Chương 27
[Kiếm Bất Kinh (8)]
Editor: Gấu Gầy
Giang Trạc chạy trốn mấy ngày liền, trong lòng luôn căng như dây đàn, lúc này nắm tay hắn đứng giữa cánh đồng hoang, y bỗng nhiên cảm thấy hoang đường: "Nếu ta không nhớ nhầm, ngươi không thể tùy tiện ra khỏi hang động kia, bây giờ đi theo ta, không sao chứ?"
Người kia nói: "Không sao, ta chỉ nán lại hai canh giờ."
Giang Trạc nói: "Ồ? Cho dù trời mưa, cũng chỉ có thể ở bên ngoài hai canh giờ thôi sao?"
Người kia dẫn đường phía trước, giọng nói trầm thấp, hơi khác với hôm ở trong hang, chắc là lại ngụy trang: "Hai canh giờ đối với ta mà nói đã rất dài rồi. Mưa không có tác dụng lớn với ta như vậy đâu, có lúc, ta chỉ có thể xuất hiện một chút."
Giang Trạc bị bịt mắt, chậm hơn hắn một bước, nhớ lại lời hắn từng nói: "Nếu ngươi sợ ra ngoài sẽ mất khống chế, ta có thể vẽ bùa cho ngươi."
Người kia nói: "Ta không cần."
Giang Trạc nói: "Huynh đệ tốt, đừng thấy ta hôm nay chật vật, nói về vẽ bùa, ta vẫn rất lợi hại."
Giọng điệu người kia rất lười biếng: "Huynh đệ tốt của ngươi không phải là ngọc bội san hô sao?"
Giang Trạc nói: "Đó là ta thuận miệng gọi thôi."
Người kia nói: "Ngọc bội san hô là huynh đệ tốt của ngươi, kiếm cũng là huynh đệ tốt của ngươi, huynh đệ tốt của ngươi thật sự quá nhiều, ta không muốn làm."
Giang Trạc thầm nghĩ: Không sai, bị hắn đoán trúng rồi, không chỉ ngọc bội san hô và Bất Kinh kiếm, ngay cả hoa cỏ cây cối trên núi Bắc Lộ, mình đều gọi là huynh đệ tốt.
Người kia hỏi: "Ngươi đến Liên Phong là để lấy kiếm giúp một huynh đệ tốt khác sao?"
Giang Trạc đáp: "Đúng vậy, nhưng ta còn phải làm một việc nữa."
Người kia nói: "Ta biết."
Giang Trạc hơi ngạc nhiên: "Ngươi biết?"
Người kia nói: "Ngươi muốn đi giết người."
Hắn nói rất chắc chắn, giống như rất hiểu Giang Trạc. Lúc này trời bắt đầu mưa, hạt mưa rơi xuống bàn tay nắm chặt của hai người, Giang Trạc bỗng nhiên cười: "Đúng vậy, ta muốn đi giết người. Kỳ thực dọc đường ta vẫn đang nghĩ, ta phải giết hắn thế nào đây."
Người kia hỏi: "Bốn cây Định Cốt Châm là do hắn phóng à?"
Giang Trạc đáp: "Đúng vậy."
Người kia nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận, đừng để hắn lên đỉnh núi."
Mấy lần nói chuyện hắn đều không hứng thú gì với người khác, lúc này lại đặc biệt nhắc nhở câu này, khiến Giang Trạc kinh ngạc: "Vì sao?"
Người kia đáp: "Trên Liên Phong có một vòng Triệu Hung trận, có thể dẫn ra oan hồn ở sông Kỳ Nguyện. Chú pháp của hắn quỷ dị, có thể mượn sức mạnh từ trận pháp này."
Giang Trạc trầm ngâm: "Đêm đó quanh người hắn đúng là có khói đen, không giống người trong bách gia..."
Y nhớ lại đêm đó, Lý Vĩnh Nguyên dùng "Kinh Xuyên" đối phó Cảnh Vũ, nhưng lại bị Cảnh Vũ dùng ba đạo chú quyết thần bí khắc chế, chính ba đạo chú quyết đó đã khiến Lý Vĩnh Nguyên hộc máu tươi, khó mà đánh tiếp. Chẳng lẽ đêm đó, Cảnh Vũ cũng đã bố trí Triệu Hung trận ở thành Tiên Âm?
Tiếc là Thiên Mệnh Ti chỉ là một môn phái nhỏ bé tầm thường, Giang Trạc biết rất ít về bọn họ. Không chỉ y, nửa tháng trước, e rằng sẽ chẳng ai tin trong một môn phái nhỏ bé như vậy lại có người có thể so tài với Lý Vĩnh Nguyên. Hiện giờ Cảnh Vũ danh tiếng vang xa, nhưng cũng chỉ là một "Đại Tắc Quan", ti chủ của Thiên Mệnh Ti lại là người khác.
Nghĩ đến đây, Giang Trạc hỏi: "Ngươi có biết núi Biện Đà không?"
Người kia nói: "Cột chống trời cao nhất?"
Giang Trạc gật đầu: "Đúng vậy, 'cột chống trời cao nhất' còn gọi là núi Biện Đà, người ta muốn giết xuất thân từ núi Biện Đà. Bây giờ nghĩ lại, nơi đó gần lạch trời, vốn là vùng đất hung tà."
Kỳ thực mấy trăm năm trước, thế gian không phải "tam sơn lục châu", mà là "tứ sơn lục châu". "Tứ sơn" chính là chỉ bốn cột chống trời, bọn họ được thần linh ủy thác, thờ phụng bảo vật thần bí của Giao Mẫu, canh giữ biển trời vô tận. Nhưng sau đó hai cột chống trời Đông, Nam bất ngờ sụp đổ, khiến biển trời vô tận nghiêng đổ, tạo ra một lạch trời sâu không lường được, dài hàng nghìn dặm trên mặt đất, nhấn chìm hàng vạn người. Để ngăn chặn biển trời, hai phái Đông, Nam hiến tế bảo vật thần bí, triệu hồi một vị thần linh tên là Biện Đà. Biện Đà cảm nhận được thiên mệnh, lập tức hóa thành núi, mọc lên bên cạnh lạch trời, từ đó trở thành ngọn núi cao nhất thế gian, cũng chính là núi Biện Đà ngày nay.
Có núi Biện Đà, nguy cơ 'biển trời' cũng được giải quyết, đây vốn là chuyện tốt đẹp khiến ai cũng vui mừng. Nhưng không ngờ, ngay ngày Biện Đà thành núi, lạch trời cũng sinh ra một vị thần. Vị thần tắm trong 'biển trời', là hóa thân của oán niệm, nghe đồn hắn vừa mở mắt, Sóc Nguyệt Ly hỏa liền thiêu đốt vạn vật, hắn đi đến đâu, tai ương lại lan đến đó... Chính vì vậy, sông Kỳ Nguyện chảy ra từ lạch trời tràn ngập hung khí oán niệm, năm nào các danh môn đại phái cũng phải cùng nhau trấn áp.
Giang Trạc suy nghĩ miên man, không để ý mưa đã lớn dần. Dải lụa ướt nước, vô thức trượt xuống. Y hơi mở mắt, nhìn qua khe hở — còn chưa kịp nhìn thấy gì, mắt đã bị che lại.
Người kia đến rất gần y: "Đến rồi."
Giang Trạc nói: "Ngươi phải đi rồi sao?"
Hơi thở của người kia rất nhẹ, cúi đầu như đang nhìn trẻ con: "Ngươi không muốn ta đi sao?"
Tay kia của Giang Trạc vẫn đang cầm kiếm, y cong môi: "Ta..."
Người kia nói: "Ngươi không được cười với ta."
Giang Trạc nói: "Một cái cũng không được sao?"
Nhiệt độ của người kia đang dần tăng lên, hắn nhớ rất rõ: "Lúc ngươi nói 'giết người', đã cười một cái rồi."
Giang Trạc nói: "Được rồi, ngươi nghe ta nói này, tuy ta có rất nhiều huynh đệ tốt, nhưng chưa từng kết giao với người nào hợp ý như ngươi. Hôm nay ta lên Liên Phong, nếu hoàn thành được hai việc kia thì sẽ mời ngươi uống rượu."
Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, dù lấy kiếm của Lý Vĩnh Nguyên hay giết Cảnh Vũ, y đều phải liều mạng. Suy nghĩ một chút, y lại nói: "Đáng lẽ ta nên hỏi lại tên ngươi, nhưng nếu hai việc này không thành, có hỏi cũng vô ích... Lần sau, lần sau chúng ta uống rượu, ta sẽ hỏi ngươi nhé, được không?"
Người kia không trả lời, dải lụa trước mắt Giang Trạc buông lơi, trượt dần theo sống mũi. Y đón lấy dải lụa, mở mắt ra, màn mưa trước mặt dày đặc, không còn bóng dáng ai.
Đối phương đã đi rồi.
Giang Trạc cũng không buồn. Bởi vì trời đã sáng, y đứng ở ngã ba đường, hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đường nét của Liên Phong. Ngọn núi ẩn trong mây, như bóng dáng nghiêng nghiêng của một thần nữ đang lau nước mắt, khiến người ta sinh lòng thương xót, nên mới gọi là "Liên Phong*". Có lẽ vì thời tiết, chú Phong Sơn dưới núi rất rõ ràng, tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh giữa rừng cây.
*Liên Phong 憐峰: liên là thương xót, phong là đỉnh núi.
Thông thường những môn phái có chút danh tiếng đều sẽ bố trí loại chú Phong Sơn này ở nơi đóng quân, tác dụng của nó giống như kết giới, có thể ngăn người ngoài xâm nhập. Giang Trạc rất quen với loại chú Phong Sơn này, chỉ niệm một chú quyết ẩn thân giấu đi hơi thở rồi bước vào. Y không lập tức lên núi mà cải trang một chút, trước tiên đến trấn nhỏ dưới núi dò la tin tức.
"Hôm nay mưa to, chẳng làm ăn gì được! Mấy huynh đệ ngồi đây uống rượu, có tin tức gì thì kể nghe chơi."
Trong quán rượu cũ nát ở cổng trấn, mấy người vận chuyển muối đang tụ tập. Bọn họ tụm ba tụm bảy, gọi vài đĩa đậu phộng và đồ nhắm, trò chuyện với nhau.
"Còn có tin tức gì nữa? Chỉ có chuyện thành Tiên Âm thôi."
"Chuyện đó ồn ào lắm, gần đây còn mở cái gì mà hội Vạn Tông, nghe nói các tông tộc môn phái ở hai châu phía Nam đều đến. Khí thế lớn lắm, còn hơn cả lúc sáu châu đình chiến."
Vài người ngồi ở giữa dường như rất có uy tín. Một người trong số đó gắp vài miếng thức ăn, cười những người khác: "Nhìn bộ dạng quê mùa của ngươi kìa, hai châu phía Nam thì có khí thế gì? Từ khi Càn Khôn phái suy tàn, các môn phái bên đó đã chẳng còn gì đáng xem!"
Một người phụ họa: "Đúng đúng, trước đây không phải hay nói 'tứ sơn' sao? Bây giờ Bà Sa môn cũng không ổn rồi, huống chi là Càn Khôn phái."
Người đang ăn nói: "Bà Sa môn vẫn còn có chuyện để nhắc đến, mấy ngày nay các ngươi đều ở nhà nên chưa biết đúng không? Có một đệ tử Bà Sa môn, nghe nói còn là đồ đệ của Thời Ý Quân, đã gây hấn với Hoàng trưởng lão của Sa Mạn tông trong hội Vạn Tông, tự xưng là đồng mưu của Lý Vĩnh Nguyên, làm Lý Tượng Lệnh tức giận đến mức phải rút kiếm!"
Giọng điệu của hắn rất kịch tính khoa trương, khiến mọi người đều xúm lại, hồi hộp vì cuộc xung đột theo lời hắn kể. Có người tấm tắc: "Đến Lý Tượng Lệnh cũng rút kiếm ra, vậy tên đệ tử Bà Sa môn kia còn đường sống không?"
Người đang ăn nói: "Nhất định là không, nghe nói hắn phun máu tại chỗ, ngã xuống đất chết luôn."
Giang Trạc uống rượu bên cạnh, thầm nghĩ: đúng là chuyện nhảm nhí tào lao gì cũng nói được.
Người đang ăn đặt đũa xuống, vẫy tay với mọi người xung quanh: "So với những chuyện đó thì ta có một tin tức rất đáng để nói cho các ngươi nghe."
Mọi người ghé đầu lại: "Tin gì vậy?"
Người đang ăn nói: "Ta nghe nói, vị 'Đại Tắc Quan' đang ở trên núi kia gần đây không được vui lắm, các ngươi ra vào giao hàng thì nhớ đừng chọc giận người ta."
Đại Tắc Quan trên Hiệp Phong này chỉ có một, chính là Cảnh Vũ đang dưỡng thương.
Mọi người không hiểu, có người hỏi: "Hắn lập công cứu người, lại là đại anh hùng được lục châu ca tụng, sao lại không vui vậy?"
Người đang ăn đáp: "Nội tình ra sao ta không rõ, chỉ nghe các huynh đệ khác nói, ti chủ đã gửi Phi Tống Lệnh cho hắn, mắng hắn một trận! Hắn cũng thông minh, bây giờ lấy cớ dưỡng thương, trốn trên núi không chịu gặp ai."
Những người khác hỏi: "Lạ thật, hắn đang nổi tiếng mà! Phạm lỗi gì mà ti chủ lại nổi giận thế?"
Người đang ăn uống rượu: "Ai mà biết? Nhưng dạo này tâm trạng của hắn rất tệ, ở trên núi đánh đấm chém giết, đáng sợ lắm!"
Một người khác nói: "Ti chủ mắng hắn, hắn lại mắng người khác. Lúc ta lên núi, thấy hắn tập hợp rất nhiều đệ tử, bắt người ta giả dạng Lý Vĩnh Nguyên... Giết không ít người đâu!"
Mọi người dường như đều nghe qua chuyện này, chỉ nói: "Tính hắn là vậy, ngoài đệ đệ của hắn ra, hắn có tử tế với ai đâu? Lý Vĩnh Nguyên cũng thảm, chết rồi còn bị hắn giết cả trăm lần..."
So với Lý Vĩnh Nguyên đang bị mọi người mắng chửi, bọn họ sợ Cảnh Vũ hơn nhiều. Người đang ăn nói: "Hắn hận Lý Vĩnh Nguyên đến tận xương tủy, ngay cả ba chữ Lôi Cốt môn cũng không cho người ta nhắc đến. Tên ai có ba chữ đó thì mau đổi đi! Kẻo để hắn nghe thấy, nhẹ thì bị đánh, nặng thì mất đầu."
Đám người đang nói chuyện, bỗng thấy rèm cửa bị vén lên, một đệ tử áo trắng bước vào. Tên đệ tử thần sắc lạnh lùng: "Được lắm! Bọn ăn mày các ngươi, dám nói xấu sau lưng Đại Tắc Quan!"
Hắn vừa nói xong, mấy người vận chuyển muối bên trong lập tức hoảng loạn. Người đang ăn vội vàng đứng dậy, tự tát vào mặt mình mấy cái: "Không dám, không dám! Ta vừa rồi uống rượu xong nên nhất thời hồ đồ..."
Tên đệ tử nói: "Nói nhảm ít thôi, bắt hết lại cho ta, dẫn đi!"
—-----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro