Chương 127
[Khúc Song Thần (8)]
Editor: Gấu Gầy
Tro tàn của bùa lửa như cánh hoa tàn lụi bị gió cuốn đi lướt qua trước mặt hai người. Tiểu Lạc Tư nói: "Có gió, Hương Thần vẫn chưa chết!"
"Đúng vậy, lúc chúng ta nói chuyện hắn vẫn luôn lắng nghe nên gió mới thổi hết đợt này đến đợt khác," Minh Trạc nhìn chằm chằm lên không trung, "Đó là hơi thở của hắn."
Vù...
Cơn gió thoảng qua như có như không, đuôi thú bạc trong lòng Tiểu Lạc Tư dựng đứng, bị gió thổi qua đổ về một phía. Cậu phản ứng cực nhanh, dựa vào cơn gió này lập tức phán đoán vị trí của Hương Thần, hai ngón tay dựng thẳng, trượt sang phía bên kia, ra lệnh: "Câu Tai!"
Lạc Tư rất ít niệm chú khi thi triển chú pháp, nhưng Tiểu Lạc Tư còn nhỏ, bình thường ra vào Thiên Hải lại coi trọng việc dùng đao nên việc tu luyện Hoả Chú chữ "卍" (Vạn) vẫn chưa đạt đến mức thuần thục. Vì vậy lúc này cậu vẫn cần niệm chú mới mượn linh năng được.
Âm thanh niệm chú vừa dứt, ánh bạc lóe lên như một sợi roi lửa được rút ra, quấn lấy một vật vô hình trong không trung.
Tiểu Lạc Tư nói: "Ta bắt được hắn rồi! Nhưng ta vừa tận mắt thấy Hối Mang ăn hắn rồi mà, chẳng lẽ thứ bị ăn là đồ giả?"
"Không phải đồ giả, mỗi lần Hối Mang ăn thứ gì, ta đều có thể cảm nhận. Những thứ bị ông ấy nuốt vào bụng, sau khi tan ra sẽ hóa thành linh năng truyền đến chỗ ta." Minh Trạc buông lỏng các ngón tay, nắm lấy dây xích, kéo mạnh Hối Mang, "Đừng ngây ra đó nữa, mau làm việc đi, ông chưa ăn sạch sẽ kìa!"
Lưng Hối Mang vừa mới thẳng lại liền còng xuống, như một con hổ đang cảnh giác. Ông nhắm hướng lao đến, bốn tay ôm lấy vật vô hình bị cuốn lấy kia, điên cuồng cắn xé.
Tiếng nhai nuốt vang lên, cổ họng Minh Trạc lập tức tràn ngập mùi tanh - Đây là bí mật của y, sau khi y và Hối Mang bị chú Huyết Gia trói buộc với nhau, dù Hối Mang ăn người hay ăn Thần, mùi vị và cảm giác đều sẽ truyền đến y một cách rõ ràng.
"Ọe!"
Bên kia, Tiểu Minh Trạc quay người nôn mửa trong vòng tay Lạc Tư. Phía trên tẩm điện chảy ra thứ nước hôi thối, cậu trợn to mắt, nắm chặt tay áo Lạc Tư, ghê tởm nói: "Lại bắt đầu rồi!"
Da thịt nứt toác, Hương Thần vẫn đang giãy giụa bị cắn trong miệng như trái cây thối rữa, còn xen lẫn cả những sợi lông như xương cá. Máu không ngừng chảy, từ đầu lưỡi kẽ răng chảy xuống cổ họng...
Chú văn trên mặt Minh Trạc vừa biến mất lại hiện lên, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang nắm chặt dây xích, y không nhịn được nữa mà nói—
"Thối chết đi được!" Tiểu Minh Trạc ôm lấy cổ họng, cào ra vài vết đỏ, mất kiểm soát hét lên, "Thối chết mất!"
Nhưng linh năng lại như sóng lớn cuồn cuộn từng đợt từng đợt ùa vào. Minh Trạc từ từ ngẩng đầu, tia sét luân chuyển giữa các ngón tay, hơi thở thậm chí còn dẫn đến sấm sét trên trời.
"Đừng ăn nữa," khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Minh Trạc ửng đỏ một cách bệnh hoạn, cậu siết chặt lấy mình, toàn thân run rẩy, "Kinh mạch sắp nổ tung rồi... Aaaa!"
Thân xác phàm nhân chỉ là vật chứa linh năng, không thể ăn uống tùy tiện như thần linh. Hơn nữa ngay cả thần linh, mỗi khi ăn một đối thủ mạnh cũng cần thời gian để tiêu hóa.
Minh Trạc lạnh lùng nói: "Ăn nhanh lên."
Lưng Tiểu Minh Trạc đã còng xuống, gần như muốn nôn hết cả dạ dày ra ngoài. Y nhìn chằm chằm xuống đất, khàn giọng kêu lên: "... đừng ăn nữa!"
Dây xích leng keng, Hối Mang dường như đang bối rối. Ông cúi đầu, dường như đang lắng nghe âm thanh.
Ăn nhanh lên.
Mau ăn đi.
Ăn—
Đừng ăn nữa.
Muốn nôn.
Ọe—
Minh Trạc quát: "Hối Mang."
Tiểu Minh Trạc hét: "Hối Mang."
Dải lụa trắng buông xuống của Hối Mang bị gió thổi tung. Ông ngẩng người lên, ánh trăng xuyên qua ngực ông, nơi đó trống rỗng. Ông đã bị móc tim từ rất lâu rồi, trái tim trong quá khứ bị con trai ăn mất. Con trai ăn tim thần, linh năng dội ngược, suýt chết vì đau đớn.
Để con trai của Hối Mang không chết, Minh Hàm đã nghĩ ra một cách, đó là tạo ra một chú pháp như gông xiềng trói Hối Mang và con trai của ông lại với nhau. Như vậy gã vừa giữ lại linh năng to lớn của Hối Mang vừa có thể coi con trai như một vật chứa có thể lớn lên. Từ đó Hối Mang trở thành "vong hồn" nửa sống nửa chết, còn con trai của ông trở thành "con người" sống dở chết dở.
Chú pháp này không phải do Minh Hàm sáng tạo ra mà do ông ta học được từ bí pháp của Minh thị. Ban đầu nó được sử dụng trên các thần linh khác, sau đó gã đã sửa đổi đôi chút. Gã cảm thấy Hối Mang và con trai của ông bị trói buộc với nhau rất thú vị, nên quyết định đặt lại tên cho chú pháp này là chú "Huyết Gia".
Minh Trạc lúc mới bị yểm chú Huyết Gia còn quá nhỏ, thân thể quá yếu. Để y lớn lên khỏe mạnh, Minh Hàm đã nghĩ ra cách thứ hai, đó là tạo ra một trận pháp dịch chuyển, biến tẩm điện thành "bụng" của Hối Mang, sau đó đặt Minh Trạc vào trong. Chỉ cần gã cho Hối Mang ăn uống đúng giờ là có thể kiểm soát được dung lượng của vật chứa Minh Trạc.
Vì vậy, Tiểu Minh Trạc chưa bao giờ trải nghiệm linh năng cuồn cuộn như vậy, chúng ào ạt tràn vào cơ thể cậu, khiến cậu chảy máu mũi miệng. Nếu cậu là đồ sứ thì đã sắp nứt ra rồi.
Đúng lúc này, Tiểu Minh Trạc nghe thấy tiếng "đinh", là tiếng đồng xu lật. Ngay sau đó, ngực cậu chùng xuống, bị một bàn tay thon dài che phủ.
Lạc Tư nói: "Cấm Hành."
Lạc Tư thi triển chú pháp rất ít khi niệm chú, vì vậy những chú pháp khiến hắn niệm ra chắc chắn là chú pháp lợi hại nhất.
Chữ "卍" (Vạn) sáng lên trên ngực Tiểu Minh Trạc, làn sóng bạc khẽ rung lên, gợn sóng xung quanh hai người tạo thành một vòng tròn bạc mờ ảo. Linh năng đang cuồn cuộn bỗng chốc dừng lại, mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh. Lúc này đừng nói linh năng, ngay cả thần linh cũng không thể lại gần Tiểu Minh Trạc nửa bước.
Đây vốn là một chuyện rất tốt, rất quan trọng, đáng tiếc mùi hương lạ vẫn còn vương vấn, linh năng của Cấm Hành không thể vào cơ thể. Bên kia, bàn tay của Minh Trạc trống rỗng, thương lôi vừa tụ lại đã biến mất.
"Đinh!"
Chú văn trên mặt Minh Trạc biến mất, không chỉ Hối Mang, ngay cả linh năng vốn có của y cũng bị cấm chế.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Hương Thần vẫn chưa lộ diện lặng lẽ nhếch mép, cuối cùng cũng nở nụ cười.
—----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro