Chương 50
[Thổi tuyết bay]
Editor: Gấu Gầy
Giọng hắn thản nhiên, giống như "phát điên" là chuyện thường ngày, còn chữ "xấu" bị hắn cắn nhẹ trong kẽ răng đậm mùi dụ dỗ.
Giang Trạc hỏi: "Không cho ta nhìn thật sao?"
Lạc Tư "ừm" một tiếng, như thể lười biếng: "Không cho."
Giang Trạc cong môi: "Được, ta không nhìn, ta nhắm mắt lại rồi đây."
Lúc này U Dẫn đã phong ấn bầu trời, con mắt như trăng tròn dần dần biến mất, dây rối bay phần phật như những cành liễu rủ trong gió lướt qua cạnh hai người.
Giang Trạc hỏi: "Nhưng chúng ta cùng vào sân, sao lại đột nhiên tách ra?"
Lạc Tư đáp: "Trong sân có mê trận, thứ được chôn dưới đất nhân cơ hội quấy phá làm lỡ thời gian của ta."
Thứ được chôn dưới sân chắc là thi hài của đệ đệ gã. Vì nó, chú quyết của Giang Trạc mất hiệu lực, nên mới bị dây rối trói buộc.
Giang Trạc nói: "Thì ra là ngươi, thảo nào sau khi ta tỉnh lại, chú quyết lại có thể sử dụng bình thường. Nhưng ta muốn biết, ngươi giải quyết nó như thế nào?"
Lạc Tư nói: "Ta bảo nó đi."
Giang Trạc nói: "Chữ 'đi' này nghe hơi khách sáo, nó là thần, sao lại giống như mèo con bảo đi là đi chứ? Ầy? Hay là ngươi đã vẽ bùa chú gì để đuổi nó đi?"
Lạc Tư dường như không định buông tay, nghe y hỏi liền đáp: "Phải."
Giang Trạc hỏi: "Vậy ta càng tò mò hơn, loại bùa chú gì mà có thể tống cổ thần linh đoạ hoá?"
Lạc Tư đáp: "Bùa Thái Thanh."
Giang Trạc giơ hai ngón tay lên, không biết từ lúc nào đã kẹp một lá bùa nhàu nát: "Ồ, là bùa Thái Thanh có ba vòng tròn này sao? Nếu vậy, ta đứng gần lẽ ra phải có chút cảm giác, nhưng không hề."
Lá bùa này là do Lạc Tư vẽ ở cửa phủ đệ, trên đó chỉ có ba vòng tròn. Lúc đó Giang Trạc không vứt đi, là vì y nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra bùa chú nhà ai chỉ có ba vòng tròn, hơn nữa còn là ba vòng tròn lớn nhỏ không đều, sắp xếp lộn xộn.
Y nói: "Thực ra ta nên nhận ra từ sớm, lần đầu tiên ngươi vẽ bùa cho ta chỉ có một vòng tròn, sau đó bất kể bùa gì cũng vẽ vòng tròn."
Đương nhiên vòng tròn và vòng tròn cũng có sự khác biệt, có cái to cái nhỏ, còn có cái rất cẩu thả. Nhưng dù khác biệt thế nào, chúng đều chứng minh một chuyện, đó là Lạc Tư giúp người ta thi triển chú quyết, căn bản không cần vẽ bùa.
Giang Trạc tiếp tục nói: "Vòng tròn thì cũng thôi đi, uy lực lại còn kinh khủng."
Lạc Tư cúi đầu xuống: "Uy lực lớn không tốt sao?"
Giang Trạc đáp: "Tốt thì tốt, nhưng lúc ở Minh Công lĩnh, ta đã thấy bùa Trấn Hung ngươi khắc trên kiệu hoa, nét nào cũng đẹp và ngay ngắn. Chẳng phải rất kỳ lạ sao? Một nhân vật lợi hại có thể khắc ra bùa Trấn Hung như vậy lại không khống chế được uy lực của những bùa chú khác, chẳng lẽ những bùa chú khác khó vẽ hơn bùa Trấn Hung? Ta đoán không phải, mà là ngươi bình thường chỉ biết và chỉ cần vẽ bùa Trấn Hung."
Nói đến đây, y quay đầu lại. Gió đêm thổi qua, y hỏi: "Ta nên gọi ngươi là Lạc Tư, hay là Thái Thanh?"
Dây rối đầy trời như những lá cờ bay phấp phới, đan xen rơi xuống xung quanh hai người. Dưới bầu trời đỏ rực, bọn họ thân mật như đang dựa vào nhau. Chuông gió treo dưới mái hiên nhà cũ đung đưa, phát ra tiếng "leng keng, leng keng".
Lạc Tư rũ mắt, không biết đã nhìn y bao lâu: "Ngươi lừa ta."
Giang Trạc không nhắm mắt, trong đôi mắt màu hổ phách của y phản chiếu một vầng sáng bạc. Những sợi tóc bạc xõa xuống vai y như ánh trăng rơi xuống, xen lẫn với mái tóc đen của y lại như tuyết mỏng lất phất trên đỉnh núi cao.
Trên đời này có rất nhiều truyền thuyết về Kiếp Tẫn Thần, Giang Trạc đã nghe qua trăm truyện, nhưng không có truyện nào miêu tả Thái Thanh là vị thần anh tuấn nhất trong số các vị thần.
Hắn đứng rất gần y, hơi thở nhẹ như lông hồng. Đôi mắt có thể thiêu đốt vạn vật trong truyền thuyết giống như mặt hồ giữa đỉnh núi tuyết cô liêu, từ đầu đến cuối chỉ phản chiếu bóng hình của một người.
Giang Trạc cảm thấy nóng ran, là đầu ngón tay Lạc Tư chạm vào má y nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng dừng lại ở đuôi mắt y.
"Tri Ấn," hắn khẽ nâng mí mắt, mang theo vẻ điên cuồng mê hoặc lòng người, "Ngươi sợ sao? Nếu không sợ, có thể đến gần hơn một chút."
Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, đã gần đến mức không thể gần hơn nữa, Thái Thanh nhìn thẳng vào mắt y, mục đích rất rõ ràng——
Hắn quả thật đang phát điên, ngay cả giả vờ cũng không cần nữa.
Giang Trạc mở miệng, định nói không sợ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, y lại đến gần, gần như chạm vào môi Thái Thanh, khẽ đáp: "Sợ."
Sợ.
Chữ này như một mệnh lệnh, dễ dàng cướp đi chút lý trí còn sót lại của Thái Thanh. Hơi thở hắn nặng nề, đột nhiên nâng mặt Giang Trạc lên——
Bị hôn một cái.
"Leng keng."
Đây là tiếng chuông gió va chạm dưới mái hiên, cũng là nhịp tim bối rối của Thái Thanh. Ánh mắt hắn sững sờ, như đang hoang mang trong cơn điên loạn, không ngờ đến khoảnh khắc này.
"Sợ thì không được đến gần sao? Hửm?" Giọng Giang Trạc mang theo ý cười, "Chỉ có ngươi mới được đặt ra quy tắc sao? Ác thần uy phong như vậy à? Nếu ta cứ muốn..."
Chữ "muốn" còn chưa dứt, y đã bị hôn. Hơi thở nóng bỏng và hỗn loạn, Thái Thanh dùng sức, như đang xoa nắn, nâng mặt y lên.
"Ưm!"
Đuôi mắt Giang Trạc bị xoa đến mức mất hết thần sắc, y khẽ nuốt nước bọt, đầu lưỡi dường như bị mút lấy. Thái Thanh mất kiểm soát khiến Giang Trạc như sư tử tuyết gặp lửa, ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn. Trong nụ hôn, lá bùa Thái Thanh kẹp giữa hai ngón tay y rơi xuống, bị gió thổi bay.
"Thái..."
Giang Trạc khẽ đưa tay định túm lấy lá bùa, nhưng Thái Thanh lập tức nắm lấy cổ tay y, ôm trọn y vào lòng.
Điên rồi!
Giang Trạc tưởng rằng chỉ hôn một cái, chạm nhẹ rồi thôi. Ai ngờ lại đến mức này, quấn quýt si mê như bị ma nhập.
Lá bùa bay lên không trung hóa thành tro bụi, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng tăng cao. Giang Trạc thở hổn hển, nóng quá. Áo y ướt đẫm, lưng và cổ đều toát mồ hôi. Đầu lưỡi tê dại, tay chân mềm nhũn, y bỗng hốt hoảng trong lòng.
"Lạc——"
Đầu lưỡi bị cắn.
"Ưhm——"
Giang Trạc vội vàng né tránh, mặt vừa mới quay đi đã bị Thái Thanh xoay trở lại. Đuôi mắt, chóp mũi, khóe miệng đều bị hôn, lúc nhẹ lúc mạnh. Y vừa mới nói "chờ một chút", đã bị hôn tiếp.
Nóng quá!
Giang Trạc lại né tránh, nụ hôn của Thái Thanh rơi xuống vành tai y. Lần này hỏng bét rồi, hơi thở nóng ẩm kia khiến chân y mềm nhũn! Cứ tiếp tục thế này, e rằng y còn chưa bị Thái Thanh làm cho choáng váng thì đã bị hôn đến ngất xỉu rồi!
"Lệnh Hành!"
Giang Trạc muốn chạy, nhưng Thái Thanh ở đây, Lệnh Hành cũng không đi được mấy bước. Cơ thể vừa mới cử động tượng trưng đã bị Thái Thanh nắm lấy cổ tay, kéo lại vào lòng.
Trời ơi!
Giang Trạc sợ nụ hôn này, không còn bình tĩnh, giơ cổ tay lên cầu xin: "Thái Thanh, Lạc Tư, được rồi! Hôn thêm một cái nữa? Hoặc là hai cái? Không thể hôn mãi được..."
Thái Thanh hơi rũ mắt, vì khoảng cách gần nên phần điên cuồng kia hiện rõ, hắn không nói gì nhưng ánh mắt lại viết đầy: Muốn hôn, muốn hôn, vẫn muốn hôn!
Giang Trạc che môi, hắn liền hôn cổ tay. Đôi môi mỏng phả ra hơi thở nóng bỏng như đang hôn một viên ngọc sắp tan chảy—— Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Mạch đập của Giang Trạc áp vào môi hắn, mỗi nhịp đập như lộ ra chút chân tình.
Hắn gọi: "Giang Tri Ấn."
Hôn một cái.
Lại gọi: "Giang Tri Ấn."
Hôn thêm một cái.
Giang Trạc cảm thấy tê dại và ngứa ngáy, giống như chỗ bị hôn không phải cổ tay mà là trái tim.
"Đừng gọi nữa," tim y đập như trống, không chịu nổi nữa, "Đừng..."
Thái Thanh cắn y, rất nhẹ, gần như là mút. Trên cổ tay Giang Trạc vẫn còn quấn ấn ký như sợi xích nhỏ màu đỏ kia, sau khi bị cắn, hồn vía y muốn bay lên trời.
Phong lưu, tiêu sái gì chứ, đều bị vạch trần rồi! Đều tại y, là y quá xấu xa, quá ngây thơ, tùy tiện nói một chữ "sợ", lại còn hôn người ta trước, khiến bây giờ trở nên luống cuống. Không chỉ đuôi mắt bị xoa đỏ mà vành tai cũng bị hôn đỏ, đầu lưỡi vẫn còn chút tê dại nóng ran, đến nói cũng không rõ ràng!
May mà Thái Thanh không cắn lâu, chỉ cắn một cái. Nhưng một cái này cũng đủ khiến Giang Trạc choáng váng, y không dám dùng tay chắn nữa, vội vàng né tránh.
Không còn cổ tay cản trở, hai người lại mặt đối mặt, thấy Thái Thanh đến gần, Giang Trạc vội vàng nói: "Dừng lại, dừng lại! Chúng ta đổi lại, ta hôn ngươi được không?"
Câu này quả nhiên có tác dụng, Thái Thanh thật sự dừng lại. Hắn nhướng mày, giống như đã tỉnh táo, lại như đang nhẫn nhịn.
Giang Trạc bắt chước, hôn hắn một cái, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống. Y thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Hóa ra Kiếp Tẫn Thần thích được dỗ dành như thế này, nếu sư phụ và Lý Tượng Lệnh biết được chắc chắn sẽ há hốc mồm.
Thái Thanh không nhúc nhích, cứ nhìn thẳng vào y, dường như vẫn còn muốn. Giang Trạc đành phải hôn thêm một cái nữa, lần này hôn xong, Thái Thanh không để y rời đi.
"Đã lừa ta," giọng hắn trầm khàn, gần như nỉ non, "Lại còn hôn ta."
Giang Trạc nói: "Phải, đã lừa ta, lại còn hôn ta. Sao ngươi là ác thần mà lại đi cáo trạng trước? Hửm?"
Thái Thanh nói: "Vì ta không nói lý lẽ."
—-----
Gấu Gầy: hôn rồi, tung bông 💐💐🎊🎊
-------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro