Chương 24: Thích bàn chân


Ngày hôm sau, dì giúp việc tới làm việc.

Dì có tính cách rộng rãi nhiệt tình, rất biết nói chuyện phiếm, luôn có thể làm bà nội cười không ngậm miệng được, quan trọng nhất là tài nấu nướng của dì rất giỏi. Sau khi bà nội từ nông thôn được đón về dì đã đến nhà làm việc.

Ăn sáng xong, Từ Dịch Thu đi làm, cuộc đối thoại duy nhất với Từ Gia là buổi chiều bốn giờ sẽ đến đón cô tới bệnh viện thay thuốc.

Tâm trạng Từ Gia rầu rĩ, cảm xúc không cao, có dì giúp việc và bà nội ở đó, cô cũng không tiện thể hiện quá rõ ràng.

Gặp lại nhau mấy ngày nay, cô đã quen với sự cẩn thận hết mực của ba ba đối với cô, bây giờ đột nhiên lạnh nhạt làm Từ Gia cảm thấy rất khó chịu.

Nghĩ đến những tiếp xúc ái muội ngày hôm qua của hai người, lòng cô vừa ngọt vừa chua.

Mối quan hệ này, người bình thường quả thật rất khó chấp nhận, dù sao cũng là đạo lý luân thường đã khắc sâu vào xương tủy, đột nhiên muốn phá vỡ và xây dựng lại, thật sự rất khó.

Từ Gia cũng không ngờ mình lại có thể dễ dàng chấp nhận như vậy, có lẽ thế giới nội tâm bí ẩn của cô, kỳ thật cũng rất biến thái đúng không.

Cả ngày này, Từ Gia đều sống trong trạng thái thất thần, chống nạng đi đi lại lại trong nhà, cẩn thận làm quen với căn nhà, cuối cùng đi đến thư phòng ba ba, tùy tiện tìm một quyển sách ở bên trong để giết thời gian.

Cho đến bốn giờ chiều, ba ba đúng giờ trở về đón cô tới bệnh viện.

Từ Gia là người có tính cách trầm tĩnh, dũng khí cũng rất có hạn, thái độ ba ba lạnh nhạt một chút, cô không dám chủ động tìm chuyện để nói, lặng lẽ được bế lên xe, lặng lẽ ngắm phong cảnh ngoài cửa xe.

Chỉ là sự ấm ức trong lòng, càng tích càng nhiều.

Từ Dịch Thu quả thật cố ý muốn giữ khoảng cách với con gái, nhưng thấy dáng vẻ của cô đáng thương tột cùng như thế này lại cảm thấy đau lòng, bảo bối hắn nhớ nhung suốt 6 năm, vất vả lắm mới trở lại bên hắn, hắn lại còn lạnh nhạt với cô như vậy, chính Từ Dịch Thu cũng không chịu nổi.

Hắn lặng lẽ thở dài, vừa chăm chú lái xe, vừa hỏi cô: "Hôm nay ở nhà đã làm những gì?"

Thấy hắn cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cô, hốc mắt Từ Gia hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Ăn uống, chơi điện thoại, đọc sách."

Từ Dịch Thu lại hỏi: "Vào thư phòng đọc sách à?"

Từ Gia dừng lại một chút, hỏi hắn: "Không thể vào sao?"

"Không phải, bất cứ nơi nào trong nhà, con đều có thể vào thoải mái."

Từ Gia tiếp tục nhìn ngoài cửa xe, không hé răng.

Đến bệnh viện, Từ Dịch Thu không để cô ngồi xe lăn, mà là ôm cô vào, Từ Gia được ba ba ôm vào lòng, cảm giác giống như biến thành một đứa trẻ.

Bác sĩ kiểm tra cho Từ Gia, thay thuốc xong, mới hỏi cô: "Hôm nay cô nhóc có dùng nạng để đi không?"

Từ Gia gật gật đầu.

"Nếu cháu luôn dùng chiếc chân lành sẽ tạo áp lực quá lớn lên nó, cháu có thể ngâm chân bằng nước ấm trước khi ngủ, hoặc mát xa thích hợp một chút." Bác sĩ dặn dò cô.

Từ Gia ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Từ Dịch Thu nghe lời dặn của bác sĩ, mím môi, giữa hai lông mày hơi nhăn lại.

Chân Từ Gia bị thương, đi lại không tiện, cho nên nhiệm vụ ngâm chân hoặc mát xa chân, tất nhiên sẽ rơi vào tay Từ Dịch Thu.

Đợi tối Từ Gia về phòng, Từ Dịch Thu cũng đi theo vào, hỏi cô có muốn ngâm chân không.

Từ Gia nghĩ nghĩ, nói với ba ba: "Chờ con tắm xong, ba ba hãy mát xa chân cho con, được không?"

Bàn tay Từ Dịch Thu rũ bên người từ từ nắm thành quyền, gật đầu đồng ý.

Nửa giờ sau, Từ Gia tắm rửa xong, mặc một chiếc váy ngủ ngắn màu trắng, ngồi trên giường, để hai đôi chân đẹp thon dài cân đối trước mặt Từ Dịch Thu.

Từ Dịch Thu ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn chân cô, trong chốc lát vẫn chưa hành động.

Chân Từ Gia rất đẹp, xương nhỏ, thon dài cân đối, hơi có da thịt nhưng hoàn toàn không thô, da đùi và cẳng chân trắng nõn tinh tế, không tìm thấy một sợi lông tơ nào, mắt cá chân rất mảnh, gót chân tròn trịa mượt mà, da lòng bàn chân hoàn toàn không thô ráp, trông rất mềm mại.

Trừ việc một bên mắt cá chân bị thương, những chỗ khác quả thực không thể hoàn hảo hơn.

Thấy người đàn ông cứ nhìn chằm chằm chân cô, mãi không động đậy, mặt Từ Gia nóng lên, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ba ba, chân con đẹp không?"

Từ Dịch Thu trầm mặc, không trả lời.

Má cô càng thêm nóng bỏng, sắc đỏ nhanh chóng lan đến mang tai, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Ba ba thích không?"

Nói xong, cô hơi nâng chân trái không bị thương lên, dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào tay hắn.

"Ba ba..." Cô mềm mại gọi hắn .

Giây tiếp theo, bàn chân mềm mại đáng yêu của cô đã bị người đàn ông nắm lấy.

Khoảnh khắc chạm vào chân cô, ánh mắt Từ Dịch Thu thay đổi, đôi mắt sâu thẳm như có hàn quang lóe lên, tựa muốn ăn thịt người.

Từ Gia bị ba ba nhìn như vậy, cảm thấy cơ thể mềm nhũn.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro