Chương 14

[Cùng nhau lên đường. Tứ ca nàng đừng nói đến vẽ, vừa nói là khiến người ta...]

Editor: Gấu Gầy

Ba người len vào đám đông rồi chạy một mạch, may mà có Thiên Nam Tinh dẫn đường, không đến nỗi lạc. Đến giờ Dần, ba người cuối cùng cũng quay lại bến tàu. Vì chạy cả đêm, cả ba đều đói bụng, bèn ăn bánh bao trước cửa một quán trà vẫn còn mở. Ăn được một nửa, bọn họ nghe thấy trong thành có người gõ mõ, lớn tiếng thông báo: "Trời âm u–– hôm này có mưa!"

Thông báo trong thành, ngoài giờ giấc ra, còn thông báo thời tiết. Nơi này có Tắc Quan Thiên Mệnh Ti trấn giữ, bình thường sẽ không báo sai, người gõ mõ nói có mưa thì nơi này nhất định sẽ mưa.

Giang Trạc ăn mấy cái bánh bao, cơn say cũng gần hết. Y ngẩng đầu nhìn trời một lúc: "Khi nào chúng ta xuất phát?"

Thiên Nam Tinh nói: "Sắp rồi, giờ Mão xe ngựa sẽ đến đón."

Giang Trạc nói: "Tốt lắm, ta thấy cơn mưa này không giống mưa tự nhiên mà giống như có người cố tình triệu hồi. Chúng ta đi sớm một chút, tránh phát sinh chuyện rắc rối."

Y hơi để tâm đến Tắc Quan áo trắng kia, bởi vì "băng" mà đối phương triệu hồi không tầm thường, có thể áp chế hỏa ngư văn trên người y. Không chỉ vậy, hai lần giao thủ với y, đối phương đều không niệm chú quyết.

Việc niệm chú quyết rất quan trọng, bởi vì "Thông Thần Giả" là phàm nhân, linh lực mà bọn họ sử dụng khi thi triển thần uy đều "mượn" từ vạn vật tự nhiên. Vì vậy, mỗi Thông Thần Giả trước khi thi triển chú thuật, ngoài việc điều hòa khí lực còn phải nói rõ mục đích của mình cho vạn vật biết.

Truyền thuyết thời Thái Sơ, sau khi Thủy Tổ Giao Mẫu chết, hai mắt hóa thành Nhật Nguyệt song thần, song thần nói nhỏ bên tai phàm nhân, phàm nhân nhờ vậy mà trở thành "Thông Thần Giả" duy nhất trong vạn vật. Trong hàng ngàn năm qua, Thông Thần Giả đã sắp xếp ghi chép lại những lời nói nhỏ này, biến thành "Chú Thần Ngữ", tất cả bùa chú trên đời đều được dịch ra từ Chú Thần Ngữ.

Ví dụ như hai chữ quyết "Lệnh Hành", "Phá Hiêu", đều là chú quyết giản lược sau khi các tộc các phái nỗ lực, câu nguyên gốc đầy đủ của chúng phải là "Lệnh Địa Quan nghe triệu hồi, hành động ngay lập tức" và "Phá màn che của Thần, triệu hồi sấm sét cuồng bạo".

Không cần niệm chú quyết chỉ có bốn trường hợp: một là người thi triển không phải người mà là thần linh; hai là môn phái của người thi triển kỳ lạ, không lấy "niệm" làm chủ, mà lấy "viết", "vẽ" làm chủ, ví dụ như Văn Bút Tượng; ba là thứ sử dụng không phải chú thuật, mà là binh khí quyết, binh khí thông linh, tự mang linh lực; bốn là người thi triển uy thế ngập trời, trên có thể chấn nhiếp chư thần, dưới có thể áp chế chúng linh, là Thông Thần Giả trong số những Thông Thần Giả.

Giang Trạc suy nghĩ một lúc, cảm thấy Tắc Quan áo trắng kia vẫn chưa mạnh đến mức đó, rất có thể là nhờ vào binh khí nào đó, hoặc là phương thức thi triển chú thuật bí mật... Tóm lại, trước khi tìm lại được tim đèn của đèn dẫn đường, y không muốn dây vào rắc rối.

Thiên Nam Tinh chờ một lúc, thấy không ai nhắc đến, bèn ôm kiếm nhìn trái nhìn phải: "Tứ ca, vị huynh đệ này cũng sẽ đi cùng chúng ta sao?"

Giang Trạc nói: "Hả?"

Y quay đầu lại, nhìn Lạc Tư qua Thiên Nam Tinh. Lạc Tư dường như vẫn chưa tỉnh rượu, cầm nửa cái bánh bao, cũng đang nhìn y. Cái nhìn này khiến Giang Trạc cảm thấy chột dạ. Ây da da... Giang tứ thiếu gia ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: Sao mình lại lừa người ta đến đây chứ!

Lạc Tư đặt bánh bao xuống, nói với Thiên Nam Tinh: "Tứ ca của muội tối qua nói với ta, hôm nay hắn phải đi Vọng Châu làm việc. Ta là Văn Bút Tượng, đi theo chỉ sợ gây thêm phiền phức cho hai người, lát nữa hai người lên xe, ta sẽ quay về quán trọ."

Thiên Nam Tinh quay đầu nhìn Giang Trạc: "Văn Bút Tượng rất lợi hại mà."

Giang Trạc nói: "Ta có nói không lợi hại đâu!"

Thiên Nam Tinh nói: "Ta biết, trước kia huynh nghe đại sư tỷ nói bậy, tưởng Văn Bút Tượng đều––"

Giang Trạc vội vàng nhét cái bánh bao cuối cùng vào tay Thiên Nam Tinh, khuyên nàng: "Muội ăn đi, mau ăn đi! Đừng nhắc đến đại sư tỷ nữa, ta đau đầu lắm... uống rượu nhiều quả nhiên gặp báo ứng."

Lạc Tư cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Tối qua có thể uống rượu với Tứ ca cô, ta rất vui, nhưng người với người cuối cùng cũng phải chia tay, ta hiểu rõ đạo lý này."

Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một túi tiền nặng trĩu, đặt vào tay Thiên Nam Tinh.

Giang Trạc nói: "Khoan đã, ngươi đưa tiền cho tiểu sư muội làm gì?"

Lạc Tư nói: "Ngươi mời ta uống rượu, uống trà, ăn bánh bao, tiền trên người đều dùng hết rồi, đây là chút tiền tiết kiệm của ta, các ngươi cầm lấy mà dùng."

Thiên Nam Tinh bị túi tiền kia làm cho ngây người, lại nghe thấy câu "dùng hết rồi", đôi mắt hạnh mở to hơn một chút, quay đầu nhìn Giang Trạc, không thể tin nổi: "Huynh, huynh xài hết ba túi tiền rồi sao?"

Giang Trạc nói: "Ta... ta..."

Y đúng là đã dùng hết rồi! Tính tình y hoang phí, ra ngoài tiêu tiền không hề chớp mắt. Mỗi lần hỏi y tiền dùng vào đâu, y đều không trả lời được, chỉ nói là uống rượu hết, cũng chưa từng nói với ai chuyện mình giúp đỡ người ta.

Lạc Tư nói: "Nếu trên đường không đủ dùng, ta vẫn còn, các ngươi cứ cầm lấy đi."

Hắn lại lấy từ trong ngực ra một túi tiền nhỏ, bên trong toàn là tiền lẻ, chắc là hắn để dành ăn cơm. Trời đất ơi! Hắn vừa lấy túi tiền nhỏ này ra, đừng nói là Giang Trạc, ngay cả Thiên Nam Tinh cũng thấy ngượng ngùng: "Ta... Bà Sa môn chúng ta..."

Bà Sa Môn dù sao cũng là tông phái lớn ngàn năm, hôm nay lại bần đến mức phải lấy tiền cơm của người ta, xấu hổ chết đi được! Nếu để sư phụ biết được, chắc chắn sẽ đánh bọn họ từ trên núi xuống dưới núi.

Đúng lúc này, mưa bắt đầu rơi. Ba người đang ngồi trên chiếc ghế dài ọp ẹp trước cửa quán trà, thấy mưa rơi, vậy mà không ai nỡ đứng dậy trước.

Lạc Tư vỗ vỗ đầu gối, đứng dậy kéo hòm gỗ lên: "Xe đến rồi."

Mấy chiếc xe ngựa chở hàng đang chậm rãi đi về phía bọn họ, người đánh xe ngựa đi đầu đội nón lá, từ xa vẫy tay với bọn họ, ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị lên đường.

Thiên Nam Tinh cũng nói: "Tứ ca, xe đến rồi."

Lạc Tư bị mưa làm ướt, mí mắt mỏng manh càng lộ vẻ thờ ơ, như đang cố gắng giữ thể diện. Nước mưa đọng lại nơi khóe mắt lông mày, chảy xuống sống mũi và gò má, hắn cũng không lau–– Giống như lau một cái sẽ để lộ tâm trạng, khiến cho Giang Trạc khó xử.

"Lên xe đi," Lạc Tư nói, "Chỉ là hôm nay chia tay, không biết khi nào..."

Giang Trạc mở quạt xếp ra, vừa che mưa, vừa kéo dây đeo hòm gỗ của Lạc Tư: "Thiên linh linh địa linh linh, ta bấm ngón tay tính toán hôm nay không hợp để chia tay. Huynh đệ, có muốn đi Vọng Châu chơi với ta không?"

Vì có quạt xếp che chắn, tư thế của hai người giống như đang ghé vào tai nhau thì thầm. Lạc Tư liếc nhìn Giang Trạc, thấy y không hề đề phòng mà dựa vào mình, đôi mắt màu hổ phách như mật ong sóng sánh.

"Được," Lạc Tư nói, "Ta theo ngươi."

Hắn để mặc Giang Trạc kéo mình, đi về phía xe ngựa, bỗng nhiên, hắn hơi cúi người xuống, giả vờ như vô tình hỏi: "Chỗ này là vẽ sao?"

Giang Trạc đang đợi Thiên Nam Tinh lên xe trước, nghe vậy nghiêng đầu: "Chỗ nào?"

Lạc Tư giơ tay lên: "Chỗ này."

Đuôi mắt Giang Trạc nóng lên, chấm đỏ ở đó bị đầu ngón tay của Lạc Tư chạm nhẹ vào. Y như vừa tỉnh rượu mà vẫn chưa tỉnh hẳn, cũng sờ sờ ba chấm đỏ của mình: "Ồ, cái này à, là ta tự vẽ đấy. Mỗi sáng thức dậy, ta đều cầm bút chấm mực..."

Ba người lần lượt lên xe, Giang Trạc vẫn chống cằm nói nhảm. Lạc Tư dường như tin tưởng, nói chuyện với y, khiến Thiên Nam Tinh ngẩn người. Thiếu nữ ôm kiếm của mình, khi nghe thấy Giang Trạc nói tối nay sẽ rửa sạch dấu đỏ trên mặt như thế nào, cuối cùng cũng không nhịn được, lục lọi trong tay áo một hồi, lấy ra một lá bùa, lặng lẽ đưa cho hai người xem.

Tứ ca nàng đừng có nói đến vẽ, vừa nói là khiến người ta cười.

Giang Trạc: "..."

Y im miệng, nằm xuống giả vờ ngủ.

—----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro