Chương 19: Cắt móng
Ngay lúc Từ Gia nghĩ rằng ba ba sẽ cứ ôm cô như thế mãi, người đàn ông lại dời tay đi, đỡ eo cô, bắt đầu dạy cô kỹ thuật sử dụng nạng. Hắn không hổ là giáo sư được yêu thích nhất của đại học A, khi giảng giải các điểm mấu chốt, hắn trình bày vừa rõ ràng lại dễ hiểu, còn nói cho cô, dùng hai cây nạng sẽ dễ dàng hơn.
Từ Gia lại nghe không tập trung, vú cô còn lưu lại cảm giác chạm của bàn tay ba ba, tê tê dại dại, núm vú trở nên rất cứng.
Cô thậm chí còn hơi muốn ba ba đặt tay lên lại, nhưng ý nghĩ đáng xấu hổ như vậy, cô cũng chỉ dám thầm nghĩ một chút.
Cơ thể non nớt luôn dễ dàng bị dục vọng cám dỗ, tối qua Từ Gia mới nếm được một chút mật ngọt, đã có chút quen mùi.
Sau một hồi lăn lộn, cuối cùng Từ Gia đã có thể tự mình di chuyển nhờ hai cây nạng, nhưng mà chân cô còn chưa hồi phục, phần lớn thời gian vẫn cần ngồi xe lăn.
Khi cô vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, Từ Dịch Thu cũng đẩy xe lăn đến, chờ cô ra là có thể ngồi.
Nhớ đến tình huống cô suýt té ngã vừa rồi, Từ Dịch Thu nói với cô: "Vẫn cần tĩnh dưỡng trước, đừng cử động lung tung."
"Vâng."
Đợi Từ Gia thu dọn xong, ngồi xe lăn ra phòng khách, thấy ba ba và bà nội đang ngồi ở bàn ăn nói chuyện phiếm, bà nội nghe thấy tiếng Từ Gia đi ra, quan tâm hỏi cô: "Gia Gia, chân còn đau không? Đứa bé đáng thương, thương gân động cốt cả trăm ngày, phải ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt mới được."
"Bà nội, con không đau lắm đâu."
Kỳ thật vẫn còn rất đau, động đến chân là đau.
Từ Dịch Thu buông tờ báo trong tay, đứng dậy nói với Từ Gia: "Dì giúp việc xin nghỉ, bữa sáng chỉ có cháo trắng và bánh bao, được không?"
Từ Gia gật gật đầu, đẩy xe lăn đến cạnh bàn ăn, người đàn ông trước hết bế cô từ xe lăn đặt xuống ghế trước bàn ăn, rồi mới xoay người vào phòng bếp.
Bà nội dỗ cô, nói: "Ba của con sáng sớm đã đi mua xương về hầm được hai tiếng rồi, thơm lắm, giữa trưa con phải uống nhiều canh để bồi bổ chân."
Từ Gia nhìn về phía ba ba đang múc cháo trong phòng bếp, lưng quay về phía cô, không kìm được cười, lúm đồng tiền ở khóe miệng thật sâu: "Vâng," Cô nói.
Đợi bữa sáng được dọn ra, Từ Gia yên lặng ăn, bà nội ở bên cạnh câu được câu không nói chuyện phiếm với Từ Gia, tâm sự về người và việc ở quê, rồi lại dò hỏi tình hình Từ Gia ở Nghi Thành.
Nghe giọng điệu của bà là có chút trách móc mẹ Từ Gia, trách mẹ cô mang Từ Gia đi liền 6 năm, còn không cho Từ Dịch Thu đi thăm, nói là muốn cả đời không qua lại với nhau.
Từ Gia nghe thấy lòng không vui, ngước mắt trông mong mà nhìn về phía ba ba, là vì mẹ không cho gặp, ba ba mới không đi thăm cô sao?
Từ Dịch Thu vừa xem báo vừa nghe họ nói chuyện, nghe vậy nói với bà nội: "Mẹ, chuyện quá khứ thì đừng nhắc lại nữa."
Lúc này bà nội mới kết thúc đề tài.
Hiếm khi cả nhà ngồi cùng nhau, vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc riêng của mình, trong lòng Từ Gia vô cùng tận hưởng, cô tìm chuyện để hỏi ba ba: "Hôm nay ba ba không cần đến trường sao?"
"Trong nhà không ai chăm sóc con và bà, ba ba xin nghỉ rồi."
Hắn nói ít, nói xong lại tiếp tục xem báo, Từ Gia cũng chỉ có thể quay sang nói chuyện phiếm với bà nội.
Đợi Từ Gia ăn sáng xong, bà nội đề nghị ra ban công ngồi hóng gió một lát, mắt bà không nhìn thấy, việc có thể làm thật sự quá ít, ra ban công hóng gió, cũng coi như là một trong những hoạt động của bà.
Từ Gia lại được ba ba ôm ra ban công, cô tựa vào lòng ba ba, tai đỏ lên, nghĩ thầm cô đã có xe lăn và nạng, sao ba ba vẫn thích ôm cô hoài, có phải hắn cũng giống cô, muốn gần gũi với cô hơn không?
Ngoài ban công kê hai chiếc sô pha thấp, bà nội nói ngày thường dì giúp việc sẽ cùng bà ngồi ở đây.
Từ Gia xung phong nhận việc: "Sau này con có ở nhà, sẽ ra ngoài đây ngồi với bà.”
"Gia Gia ngoan quá.” Bà nội nắm tay cháu gái, yêu thích không muốn buông.
Hai người thả lỏng tựa lưng ngồi trên sô pha, tay Từ Gia vẫn bị bà nội nắm, ấm áp rất dễ chịu, bỗng nhiên nghe bà nội nói: "Gia Gia, móng tay con dài quá, nên cắt đi."
Trước mặt người lớn tuổi, trẻ con vĩnh viễn là trẻ con, luôn được quan tâm lo lắng.
Móng tay Từ Gia trước đó mới được cắt tỉa, độ dài này kỳ thật vừa vặn đẹp, sơn móng tay sẽ rất đẹp.
Cô nhìn nhìn ngón chân mình, nói: "Tay thì ổn, nhưng móng chân dài quá, cần phải cắt."
"Để ba con cắt cho, mỗi lần ba con cắt cho bà đều cắt rất đẹp." Bà nội cười nói.
Từ Gia có chút ngượng ngùng, cô đã lớn vậy rồi, đâu cần ba ba cắt móng tay cho, vội nói: "Không cần, bà nội, con tự cắt là được rồi."
"Chân con bị thương, cử động chắc chắn không tiện," bà nội nói, không đợi Từ Gia từ chối đã quay đầu lại gọi tên con trai trong phòng khách: "A Thu, con giúp Gia Gia cắt móng chân đi, mau tới đây!"
Từ Dịch Thu cầm thuốc của con gái, bưng chén nước, đang chuẩn bị đi ra ban công, nghe vậy bước chân khựng lại, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới tiếp tục đi ra ngoài, đưa thuốc cho con gái, nhìn cô uống xong, mới hỏi: "Con muốn cắt móng tay?"
Từ Gia có chút ngượng ngùng, nói: "Tay không cần, cắt móng chân thôi."
Người đàn ông cúi đầu nhìn chân cô, ánh mắt sâu thẳm, nói: "Con đợi một lát, ba ba đi lấy dụng cụ."
Tật kỳ lạ của ba ba, hẳn là có thể viết ở chương sau, haha, kỳ thật chương này chắc cũng có thể nhìn ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro