Chương 3: Ăn cơm

Lúc ngồi vào ghế phụ, đầu óc Từ Gia vẫn còn ngơ ngác, không hiểu sao mình lại đi theo ba ba lên xe, trong lòng cô rõ ràng rất phản kháng, dù sao cũng là người cô đã"oán hận" nhiều năm như vậy, chỉ trong chốc lát không thể tha thứ được.

Bây giờ đã lên xe, lại không tiện đổi ý nữa, chỉ có thể gượng gạo mà ngồi.

Từ Gia là người có tính cách yên tĩnh, không thích làm ầm ĩ, tối hôm qua ngồi xổm bên lề đường khóc thút thít, xem như là chuyện khác người nhất mà cô từng làm, nhưng lúc đó cô thật sự quá khó chịu, căn bản không khống chế được.

Phần lớn thời gian, cô đều là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Hai cha con đều không phải người nói nhiều, lúc xe chạy, trong xe yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Thấy Từ Gia hoàn toàn không có ý định mở miệng, Từ Dịch Thu ho nhẹ một tiếng, hỏi cô: "Trở về bên này có quen không?"

Đây là nơi cô lớn lên, tất nhiên là quen, "cũng được”. cô nói.

" Cần cái gì, có thể nói với ba."

"Không cần." Từ Gia rất dứt khoát từ chối.

Trong xe lại yên tĩnh trở lại, Từ Gia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Từ Dịch Thu cũng không mở miệng nữa, tập trung lái xe.

Cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lướt qua, cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trên kính cửa sổ xe phản chiếu mơ hồ bóng dáng hai người, Từ Gia nhìn bóng dáng ba ba một cái, ngay sau đó dời tầm mắt đi, nhưng hai phút sau, cô lại không nhịn được chuyển ánh mắt sang hình ảnh phản chiếu của ba ba.

Lúc học mẫu giáo, các bạn nhỏ đều rất ngưỡng mộ Từ Gia, bởi vì cô có ba ba rất trẻ tuổi, siêu đẹp trai, ba ba còn rất kiên nhẫn, chơi trò chơi ghép hình cùng cô, mỗi lần đều có thể đạt giải nhất.

Sau này học tiểu học, các bạn nhỏ lớn hơn một chút, cũng chú ý đến người đàn ông anh tuấn nhiều hơn, các cô gái thích bàn tán về ba ba của Từ Gia, nói rằng hắn rất lạnh lùng, giống nam chính trong phim Hàn, cũng giống tiên nhân trong phim tiên hiệp.

Khi đó Từ Gia nghe mọi người bàn tán, trong lòng cũng rất đắc ý, chỉ là sau này cô lại bị hắn bỏ rơi.

Mẹ nói ba ba không có tâm, là một quái vật, bảo Từ Gia đừng nghĩ đến hắn nữa, vì thế từ đó, Từ Gia không nghĩ đến hắn nữa, cô bắt đầu “hận” hắn.

6 năm không hề để lại dấu vết gì trên khuôn mặt người đàn ông, chỉ làm khí chất của hắn thêm phần ổn trọng, kín đáo, tựa như chiếc kính gọng bạc trên mũi hắn, làm người ta liếc mắt một cái là có thể thấy được sự uyên bác và nho nhã của hắn.

Từ Gia không tiện đánh giá hắn trực tiếp, nhưng bóng dáng phản chiếu trên cửa kính lại khiến cô nhìn đến thất thần.

Từ Dịch Thu không hỏi Từ Gia muốn ăn cái gì, trực tiếp chở cô đến một nhà hàng nào đó ở trung tâm thành phố, Từ Gia nhìn bảng hiệu một cái, liền nhớ ra, trước kia cô thích quấn lấy ba ba đưa cô đến đây ăn cơm, thịt viên tứ hỉ, cá sóc, cua rang muối, đều là những món lần nào đến cũng gọi.

Hai cha con được phục vụ viên dẫn vào phòng riêng, Từ Dịch Thu thành thạo gọi một bàn toàn món Từ Gia thích ăn, tâm trạng Từ Gia phức tạp, chỉ có thể lấy điện thoại ra, cúi đầu xem tin nhắn.

Vừa xem liền giật mình, mới nhớ ra, mình lại thất hẹn với Tô Thanh Vũ, tên kia chờ cô ở căn tin số 2 nửa ngày, liên tục gửi tin nhắn khiển trách Từ Gia trên WeChat.

Khiển trách mấy chục tin nhắn, mới nhớ hỏi cô, có phải đã gặp chuyện gì rồi không?

Từ Gia nhanh chóng gõ chữ: "Mình ra ngoài ăn với ba ba, cậu tự ăn mau nha!"

Tô Thanh Vũ chỉ trả lời cô bằng sáu dấu chấm.

Đặt điện thoại xuống, Từ Gia ngẩng đầu mới phát hiện người đàn ông đang nhìn cô, ánh mắt hai người tình cờ gặp nhau giữa không trung, hắn không dời đi, Từ Gia thì lại cúi đầu xuống lần nữa.

Từ Dịch Thu cầm ấm trà lên rót cho con gái một ly trà nóng, rồi mới nói: "Gia Gia, hẳn là mẹ con không đồng ý con tới Cảnh thành học đúng không?"

Trong lòng Từ Gia lại dâng lên một tia tủi thân, cô gật đầu: "Con tự điền nguyện vọng.”

"Cô ấy…… Làm khó con sao?” Từ Dịch Thu cân nhắc dùng từ, 6 năm xa cách khiến hắn càng trở nên kiềm chế hơn khi đối diện với con gái.

Đâu chỉ là làm khó, mẹ cô gần như đập vỡ mọi thứ có thể đập trong nhà, cuối cùng còn tuyên bố nếu Từ Gia cứ khăng khăng đến Cảnh Thị, bà ấy không chỉ không cho Từ Gia tiền sinh hoạt, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Hiện giờ Từ Gia tiêu toàn bộ là tiền tiêu vặt cô tích cóp trước kia.

Thấy con gái không trả lời, Từ Dịch Thu đã đoán được, làm vợ chồng 12 năm, tất nhiên hắn hiểu rõ Nguyễn Linh.

Từ Dịch Thu đưa thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ lâu tới trước mặt cô, nói: "Con dùng điện thoại liên kết với thẻ này, sau này cứ dùng cái này."

Từ Gia rũ mắt nhìn cái thẻ ngân hàng đó, sau đó chậm rãi đẩy nó trở về, nói: "Không cần, con lớn rồi, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.”

Từ Dịch Thu dừng một chút, lại đẩy thẻ ngân hàng lại, thanh âm trầm thấp hơn mấy phần, gọi cô: "Gia Gia."

Từ Gia thở sâu, đè nén sự chua xót đang cuồn cuộn trong lòng, giọng khàn khàn: "Nếu 6 năm trước đã không cần con, sau này cũng đừng bận tâm đến con nữa.”

Hơi thở người đàn ông hơi nặng nề, tay cầm thẻ ngân hàng run rất nhẹ, mãi sau một lúc lâu hắn mới thu hồi thẻ ngân hàng, bình tĩnh nói: "Được rồi, vậy ba giữ giúp con trước, con có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”

Các món ăn ngon lần lượt được dọn lên, hai cha con không nói chuyện với nhau nữa, cúi đầu ăn nhưng lại thấy như đang nhai sáp.

Trên đường trở về, Từ Dịch Thu nói với cô: "Bà nội con mấy năm nay sức khỏe không tốt lắm, mắt không nhìn thấy gì, năm ngoái ba đón bà từ quê lên, con muốn đi thăm bà không?"

Từ Gia quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Là đến nhà của ba sao?"

Từ "nhà của ba" dường như đã kích thích người đàn ông, chỉ thấy hắn siết chặt tay lái, thở sâu, một lúc lâu lâu mới trả lời: "Đúng, con muốn đến không?"

Từ Gia muốn đi, cô muốn xem, qua nhiều năm như vậy, trong nhà ba ba có người nào khác dọn vào ở không.

"Được”. Cô nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro