Chương 2: Tủi thân


Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài của Từ Gia, sợi tóc che khuất tầm mắt cô, làm bóng dáng người đàn ông trước mắt trở nên không thật.

Cô nghe thấy trái tim mình nhảy thình thịch, cảm xúc hoảng loạn nhanh chóng lan tràn, Từ Gia đưa tay vén những sợi tóc lộn xộn ra sau tai, ánh mắt lại dời xuống nhìn về phía chân mình.

Xưng hô 6 năm chưa từng gọi, nhất thời lại không thể thốt ra được.

Chỉ có thể, ở dưới đáy lòng, yên lặng gọi một tiếng: ba ba.

Người đàn ông cũng không bận tâm cô không trả lời mình, chỉ dò hỏi: “Không phải còn tới Kinh Thị học sao?”

Nhiều năm trôi qua, vẻ ngoài anh tuấn của hắn vẫn như cũ, giọng nói cũng vẫn như cũ, lạnh lùng nhưng lại mang theo từ tính, nghe có vẻ rất xa cách, rồi lại làm Từ Gia cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Từ Gia không biết hắn biết được tin tức sai lệch này từ đâu, cũng không giải thích, chỉ im lặng lắc đầu.

Hai người thật sự đã quá lâu không gặp, nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu, đứng cách nhau vài bước chân, nhìn nhau không nói lời nào.

Xiên nướng của Tô Thanh Vũ đã xong, tay xách túi chạy chậm về bên Từ Gia, khi cô ấy thấy rõ dáng vẻ người đàn ông bên cạnh, cũng kinh ngạc há to miệng: “Gia Gia, chú…… chú…”

Không đợi cô ấy kịp nói ra, Từ Gia chộp lấy cánh tay cô ấy, bước nhanh về phía cổng trường.

Người đàn ông cũng không lên tiếng ngăn lại, chỉ im lặng nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, đứng một lúc mới quay lại lên xe, từ từ lái xe đi.

Gió nhẹ lướt qua những chiếc lá rụng trên gạch, vang lên tiếng động rất khẽ.

Từ Gia chỉ cảm thấy trong đầu là một mớ hỗn độn, lồng ngực căng đầy, có một cảm xúc phức tạp đang nung nấu bên trong.

Hai tay cô siết chặt lấy tay áo Tô Thanh Vũ, lang thang vô định chạy vào trong khuôn viên trường.

Tô Thanh Vũ bị cô túm đi một đoạn đường, buộc phải thoát khỏi sự kiềm chế của cô, lớn tiếng nói: “Gia Gia, từ nơi này đến ký túc xá rất xa, chúng ta phải đi xe buýt của trường, hoặc thuê xe đạp công cộng!”

Bị gọi tỉnh, lúc này Từ Gia mới hoàn hồn, cô ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Vũ, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vùi mặt vào khuỷu tay, cơ thể hơi run rẩy.

Tô Thanh Vũ bị hành động của cô dọa sợ, vội ngồi xổm xuống theo, vỗ vỗ lưng cô, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Gia Gia, cậu…có phải cậu đang khóc không?”

Tiếng nức nở của Từ Gia trở nên rõ ràng hơn, cô nhỏ giọng khóc, khàn giọng nói: “Mình nói không ra được tiếng, là ba không cần mình trước, tại sao mình phải gọi chứ!”

Lúc cãi nhau với mẹ, Từ Gia không cảm thấy quá tủi thân, một mình mang hai vali hành lý xa xôi trở về Cảnh Thị, Từ Gia cũng không thấy tủi thân, nhưng vừa rồi, khi người đàn ông dùng giọng nói quen thuộc gọi cô “Gia Gia”, cô lại tủi thân như thể trời sập, lúc này nước mắt càng không thể ngăn được.

Trước kia hắn rõ ràng sẽ cười với cô, sẽ dỗ cô, cùng cô làm bài tập, đưa đón cô đi học, người nhìn có vẻ lạnh lùng như vậy, kỳ thật đối với cô rất kiên nhẫn, rất dịu dàng, nhưng sau này đối với nàng, lại nói bỏ là bỏ, nói không cần là thật sự từ bỏ.

Hắn ly hôn với mẹ, vì cái gì lại không cần cô?! Vấn đề này Từ Gia nghĩ 6 năm, vẫn không nghĩ ra.

Cảm xúc tích tụ cả ngày, cuối cùng bùng nổ hoàn toàn tại khoảnh khắc này, Từ Gia ngồi xổm bên lề đường, khóc không kìm được.

Tô Thanh Vũ luống cuống tay chân dỗ dành nửa ngày, cuối cùng thế nhưng cũng khóc theo.

Ngày hôm sau lúc Từ Gia đi họp lớp, đôi mắt còn hơi sưng, trước khi ra cửa cô thoa chút son môi, trông tinh thần mới tốt hơn một chút.

Đi đến khu giảng đường, nhận tài liệu sách vở, họp lớp, thời gian đã sắp đến gần trưa, Tô Thanh Vũ gửi WeChat hẹn cô tới căn tin số 2 ăn cơm, Từ Gia đi theo bạn học ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu trả lời tin nhắn.

Vừa mới bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy có người gọi cô: “Gia Gia.”

Động tác gõ chữ của Từ Gia khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Người đàn ông vẫn một thân áo sơ mi quần tây, chỉ là sơ mi trắng tối qua đã đổi thành màu xanh nhạt.

Không chờ Từ Gia đưa ra phản hồi hắn đã tiến lên hai bước, âm điệu bằng phẳng dò hỏi cô: “Ba ba mời con ăn cơm, có được không?”







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro