn quanh, một đầu buộc vào cổ, trói cả người thành hình con tôm!

Đứa trẻ vốn thông minh xinh đẹp, đáng yêu hơn cả người tuyết, nhưng giờ không chỉ bị xích, trên mặt còn phủ đầy chú văn đỏ sẫm. Tim Lạc Tư đột nhiên thắt lại, đến khi phản ứng lại, hắn đã đánh rơi đèn cung đình.

"Cút đi!" Tiểu Minh Trạc dường như rất sợ ánh sáng, áo vừa bị vén lên liền giãy giụa điên cuồng. Xích sắt leng keng, cổ tay và cổ cậu bị siết đến rướm máu, hét lên: "Cút đi, cút!"

Lạc Tư kéo áo lại, phủ lên tiểu Minh Trạc. Tiểu Minh Trạc run rẩy toàn thân, không thoát được xích bèn cắn Lạc Tư. Đôi mắt hổ phách đầy tơ máu trừng trừng nhìn Lạc Tư, dường như hung bạo quen rồi, phải xé nát mọi thứ đến gần mới yên tâm được.

Lạc Tư dùng hai tay khéo léo ôm cậu vào lòng. Tiểu Minh Trạc vẫn hoảng loạn, cắn người chẳng chút nể nang. Lạc Tư không sợ bị cắn, nhưng cậu giãy giụa quá mạnh, răng mấy lần va vào lưỡi. Sợ cậu cắn đứt lưỡi, Lạc Tư bèn bóp cằm khống chế cậu.

Tiểu Minh Trạc giãy mạnh, hét đến khản giọng. Rương bị đá lật, y phục trên người cậu chẳng biết bao lâu chưa thay, mồ hôi lẫn mùi máu hòa quyện, tay áo rách nát do cậu đau đớn cào xé mà ra.

Lạc Tư hạ giọng: "Ta tháo, ta tháo xích cho ngươi. Minh Trạc, ta tháo xích rồi sẽ thả ngươi, được không? Minh Trạc, Tiểu Trạc."

Tiểu Minh Trạc đột nhiên giãy mạnh hơn, Lạc Tư lập tức nói: "Ta không phải quỷ, cũng không phải Minh Hàm. Nhìn đi, nhìn ta, ta có lửa."

Hoả chú chữ Vạn lặng lẽ sáng lên một chút, chỉ một chút, như gợn nước giữa vòng vây bóng quỷ, không chút uy hiếp. Lửa của hắn màu bạc, nở rồi tàn như hoa trước mắt tiểu Minh Trạc. Đồng tử tiểu Minh Trạc khẽ co lại, như bị ngọn lửa bạc kia cuốn hút.

Lạc Tư cúi đầu, triệu hồi thêm một ngọn lửa bạc. Ngọn lửa như bông tuyết, búng tay là tan. Hắn lặp lại vài lần, chẳng biết bao lâu, tiếng hét của tiểu Minh Trạc ngừng hẳn. Lạc Tư thử đưa ngọn lửa đến trước mặt cậu, nói: "Ngươi cầm nó, ta tháo xích."

Tiểu Minh Trạc không nhận, Lạc Tư thổi nhẹ, ngọn lửa hóa thành ánh bạc mỏng xoay tròn giữa không trung, nhẹ nhàng đáp lên tay tiểu Minh Trạc. Ánh sáng tan ra, như giọt mưa bay tới, âm thầm xoa dịu đau đớn từ lời chú Huyết gia.

Xích sắt đứt ngay lúc ấy, Lạc Tư không cầm lấy xích mà mở rộng cánh tay, thả lỏng tiểu Minh Trạc một chút. Vai lưng hắn rắn chắc, dáng người cao lớn, mở tay như vạch ra một vùng đất trong khung cảnh quỷ dị đáng sợ này, chỉ là giọng điệu lười biếng, chẳng có tính công kích: "Ta nói được thì làm được, có phải không?"

Đèn cung đình đã tắt, đống châu báu trong rương nằm lộn xộn bên cạnh, nhưng chiếc áo phủ lên tiểu Minh Trạc khẽ động, như có ai đó ở gần đang muốn mặc nó.

Mắt tiểu Minh Trạc ướt át, vệt lệ vẫn còn trên mặt. Cậu ngửa đầu nhìn Lạc Tư, nói: "Chúng đều ở đây... sắp đến ăn ta rồi!"

—----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro