Chương 16
[Bình Đựng Xương. "Tri Ẩn, hòm của ta để quên bên ngoài rồi..."]
Editor: Gấu Gầy
Giang Trạc mở mắt ra, trước mặt tối om. Y nhìn theo tay mình, Lạc Tư vẫn giữ nguyên tư thế vẽ bùa. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều ngẩn người: Đây là đâu?!
Y lên tiếng trước: "Huynh đệ, lá bùa của ngươi..."
Lạc Tư lộ vẻ áy náy, thành thật nói: "Là bùa chú trừ hung, nhưng trừ hơi quá."
Tình huống này không hiếm gặp, vì vẽ chú phức tạp hơn niệm chú. Cùng một loại bùa chú, chỉ cần nét vẽ hơi khác nhau một chút, hiệu quả sẽ khác nhau rất nhiều. Trong tình huống vừa rồi, mười Văn Bút Tượng thì có đến tám người có thể vẽ sai, vì vậy Giang Trạc không để tâm, còn an ủi hắn: "Không sao, chúng ta cứ ở đây đợi tên đó đến."
Trong tay áo y còn một lá bùa Chiếu Minh mới mua, vừa hay có thể lấy ra dùng. Bùa Chiếu Minh tự bốc cháy không cần lửa, chiếu sáng xung quanh mờ mờ, hai người dựa vào ánh sáng, nhìn quanh một vòng. Trùng hợp thay, nơi này lại là một cái hang.
Cái hang này chật hẹp, bốn phía đỏ tươi, như được sơn màu vậy, nhưng mặt đất lại rất bằng phẳng và khô ráo, giống như được hình thành tự nhiên. Hai người quan sát một lượt, phát hiện phía sau bị đá vụn chắn lại thành đường cụt, chỉ có một con đường phía trước có thể đi.
Nhân lúc ông mai giả gái chưa đến, Giang Trạc nói: "Đi xem thử."
Vì đường đi nhỏ hẹp, bọn họ chỉ có thể nối đuôi nhau, Lạc Tư thậm chí phải cúi đầu để tránh va chạm. Đi dọc theo con đường nhỏ một lúc, dưới chân bỗng nhiên dẫm phải mấy đồng xu. Nơi hoang vu hẻo lánh, ở sâu trong hang động kỳ lạ, sao lại có đồng xu? Giang Trạc cúi người nhặt đồng xu lên, xem xét một lúc, phát hiện trên đó khắc chú trừ tà.
"Nơi này thật kỳ lạ," y nói, "Ai lại khắc chú lên đồng xu chứ?"
Đi thêm một lúc, đồng xu dưới đất càng lúc càng nhiều, trước mắt đột nhiên rộng mở, họ đi tới một hang động tương đối rộng rãi. Đến đây, hai người mới phát hiện, hoá ra nơi này không phải là một hang động tự nhiên, mà là một lăng mộ thần bí.
Lăng mộ hình chữ nhật, ở giữa đặt một chiếc giường đá có bình phong bao quanh. Chiếc giường đá này cao hơn người, lại có bình phong che chắn, không nhìn thấy rõ mặt trước. Giang Trạc dùng phù chú chiếu sáng, khi nhìn rõ hoa văn trên bình phong, không khỏi "hưh" một tiếng.
Trên đó khắc hình Hú Liệt, vẫn là Hú Liệt với vẻ mặt kinh hãi.
Giang Trạc nói: "Chẳng lẽ đây là mộ của người tộc Tự Hỏa?"
Lạc Tư tiếp lời: "Xem ra là vậy, ngươi nhìn lên đi."
Giang Trạc ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu chính là một đôi mắt lồi to, lại là Hú Liệt. Y để bùa Chiếu Minh xoay một vòng, thấy trên tường và mặt đất đều khắc hình Húc Liệt. Hàng ngàn hình Húc Liệt này đều giống nhau, vì ánh sáng phù chú lay động, mắt của chúng như thể đang chuyển động, nhìn chòng chọc vào hai người.
Trong lăng mộ rõ ràng không có gió, nhưng Giang Trạc lại luôn cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh. Nơi đóng quân của tộc Tự Hỏa không biết đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ thị trấn không một bóng người, chỗ nào cũng toát ra sự kỳ quái. Y nhớ đến một số lời đồn về tộc Tự Hỏa, đang định nói với Lạc Tư thì nghe thấy tiếng "cộc cộc cộc" phát ra từ phía sau bình phong của giường đá.
Âm thanh này rất kỳ lạ, dập tắt cả bùa Chiếu Minh. Xung quanh chìm vào bóng tối, Giang Trạc thở nhẹ, trong sự tĩnh lặng chết người, cảm nhận được có thứ gì đó "lạo xạo" bò ra.
Một luồng gió lạnh thổi qua, Giang Trạc nói: "Lệnh Hành!"
Bọn họ lập tức dịch chuyển đến trước giường đá, vì quá tối, nhất thời cũng không nhìn rõ là gì, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân lún xuống, sau đó một bàn tay trắng bệch vươn ra!
Giang Trạc xoè Minh Phiên ra, chắn ngay trước mặt. Năm ngón tay đối phương nắm chặt, muốn cướp quạt của y. Y vừa triệu hồi Thái Phong vừa nói: "Có gì thì từ từ nói, cướp quạt của ta làm gì? Tránh ra!"
Thái Phong đánh một cái, đẩy đối phương lùi lại. Nhưng điều đáng kinh ngạc là, đối phương lùi lại rồi, tay vẫn nắm chặt quạt của y. Giang Trạc nghiêng quạt, dứt khoát đốt lên nghiệp hỏa.
"Xoẹt––"
Nghiệp hỏa Bà Sa bốc cháy, cuối cùng cũng nhìn rõ đối phương, hoá ra là một bộ xương trắng nhỏ mặc áo dài tay! Giang Trạc hơi sững người, nhất thời không phân biệt được thứ này là người là ma.
Bộ xương trắng treo một vòng bình sứ đựng xương cốt ở bên hông, đầu đội mũ da, mất một tay cũng không hề lo lắng. Nó dùng hốc mắt trống rỗng nhìn Giang Trạc, lạnh lùng nói hai chữ: "Lạc Hình!"
Đây không phải là chú thuật, mà là hình phạt của tộc Tự Hỏa, cần phải kết hợp với Viêm Dương Chân Hỏa. Nhưng nghi thức triệu hồi Viêm Dương Chân Hỏa rất phức tạp, phải có đủ hai mươi lăm người mới được, bộ xương trắng này nhiều nhất cũng chỉ tính là nửa người, làm sao triệu hồi được? Thế nhưng sự việc lại diễn ra vô cùng kỳ quái, nó vừa nói "Lạc Hình" xong, xung quanh lăng mộ thật sự bùng lên ngọn lửa màu xanh, trong đó hai luồng lửa quấn lại thành roi, quất thẳng về phía Giang Trạc.
Giang Trạc có cá lửa hộ thân, có thể đỡ được lửa xanh thiêu đốt, nhưng cũng chỉ đỡ được một lần, nếu thật sự bị roi lửa to bằng cánh tay quấn lấy, không chỉ xiêm y bị hư mà người cũng rất đau! Y vừa định ra tay thật sự thì cổ tay bị siết chặt, Lạc Tư vẽ một vòng tròn cho y: "Tạt nó."
Giang Trạc hiểu ý: "Hung Phái!"
Sóng nước lập tức bắn tung tóe, trước tiên đánh vào roi lửa Viêm Dương, sau đó đánh vào bộ xương trắng, cuồn cuộn trong lăng mộ. Nếu không có hòm gỗ của Lạc Tư chắn lại, e rằng hai người bọn họ cũng sẽ bị đập vào vách mộ. Nhưng dù vậy, hai người cũng đều ướt sũng.
Giang Trạc dùng quạt che nước: "Sóng của ngươi lớn thật đấy!"
Lạc Tư dường như không kiểm soát được hiệu quả uy lực, mấy lần vẽ bùa đều nằm ngoài dự đoán của Giang Trạc. Hai người ngồi xổm phía sau hòm gỗ, cùng nhau vắt tay áo, đợi sau khi Hung Phái kết thúc mới tách ra hai bên xem xét tình hình.
Bộ xương trắng kia đã bị sóng đánh tan, nằm rải rác trên mặt đất, "lạo xạo" rung động. Trên mặt đất toàn là đồng xu, còn có bình đựng xương mà nó vừa đeo. Những bình đựng xương này đều có hình dáng nam nhân, vì được chế tác tinh xảo nên phần lưng có thể mở ra, bên trong vốn là để đựng xương cốt, nhưng vì kích thước quá nhỏ nên chỉ nhét một ít đất vào.
Giang Trạc đổ một ít đất ra, xoa xoa giữa các ngón tay, cảm thấy loại đất này rất quen thuộc. Sau khi suy nghĩ một hồi, y đột nhiên nghĩ đến: Chẳng lẽ đây lại là đất Thái Thanh?
Nếu người tộc Tự Hỏa từng đến mộ Hồ Quỷ thì có thể lấy được đất Thái Thanh từ trưởng lão Hồ Quỷ. Nhưng bọn họ vốn hiền lành, lại không có thù hận sâu sắc như trưởng lão Hồ Quỷ, lấy đất Thái Thanh làm gì?
Nghĩ đến đây, Giang Trạc bèn hỏi Lạc Tư: "Huynh đệ, nhà ngươi ở núi Đông Chiếu, cách vùng đất chôn cất thần linh, nơi phong ấn Thái Thanh không xa, có từng nghe nói đất Thái Thanh có thể làm gì không?"
Lạc Tư cúi đầu gạt gạt bình đựng xương: "Nghe nói dùng đất để hiến tế có thể triệu hồi ngài. Nhưng ngài hung bạo như vậy, chắc cũng không nghe lời cầu xin của người khác đâu."
Giang Trạc nói: "Đúng vậy, nếu Thái Thanh dễ triệu hồi như vậy thì đã không bị phong ấn đến tận hôm nay, hơn nữa loại đất này chỉ là hư danh của vùng đất chôn cất thần linh, căn bản không có tác dụng gì."
Hai người bày bình đựng xương ra, xem xét từng cái một, phát hiện hình dáng nam nhân trên mặt trước của mấy cái bình đựng xương này muôn hình vạn trạng, có cái tay chân bị trói ngược, có cái đầu đuôi ngược nhau. Không chỉ vậy, biểu cảm của họ cứng đờ, đều là vẻ mặt nhắm mắt gào thét dữ tợn, như đang chịu đựng một loại cực hình nào đó, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hai người đang xem xét, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Đối phương vừa vào lối đi đã dẫm lên đồng xu loảng xoảng, vừa đi vừa than thở: "Lạnh quá, lạnh quá! An Nô, mau đóng cửa lăng mộ lại, bên ngoài có ba con quỷ dữ đang muốn giết ta!"
Là ông mai giả gái đã trở về!
Giang Trạc nhìn trái nhìn phải, phát hiện một bên giường đá có thể đẩy ra, bên dưới trống rỗng. Y nói nhỏ bên tai Lạc Tư: "Chúng ta trốn xuống dưới, xem hắn giở trò gì."
Nói xong, y cúi người xuống, ngồi vào bên trong. Y ngồi rất thoải mái, nhưng lại làm khó Lạc Tư, Văn Bút Tượng phải nghiêng người mới đóng giường đá lại được. Giường đá vừa đóng lại, tiếng bước chân đã đến gần. Kỳ lạ là, ông mai giả gái cũng không thắp đèn, cứ đi lung tung trong bóng tối, đến trước giường đá, lại nói: "Lạnh quá, lạnh quá! Lạnh chết ta rồi... An Nô, ngươi ở đâu?"
Giang Trạc nín thở, không biết "An Nô" là ai, đang vểnh tai nghe ngóng thì bỗng nhiên cảm thấy vai nặng trĩu, là Lạc Tư nghiêng người sang. Hắn thật sự cao lớn, cánh tay chống nhẹ vào vách giường, nhốt Giang Trạc ở giữa.
Ông mai giả gái đợi mãi không thấy ai, bèn ngồi phịch xuống giường đá. Hung Phái vừa rồi dường như đã làm hỏng một cơ quan nào đó của giường đá, nên mới đẩy tấm đá ra cho người ta chui vào. Thế nhưng lúc này, ông mai giả gái vừa ngồi lên, tấm đá liền hơi lún xuống–– May mà Giang Trạc phản ứng nhanh, giơ tay giữ tấm đá lại.
Lạc Tư cúi đầu thấp hơn, gần như ngang bằng với Giang Trạc. Thiếu gia còn chưa kịp thở phào, bên tai đã nóng lên, nghe thấy hắn gọi mình: "Tri Ẩn."
Hơi thở Giang Trạc hơi rối loạn, là do ngứa ngáy. Y liếc nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng của Lạc Tư. Hai người rõ ràng không đối diện nhau, nhưng dường như hơi thở đang quấn quýt, có lẽ đây không phải là do ai cố ý, mà là do vị trí quá chật hẹp, không gian quá nhỏ...
Lạc Tư tiếp tục thì thầm, như đang kể một bí mật: "Tri Ẩn, hòm của ta để quên bên ngoài rồi."
—----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro