CHƯƠNG 1

Đêm... Là hắc ám như vậy...

Đêm... Là yên tĩnh như vậy...

"Ngươi làm rất tốt, Tiểu Dạ." Một nam tử mặc áo jacket đen nói, tuy nói nhưng lại là khen, nhưng nghe lại làm nàng khó chịu, đặc biệt người tán thưởng lại là hắn - Dương Dạ.

Tiểu Dạ trong tay cầm một thanh tiểu đạo phổ thông ngắn, dài 25 centimet, mặt trên người bộ quần áo bó sát màu đen, nàng có mái tóc ngắn màu đen nhánh, bởi vì đêm tối mà thấy không rõ dáng vẻ, nhưng là nàng còn có cặp kia làm người ta không lạnh mà run, tròng mắt màu hoàng kim cho người ta thấy nàng tồn tại rõ ràng. Cho người ta cảm giác là một con mèo, một con mèo đen trong đêm.

Chất lỏng màu đỏ ngòm dính ở trên người nàng, đem nàng vốn có tư thế ưu mỹ càng tăng thêm mấy phần lãnh huyết, đặc biệt là biểu cảm trên  khuôn mặt nàng không thấy đổi khi nhìn những cánh tay nằm rải rác xung quanh nàng thời điểm. Khinh khủng, còn không đủ để hình dung nàng nha!

"Giết 15 người đều không chớp mắt... Không hổ là thủ hạ bảo hộ tinh anh của tả a~" nam nhân nhìn qua bóng lưng của nàng có chút cười nói, đem một tay đưa tới, ý đồ vuốt ve mái tóc dài của nàng...

"Ba!"

Lấy tay* hung hăng đánh rớt tay của người nam nhân, bộ mặt xuất hiện một chút biểu cảm chán ghét.

*nguyên bản là : Yoruichi tay

Nam nhân tựa hồ liền biết nàng sẽ đối với hắn như vậy, trước là mỉm cười, tiếp lấy bộ mặt trở nên vô cùng vặn vẹo của nàng...

"A! ". Âm thanh bén nhọn phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

Nam nhân dùng tốc độ nhanh đến không thấy rõ trong nháy mắt cầm tóc nàng lên, sau dùng sức kéo một cái, đem đầu nàng tựa bên cạnh ở bên vai của hắn.

" Ngươi hẳn là rõ ràng chính mình là đồ vật của ai a? Tiểu Dạ... "Nói, nam nhân cuối đầu xuống cái mũi đụng phải cổ nàng.

" Ta là chủ nhân của ngươi, mà ngươi cũng chỉ phục tùng ta, minh bạch chưa? ". Khẩu khí ấm áp tại cổ nàng nói, còn lộ ra ánh mắt thắng lợi nhìn qua nàng.

Biết mình không thể phản kháng hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia tựa như là nghĩ hắn sẽ ở trước mặt lập tức biến mất vậy.

" Muốn ta chết a? " nam nhân như hiểu ra được hàm nghĩa của ánh mắt nàng, có chút cười, tiếp lấy mặt lại một lần nữa kéo căng!

"A! " Lại là âm thanh một lần nữa rít lên, nhưng lần này là bổ xung quẳng xuống thanh âm*.

*cái này mình không biết dịch, ai biết dịch hộ mình với.

Nam nhân đem nàng đẩy ngã ra sau một tay nhanh nhẹn chụp lấy hai tay của nàng, một cái tay khác vẫn là lôi khéo tóc đen của nàng.

"Nói cho ngươi! Bất kể như thế nào, ta mãi mãi cũng sẽ quấn quít ngươi không buông! Coi như ta chết, linh hồn của ta vẫn sẽ cột chặc ngươi không thả! Ngươi một ngày là đồ vật của ta, vĩnh viễn cũng là đồ vật của ta! Điểm này ngươi hẳn là rõ ràng nhất! "

Nói xong nam nhân buông nàng ra, đứng lên, mang theo nụ cười vĩnh viễn chiến thắng trong đêm tối biến mất bên trong...

Mà nàng vẫn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích... Nếu không phải thân thể nàng trên dưới run rẩy, chỉ sợ người bình thường đều sẽ xem nàng như một cổ thi thể. Bởi vì sắc mặt nàng tái nhợt như vậy... Nguyên bản là ở dưới ánh trăng xán lạn, tròng mắt màu hoàng kim của nàng lúc này đều không có chút sinh khí nào...

Nàng hận...

Nàng hận nam nhân kia...

Nhưng là nàng lại càng hận chính mình...

Nàng biết mình vô lực phản kháng...

Nghĩ tới đây, bên môi nàng có chút giương lên...

Nàng biết mình không cách nào giết nam nhân kia, nam nhân kia quá lợi hại...

Nàng biết vô luận là nàng ở đâu, đều không thể đào thoát khỏi ma chưởng của hắn...

Hắn không chết được? Không quan trọng, chí ít còn có sự tình nàng có thể làm được... Sự tình nàng làm được nằm trong vòng năng lực của minh...

Một trận cảm giác buồn nôn trong bụng nhấp nhô đi lên, tiếp đến dần dần đi tới yết hầu, ngay cả các mũi đều có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc kia...

"Phốc! "

Nàng phun ra máu, nồng đậm máu, kia là náu của mình...

"Vừa vặn là lúc này... " Nàng vô lực quay người nhìn lên bầu trời, nàng đang chờ đợi thời khắc này.

Chỉ cần nàng chết, liền sẽ không bị tên hỗn đản kia cột mình lại...

Chỉ cần nàng chết, một chút thống khổ có thể đem lại kết thúc...

Chỉ cần nàng chết...

Hết thẩy nhất định phải viết lên dấu chấm hết vĩnh viễn.

Hy vọng ở Thiên Đường nhìn thấy phụ mẫu... Nhưng là, như là thế nào đâu? Đừng ngốc!

Dù sao mình giết người là vì nghiệp sát thủ chuyên nghiệp, xem ra là xuống Địa Ngục đi...

Không quan trọng,

Chỉ cần có thể thoát khỏi nam nhân kia,

Tiếp xuống bất cứ chuyện gì nàng cũng có thể gánh chịu...

Bởi vì không có bất kỳ sự tình nào sao với nam nhân kia kinh khủng hơn.

______________________________________

Mong các bọn góp ý, cho mình ý kiến để rút kinh nghiệm cho lần sau.
Cảm ơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro