CHƯƠNG 3
Tít tít, tiếng mật mã thành công.
Đấu tranh tâm lí ở ngoài một lúc, hắn quyết định đi vào bên trong.
Hoắc Thừa Quang nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng im ắng, nhìn qua không có người.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, hô hấp cứng lại, tất cả đều giống trong trí nhớ, nhưng nhìn qua các phòng, vẫn có thể nhìn ra vài điểm bất đồng.
Không có tủ quần áo, phòng vệ sinh không có khăn lông cùng đồ dùng tẩy rửa. Trong phòng bếp, nồi chén gáo bồn tất cả đều cất vào tủ bát, không có đồ ăn cùng gia vị.
Căn hộ sạch sẽ không dính một hạt bụi, nhưng lại không ai ở.
Mở cửa ban công, Hoắc Thừa Quang dựa vào lan can nhìn ra xa, để gió lạnh thổi một lát, chuyển cuộc gọi, đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
"Liêu thúc, có tiện nói chuyện không?"
Trong điện thoại người đàn ông trung niên ngữ khí cung kính: "Chào nhị thiếu gia, tôi đang bồi đại thiếu gia ở bể bơi, ngài có gì phân phó."
"Căn hộ tôi từng sống 6 năm trước , sau này sang tên rồi sao?"
Bên kia tạm ngưng.
"Căn hộ ở Kim Nguyên Danh phải không?." Liêu thúc do dự: "... Có vấn đề gì sao?"
"Nhớ tới, tùy tiện hỏi thôi."
Kết thúc trò chuyện, nhắn cho Lâm thúc, Hoắc Thừa Quang nói: "Tra một chút, trạng thái của căn hộ 1101 ở Kim Nguyên Danh. Chủ nhà là ai, liên hệ với người đó rồi báo cáo cho tôi."
Lâm thúc nhận lệnh, ở kia đầu hỏi: "Hiện tại có cần đi đón ngài không?"
Nơi đây đi Nam Công cách 1 giờ, không muốn ông nội đợi lâu, Hoắc Thừa Quang hướng cửa đi: "Lại đây đi, tôi ở cửa Kim Nguyên Danh phủ."
Ra khỏi cửa,vừa ngẩng đầu lên trước mắt là căn hộ 1102, trên cửa dán một câu đối màu đỏ, làm cho hắn ngưng lại.
Ngày lễ ngày tết ở trên cửa dán cái câu đối rất bình thường, nhưng câu đối này quá đặc biệt.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Hoắc Thừa Quang liền trăm phần trăm xác định, đây là do hắn viết.
Này câu đối không nên dán ở 1102 trên cửa lớn, hẳn là dán ở hắn nơi này gian, 1101 trên cửa.
Ngắt điện thoại đóng cửa lại, hắn quay đầu lại nhìn, quả nhiên ở mặt ngoài cửa nhìn thấy dấu vết băng keo hai mặt.
Ai sẽ xé xuống bút tích của hắn, dán đến cửa nhà chính mình?
Tiến vài bước, Hoắc Thừa Quang đứng ở cửa 1102 xem câu đối.
Tả liên: tôi thấy chúng sinh toàn cỏ cây
Hữu liên: Chỉ có gặp ngươi là thanh sơn
Nét mực là thể chữ lan đình, giấy đã bị phai màu hồng, thực cũ kỹ.
—— đây là thơ tình, không ai sẽ ở trên cửa dán như vậy câu đối.
—— vì cái gì không thể? tôi liền thích câu này.
Thu hồi hồi ức, Hoắc Thừa Quang trực tiếp ấn chuông cửa.
Trong nhà không có động tĩnh. Nhưng trực giác luôn là một thứ đáng sợ, đặt tay lên tim, Hoắc Thừa Quang lại ấn hai lần, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Cửa mở, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đuôi mắt vẫn ửng đỏ, Lục Dật Dương thấy rõ người tới, không nói một lời liền muốn đóng cửa lại.
"Từ từ!" Hoắc Thừa Quang phản ứng nhanh hơn cậu, nắm chặt khung cửa, liền nghe thấy tê một tiếng, đau đớn ập tới.
Hai người theo bản năng phản ứng, chờ hoàn hồn, Hoắc Thừa Quang đã ấn người lên mặt tường ở huyền quan, đau đến nhíu mày, đáy mắt vẫn còn tức giận, ngữ khí hùng hổ doạ người: "Tôi có thù oán gì với cậu, muốn kẹp đứt tay tôi sao?"
Mu bàn tay hắn bị chà mất một tầng da, vệt đỏ dài, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ sưng lên.
Biểu tình trên mặt Lục Dật Dương thay đổi liên tục, có khiếp sợ có xấu hổ, còn có vài phần khác. Hoắc Thừa Quang nhìn thẳng cậu, nghĩ thầm chắc không có khả năng là đau lòng.
"Thực xin lỗi là tôi không tốt."
Lục Dật Dương không nhìn hắn, chỉ nhìn tay, tận lực muốn đẩy hắn ra.
Hoắc Thừa Quang giữ cằm cậu, quay mặt cậu lại nói: "Có thể nói chuyện một lát không?"
Cảm xúc phức tạp trong mắt Lục Dật Dương lướt qua, chỉ còn lạnh lẽo: "Anh làm cái gì? Thân phận thật ra lại là tổng tài?"
Hoắc Thừa Quang nghẹn một hơi ở ngực, bị cậu làm tức cười, thả tay: "Đưa tôi đi bệnh viện."
Lục Dật Dương chỉnh lại quần áo: "Tự mình đi."
Hoắc Thừa Quang không cùng cậu so đo, lập tức hướng vào nhà đi: "Chúng ta nói chuyện một chút."
"Mời ra ngoài, tôi không có chuyện gì để nói."
Hoắc Thừa Quang lại lần nữa giơ tay lên trước mặt cậu: "Không thể cho tôi mười phút?"
Đây là một đôi tay từng luyện dương cầm, xương ngón tay thon thả, tràn ngập cảm giác khống chế, hiện giờ sưng đỏ bầm tím, như lên án ai đó đã làm hỏng một kiệt tác nghệ thuật.
Tầm mắt dừng trên vết thương, cổ họng Lục Dật Dương nghẹn lại: "Anh nói mười phút, chưa bao giờ giữ lời."
Trong nhà bỗng nhiên không tiếng động.
Nếu không phải thời cơ không đúng, Hoắc Thừa Quang cơ hồ cho rằng cậu đang hờn dỗi, tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng lời này xác thật gợi lên ký ức xa xăm nào đó.
Nói là chỉ hôn mười phút, kết quả hôn một giờ. Nói chỉ ôm mười phút, kết quả ôm cả đêm.
Hoắc Thừa Quang thừa nhận, chỉ cần đối thượng là Lục Dật Dương, "Mười phút" cũng giống như lấy cớ bịt tai trộm chuông.
Có lẽ tầm mắt đối phương quá lộ liễu, Lục Dật Dương hoảng sợ nhìn đi nơi khác. Hoắc Thừa Quang tâm niệm vừa động, hắn nghĩ, có lẽ Lục Dật Dương cũng nghĩ đến? Hắn hoãn lại ngữ khí: "Liền mười phút."
Đã đặt giới hạn thời gian, nghênh ngang vào nhà người ta như trở thành hiển nhiên, không chờ Lục Dật Dương mở miệng, Hoắc Thừa Quang lướt qua cậu vào phòng khách.
Đánh giá một vòng, nhíu mày: "Cậu biến nơi ở của mình thành tiệm Net?"
Thanh âm sau lưng trả lời có lệ: "Liên quan đến anh à?"
Nhìn bao quát khắp phòng, phòng khách sơn màu trắng, không trang trí một cái gì, đơn sơ giống như đi thuê phòng.
Đại sảnh một chiếc sô pha đơn cũ kĩ, bàn làm việc chiếm một nửa diện tích phòng khách. Thật sự giống office building.
Trên bàn bày năm máy tính, dưới bàn nhét đầy thân máy, trên dưới một mảnh hỗn độn.
Ngoài ra, chiếm cứ một mặt tường là một cái giá sách, trên đó đựng đầy sách cùng tư liệu.
Hoắc Thừa Quang nhìn liền thấy hít thở không thông.
Quay đầu lại, thấy Lục Dật Dương khom lưng, từ trên giá lấy xuống một hộp y tế, ý bảo Hoắc Thừa Quang ngồi.
Hoắc Thừa Quang thuận theo mà ngồi lên sô pha, âm thanh kẽo kẹt của lò xo vang lên.
Lục Dật Dương cầm Vân Nam Bạch Dược đưa cho hắn: "Phun một chút."
Hoắc Thừa Quang không nhận, tay giơ lên trước mặt cậu: "Cậu làm đi."
Biểu tình Lục Dật Dương như đang nói hắn hỏng tay hay hỏng luôn cả đầu? Nhưng cậu không muốn nói nhiều, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Thừa Quang, mở ra cái nắp liền phun hai lần, cúi xuống thổi thổi.
Thuốc phủ kín lên bàn tay bị thương, mát mát lành lạnh, nháy mắt giảm bớt đau đớn, Hoắc Thừa Quang lại cảm thấy mu bàn tay nóng lên.
Áo gió sớm đã cởi, có thể thấy rõ chiếc áo len cổ chữ V bao bọc lấy thân hình mảnh khảnh của Lục Dật Dương. Thân thể này Hoắc Thừa Quang đã dùng tay miêu tả rất nhiều lần, nơi nào bằng phẳng nơi nào phập phồng, đầu ngón tay đều có ký ức.
Hiện tại rõ ràng gầy, gầy đến đơn bạc.
Lơ đãng tới gần, có thể thấy rõ từng sợi lông mi Lục Dật Dương, cánh mũi mượt mà, bờ môi quyến rũ. Mặc kệ thái độ ác liệt của cậu từ khi gặp mặt tới nay , ít nhất giờ phút này, biểu tình cậu rất nghiêm túc.
"Xử lý qua rồi, trở về vẫn nên......"
Lời nói chưa dứt, tóc dài rũ vai, Hoắc Thừa Quang không dùng chút lực nào, tháo búi tóc sau đầu cậu xuống.
tầm mắt đánh giá của nam nhân không kịp thu hồi, cùng chạm phải ánh mắt Lục Dật Dương khi ngẩng đầu dặn dò hắn. Có lẽ chỉ cần đã từng yêu nhau, ánh mắt lại không có khả năng trong sạch. Không khí yên tĩnh trong chớp mắt, một người hơi nghiêng người ra phía sau, dựa vào sô pha, một người cúi đầu, tìm kiếm cái nắp.
Nhưng nắp chai thuốc đang ở trong tay Lục Dật Dương.
"Anh muốn làm gì?" Tùy tay thả bình lại trên bàn, Lục Dật Dương đoạt lại dây cột tóc từ tay Hoắc Thừa Quang qua loa cột lại.
Hoắc Thừa Quang nghiêm túc nói: "Cậu để tóc dài cũng rất đẹp."
Lục Dật Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, thanh âm lạnh lùng: "Còn có tám phút."
Hoắc Thừa Quang nghe ra ngữ khí lạnh lùng ấy: "Vì sao chán ghét tôi, đến mức không muốn nhìn tôi một lần?"
Lục Dật Dương lấy ra ghế dựa, đặt xuống cách sô pha hai mét, ngồi xuống khoanh tay trước ngực, bộ dạng xa cách: "Còn có bảy phút."
"Nếu cậu tức giận vì năm đó tôi giấu giếm thân phận, thì tôi chân thành xin lỗi, việc này là tôi không đúng, thực xin lỗi."
"Ok, tiếp thu xin lỗi." Lục Dật Dương rũ mắt, rõ ràng không phải là bộ dáng muốn giải hòa.
Hoắc Thừa Quang khóe miệng hơi nhếch, mỉm cười: "Tình nhân cũ gặp mặt không sợ cãi nhau, chỉ sợ lạnh nhạt. Cậu phản ứng lớn như vậy, là còn nhớ mãi không quên tôi?"
Lục Dật Dương quay đầu nhìn về phía ly nước trên bàn, giống như hắn lại nói hươu nói vượn thì ly nước này cũng sẽ rơi trên người hắn.
Ánh mắt Hoắc Thừa Quang nhìn chằm chằm cậu, chờ đợi trả lời.
Lục Dật Dương rốt cuộc hừ nói: "Anh muốn nghe cái gì? 'Em yêu anh', hay là yêu một người không tồn tại-Hoắc Quang, yêu 6 năm còn nhớ mãi không quên?"
Hoắc Thừa Quang buông tay: "Nếu cậu nghĩ như vậy, tôi sẽ rất vui."
"Ai muốn cho anh?"
Hỏa khí dâng lên, Hoắc Thừa Quang biết trong thời gian ngắn như này không thể nói rõ ràng được, vẫn là nói đến chính sự quan trọng. Quán cà phê không kịp nói.
"Tôi có thể giới thiệu hạng mục Mộng Tam."
Thấy Lục Dật Dương không có tỏ vẻ dị nghị, Hoắc Thừa Quang tiếp tục nói: "Chuẩn xác mà nói, Mộng Tam là dựa vào thăng cấp bản giao liên não-máy tính định chế thế giới. Tám năm trước, Triệt Đạt bắt đầu bố cục AI cùng AR. Ban đầu phiên bản là bắt chước trò chơi Toàn Chân, người chơi có thể tiến vào thế giới giả thuyết. Nhưng chúng tôi phát hiện cái khái niệm này còn có thể mở rộng. 5 năm trước, chúng tôi kết hợp giao liên não mới nhất-máy tính kỹ thuật, thử ở thế giới giả thuyết tiến hành đột phá...."
"Kỹ thuật này, trên thế giới chỉ có Triệt Đạt làm. Mộng Tam muốn tiến hành phải được cấp phép, nhưng trên đó vẫn luôn không duyệt, cho rằng cấp bậc an toàn của Mộng Tam không đạt tiêu chuẩn."
Nói xong, Hoắc Thừa Quang đánh giá Lục Dật Dương, không xác định được cậu có đang nghe hắn nói không hay đang thất thần.
Lục Dật Dương nhìn chăm chú hắn, nhưng trong mắt lại giống như không có hắn.
Ít nhất ngừng ba giây, mới thấy đôi mắt Lục Dật Dương khẽ động, tiếp một câu: "Không phải không đạt được thương nghiệp tiêu chuẩn, là không đạt được quân dụng tiêu chuẩn đi?"
Hoắc Thừa Quang hơi kinh ngạc.
Người này còn không có tham dự hạng mục, chỉ dựa vào vài câu giới thiệu là có một câu chỉ điểm, chỉ ra được vấn đề mấu chốt.
Xác thật, thực lực của Triệt Đạt không thể nâng cấp ứng dụng an toàn tới tiêu chuẩn thương dùng.(chữ này mình không biết)
Cuối cùng cậu ngước mắt: "Các cậu hy vọng tôi làm gì?"
Hoắc Thừa Quang trong lòng sáng ngời, hỏi như vậy, đại khái đã xách nhận cậu muốn gia nhập.
"Chúng tôi gặp phải trắc trở, nhân viên kỹ thuật sẽ nói rõ hơn với cậu, tôi chỉ có thể nói đại khái." Hắn tiến thêm một bước nói: "Đoàn đội muốn giám sát thuật toán giao nhau tổ ong an toàn, nhưng khái niệm tương đối mơ hồ khai thác cũng không có đột phá. Hiện tại trong phạm vi thế giới, nhân viên kỹ thuật nghiên cứu loại thuật toán này cơ hồ không có."
Lục Dật Dương tổng kết: "Chính là nói, các cậu đến nay không tìm được cách giải quyết thuật toán này."
"Đúng vậy."
"Ha. "Lục Dật Dương vênh mặt hất hàm mang theo ý sai khiến: "Mời ngài trở về đi."
Hoắc Thừa Quang: "......"
"Tôi cự tuyệt." Lục Dật Dương nói.
"Ý cậu là cậu có năng lực nhưng không muốn làm?"
Lục Dật Dương đáp hừ, tỏ vẻ không sai.
truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d
"Không đối chiếu với nhân viên kỹ thuật, chỉ nghe tôi giới thiệu, liền xác định có năng lực làm?" Hoắc Thừa Quang hài hước: "Cậu cự tuyệt vì sợ làm không tốt hay là không làm được?"
"Không cần phải khích tướng tôi." Lục Dật Dương mí mắt cũng chưa chớp một cái: "Anh tin đoàn đội của mình, tôi tin thực lực của tôi."
Hoắc Thừa Quang lạnh lùng cười: "Là người dẫn dắt trào lưu ứng dụng internet, tôi cho rằng những người có lòng theo đuổi IT đều sẽ nóng lòng muốn thử, mà không phải lùi bước."
"Cự tuyệt không đại biểu lùi bước."
"Cho tôi cái lý do."
"Anh."
Quá thẳng thắn!
Nhất thời Hoắc Thừa Quang không biết nên biểu tình như nào mới tốt, sau một lúc lâu mới hỏi: "Nếu không có sự việc 6 năm trước, nếu hôm nay là lần đầu gặp mặt, cậu sẽ từ chối lời mời của một tổng tài?"
"Không nhất định, xem tâm tình."
"Cho nên cậu vẫn để ý chuyện 6 năm trước,."
"Chưa nói tới." Lục Dật Dương đánh gãy lời hắn: "tôi chỉ là không muốn cùng người đáng ghét làm việc."
"Chán ghét" hai chữ lực sát thương thật lớn, làm Hoắc Thừa Quang ánh mắt đen lại.
Tầm mắt đảo qua cái giá trên tường. Trên đó có tập tài liệu màu đen, dán nhãn "Chúng thạch khoa học kỹ thuật 1", "Chúng thạch khoa học kỹ thuật 2".
Chúng thạch khoa học kỹ thuật, còn không phải là công ty của Thang Phùng Sơn sao?
Mấy năm nay Lục Dật Dương làm nhiều hạng mục vì Thang Phùng Sơn đi.
Không muốn cùng người đáng ghét làm việc, lại làm nhiều cho Thang Phùng Sơn như vậy, cậu thích Thang Phùng Sơn nhiều như vậy?
"Lục Dật Dương." Hoắc Thừa Quang sắc mặt ủ dột: "6 năm không thấy, cậu làm tôi thực thất vọng, giáo dưỡng của cậu đâu?"
Lời uy hiếp của hắn rõ ràng, lời này chính là phản kích tốt nhất.
Quả nhiên đồng tử Lục Dật Dương khẽ nhếch, hầu kết lăn lộn, cố gắng trấn định đi xem đồng hồ trên tường.
Chỉ có đuôi mắt phiếm hồng, nói rõ ngụy trang bình tĩnh sắp không giữ nổi.
Hoắc Thừa Quang ngực cứng lại, biết chính mình quá mức.
Muốn nói gì để hòa hoãn không khí, di động rung lên, có người gọi.
"Tôi xuống ngay." Hoắc Thừa Quang tắt máy đứng dậy.
"Đừng vội nói không." Hắn vòng lại đề tài: "Cậu có thể suy xét một đoạn thời gian. Nguyện ý gia nhập Triệt Đạt, muốn điều kiện gì cứ việc nói."
Sẵn đang cầm điện thoại: "Cho tôi số của cậu."
Lục Dật Dương đi ra cửa, ý muốn đuổi người, không muốn cho hắn số.
Hoắc Thừa Quang ánh mắt theo sát cậu, lại hỏi một lần: "Số di động."
Lục Dật Dương đẩy cửa, không tình nguyện đọc một dãy số.
Hoắc Thừa Quang ấn gọi, trên bàn làm việc vang lên tiếng chuông.
Cầm di động kia tới cửa đưa cho Lục Dật Dương, Hoắc Thừa Quang mở ra mã QR WeChat, đưa lên trước mặt cậu: "Quét một chút."
Lục Dật Dương nhìn mã QR, lại giọng ra lệnh của Hoắc Thừa Quang, mở miệng từ chối: "Có số di động còn chưa đủ?"
Hắn lười nói lời vô nghĩa, trên cao nhìn xuống, biểu tình không kiên nhẫn: "Quét."
29/7/2024
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro