Chương 92

[Trấn Thiên Quan (13)]

Editor: Gấu Gầy

Lạc Tư nói: "Không kịp nữa rồi, con sông đó đã biến mất."

"Vậy thì hỏng rồi," cơ thể Minh Trạc bỗng dưng nặng trịch, từ trên không trung rơi xuống, "Không có nước Quang Minh, ta không mượn linh được."

Như đáp lại lời y, dải lụa bịt mắt, cây đàn tỳ bà lần lượt biến mất, y không thể duy trì hình dạng Nguyệt Thần nữa, lại biến trở về "Như Ý lang".

"Nước Quang Minh vốn là một chỗ sơ hở trong trận pháp này, giờ sông biến mất rồi, chứng tỏ Lâm Trường Minh đã sửa chữa chỗ này khi chúng ta Khám Tội. Chuyện mượn linh để sau," Lạc Tư không đợi Minh Trạc rơi xuống đất, dang tay đỡ lấy y, "Chúng ta chuồn trước đã!"

"Ầm——"

Xung quanh vẫn là cảnh tượng trước khi hai người Khám Tội, bột cá lửa bay tứ tung, khắp nơi đều là nghiệp hỏa đang cháy hừng hực. Lâm Trường Minh đang cầm kiếm đứng không xa, vừa nhìn thấy bọn họ, liền đuổi theo.

"Hắn ta đúng là bám dai như đỉa," Minh Trạc ấn lên vai Lạc Tư, chỉ đường, "Đến miếu Hà Thần, trong miếu vẫn còn nước Quang Minh!"

Lạc Tư chạy như bay, vài bước nhảy qua đám lửa, chạy về phía miếu Hà Thần. Hắn hỏi: "Sao trong miếu lại còn nước Quang Minh?"

"Là do đồng tử để lại," Minh Trạc nói, "Lần đầu tiên ngươi vào miếu, đồng tử vì muốn ngăn chúng ta chạm vào nhau, đã từng nói mình đã chuẩn bị sẵn nước Quang Minh, nhưng lúc đó chúng ta đang vội chạy trốn, không ai để ý đến bát nước đó, nên ta đoán nó vẫn còn trong miếu."

Đồng tử là người trong trận, chỉ cần khi lấy nước hắn ta thừa nhận bát nước đó là nước Quang Minh, thì bát nước đó chính là nước Quang Minh, bất kể Lâm Trường Minh có biến bát nước đó thành bánh chẻo, bánh bao hay hương nến, nó mãi mãi vẫn là nước Quang Minh, đây là quy tắc vận hành của ảo cảnh, sự thật đã được người trong trận thừa nhận không thể thay đổi.

Tuy Lâm Trường Minh là người lập trận, nhưng cũng không thể phớt lờ quy tắc của ảo cảnh mà trực tiếp xóa bỏ "sự thật", nên hắn ta chọn cách dùng lửa đốt con sông để vá lỗ hổng. Theo hắn ta, không còn sông, Minh Trạc và Lạc Tư sẽ không lấy được nước Quang Minh nữa, mà không lấy nước Quang Minh, Minh Trạc sẽ không thể lợi dụng sơ hở "Như Ý lang có thể chạm vào người phàm đã uống nước Quang Minh" để mượn linh, nhưng thực tế thì sơ hở này vẫn tồn tại.

Lạc Tư bước lên bậc thang, quay đầu thấy Lâm Trường Minh vẫn đang bám riết không tha, liền đá đổ một chiếc kiệu hoa bên cạnh. Kiệu hoa lăn xuống, kéo theo cả đoàn đưa dâu xung quanh, chặn Lâm Trường Minh lại giữa đường.

Lâm Trường Minh gọi hắn: "Sư phụ!"

"Còn gọi sư phụ nữa à," Lạc Tư hất vạt áo, "Ngươi đã nhập tâm như vậy, năm đó khi chia tay với Giang Lâm Trai, sao không theo hắn về núi Bắc Lộ?"

"Sư phụ, là người nói," Lâm Trường Minh đáp, "Chỉ cần Hà Thần chưa bị tiêu diệt, người sẽ không quay về núi Bắc Lộ."

Hắn ta vẫn chìm đắm trong ký ức, diễn đi diễn lại vở kịch một mình này. Lạc Tư hết kiên nhẫn, không nói nhảm với hắn ta nữa, quay người cùng Minh Trạc bước vào miếu Hà Thần.

Trong miếu có vài ngọn đèn bạc lơ lửng, giống như đom đóm. Minh Trạc bắt lấy một cái, dùng để soi đường, y đi được hai bước, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhìn về một phía: "Thi thể của Gian Di vốn được đặt ở đây."

Nơi vốn nên đặt thi thể Gian Di, giờ đã biến thành một chiếc bàn học bình thường đặt bút mực giấy nghiên. Ngôi miếu này nhìn từ bên ngoài trông rất kỳ lạ, nhưng cấu trúc bên trong lại không khác mấy so với hiện thực, điều kỳ lạ chính là cách bài trí, rất khác so với những gì họ thấy trong Khám Tội, dường như Lâm Trường Minh khi khởi động lại Phong Yểm trận, đã cố ý xóa bỏ dấu vết tồn tại của Gian Di.

"Lỗ hổng đó hắn ta không sửa sớm không sửa muộn, lại cố tình sửa vào lúc này," Minh Trạc nói, "Chắc là để muốn cắt ngang Khám Tội, không cho chúng ta xem tiếp."

"Trong Phong Yểm trận năm đó chỉ còn lại hai người bọn họ, câu chuyện tiếp theo của Giang Lâm Trai, chắc chắn có liên quan đến cách phá trận." Lạc Tư gạt những ngọn đèn bạc đang bay tán loạn, tiếp tục đi về phía sau, "Lâm Trường Minh tốn công tốn sức bày mưu tính kế dụ chúng ta vào đây, đương nhiên không muốn chúng ta cứ thế nhìn thấy cách thoát ra ngoài."

Minh Trạc lại nói: "Còn một khả năng nữa."

Lạc Tư nói: "Hửm?"

Minh Trạc nâng ngọn đèn bạc, hình trăng khuyết trên trán y nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, y có vẻ do dự, im lặng một lúc rồi mới nói: "Ngươi đã từng nghe qua Thần Ngữ chưa?"

Người Thông Thần khi khai khiếu đều học Chú Thần Ngữ, nhưng Chú Thần Ngữ không phải là Thần Ngữ, Thần Ngữ là ngôn ngữ của thần linh.

"Từng nghe," Lạc Tư ngừng một chút, "Thiên Hải thỉnh thoảng có thần linh ca hát, đa phần là âm thanh ù ù, giống như tiếng gió."

"Thần Ngữ đều như vậy, nghe giống như tiếng gió hoặc tiếng sóng biển." Minh Trạc nói, "Nói đúng ra, thần linh và tinh quái kỳ thực không khác nhau là mấy, cả hai đều là linh của tự nhiên, chỉ có Cổ Thần hơi đặc biệt một chút, bọn họ được tạo thành từ thân thể của Kỳ Mẫu, mạnh hơn các thần linh khác, cũng hiểu đạo lý hơn, nhưng ta muốn nói là, ngay cả Nhật Nguyệt song thần được kính trọng trong số các Cổ Thần, cũng rất ít khi nói tiếng người."

Lạc Tư suy nghĩ một chút, nhìn Minh Trạc.

"Ta nói vẫn còn hơi uyển chuyển," Minh Trạc giơ cao ngọn đèn bạc, để soi rõ mặt mình, "Vậy ta nói thẳng, Hối Mang nói chưa được năm câu tiếng người. Hà Thần chỉ là một tiểu thần, vậy mà lại khôn khéo hơn cả Nhật Nguyệt song thần, hắn ta không chỉ giỏi ngụy trang, mà còn biết đùa bỡn lòng người, đây đều là đặc điểm của con người."

Lạc Tư nói: "Ngươi nghĩ hắn là con người giả mạo."

"Đúng vậy, ta nghĩ hắn là con người giả mạo, tuy ta không biết hắn dùng cách nào tạo ra được cảnh tượng ký sinh chân thật như vậy, nhưng hắn chắc chắn không phải là Tế Tuyến Cổ Trùng." Minh Trạc nói, "Tế Tuyến Cổ Trùng có khả năng ký sinh, nhưng tuyệt đối không biết điều khiển con rối."

Thuật điều khiển con rối bắt nguồn từ tộc Hồ Quỷ, không cùng một hệ với thần linh lục châu, Hà Thần là linh của tự nhiên, nếu không có ai cố ý dạy bảo, làm sao có thể điều khiển con rối được?

"Năm đệ tử của Giang Lâm Trai tuy còn trẻ nhưng đều là cao thủ của núi Bắc Lộ." Lạc Tư nói, "Muốn dùng con rối giết chết bọn họ cùng một lúc, nhất định phải là cao thủ trong số các cao thủ mới làm được."

"Chuyện này ngay từ đầu đã có điểm đáng ngờ," Minh Trạc nói, "Từ chuyện mưa lớn làm ngập đường, Giang Lâm Trai phải đổi đường, đến chuyện quái vật ăn thịt người, Minh thị không cử người đến hỗ trợ, từng chuyện từng chuyện một đều không giống như sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vả lại Minh thị luôn ngang ngược bá đạo, không cho phép người khác nhúng tay vào chuyện của mình, vậy mà lần đó lại phá lệ, nhất quyết muốn Giang Lâm Trai đến thành nhỏ. Ta đoán Giang Lâm Trai chắc chắn đã nhận ra điều gì đó, nên mới khoanh tay đứng nhìn khi dân chúng chạy nạn."

Giang Lâm Trai từ khi vào Quang Châu, vẫn luôn phải đưa ra lựa chọn, cứu hay không cứu, đi hay không đi, mỗi chuyện đều do hắn quyết định. Hắn nhiều lần gửi thư cho Minh thị, chính là vì biết trong đó nhất định có điều mờ ám.

"Giết người chỉ là chuyện nhỏ," Lạc Tư nghĩ đến cơn mưa triền miên trong Khám Tội, "Xem ra, vị 'Hà Thần' này dụ Giang Lâm Trai vào thành nhỏ, mục đích không phải để giết hắn, mà là để bức điên hắn."

"Đây chính là chỗ ta không hiểu," Minh Trạc nói, "Tại sao nhất định phải bức điên hắn?"

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cuối tiền đường. Ánh sáng của đèn bạc mờ đi, Minh Trạc giơ tay, thả đèn bạc bay đi. Lạc Tư đẩy cửa sau, cánh cửa "kẽo kẹt" mở ra, hai người vừa bước chân vào, liền đồng loạt đứng im tại chỗ.

Phía sau cánh cửa vẫn là tiền đường, vô số tiền đường nối tiếp nhau, kéo dài đến nơi họ không nhìn thấy.

"Lâm Trường Minh dùng ý niệm cắt đứt đường đi rồi," Lạc Tư nghe thấy tiếng bước chân, hắn nắm lấy cổ tay Minh Trạc, "Hắn ta biết chúng ta đang tìm nước Quang Minh."

"Không có linh năng," Minh Trạc nói, "Cả hai chúng ta đều không đánh lại hắn ta."

Tiếng bước chân bên ngoài dồn dập, Lâm Trường Minh đã đuổi đến tiền đường. Kiếm của hắn ta chĩa xuống, lại gọi: "Sư phụ!"

Tiếng gọi "sư phụ" vang lên thành nhiều tiếng vọng, thì ra khi Lâm Trường Minh bước vào tiền đường, vô số tiền đường phía sau giống như đang soi gương, đều xuất hiện hình bóng của hắn ta. Một biến thành hai, hai biến thành bốn, cuối cùng tiền đường nào cũng có một Lâm Trường Minh!
  
—----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro