Chương 2: Thư của Hogwarts


Chương 2: Thư của Hogwarts

Harry ngủ ở trên mặt đất của phòng nhỏ cạnh biển, trong lòng tính toán có muốn thừa dịp Hagrid còn chưa tới cho mình từ trong biển kêu gọi các loại con cua tôm hùm nếm thử hay không, hắn ở nhà của dì vĩnh viễn đừng nghĩ chạm vào mấy thứ này. Mấy năm qua kỹ thuật thao tác thuần thục hắn lợi dụng còn không có cường đại giống như phép thuật vậy, vô trượng ma pháp nho nhỏ không biết ở trong ăn uống sinh hoạt thường ngày các loại giúp hắn bao nhiêu việc. Ai cũng không biết cái nệm đều cũ rách trong tủ tường kỳ thật so với giường lò xo của Dudley còn thoải mái hơn, vô số thực vật trong tủ lạnh ở nho nhỏ mất tích không khiến ai chú ý đều ở trong bụng cậu bé ở trong tủ tường, mà thân ảnh nhổ cỏ dưới ánh nắng chói chang kỳ thực chỉ là ở trong vòng vây của nguyền rủa mát lạnh một bên làm việc một bên hóng gió...Phép thuật thực dụng nhất ngược lại là bộ phận căn bản nhất, ngươi chắc chắn không tưởng tượng nổi phạm vi ứng dụng của những câu thần chú của năm một năm hai này. Hắn thừa dịp chính mình còn không tiến vào trong Hogwarts có thể quang minh chính đại làm ra dao động ma pháp là chỗ vui sướng mà hưởng thụ của phù thủy.

Ở sau khi dì Petunia cuối cùng buông tha cho việc khiến tóc của Harry chỉnh tề hợp tiêu chuẩn, Harry cũng được đến cho phép để tóc dài. Việc tóc duy trì rối loạn bất trị hiển nhiên chỉ là do thành quả của việc mình cố ý duy trì khiến nó như vậy, một khi để đến bả vai lại buộc lên thì nó lại có thể thuận theo rất nhiều, tóc dài phía trước cũng đủ để ngăn trở cơ bản vết sẹo trứ danh của Harry. Vết sẹo bây giờ không phải là rõ ràng như vậy, Harry bắt đầu từ lúc mình có thể ra ngoài cửa liền ở không ngừng thu thập bất cứ thứ gì đó có thể che lại vết sẹo —— bất kể là thực vật tạp chí nào đó giới thiệu có thể làm mờ sẹo hay là thảo dược nhóm Muggle không thấy được —— đến vẽ loạn trên trán của mình. Xét thấy sau khi Voldemort tử vong hai mươi năm nó vẫn làm nhãn hiệu nhận biết cứu thế chủ đánh thẳng trên trán, Harry không cần càng nhiều chứng minh vết sẹo này không chỉ là một vết tích trên tinh thần hay là linh hồn, vết sẹo trên da thịt đương nhiên muốn trị liệu từ nhỏ mới càng hiệu quả hơn. Harry có ít nhất một điểm có thể đồng quan điểm với dì của cậu: Bọn họ đều không hy vọng Harry trở thành một tồn tại dễ làm người khác chú ý, vết sẹo tia chớp quỷ dị kia biến mất là tốt nhất.

Cho nên Harry hiện tại là một cậu bé mười một tuổi thân cao cơ bản đạt tới tiêu chuẩn, sức khoẻ dư thừa lại im lặng khéo léo. Trong khi hắn ở bên ngoài làm việc phơi nắng khiến da có màu mật ong giống như mang theo hương vị mặt trời, vì thế tất yếu một lần nữa mà tận tâm rèn luyện ra được cơ bắp thật mỏng khiến cho hắn thoạt nhìn sẽ không có vẻ gầy yếu quá mức —— nhưng là vẫn vượt qua trình độ thon thả —— Harry cơ bản chỉ là kêu gọi một ít hoa quả Dudley kén ăn bởi vậy không dễ dàng bị dì phát hiện giảm thiểu số lượng, thiếu ăn thịt khiến hắn bất kể như thế nào cũng không béo lên.

Trở lại con cua và tôm hùm, được rồi, lần này Harry phải buông tha cho chủ ý nhấm nháp hải sản, bởi vì không có gậy phép hắn cũng không thể cam đoan có thể từ trong nước biển không biết tình hình kêu gọi đồ vật mong muốn, càng miễn bàn còn có Dudley cái con heo này ở bên cạnh ngáy khò khò đâu. Đáng tiếc là, Dudley không thể dùng để làm heo quay, mỡ quá nhiều có hại cho sức khỏe!

Ngón trỏ xẹt qua không khí, màu xanh biếc chứng tỏ ở trong không khí còn có không tới năm phút đồng hồ sẽ đến đến nửa đêm. Harry từ trong tấm thảm rách hắn từng dùng nguyền rủa đệm mềm và nguyền rủa giữ ấm bò ra, huỷ bỏ tất cả chú ngữ chuẩn bị rời đi. Tuy rằng lấy tính cách của Hagrid phát hiện mình dùng ma pháp có khả năng hầu như là số không, thế nhưng đem vật phẩm đã từng thi triển ma pháp ở lại chỗ chỉ có Muggle cũng không là sáng suốt. Tĩnh tọa một hồi, hắn nín hơi nhìn kim chỉ giây trên đồng hồ trên tay của Dudley nhảy tới mười hai, sau đó ngoài ý liệu, tiếng đập cửa đinh tai nhức óc của Hagrid cũng không có xuất hiện!

Harry không biết làm sao mà giương miệng nhìn phía cửa, hoài nghi mình lần này không phải là bị thế giới ma pháp quên mất. Ngược lại không phải là nói hắn cỡ nào cần giáo dục của trường học, làm một linh hồn đã trưởng thành, hắn chỉ cần lấy lại gậy phép của mình liền hoàn toàn đủ để tự lực cánh sinh, thế nhưng bị vứt bỏ hoàn toàn chính là một chuyện khác. Cũng may ba tiếng đập cửa lưu loát rõ ràng bỏ đi nghi ngờ của hắn, chỉ là nơi nào đó ở đáy lòng hắn hết sức muốn biết Hagrid có phải là có thể nghĩ cách khiến cho ngón tay thô to của hắn phát ra tiếng động nhỏ như vậy hay không, hắn còn nhớ lần trước bán cự nhân trực tiếp đem bản lề cửa tháo xuống.

Ở thời gian Harry sửng sờ ở tại chỗ tiếng đập cửa lại vang lên ba tiếng, tiết tấu lần này muốn không kiên nhẫn hơn, âm lượng cũng lớn lên. Vang dội đến gõ ở trong bão táp cũng có thể nghe rõ ràng, đánh thức Dudley ở trên ghế sa lon ngủ chẳng phải an ổn, hắn may mắn nghe đến cuối cùng một thanh thanh thúy mà lập tức hét rầm lêm.

Nghe được tiếng thét tiêm lệ của con trai bảo bối mà cuống quít từ trong phòng chạy đến dượng Vernon và dì Petunia vừa vặn vượt qua cánh cửa phòng nhỏ của nhà mình mạnh đụng vào trên tường. Một bóng người cao lớn mà hắc ám chiếm cứ cửa phòng nhỏ, hai tay chống ở trên khung cửa, biển khơi bị cuồng phong tàn sát bừa bãi làm bối cảnh cho hắn bằng thêm một phần khủng bố.

" Ta cứ cho rằng bọn Muggle ở thời gian nghe được có người gõ cửa thậm chí không có lễ phép đóng cửa? Hay là nói... Đây là gia phong độc hữu của nhà các ngươi? Dursley?"

Thanh âm trầm thấp thuận hoạt quen thuộc mà làm người ta hoài niệm, tràn đầy châm chọc ác ý, chậm rãi kéo dài, ở cuối cùng chuyển thành khinh miệt xác định thân phận. Không để ý tới dượng Vernon tức đến cử động thở hổn hển nước bọt vẩy ra khắp nơi và tay chân luống cuống đến vác súng lên đạn, ánh mắt như cảo mã não vậy ở trên người mỗi người trong phòng đâm trạc một lần, cuối cùng dừng ở trên Harry và chăn mềm rách nát của hắn. Ánh mắt từ Harry còn ngốc hồ hồ ngồi ở trên sàn nhà trở về trên chăn bị Dudley thất kinh vứt trên sô pha, hắn rất có hứng thú mà nâng lên nửa bên lông mi.

" Harry Potter đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta hình như đối với việc nhận được thông báo nhập học nho nhỏ của hắn có chút... Trắc trở. Hiệu trưởng yêu cầu ta tự mình đem thư đưa tới, không biết Poter tiên sinh có nguyện ý hạ mình làm ra hồi phục hay không?"

Một đạo tia chớp từ mặt khác của gian nhà đánh quá, tia sáng đâm thủng cửa sổ bẩn thỉu mà chiếu đến trên mặt người này, phía dưới tóc đen thùi đầy mỡ không có chút huyết sắc nào chính treo một nụ cười kinh khủng tới cực điểm. Dudley phát ra một tiếng thét chói tai, hô to loáng thoáng mấy câu, "Quỷ hút máu!" Các loại từ vội vội vàng vàng giấu đến phía sau của vợ chồng Dursley run lẩy bẩy, mà dượng Vernon nhanh chóng giơ lên súng của hắn, nòng súng run rẩy nhắm ngay lồng ngực của nam nhân kia.

" Ta. . . Ta không thấy thư, tiên sinh."

Harry nghĩ cách mơ hồ trả lời, lảo đảo lắc lư đứng lên, còn tại vì người đón hắn không phải là Hagrid mà là Snape kinh ngạc. Hắn không biết có phải hẳn là cướp đi súng của dượng Vernon để tránh khỏi cướp cò thương tổn đến giáo sư Độc dược tương lai của hắn hay không, thế nhưng Snape vì hắn hoàn mỹ giải quyết vấn đề này rồi.

Snape uy hiếp mà đến gần mấy bước, ngắn ngủi mà vung gậy phép không biết lúc nào đã rút ra, đem khẩu súng kia lập tức biến mất. Harry nhớ tới Hagrid ở lúc tìm đến chính mình sau thì không thể dùng ma pháp cho nên tay không giải quyết vũ khí của dượng Vernon rồi —— hắn ở một mức độ nào đó suy đoán Snape cũng có thể không dựa vào ma pháp dễ dàng tước vũ khí của dượng tựa như cá voi của hắn. Mắt đen lại lần nữa nhíu lông mày lại liếc "Nhi đồng" sau lưng hai người vợ chồng Dursley mà cũng không che nổi một cái giống như thấy cái rác rưởi gì, sau đó khẽ búng tay hướng về phía Harry: Thoạt nhìn như là cột cờ treo cờ, ở trong quần áo cực lớn thân thể nhỏ gầy giống như căn xương cá dường như, ánh mắt màu lục ở trên khuôn mặt thon nhỏ lớn kinh người, tóc đen cuộn xoắn đến bả vai lúc này rối tung ở sau ót, ngoại trừ màu sắc ra kiểu tóc cực kỳ giống Lily khi còn bé. Thế nhưng năm đó Lily chính là nữ sinh cũng thoạt nhìn so với hắn cường tráng hơn.

Hắn cũng không mong chờ thấy cái tràng diện này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro