Chương 1: Điểm tựa của chúng tôi

Kim Jinhwan xuất hiện tại Kim gia đã gây nên một trận kinh thiên động địa.
Koo Junhoe trong thoáng chốc nghĩ tới hồi học sơ trung (*tương đương cấp 2), thầy giáo vô số lần đã dùng một giọng sùng bái mà giảng “Hồng Lâu Mộng”, khi Tiết Bảo Thoa xuất hiện cũng chói mắt như vậy. Cô ta chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong quan viên, từ Giả lão phu nhân cho đến nha hoàn dường như đều có cảm tình tốt với cô. Cũng từ thời khắc ấy, số phận của Đại Ngọc dường như đã gặp trở ngại lớn. Từ một góc độ nào đó mà nói, Bảo Thoa có thể chính là khắc tinh của Đại Ngọc, cho dù cuối cùng là một cuộc hôn nhân có chút hoang đường, Bảo Thoa cũng chỉ là vai phụ cho tấn bi kịch của Đại Ngọc mà thôi.
Mà Kim Jinhwan, tựa hồ chính là sắm vai như vậy.
Lúc cậu có mặt ở chỗ này, cậu mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng nháy mắt đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt. Cậu mặc một bộ vest màu tím, chiếc quần hơi bó làm lộ ra đôi chân thon. Ánh mắt cậu đảo qua mọi người, sau đó chân thành đi về phía Kim Seong Myung:
- “Cha!”
Kim Seong Myung nắm tay con trai nhỏ, tuyên bố:
- “Đây là con trai của ta, Kim Jinhwan.“
Một giây hoảng hốt, Koo Junhoe đảo qua khuôn mặt mọi người trên bàn, bọn họ hiện tại đều đang thổn thức ngoài miệng khen con trai của Kim gia quả đúng là mỹ nam. Kim Jin Maeng trong lòng mọi người sớm đã là một mỹ nữ, không ngờ sự xuất hiện của Kim Jinhwan đã trực tiếp khiến cho hai người con của Kim Seong Myung bị đem ra so sánh. Thế giới này mỹ nhân và mỹ nam có nhiều, nhưng có thể liếc mắt khuynh thành như vậy nhất định là số ít.
Koo Junhoe dừng mắt trên người Kim Jin Jeong, sau đó liền mỉm cười với cô.
Sau khi ăn xong, Kim Jin Jeong kéo tay Koo Junhoe vào trong sân ngồi.
- “Bọn họ đều nói anh hai sau khi lớn lên nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nam, anh Junhoe, anh có thấy thế không ?”
Kim Jinhwan xoa xoa đầu Kim Jin Jeong.
- “Một người đàn ông nếu như chỉ coi trọng vẻ bề ngoài, nhất định là một người nông cạn. Hơn nữa, trong lòng anh Junhoe, Jeongie vẫn là xinh đẹp nhất.”

*******

Koo Junhoe bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lúc này máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Anh day day trán, hóa ra chỉ là đang nằm mơ, trên trán còn vương lại chút mồ hôi. Tiếp viên hàng không thân thiện đưa cho anh chiếc khăn tay. Anh nhìn đối phương gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi lau trán. Anh vẫn có chút cảm thấy váng đầu, một chuyến đi công tác chuyển máy bay liên tục khiến cơ thể vốn thiếu ngủ của anh càng không chịu nổi. Hết lần này đến lần khác đối tác bên kia xuất hiện nhiều chuyện lớn như vậy.
Bây giờ trở về, anh nhất định phải nghỉ ngơi.
Koo Junhoe mới ra khỏi sân bay, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì thư ký Kang Sim Yeop gọi điện đến. Hôm nay có một bữa tiệc quan trọng không thể không đến dự. Sắc mặt anh sa sầm xuống, nhưng vẫn phải miễn cưỡng lấy lại tinh thần lái xe quay về công ty.
Anh hoàn toàn không hay biết, có một người vẫn luôn chú ý mình.

***

Kim Jinhwan đang đứng bên móc treo quần áo, phân loại lại chúng. Một vài khách hàng thử trang phục xong mà tùy ý vứt lung tung khắp nơi, khiến cậu lại một lần nữa phải sắp xếp lại. Lúc này đã đến giờ ăn trưa, không còn khách hàng nào nữa. Cậu vừa mới nghĩ ra một ý, nên đi mua hay là thuê một cửa hàng nhỏ, thì Shin Ah Jang hùng hùng hổ hổ xuất hiện.
- “Đã về rồi sao? Đúng lúc quá, cùng đi ăn nhé!”
Cửa hàng gần đại học C này là của Shin Ah Jang, nhưng mấy ngày nay cô đi du lịch Hongkong nên nhờ Kim Jinhwan trông coi cửa hàng.
Shin Ah Jang trong tay vẫn còn xách hành lý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vội vã, uống xong một cốc nước mới mở miệng:
- “Cậu biết mình trên máy bay đã gặp ai không?”
Kim Jinhwan liếc Shin Ah Jang một cái.
- “Vị học trưởng mà cậu từng thầm mến ngày trước?”
Shin Ah Jang lườm cậu một cái:
- “Chồng của cậu đấy.”
- “Hả?”
Kim Jinhwan kéo dài âm cuối, lập tức bất bình mà kêu lên:
- “Cậu thực có phúc nha, vậy mà lại ngồi khoa hạng nhất!”
Lúc trước chính là ai luôn miệng nói bên tai cậu, nhất định phải tiết kiệm, nhất đinh phải tiết kiệm.
Shin Ah Jang không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa trán:
- “Kim Jinhwan, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi hả? Ngay cả chuyện trọng yếu mình muốn nói câu cũng không hiểu sao?”
Kỳ thực không phải Kim Jinhwan không rõ Shin Ah Jang muốn nói gì, mà là cậu không cần thiết phải biết hành tung của Koo Junhoe. Trước đây không cần biết, hiện tại càng không cần biết… Cậu nếu muốn sống tốt, cần phải học cách không quan tâm quá nhiều chuyện. Người ta khổ sở cũng chỉ vì muốn biết nhiều chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác ông trời không có tốt như vậy mà thỏa mãn ham muốn cá nhân của người ta.
Về đến nhà, căn nhà vẫn như trước lạnh như băng. Cậu cũng không hề ngạc nhiên, cậu không biết chuyện Koo Junhoe đi công tác, cũng không biết anh ngày đêm không về nhà thì làm gì ở đâu. Như vậy cũng tốt. Cậu tùy ý nấu cơm, ăn qua loa cho xong bữa rồi ngồi ở sô pha xem ti vi. Cũng không phải có thứ gì hay để xem, chỉ là cậu có quá nhiều thời gian, cậu không muốn ngủ sớm, cũng không muốn ngày mai đến quá nhanh.
Ngủ liền một lúc, đã là mười rưỡi.
Trong quán bar “Không bao giờ ngủ” nổi tiếng của thành phố, Koo Junhoe cùng một đám người nhậu nhẹt hỗn loạn. Đã định bàn bạc chi tiết cho hợp đồng, anh cố gắng giữ đầu óc tinh táo để tránh sai sót . Lúc anh tỉnh lại, đã thấy mình bị đặt trên giường trong khách sạn. Đầu anh không phải chỉ là bị choáng váng thông thường, nhưng vẫn có thể ý thức được. Một người phụ nữ đang cởi quần áo của anh, thấy anh tỉnh lại, cô ta dường như ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn không dừng lại động tác.
Anh chớp mắt, lúc này mới nhớ ra cô ả vừa rồi chính là người đã bồi rượu mình, cũng không có ngăn cản cô ta.
Cô ả tựa hồ hiểu rằng đã được đồng ý ngầm, cũng tự mình cởi bỏ quần áo, nhẹ nhàng tựa lên người Koo Junhoe. Koo Junhoe nghiêng người, đem cô ả đặt ở dưới thân, môi anh cúi xuống tìm kiếm lỗ tai cô ta, vừa mới chạm tới, anh lập tức giật mình như tỉnh giấc mộng.
- “Cô đi đi!”
Người phụ nữ nằm trên giường dường như cảm thấy không thể tin được.
Koo Junhoe tự mình mặc lại quần áo, nhìn cô ta bất động, cũng không nói gì chỉ lặng lẽ xoay người bỏ đi. Anh tin chắc ngày hôm nay người chiêu đãi nhất định đã trả tiền, hơn nữa anh lúc này cũng không cần phải tỏ ra hào phóng làm gì.
Xe chạy với tốc độ cực nhanh, vận khí anh gần đây rất tốt, không có gặp phải bất kỳ cảnh sát giao thông nào.
Kim Jinhwan bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu mặc áo ngủ, tóc rối bời đi ra mở cửa. Koo Junhoe lại bắt đầu cảm thấy có chút ngà ngà, chếnh choáng. Anh dựa lưng vào tường:
- “Sao lâu vậy?”
Kim Jinhwan nhăn mặt, mùi rượu trên người anh cùng với mùi nước hoa phụ nữ hòa vào nhau khiến cậy thực sự chán ghét. Cậu không có tức giận nhưng ngay lập tức quay vào trong:
- “Lần sau muộn như vậy tốt nhất anh đừng về!”
Cậu vừa mới xoay người, anh liền kéo cậu lại, quai hàm nhấc lên:
- “Cậu có ý gì?”
Cậu không muốn nhiều lời với anh, đẩy cánh tay anh ra:
- “Anh nghĩ có ý gì thì là ý đó!”
Koo Junhoe trên mặt lộ ra ý châm chọc, nhìn cậu hận không thể ngay lập tức bắt lấy tay cậu:
- “Thế nào? Chán ghét tôi?”
Cậu cố hết sức vùng vẫy khỏi anh:
- “Tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm”
Anh ôm chặt cậu:
- “Tôi không làm.”
- “Anh muốn làm gì?”
- “Cậu nói xem?”
Kim Jinhwan giãy giụa:
- “Buông ra!”
- “Cậu chê tôi bẩn, cậu cho rằng cậu sạch sẽ lắm sao?”
Koo Junhoe cười lạnh tuyên bố.
Kim Jinhwan vì những lời này mà hoàn toàn cứng đờ người, thân thể anh còn đang run lên. Koo Junhoe một tay ôm lấy cậu trở lại, sau đó đi vào phòng, dùng sức đá lên cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro