Chương 82

[Trấn Thiên Quan (3)]

Editor: Gấu Gầy

Lạc Tư không thấy Như Ý lang đâu, hắn nhìn ngôi miếu Hà Thần. Ngôi miếu này có tạo hình kỳ lạ, dùng những cột gỗ to màu đỏ son chồng chất lên nhau, kết cấu phức tạp, dựng nên một ngôi miếu gần như lơ lửng trên mặt sông. Đỉnh miếu nhọn hoắt, lợp ngói đen mỏng như vảy cá, những viên ngói đen đó ánh lên lờ mờ dưới mưa phùn, tựa như sinh vật sống.

Bà mối đã lên bậc thang, bà ta quay lại vẫy khăn tay với Lạc Tư, cười tươi như hoa: "Lại đây lại đây, Giang lang quân, chúng ta đi lên từ bên này."

Lâm Trường Minh không thể vô cớ bày ra ảo cảnh này, hắn ta đã dẫn Lạc Tư và Minh Trạc vào trận, chắc chắn có mục đích đặc biệt. Lạc Tư bước lên bậc thang, quyết định dùng thân phận "Giang lang quân" đi lên xem thử.

Bà mối thấy hắn đi theo, mừng rỡ khôn xiết: "Ta làm nghề này bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp được lang quân anh tuấn như ngài. Ai da, Giang lang quân, cẩn thận dưới chân, mấy hôm nay Như Ý lang liên tục cưới vợ, khắp nơi đều rải tiền giấy, giẫm phải là xui lắm đấy......"

Trên bậc thang quả nhiên rải đầy tiền giấy, ba màu đỏ trắng vàng chồng chất lộn xộn, còn náo nhiệt hơn cả mộ của Minh Hàm. Chỉ là thành thân là chuyện vui, chưa từng nghe nói ở đâu có tục lệ rải tiền giấy khi cưới hỏi.

Lạc Tư hỏi: "Đám cưới đàng hoàng, sao lại rải tiền giấy?"

Bà mối che miệng cười, nheo mắt lại như con chồn vàng: "Như Ý lang cưới vợ, ba ngày thay tân nương một lần, năm ngày chôn một lần. Nhiều nhà thấy phiền phức, cứ thế coi đưa dâu thành đưa tang, vừa thổi kèn đánh trống vừa rải tiền giấy. Ai da, ai da, ngài đừng sợ, chỉ cần chúng ta không giẫm lên tiền giấy này thì sẽ không bị xui đâu."

Lạc Tư đương nhiên không sợ, hắn bị dính mưa, lại hỏi: "Vậy Như Ý lang là người nào?"

"Như Ý lang là người nào ư?" Bà mối nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Lạc Tư, khăn tay làm lem cả phấn son trên mặt, "Giang lang quân ngủ mê rồi à? Như Ý lang không phải là người, Như Ý lang là Hà Thần (thần sông) của chúng ta."

Tí tách.

Mưa rơi trên chóp mũi Lạc Tư, hắn nhìn bà mối, cảm thấy kỳ lạ—

Như Ý lang là Lâm Trường Minh, Lâm Trường Minh trong hiện thực là tộc trưởng của tộc Khổ Ô, tại sao ông ta lại tự biến mình thành Hà Thần trong trận  Phong Yểm? Nghe bà mối nói, hình như còn là một Hà Thần không được tốt đẹp cho lắm.

"Như Ý lang ban mưa cứu đời, lại còn là một công tử đẹp như ngọc, tốt hơn đám phàm phu tục tử ngoài kia không biết bao nhiêu lần. Giang lang quân, không phải bà mối ta nói quá, nam nhân trong thành muốn lấy Như Ý lang không đến ngàn thì cũng đến trăm, vì ngài mà ta chạy gãy cả chân đây này!" Bà mối cười toe toét, "May mà lòng thành cảm động trời xanh, cuối cùng Như Ý lang chọn tới chọn lui đã chọn trúng ngài - và năm người khác nữa!"

Còn năm người khác nữa?

Như đoán được ý nghĩ của Lạc Tư, hoặc là vốn dĩ muốn cho hắn xem. Bà mối vung khăn tay, chỉ về phía bên kia: "Ngài xem, đều được đưa đến rồi kìa!"

Lạc Tư nhìn ra xa, thấy phố xá vắng tanh, dưới mưa phùn lại xuất hiện vài chiếc kiệu hoa đang được đưa đến miếu Hà Thần.

"Ngài cũng đừng bận tâm, mấy lang quân kia ta đã xem qua rồi, tuy cũng là rồng phượng chốn nhân gian, nhưng chẳng ai bằng ngài." Bà mối xoay người bước lên bậc thang, cười khúc khích, "Như Ý lang mà gặp ngài chắc chắn sẽ không còn để ý đến ai khác nữa."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cuối bậc thang. Lạc Tư quan sát miếu Hà Thần, phát hiện nhìn gần nó càng giống một con trăn đen há to miệng. Trước cửa miếu có một cái đỉnh lớn, bên trong cắm xiên vài nén nhang, một tiểu đồng mặc áo sặc sỡ đang đứng đợi ở cửa.

"Các ngươi đến đầu tiên, coi như có thành ý," giọng tiểu đồng non nớt, nó cầm ngọc như ý, nhìn Lạc Tư từ trên xuống dưới, "Ừm, người này trông cũng có nhan sắc."

"Tiểu tôn giả hài lòng là tốt rồi," bà mối mặt mày hớn hở, làm động tác đưa Lạc Tư về phía trước, "Vậy mau để Giang lang quân vào đi, lỡ giờ lành thì không tốt đâu."

"Ngươi có lòng, lát nữa ta sẽ tự mình bẩm báo với Như Ý lang. Ngươi tích được không ít công đức, có thể về nhà nghĩ xem còn tâm nguyện gì, đợi lần sau Như Ý lang ban ân sẽ giúp ngươi hoàn thành." Tiểu đồng đặt ngọc như ý lên khuỷu tay, ra hiệu cho Lạc Tư đi theo giữa tiếng cảm ơn rối rít của bà mối, "Đi theo ta vào trong."

Lạc Tư đi theo tiểu đồng vào miếu, chân hắn dài, tiểu đồng đứng trước mặt hắn trông như củ cải nhỏ. Củ cải nhỏ lải nhải: "Phục vụ Như Ý lang có vài quy tắc, ngươi nhớ kỹ nhé, thứ nhất......"

Ngôi miếu này có tạo hình kỳ quái, bên trong càng kỳ quái hơn. Tiền đường rộng lớn không đặt bàn thờ hương khói mà lại bày bút mực giấy nghiên, hai bên tường dán đầy tranh giấy, trong tranh vẽ cảnh sóng biển và tiên sơn. Qua tiền đường là một cái đỉnh lớn, rồi mới đến chính điện.

Chính điện của các thần miếu ở lục châu đều đặt biển tên thần hoặc tượng thần, nhưng chính điện này không có biển tên hay tượng, chỉ đặt một bàn thờ hình tròn cao ngang nửa người ở giữa. Bàn thờ buông màn mỏng, bốn phía treo vô số đèn bạc.

Tiểu đồng quỳ xuống đất, lanh lảnh nói: "Như Ý lang, tân nương đã được đưa đến rồi."

Dưới ánh đèn, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng người trong màn lụa. Người đó không đáp, chỉ nhẹ nhàng vén màn lên.

"Như Ý lang" ngồi một mình trên đài sen, khoanh chân chống một tay, nhìn từ trong ra ngoài. Y để trần nửa người trên, đeo chuỗi ngọc châu trước ngực, cánh tay đeo vòng vàng, nhưng vẻ hoa quý lộng lẫy toàn thân cũng không sánh bằng khuôn mặt—

Đôi mắt như hổ phách, phối với kim tuyến điểm giữa trán, vừa giống như thần Phật khinh miệt, lại như tiên nhân chế giễu.

"Ồ——" Minh Trạc kéo dài giọng, nửa cười nửa không, "Đây là tân nương dâng lên cho ta sao?"

—---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro